[19] Thường Hành phát hiện Omega là tẩu tử của mình
Thật ra ban đầu Thường Hành giả vờ dịu dàng, kết quả gặp gỡ Bạch Tiểu Đường thì tước vũ khí đầu hàng, giả vờ thành thật, bị cậu chọc nóng nảy mới lộ hết nguyên hình.
Bạch Tiểu Đường cũng hiểu rõ, mà không biết có ý gì cứ chọc giận hắn mãi. Thường Hành miệng thì không nói, mà lòng lại gấp gáp, nắm được cơ hội là lải nhải nhắc mãi với Bạch Tiểu Đường.
"Em không sợ, anh sợ cái gì?" cậu ngồi trên đùi Thường Hành xem sổ sách.
"Anh sợ làm em bị thương!" Thường Hành đặt cằm lên vai cậu oán thầm, "Anh là Alpha, lúc mất khống chế sẽ làm em đau."
"Nhưng anh chưa từng làm em bị thương." Bạch Tiểu Đường cầm bút máy hí hoáy vài chữ lên sổ, "Em không sợ đâu."
"Tiểu Đường, em đừng lúc nào cũng nghĩ chọc anh." Hắn lo lắng sốt ruột cắn gáy cậu, "Hay là em không thích anh dịu dàng?"
"Cả ngày anh nghĩ cái gì linh tinh thế hả?" cậu đặt bút xuống, xoay người túm cổ áo Thường Hành, nhíu mày đánh giá quần áo đối phương, "Đêm nay phải mặc trang trọng như vậy à?"
"Tuy rằng không cần đối đãi nghiêm túc với đám ăn chơi trác táng kia, nhưng anh đưa em đi cùng, sao qua loa được?" Thường Hành ôm eo cậu sờ, "Không còn sớm nữa, em đi thay quần áo đi."
Bạch Tiểu Đường lười động đậy, chui vào lòng Thường Hành cọ cọ.
"Tiểu Đường." Hắn bất đắc dĩ bế cậu lên, "Mặc cái nào, anh lấy cho em."
Cậu cuộn người trên giường khẽ cười: "Anh thấy bộ nào đẹp?"
Thường Hành đứng trước tủ quần áo chọn tới chọn lui, ngoài dự đoán của Bạch Tiểu Đường chọn sườn xám màu trắng ôn nhã.
"Lần đầu anh gặp em, em cũng mặc màu trắng." Hắn ngồi bên mép giường giúp cậu thay quần áo, "Đẹp lắm."
Bạch Tiểu Đường nâng cánh tay để Thường Hành giúp mình mặc, mặc xong bò trên lưng hắn lẩm bẩm tự nói: "Lần đầu tiên gặp em đã nhớ anh không phải người tốt."
"Đúng vậy, có người tốt nào ấn đầu Omega vào giữa hai chân chứ?" Thường Hành đưa cậu tới cửa lại thở dài, "Anh cũng phải nghĩ ra, Omega lần đầu gặp mặt đã cắn tai Alpha không phải dễ chọc."
Bạch Tiểu Đường đeo kẹp tất, nghe vậy làm bộ muốn rút dao: "Sợ à?"
"Sợ." Thường Hành ôm cậu lên chỗ ngồi, "Sợ đùi em lại có thêm mấy vết sẹo."
Cậu nghe vậy, tựa đầu lên cửa sổ rầu rĩ cười, im bặt không nhắc tới chuyện dao, hỏi lại: "Ngày mai đi đăng ký được không?"
"Nếu bây giờ em muốn đi, anh quay đầu xe lại ngay." Thường Hành nắm vô lăng thản nhiên nói, "Anh sợ ngày mai quá lâu."
Bạch Tiểu Đường nghe xong chỉ lắc đầu, sau đó chống cằm nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực, nhìn vài lần lại không nhịn được xuyên qua ảnh phản chiếu của cửa sổ xe mê muội nhìn chăm chú Thường Hành.
"Muốn anh thì đến gần chút nữa."
"Lái xe cho cẩn thận." Cậu ho nhẹ một tiếng, dán đến bên cạnh Thường Hành một lát, dùng ngón tay khảy cúc áo tây trang của hắn không kìm lòng được mà bật cười.
"Tiểu Đường, lát nữa nếu em thấy chán thì kéo anh ra ngoài." Thường Hành không yên tâm, dặn dò, "Đám người kia không có việc gì chỉ thích ồn ào."
"Anh không giống à?" cậu gác cằm trên vai hắn ngáp một cái, "Người tám lạng kẻ nửa cân."
"Đấy là giả vờ thôi..." Thường Hành không phục hừ hừ.
Bạch Tiểu Đường xoa mắt lười cãi lại, lúc xe dừng lại mới kéo cánh tay hắn rùng mình một cái.
"Lạnh à?" Thường Hành vội cởi tây trang khoác cho cậu.
"Ý của ai thế, ăn cơm ở bờ sông."
"Đúng đấy, trời lạnh như vậy không sợ lạnh cóng à?" Thường Hành ôm vai Bạch Tiểu Đường bất mãn oán giận, "Phục họ nghĩ ra ý kiến này."
Có vài người đứng rải rác ở bờ sông, đều vây quanh trước lửa sưởi ấm, lạnh đến độ mặt mũi tím tái mà vẫn học người nước ngoài mặc tây trang thắt nơ.
Bạch Tiểu Đường mặc tây trang của hắn lạnh cóng nên cứ giẫm chân, treo cả người trong lòng Thường Hành dịch về phía trước. Tuy cậu ghét loại tiệc tùng này, nhưng đi cùng Thường Hành thì dù lạnh cóng cũng thấy thú vị.
"Cười gì thế em?" Thường Hành ôm cậu bất đắc dĩ thở dài.
Bạch Tiểu Đường càng cười càng vui vẻ, vắt vẻo trong lòng hắn giống con koala chết cũng không chịu buông tay: "Em lạnh."
"Gió sông thổi nhiều dễ đau đầu." Thường Hành đi đến trước lửa dùng cả người chắn gió cho cậu, "Em đừng quậy, không chịu nổi thì chúng ta về nhà."
Bạch Tiểu Đường lắc đầu, nhận hai ly rượu: "Uống đi cho ấm người."
Thường Hành nhận ly rượu chào hỏi mấy người quen, lại đứng cạnh cậu không dời một tấc, sợ cậu bị lạnh. Bạch Tiểu Đường thích Thường Hành dính mình, hắn còn ấm áp hơn cả lửa. Hai người lại là tình nhân đã tạo kết, không có chuyện gì thoải mái hơn chuyện dựa vào nhau.
Vì thế người khác thê thảm chịu lạnh, hai người họ dính vào nhau như chốn không người.
Dù sao Bạch Tiểu Đường cũng xuất thân là nửa thiếu gia của gia tộc lớn, cho dù vào Lê Viên nhưng trên người vẫn có ngạo khí đã có sẵn từ khi sinh ra. Mà Thường Hành thì càng là không sợ trời không sợ đất, dù khách khứa cả tiệc này đều có ý xấu, hai người họ cũng không kiêng kị.
Thường Hành quang minh chính đại ôm Bạch Tiểu Đường vào trong lòng sưởi ấm, vừa nướng đồ ăn vừa đau lòng tự trách: "Sao anh lại chọn sườn xám nhỉ?"
"Không sao, sưởi lửa cũng không lạnh." Bạch Tiểu Đường run rẩy cười, đầu ngón tay lạnh lẽo đảo quanh lòng bàn tay hắn, "Anh nói xem sao họ chưa khai tiệc thế?"
"Vai chính vẫn chưa nói chuyện mà." Thường Hành kề tai cậu nhỏ giọng oán giận.
"Anh không phải vai chính?" cậu hà hơi vào lòng bàn tay, "Không phải là tiệc làm cho anh à?"
"Dù tiệc làm cho anh cũng không thể cướp cơ hội nổi bật của họ được." Thường Hành bất đắc dĩ lắc đầu, "Người nói lời dạo đầu học vấn cao lắm."
Bạch Tiểu Đường khinh thường hừ lạnh. Đương nhiên cậu biết lời dạo đầu là mượn sức tạo quan hệ tốt giữa các gia tộc, tuy câu chữ nào cũng là khen ngợi trái lương tâm, nhưng làm ăn thì đây là cơ hội hợp tác. Cậu hiểu, lại khinh thường nghe.
Lại một trận gió lạnh thổi đến, nụ cười của Bạch Tiểu Đường đông cứng ở trên môi. Người đến giữa lửa kia, là ba cậu. Sự bất an sinh sôi ở đáy lòng cậu, nhảy lên ngọn lửa giương nanh múa vuốt nhảy múa trong cuồng phong. Tất cả như thể thiên la địa võng, cậu bị nhốt trong đó không thể động đậy.
"Tiểu Đường?" Thường Hành thấy cậu cứng đờ thì lo lắng vô cùng, "Lạnh quá, chúng ta về thôi."
"Thường... Thường Hành..." Bạch Tiểu Đường đột nhiên nắm lấy tay hắn.
"Sao vậy?" Thường Hành dịu dàng hôn gáy cậu, lưỡi nóng bỏng làm Bạch Tiểu Đường run rẩy.
"Em..." cậu há miệng lại lắc đầu nguầy nguậy.
Thường Hành ôm eo cậu cười khẽ: "Đừng sợ, có anh đây."
Bạch Tiểu Đường rơi lệ: "Sao anh biết em sợ?"
"Tiểu Đường, anh là Alpha của em mà..." Thường Hành thầm thở dài, "Ỷ lại anh thêm một chút được không?"
Bạch Tiểu Đường cắn răng gật đầu, nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Thường Hành. Sao cậu không muốn ỷ lại Thường Hành, sao cậu không muốn mở lòng ở bên Thường Hành chứ, nhưng vận mệnh trêu đùa làm thân phận họ cách biệt. Dù Bạch Tiểu Đường tin tưởng Thường Hành, cậu cũng không dám để mình sa vào đoạn cảm tình này.
Cho dù cậu toàn tâm toàn ý yêu Thường Hành, nỗi băn khoăn này cũng không vứt đi được.
Lời dạo đầu nghìn bài một điệu chuyển dời đến trên người Thường Hành, dấy lên biến hóa nghiêng trời lệch đất.
"Không..." Bạch Tiểu Đường đột nhiên xoay người, siết cổ áo hắn tuyệt vọng lắc đầu.
"... Hôm nay tôi kể cho mọi người một câu chuyện, chuyện về Omega đào hôn..."
"Thường Hành, Thường Hành anh nghe em giải thích." Bạch Tiểu Đường chưa bao giờ hoảng loạn như thế, cậu ôm cổ hắn như thể người chết đuối vớ được cọc.
"... Nó là sự sỉ nhục của nhà họ Thiệu chúng tôi, cũng làm nhà họ Thường hổ thẹn..."
Bạch Tiểu Đường che tai hai đầu gối mềm nhũn: "Thường Hành, đừng bỏ rơi em... Anh đã đồng ý sẽ không bỏ rơi em..."
Bỗng nhiên mọi người xôn xao, ôn tồn lúc trước dường như biến thành trò cười. Bạch Tiểu Đường ôm Thường Hành ánh mắt đờ đẫn, chỉ chấp nhất nắm chặt cổ áo hắn, trông mong mà nhìn chăm chú vào gương mặt không biểu tình của đối phương, giây lát một giọt nước mắt lăn xuống khóe mắt: "Em không phải cố ý lừa anh, Thường Hành anh đừng bỏ mặc em..."
"... Mọi người đoán không sai, tôi nói đến Omega mà nhị thiếu gia nhà họ Thường sắp cưới, cũng là vợ trước mà Thường Cửu cưới hỏi đàng hoàng, thằng con khốn nạn của nhà họ Thiệu chúng tôi..."
"Bạch Tiểu Đường!" Thường Hành bỗng nhiên cúi đầu nghiến răng nghiến lợi gọi cậu.
Bạch Tiểu Đường bị dọa người run rẩy, những lời nói như lưỡi dao cuối cùng cứa cho cậu thương tích đầy mình, làm cậu chậm rãi cúi thấp đầu xuống trước mặt hắn.
"Ông ta nói thật à?" Thường Hành vô lực bật cười, "Em... Em là tẩu tử của tôi?"
Cậu nghe thấy từ "tẩu tử" này thì nước mắt tràn mi, cậu ép mình buông tay, thất tha thất thểu lui về sau một bước.
Trầm mặc tức là cam chịu.
Thường Hành vò đầu bật cười: "Em là tẩu tử tôi... Suýt là tẩu tử của tôi?"
"Nhị thiếu gia, ngài không tin có thể xem bả vai nó." ba Bạch Tiểu Đường không biết từ khi nào đã vòng tới cạnh Thường Hành, "Nó là con tôi, trên vai có bớt, tuyệt đối không sai được."
"Cút." Thường Hành lại lạnh giọng mắng, "Cút cho tôi!"
"Aiz, nhị thiếu gia à tôi có lòng tốt, cậu đừng để nó lừa..."
Thường Hành trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên móc một khẩu súng ra: "Đừng coi tôi là thằng ngu, cũng đừng coi tôi là người tốt... Ngày tôi về nước ông phái người lên thuyền tôi chứ gì? Thêu chữ "Thường" lên áo sát thủ vu oan giá họa cho anh tôi cũng là ông chứ gì?" hắn vừa nói vừa giẫm vai gia chủ nhà họ Thiệu, "Ông động não chút đi, anh tôi hiểu tôi nhất, nếu thật sự muốn giết tôi thì sao chỉ phái mấy Beta đến?"
"Nhị thiếu gia... Nhị thiếu gia tha mạng..." lão gia nhà họ Thiệu co quắp ngã xuống đất, dùng cả tay chân bò đến chỗ Bạch Tiểu Đường, "Tiểu Đường, tiểu Đường ta là ba con..."
Bạch Tiểu Đường làm như không nghe thấy, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mặt Thường Hành. Gương mặt kia tràn ngập sự tàn nhẫn xa lạ, trong mắt cũng toàn sát ý, một cái liếc mắt cũng đủ khiến cho cậu rơi xuống hầm băng. Cho đến hôm nay hắn mới cởi bỏ lớp ngụy trang trước mặt cậu. Nhị thiếu gia Thường gia, công tử dịu dàng lãng mạn, chỉ biết đùa giỡn mà cậu yêu, thật ra là sát thủ người đầy máu.
"Thường Hành." Cậu đột nhiên đi đến cạnh hắn, run rẩy túm ống tay áo đối phương, bị Thường Hành thô bạo bóp gáy.
Thường Hành buồn bực cắn hầu kết cậu, lại ôm eo cậu, thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành một câu thở dài không được tự nhiên: "Không lạnh à?"
Bạch Tiểu Đường nghe vậy oa một tiếng khóc lên, bổ nhào vào lòng Thường Hành hết đánh lại đá.
Thường Hành không nhịn được ôm cậu lên hôn: "Lạnh còn không chui vào lòng anh? Đứng đờ ra làm cái gì!"
"Em... Em sợ anh không cần em nữa..." cậu nghẹn ngào khóc.
Thường Hành nhét khẩu súng lại vào túi, tức giận ngứa cả răng: "Đúng là anh giận, nhưng anh không giận chuyện em suýt thành vợ của đại ca, anh giận em không tin anh."
Bạch Tiểu Đường lau nước mắt gật đầu, cũng mặc kệ rốt cuộc hắn đang nói gì, chỉ liên tục nhận sai.
"Biết mình sai ở đâu chưa?" Thường Hành xụ mặt mắng cậu, "Rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, sao em không nói cho anh? Chẳng lẽ anh không phải người em tin nhất à?"
"... Dù em có là tẩu tử của anh thì thế nào? Mặt anh Cửu em còn chưa thấy đã chạy, anh còn phải cảm ơn lúc trước em chọn như vậy, không thì em bắt anh tranh Omega với đại ca à?" Thường Hành càng nói càng tức, xách Bạch Tiểu Đường lên xe, "Sao lúc nào em cũng chọc giận anh thế hả? Anh... Anh muốn ấn em trên xe chơi một hồi."
Bạch Tiểu Đường bò lên xe ngồi vào ghế, nghe lời này thì vội vàng bò qua nhấc váy lên cho hắn sờ.
Thường Hành sờ soạng hai cái lại càng giận: "Em ngốc à, trời lạnh như vậy anh nỡ làm em ở ngoài chắc?"
Bạch Tiểu Đường cúi đầu hít mũi.
"Đừng giả bộ đáng thương." Hắn vừa tức giận vừa buồn cười đánh mông cậu, "Em lợi hại thế nào anh biết hết, cho dù nằm trên giường cũng hung dữ vô cùng."
Tai Bạch Tiểu Đường đỏ bừng, trong cơn giận dữ Thường Hành nói nhiều lại trắng trợn, động tác thô bạo, tay sờ soạng cũng lỗ mãng.