[16] Thường Hành không biết Omega che giấu gì
Bạch Tiểu Đường đang nổi nóng, dùng mũi chân đá bả vai Thường Hành đuổi hắn đi.
Hắn tắm sạch cho cậu, mắt trông mong thò lại gần hôn: "Sao em rời khỏi anh được?"
"Ngày thứ ba rồi." Bạch Tiểu Đường buồn cười hất nước lên mặt Thường Hành, "Rời đi vài phút không sao."
"Đuổi anh đi thật à?" hắn không cam lòng đứng dậy, quấn khăn tắm ở hông xoa tóc.
Bạch Tiểu Đường nheo mắt nằm trong bồn tắm ngây người, nhìn thấy giọt nước lăn xuống cái hông tinh tráng của Thường Hành, mặt hơi nóng lên, nghiêng đầu nhìn thoáng qua gạch men sứ dính đầy hơi nước, bỗng nhiên ngồi dậy, tiếng nước làm hắn giật mình, vội vàng nhào qua ôm cậu: "Khó chịu à?"
Bạch Tiểu Đường lắp bắp hỏi: "Nhà... nhà họ Thiệu tìm anh à?"
Thường Hành cười hì hì gật đầu, lại hôn chóp mũi cậu: "Cuối cùng cũng phản ứng lại à? Anh chờ em ghen lâu rồi."
Bạch Tiểu Đường không nghĩ giống như hắn, cậu hoang mang ôm cổ Thường Hành, mất tự nhiên nói thầm: "Đừng đi." Nói xong kéo tay Thường Hành nhét vào giữa chân mình, giọng cũng run lên, "Ở với tôi... được không?"
"Em làm sao thế?" Thường Hành xoa hai cái không nhịn được bắt đầu trêu ghẹo, "Muốn anh đi là em, giữ anh cũng là em."
Bạch Tiểu Đường nghe vậy kìm nén quay đầu đi: "Vậy anh đi đi."
"Anh không đi." Thường Hành bật cười, bước vào bồn tắm ôm eo Bạch Tiểu Đường, "Người nào đó mới xin anh ở cạnh mà."
"Sao anh lại..." Bạch Tiểu Đường thẹn quá hóa giận, ôm đầu gối không cho hắn đến gần, đạp nước ồn ào, "Lúc nào cũng bắt nạt người ta, phiền muốn chết!"
"Tiểu Đường." Thường Hành lau nước trên mặt nhào tới, ôm cậu vào trong lòng, "Em nói thật đi, có muốn anh đi không?"
Bạch Tiểu Đường giãy giụa một lát mới ôm vai Thường Hành, gác cằm trên vai hắn nhẹ nhàng thở ra: "Không được đi." Nói xong cắn hầu kết hắn oán hận nói, "Anh đã đồng ý không bao giờ rời khỏi tôi."
"Em còn nhớ à?" hắn kinh ngạc không thôi, "Trước kia anh còn nghe người khác nói lúc Omega phát tình chẳng nhớ rõ cái gì..."
"Anh nghe ai nói linh tinh thế?" Bạch Tiểu Đường bực bội cắn hắn, "Đừng nói nữa, tôi mệt."
Thường Hành vội vàng ôm cậu nhắm mắt dưỡng thần trong bồn tắm. Hai người họ thoải mái, hạ nhân ngoài cửa lại đau khổ hầu hạ người nhà họ Thiệu.
Tuy nói phượng hoàng nghèo túng không bằng gà, nhưng dù nhà họ Thiệu gia đạo sa sút cũng không phải gia đình bình dân như thường, cho nên hạ nhân nhà họ Thường biết rõ Thường Hành không ra gặp khách cũng không thể đuổi người ta ra ngoài. Huống chi người ta còn đưa cả tiểu thiếu gia đến, ngồi trên sô pha căn bản không có ý rời đi.
Chỉ khổ hạ nhân, không chỉ ăn ngon uống tốt mà còn phải hầu hạ, phải hao hết tâm tư khiến khách vui vẻ che giấu lý do mà Thường Hành không gặp khách. Mà thiếu gia nhà họ Thiệu nhìn thì lịch sự văn nhã, đáy mắt lại đầy vẻ tính toán, cậu ta đánh giá phòng khách nhà họ Thường, lại lặng lẽ nói nhỏ với Alpha bên cạnh.
Vì thế người nhà họ Thiệu rời đi, lại để thiếu gia lại, hoa mĩ nói là muốn cho cậu ta làm quen với Thường Hành.
Về phần Thường Hành —— Alpha quấn lấy Omega náo loạn cả ngày, nước cả bồn tắm sắp lạnh buốt hai người mới quay lại giường. Lúc này Bạch Tiểu Đường dù như thế nào cũng không chịu thân thiết với Thường Hành, khoác áo ngủ tựa vào lòng hắn đọc sách.
Thường Hành ôm eo cậu nhích lại gần cùng đọc: "Em đọc《Macbeth》à?"
Cậu thuận miệng đáp: "Trước khi vào lầu hát đọc hơn nửa, thấy kệ sách anh có mới lấy ra đọc nốt."
Hắn hơi ngơ ngẩn: "Trước khi vào lầu hát?"
Lúc này Bạch Tiểu Đường mới nhận ra mình lỡ miệng, "bộp" khép sách lại, hoảng loạn ôm lấy đầu gối. Thường Hành lại cười chuyển đề tài: "Em nghĩ ra cách đuổi người nhà họ Thiệu đi chưa?"
Bạch Tiểu Đường ước gì hắn không hỏi, vội nói theo đề tài của hắn: "Tôi thì có cách gì?"
"Em là Omega của anh, ghen đuổi người kia đi thì hạ bút thành văn mới phải." Thường Hành liếm gáy Bạch Tiểu Đường khẽ thở dài, "Em yêu anh nhiều một chút là biết."
"Nói linh tinh..." cậu cười đặt sách bên giường, thấy sắc trời ngoài cửa sổ tối đi lại cảm khái, "Mấy ngày không ra cửa rồi."
"Thôi đừng." Thường Hành vội vàng nắm lấy cổ tay cậu, như là sợ cậu chạy, "Trước khi qua kì phát tình, anh không cho em ra cửa."
"Tôi đi ra ngoài rót cốc nước không được à?" Bạch Tiểu Đường liếc Thường Hành một cái, ghét bỏ sờ chỗ giữa háng phồng lên của hắn, "Muốn hạ hỏa cho anh ghê."
Thường Hành bị cậu sờ đến hô hấp dồn dập, thoáng nhìn cậu trộm cầm tất chân thì biểu tình khẽ thay đổi, lúc Bạch Tiểu Đường ra cửa thì nhanh chân vọt tới cạnh cửa, hắn cắn răng do dự một lúc lâu vẫn quyết định tuân thủ theo hứa hẹn lúc trước với cậu, không hỏi gì cả.
Bạch Tiểu Đường đi ra cửa, đầu tiên là sửa cổ áo ngủ, lại nhìn vạt áo, cảm thấy không lộ ra dấu hôn mới ôm tay thở dài, lại cắn răng đi ra phòng khách, thấy trên sô pha có Omega, cho dù có chuẩn bị tâm lý vẫn phải hít ngược một hơi khí lạnh.
"Tất cả lui xuống đi." Bạch Tiểu Đường đuổi hạ nhân nhà họ Thường đi, đi đến cạnh bàn rót cốc nước cho mình.
"Anh?" Omega nhà họ Thiệu sợ tới mức hồn vía lên mây, "Anh... Anh là người hay quỷ? Anh anh... Anh không chết?" Rồi không thể tin tưởng nhảy lên, "Không đúng, sao anh còn ở nhà họ Thường?"
Bạch Tiểu Đường vắt chéo chân xoa ấn đường: "Đừng gọi tôi là anh."
"Chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ."
"Thiệu Lan, mày đừng nói như vậy... Lúc trước mày ép tao gả vào nhà họ Thường, tao không cảm giác được chúng ta là người thân." Bạch Tiểu Đường cười nhạo lắc đầu, "Thế nào, chúng mày không sống tốt lại muốn đu bám nhà họ Thường à?"
Sắc mặt Thiệu Lan lúc xanh lúc trắng, cậu ta cắn răng phản bác: "Ép anh?... Anh, anh không muốn gả cho Thường Cửu, tôi muốn! Cơ hội tốt như vậy bị anh phá hỏng, giờ tôi vất vả lắm mới chờ được Thường Hành về nước, anh còn muốn tranh với tôi?"
Bạch Tiểu Đường siết ly bừng tỉnh "Ồ" một tiếng: "Mày là Omega cam nguyện làm lẽ của Thường Hành à?"
Thiệu Lan đen mặt châm biếm: "Anh là con hát mà Thường Hành muốn cưới?"
Bạch Tiểu Đường không thừa nhận cũng không phản bác, chống cằm thở dài: "Tới đâu thì tới thôi, Thường Hành và anh của anh ấy có ngốc đâu, chúng mày muốn lợi dụng thế lực của nhà họ Thường làm nhà họ Thiệu khởi tử hồi sinh, quả thực là nằm mơ."
"Anh!" Thiệu Lan đứng vụt lên, vọt tới trước mặt Bạch Tiểu Đường hung tợn lườm cậu, "Anh tưởng tôi quan tâm nhà mình có khởi sắc không à? Tôi không quan tâm! Tôi chỉ để ý đến vinh hoa phú quý của mình, tôi chỉ biết cơ hội mấy năm trước bị anh cướp đi, hiện giờ hôn sự của Thường Hành cũng bị anh cướp..." Thiệu Lan hít sâu một hơi, bỗng nhiên kề tai Bạch Tiểu Đường cười khẽ, "Thật ra tôi cũng tò mò, Thường Hành có biết anh là tẩu tử trong danh nghĩa của anh ta không? Hoặc là... Anh hầu hạ cả hai anh em họ rất tốt?"
Trong đầu Bạch Tiểu Đường có sợi dây "phựt" một tiếng đứt, khi cậu hoàn hồn mới phát hiện mình cầm dao đè Thiệu Lan trên sô pha.
Thiệu Lan đầu tiên là sợ hãi run rẩy, mà vẫn tiếp tục kích thích cậu: "Anh không nói cho Thường Hành mình là ai à? Lúc trước tôi còn tưởng anh chết cũng không chịu gả chồng, giờ xem ra anh chẳng khác gì tôi, chỉ là cao tay hơn, ngay cả Thường Hành mới về nước cũng..." còn chưa dứt lời đã bị Bạch Tiểu Đường cho một cái bạt tai.
Thiệu Lan khiếp sợ bụm mặt, sau một lúc lâu nói không nên lời.
Khóe miệng Bạch Tiểu Đường chậm rãi lộ ra ý cười hả giận: "Một cái tát này là thay cho người mẹ đã chết của tao, cũng là mẹ mày nợ tao, tuy rằng đã lâu rồi, mà tao không quên."
"Mày... Mày cái..." Thiệu Lan tức giận người run lên, "Mày không sợ tao nói cho Thường Hành à? Dù mày không tạo kết với Thường Cửu, mày cũng là tẩu tử trên danh nghĩa của anh ấy, mày đây là... loạn luân!"
Bạch Tiểu Đường khinh thường cười một tiếng, đứng dậy đổ cốc nước thứ hai, sau đó đổ xuống đầu Thiệu Lan: "Bình tĩnh đi, ở đây chỉ có mình mày biết tao là Omega suýt gả vào nhà họ Thường, không có người thứ hai biết... Cho dù có, chúng mày cũng không có chứng cứ."
"Sao không có? Gương mặt mày... Mặt của mày là mặt của nhà họ Thiệu, còn có những bức ảnh trong nhà không phải là chứng cứ sao?" Thiệu Lan bụm mặt thét lên, "Mày chờ đấy, tao sẽ không bỏ qua cho mày! Đừng tưởng Thường Hành sẽ cưới mày, dù tao không gả vào được nhà họ Thường, tao cũng sẽ không làm cho mày được như ý..."
Tay Bạch Tiểu Đường nhẹ nhàng run lên, cậu cầm ly nước không ngây người một lát, lại mặt không biểu tình mà gọi lại Thiệu Lan đang chuẩn bị rời đi.
Omega kia vênh váo tự đắc cười: "Cuối cùng cũng biết sợ?"
Bạch Tiểu Đường buồn cười đi tới, kéo cánh tay Thiệu Lan ấn cậu ta trên tường, ấn dao lên gáy cậu ta thong thả ung dung nói: "Chậc, tuyến thể vẫn chưa bị ai cắn chứ gì? Nếu như bị tao cắt thì tiếc quá."
Thiệu Lan sợ tới mức hai đầu gối nhũn ra: "Mày... Mày dám?!"
"Tao có dám không, lòng mày biết rõ, không phải sao?" Bạch Tiểu Đường thấp giọng mắng, "Mày có biết tao hận nhất là người uy hiếp tao không? Nói cho mày biết một chuyện..." Cậu cúi người sát vào người Thiệu Lan, cười nói, "Thường Hành đã tạo kết với tao."
Bạch Tiểu Đường càng nói ý cười ở khóe miệng càng dịu dàng: "Tuy rằng mấy ngày nữa sẽ đăng báo, nhưng tao cảm thấy nên nói trước cho mày thì hơn —— Thường Hành là Alpha của tao... Alpha của mình tao."
"Mày..." Thiệu Lan không dám chọc Bạch Tiểu Đường nữa, chỉ không cam lòng siết chặt nắm tay.
"Xem ra khứu giác của Omega chưa bị cắn không nhạy lắm." Bạch Tiểu Đường tiến đến gần mặt Thiệu Lan, kéo cổ áo ra, lộ ra tuyến thể chồng chất vết thương, "Mắt thấy thật, tao giúp mày không hi vọng gả cho Thường Hành nữa."
Thiệu Lan tức giận đến độ á khẩu không trả lời được, tựa lên tường không hé răng.
Bạch Tiểu Đường kéo lại cổ áo, thấy gáy Thiệu Lan bị lưỡi dao cứa ra vài vết máu nhạt thì buông lỏng tay, đi đến cạnh bàn bực bội vò đầu. Thời gian cậu rời khỏi Thường Hành đã hơi lâu, thậm chí cậu muốn trở lại cái ôm ấm áp của hắn.
Vì thế Bạch Tiểu Đường thật sự quăng Thiệu Lan đi, quẹo vào hành lang dài trước phòng ngủ, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào phòng, vừa mới vào cửa đã bị Thường Hành thở hổn hển đè trên cửa hôn môi.
"Tiểu Đường... Tiểu Đường anh muốn em." Hắn vừa hôn vừa kéo áo ngủ trên người cậu, "Mau cho anh..."
"Tôi cho anh cắm." Bạch Tiểu Đường nhấc vạt áo lên cắt ngang lời Thường Hành, "Thường Hành, tôi cũng muốn anh."
Hắn hôn môi cậu, đè cậu trên cửa thẳng lưng va chạm. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ khát khao như vậy, cậu cảm thấy mình giờ phút này giống như là thuốc dán dính trên Thường Hành không xé ra được, cho dù cưỡng ép chia lìa cũng vẫn dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng.
"Tiểu Đường, trên tay em có mùi máu tươi." Thường Hành kéo tay cậu đến bên môi khẽ hôn, "Lại bị dao cứa à?"
Ngón tay Bạch Tiểu Đường đột nhiên run lên, cậu chột dạ cúi đầu, bị đâm đến đứng không vững, lại chui vào lòng hắn rưng rưng nói: "Anh vẫn không hỏi tôi giấu gì à?"
"Không hỏi." Thường Hành dịu dàng hôn nước mắt ở khóe mắt cậu, "Anh chỉ để ý em có yêu anh hay không."
Nước mắt trong mắt Bạch Tiểu Đường rơi xuống, cậu thúc giục hắn bế mình lên giường, lại vùi mặt vào hõm cổ Thường Hành nhẹ giọng nức nở: "Đồ ngốc."