Bề Tôi Dưới Làn Váy - Nhiễm Nhĩ

Chương 27




[27] Omega không dừng được kì phát tình

Tính công kích của Omega bị cơn sóng tình tra tấn rất mạnh, đặc biệt là lúc ghen.

Thường Hành kéo cánh tay Bạch Tiểu Đường cười cong cả eo, nhìn cậu đi đến chỗ Thiệu Lan, súng cũng không cầm chắc được lại cố chấp đưa tay cào.

"Tiểu Đường." Hắn đột nhiên ôm cậu vào lòng cắn một cái, "Anh là của em, một mình em."

Bạch Tiểu Đường nghe vậy nhào vào trong lòng Thường Hành, lại há miệng cắn cổ hắn, giận dữ: "Buông ra... Em muốn cho nó chết tâm..."

"Bạch Tiểu Đường, em muốn được anh làm, hay là muốn đánh nhau ở đây?" Thường Hành bất đắc dĩ, nhéo gáy cậu kéo cậu ra, "Không cắn nhẹ chút được à? Nhóc xấu xa."

Bạch Tiểu Đường vừa nghe lời này là dán vào lòng hắn cọ: "Muốn anh cắm vào..." Sau đó cậu xoay người giương nanh múa vuốt nổi giận với Thiệu Lan, "Sao mày còn ở đây? Không nghe thấy Alpha của tao nói muốn làm tao à?"

Thường Hành dở khóc dở cười túm cổ áo Bạch Tiểu Đường kéo cậu ra ngoài, còn bớt thời gian bóp mũi cậu: "Sao anh làm em ở đây được..."

Bạch Tiểu Đường nghe vậy mất mát, lẩm bẩm một lúc lâu, hắn nghe thấy một câu: "Phòng rửa mặt có gương."

Thường Hành bị chọc thở hổn hển: "Dâm đãng."

Mà Bạch Tiểu Đường thì bò lên đầu vai hắn, vẫy vẫy tay với Thiệu Lan, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng đối phương nữa mới quay đầu ôm mặt Thường Hành hôn.

"Ngoan chưa?" Thường Hành xoa gáy cậu.

Bạch Tiểu Đường được xoa hừ hừ, kéo cúc áo khoác, người dán vào ngực hắn.

"Hôm nào cũng nói anh dữ, vừa nãy em không dữ à?" Thường Hành ôm cậu lên tầng, đi vào phòng. Cậu gấp không chờ nổi nhảy xuống đất, cúi đầu bò lên giường, ôm chăn ồn ào gọi tên hắn.

Thường Hành đi qua nhịn cười kéo quần cậu xuống, kéo quần lót ướt đẫm đến giữa hai chân, động thân cắm vào, lại ôm eo cậu hôn gáy cậu.

Bạch Tiểu Đường mơ màng rên rỉ một tiếng, bỗng nhiên thở hổn hển xoay người ôm hắn nói thầm: "Anh là của em."

"Ừ." Thường Hành vừa nhẹ giọng đáp, vừa hôn trán cậu.

"Thường Hành..." cậu vùi đầu vào cổ hắn, "Em tin anh mà, em chỉ tin anh..."

Thường Hành nao nao, cúi đầu nhìn đôi mắt Bạch Tiểu Đường thở dài: "Nghĩ gì thế?"

Bạch Tiểu Đường chớp mắt vài cái, chớp ra một giọt nước mắt, lại cọ sườn mặt Thường Hành, xúc cảm lạnh căm căm làm hắn vừa cười vừa thổ lộ: "Anh yêu em."

Cậu sung sướng cong khóe miệng, duỗi tay nhéo mông Thường Hành.

"Bạch Tiểu Đường?" hắn nhích lại gần trừng cậu, "Em lại không ngoan."

Bạch Tiểu Đường không sợ chết lại nhéo một cái.

"Bạch Tiểu Đường!" Thường Hành nắm chặt cổ tay cậu hung hăng đâm chọc, "Xem hôm nay anh trừng trị em thế nào."

Cậu bị cắm eo không ngừng cong lên, một chân vắt lên eo Thường Hành, rên rỉ một lúc lâu bỗng nhiên ngửa đầu khóc toáng lên.

"Đau à?" Thường Hành vội vàng ấn vai cậu hôn.

"Em... Em tin anh..." Bạch Tiểu Đường nghẹn ngào ôm cổ hắn, "Anh nói gì em cũng tin!"

Thường Hành cắm vài cái ôm Bạch Tiểu Đường vào trong lòng dỗ: "Tin anh cái gì?"

Bạch Tiểu Đường ngồi giữa háng hắn lắc ngón tay, lại tựa vào vai Thường Hành lẩm bẩm tự nói: "Em... trước kia em không tin bất kỳ điều gì, bây giờ em tin anh, cho nên anh lừa em... em cũng tin..."

Hắn nghe vậy lòng mềm mại, lại bỗng dưng bực bội, bế cậu lên, dục căn chọc ở miệng huyệt nhẹ nhàng đâm: "Anh lừa em lúc nào?"

Bạch Tiểu Đường duỗi cánh tay ôm cổ Thường Hành, ôm được lại tựa vào lòng hắn, hận không thể đặt mông ngồi trên dương v*t dữ tợn.

"Lời em vừa nói có ý gì?" Nhưng mà cậu vừa mới ngồi xuống một chút, Thường Hành đã kéo cậu lên, "Không nói lời thật anh sẽ không làm em."

Bạch Tiểu Đường nghiêng đầu nháy mắt chảy nước mắt, lại làm bộ đáng thương dùng ngón tay căng miệng huyệt ướt đẫm: "Cắm đi mà..."

"Không cắm." Thường Hành đẩy cậu xa hơn, "Nói thật."

Kì phát tình của Omega nháy mắt bùng nổ, miệng huyệt đột nhiên co lại, phụt phụt phun nước ra, chất dẫn dụ cũng càng thêm ngọt ngào. Thường Hành không nhịn nổi nhích lại gần ôm Bạch Tiểu Đường vào lòng lần nữa, ôm cậu không nói lời nào thọc vào rút ra.

Bạch Tiểu Đường thuận theo ôm eo hắn, sướng đến độ nói không nên lời, mông cọ tới cọ lui trên khăn trải giường thấm ướt, si mê nhìn chằm chằm mặt Thường Hành không ngừng, thoáng nhìn mồ hôi trên má đối phương lại càng ngoan hơn, mở rộng hai chân để Thường Hành càng cắm càng sâu, lúc cửa tử cung bị đâm vào cũng chỉ cắn môi nhẹ nhàng kêu rên một tiếng.

"Chỉ lúc này mới ngoan." Thường Hành thầm thở dài, nhíu mày làm dục căn đâm vào hết, lại nhẹ nhàng hôn mồ hôi ở chóp mũi cậu, "Đừng quậy nữa, em sẽ không chịu nổi."

"Tin anh." Bạch Tiểu Đường lại bắt đầu nói mê sảng, "Thường Hành... Em chỉ tin anh."

Thường Hành thở dài, nhấc cánh tay cậu đè cậu ở dưới thân làm. Kì phát tình của Bạch Tiểu Đường đã nén lâu, rốt cuộc hoàn toàn bùng nổ, nhanh chóng khiến cậu mơ hồ, không ngừng cao trào trong lòng Thường Hành, mệt đến uể oải cũng không chịu động đậy.

Ban đầu Thường Hành rất thích cậu thuận theo cho làm, nhưng liên tục ba bốn ngày kì phát tình của Bạch Tiểu Đường vẫn chưa rút đi, hắn rốt cuộc ý thức được điểm bất thường, ôm cậu mềm như bông lòng nóng như lửa đốt đến bệnh viện.

Bạch Tiểu Đường nằm trên lưng Thường Hành ủ rũ héo úa thở hổn hển, sức lực ôm cổ Thường Hành cũng không có. Hắn thỉnh thoảng lại xoa cái gáy chồng chất vết thương của cậu, lại nhẹ giọng an ủi, thấy bác sĩ cũng không dám buông tay, cứ ôm cậu mãi, đến khi bác sĩ kiểm tra xong mới vội hỏi.

"Đến kì phát tình, hơn nữa nhiệt triều giằng co quá lâu, bây giờ không tiêm thuốc sợ là không được." Bác sĩ cầm ống tiêm ý bảo Thường Hành dời cái tay đang đặt trên gáy Bạch Tiểu Đường.

"Tiểu Đường?" hắn đau lòng không ngừng hôn khóe mắt cậu, "Chịu một chút, tiêm thuốc ức chế là tốt rồi."

Bạch Tiểu Đường tựa vào lòng Thường Hành yếu đuối lắc đầu, mở to mắt rưng rưng liều mạng lắc tay hắn.

"Chỉ một liều..." Thường Hành cắn răng nắm cổ tay cậu, "Một liều là xong rồi."

Bạch Tiểu Đường vẫn lắc đầu, nước mắt tràn ra hốc mắt. Thường Hành thật sự không chịu nổi, quay đầu không nhìn đôi mắt cậu nữa, ngược lại nhìn cái kim tiêm dần dần tới gần gáy cậu.

"Thường Hành... Thường Hành em không muốn..." Bạch Tiểu Đường bỗng nhiên vùi vào lòng hắn khóc lóc lắc đầu, "Không muốn thuốc ức chế."

Thường Hành luống cuống, ôm cậu hỏi bác sĩ còn cách khác không.

"Đêm nay dỗ cậu ấy, thông thường cảm xúc của Omega ổn định thì kì phát tình cũng sẽ bình ổn." Bác sĩ nhíu mày thu ống tiêm đi, không yên tâm mà dặn dò, "Nhưng nếu sáng mai tình huống của cậu ấy vẫn không có chuyển biến tốt đẹp thì nhất định phải tiêm thuốc ức chế!"

Thường Hành vội gật đầu, cũng không biết nên đi đâu, đành ôm Bạch Tiểu Đường ngồi trong vườn hoa bệnh viện phơi nắng, tự trách không ngừng: "Anh không nên cho em đến sòng bạc."

Bạch Tiểu Đường an tĩnh dựa vào lòng Thường Hành, nhỏ giọng khụt khịt, đầu ngón tay quấn lấy ngón tay hắn, cảm thấy khó chịu mới dán mặt vào cổ Thường Hành cọ.

"Tiểu Đường, em muốn đi đâu?" Thường Hành cầm tay cậu, mười ngón tay đan xen vào nhau, "Anh đưa em đi."

Bạch Tiểu Đường đã ngồi được một lát, không đáp mà hỏi lại: "Anh biết vì sao em không muốn tiêm thuốc ức chế không?"

Thường Hành lắc đầu, cúi đầu hôn khóe miệng cậu.

Bạch Tiểu Đường ôm cổ Thường Hành đối mặt với hắn một lát, chậm rãi cười: "Đồ ngốc."

"Em nói anh thế nào cũng được." Thường Hành nhẹ nhàng bóp mũi cậu, "Chỉ cần chịu đựng qua đêm nay... em mắng anh ngốc bao nhiêu lần cũng được."

"Đồ ngốc." Cậu dán trán lên trán Thường Hành, cười càng thêm vui vẻ, thấp giọng thì thầm, "Trước khi chưa gặp anh, em uống quá nhiều thuốc ức chế..."

Thường Hành không nhịn được che miệng cậu lắc đầu: "Không sao."

"Em không muốn uống nữa." Bạch Tiểu Đường lại cố chấp, ngồi trong lòng hắn nhíu mày nhẫn nhịn, hô hấp nóng bỏng, phun lên cổ Thường Hành, lại đọng ở đáy lòng hắn.

"Tiểu Đường, nhớ lại phòng ngủ của chúng ta." Hắn cầm tay cậu nhẹ nhàng bóp, "Nhớ lại ngày chúng ta đăng ký kết hôn."

Bạch Tiểu Đường ngẩn người, tựa đầu vào vai Thường Hành, tầm mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ, như là ánh nắng xuyên qua kẽ hở rèm trong phòng ngủ, những ánh sáng đó hắt xuống xuống theo cửa sổ, lại chiếu lên người hắn.

Thường Hành ngồi bên giường, nửa khuôn mặt được ánh sáng ấm áp chiếu sáng, đôi mắt nhìn cậu luôn chứa ý cười, dưới ý cười lại là dục vọng ngo ngoe rục rịch, ánh mắt rơi xuống như là ánh lửa bắn toé, từ đầu ngón tay lan đến ngực, lại nóng rát.

"Thường Hành..." cậu bình tĩnh lại, "Em thích anh."

"Còn gì nữa?" Thường Hành bất đắc dĩ thở dài.

Bạch Tiểu Đường không nói gì thêm, cúi đầu ngây người.

Ngày họ đăng ký kết hôn Thường Hành cứ cười mãi, chắc hắn cũng không biết. Bạch Tiểu Đường nhớ rõ khi Thường Hành lái xe khóe miệng luôn cong lên, còn liếc nhìn cậu mấy lần, lúc chụp ảnh thì mặt mày cũng hớn hở, thế cho nên khi ảnh chụp về đến nhà Bạch Tiểu Đường chọn thật lâu mới lấy ra một tấm thích hợp treo ở phòng khách. Chỉ là trong bức ảnh kia hắn cũng không nhìn vào máy ảnh mà đang thâm tình nhìn Omega đứng bên cạnh mình.

"Đồ ngốc." Bạch Tiểu Đường nghĩ đến đây buột miệng thốt lên, "Thường Hành, anh là đồ ngốc."

Thường Hành mỉm cười lắc đầu, kệ cho cậu oán giận.

Bạch Tiểu Đường nói một lát lại an tĩnh lại, cắn hầu kết Thường Hành rầm rì, ánh mắt bồi hồi trên cái cằm lởm chởm râu của hắn, ý thức dần dần mơ hồ, cuối cùng nằm trong lòng Thường Hành ngủ.

Hắn cẩn thận cúi người, dùng trán mình cảm nhận nhiệt độ cơ thể Bạch Tiểu Đường.

Omega cuối cùng cũng thoát khỏi kì phát tình nằm trong lòng Thường Hành, an ổn ngủ say.