Bé Thỏ Trắng Nhà Thầy Giáo Lục

Chương 10




Tiểu Bạch thấy Lục Miễn cúp điện thoại, vội vàng nhảy xuống giường đến trước mặt anh, mím mím miệng lên án: “Anh nói dối! Em không phải học trò của Miễn Miễn!”

Trong đôi mắt trợn tròn của Tiểu Bạch đầy sự uất ức muốn khóc cùng phẫn nộ, tuy rằng không biểu đạt hết những tình cảm ý tứ, trong lòng lại thầm lên tiếng giận. Miễn Miễn có nhiều học trò như thế, thỏ trắng nhỏ chỉ có một, độc nhất không có hai! Miễn Miễn sẽ nấu cơm mua quần áo cho thỏ trắng nhỏ, nhưng sẽ không nấu cơm mua quần áo cho học sinh.

Tiểu Bạch còn chưa hiểu rõ ràng, nhưng trong tiềm thức, ý chiếm hữu đã bắt đầu giương nanh múa vuốt.

Lục Miễn thấy cậu như vậy cảm thấy buồn cười vô cùng, đứng lên vuốt ve “lông” trên đầu, cố ý đùa cậu: “Sao em lại không phải học trò của anh hửm? Anh dạy em dùng di động dùng máy tính dạy em nấu cơm giặt giũ quần áo, dạy còn nhiều hơn so với người khác, chẳng lẽ không phải thầy giáo hửm?”

Hai mắt màu trà của Tiểu Bạch mau đỏ rực, giống như con thỏ nhỏ nóng nảy, ôm cổ anh loạn cọ lên: “Em không phải em không phải! Em là thỏ trắng nhỏ nhà Miễn Miễn!”

Lục Miễn không khiêng nổi tư thế này của cậu, đầu óc oanh một tiếng vươn tay ôm lấy cậu, hung hăng hôn một cái vào gáy, giọng khàn khàn: “Ừ ừ em đúng, em không phải học trò của anh, là thỏ trắng nhà anh.”

A u mình chết! Lục Miễn thấy mình buồn nôn phải run lên.

Tiểu Bạch được anh hôn một cái, lập tức vui vẻ, cái mũi hồng hồng nổi bọt bóng nước hì hì nở nụ cười.

Lục Miễn dở khóc dở cười, vươn tay lên bàn lấy giấy lau lau cho cậu, thấp giọng nói: “Chẳng phải anh đã nói sao, không thể nói cho người khác biết em là thỏ.”

Tiểu Bạch không đồng ý không buông: “Nhưng không thể nói em là học trò của anh!”

“Nhưng vẫn phải nói dối a, không nói em là học trò, lại không thể nói em là con thỏ, có người hỏi phải nói thế nào?”

Tiểu Bạch khụt khịt mũi: “Vậy nói em là em trai của anh!”

Lục Miễn nhịn không được bật cười: “Nói thế với nói là học trò có gì khác nhau? Chẳng phải đều là nói dối sao?”

“Đương nhiên không giống!” Lông mày Tiểu Bạch hận không thể bay lên, “Miễn Miễn không có em trai, ai cũng không thể đoạt với em!”

Lục Miễn sửng sốt, thở gấp, nhìn cậu thật lâu đột nhiên cười rộ lên: “Em thật ngốc! Người vừa gọi điện là mẹ anh, nếu anh nói anh còn có em trai nào chẳng phải dọa mẹ người già ngất chết!”

Tiểu Bạch nghĩ nghĩ đảo tròng mắt: “A… Cũng đúng…”

Lại nói đến chuyện từ khi Tiểu Bạch học cách dùng máy tính, mỗi ngày Lục Miễn đi dạy thì cậu ở nhà lên mạng, dùng QQ không có việc gì thì đi quấy rầy Miễn Miễn nhà mình, cả ngày vui tươi hớn hở, đến lúc Lục Miễn mau tan tầm thì đi siêu thị mua đồ ăn, muốn hiền thục bao nhiêu liền hiền thục bấy nhiêu.

Trước kia Tiểu Bạch chưa bao giờ dạo siêu thị, từ khi đi theo Lục Miễn vài lần thì quen, giờ đừng nói siêu thị, ngay cả chợ cũng có thể đi một mình, còn chưa đòi chém giá, mấy bác gái thím mợ vừa thấy cậu đáng yêu, rầm rầm chạy tới nhét thêm đồ vào túi cậu.

Lục Miễn vốn muốn đưa cậu chi phiếu để dùng, nhưng lại nghĩ khi quẹt thẻ lại phải dùng tên ký tên, cậu ngay cả giấy căn cước cũng không, là một người không chính gốc không hộ khẩu, đương nhiên không thể dùng thẻ, đành phải đặt tiền mặt định kỳ trong nhà.

Sự thật chứng minh, Tiểu Bạch là một đứa nhỏ vô cùng tốt đẹp thuần lương, chưa bao giờ tiêu tiền loạn, ngày nào đó tham ăn muốn mua, đều dùng QQ hỏi Miễn Miễn trước, có điều chuyện này cũng ít gặp, bởi trong nhà luôn luôn có trữ hàng, vô cùng vô cùng nhiều, đó là thức ăn Lục Miễn mua riêng cho bé ham ăn nhà mình.

 Tục ngữ nói đúng, trong nhà địa chủ luôn dư thừa lương thực a! Tiểu Bạch sờ gói to này, sờ hòm bên kia, tự dưng thấy mình là một địa chủ nhỏ.

Lục Miễn tan tầm về nhà, vừa mở cửa đã thấy Tiểu Bạch ở phòng bếp lách cách lách cách chạy đến, ào một cái nhào lên cổ anh: “Miễn Miễn, anh đã về rồi!”

Lục Miễn đã dọn ra khỏi nhà ở riêng nhiều năm, chưa từng sống như thế này, biết có người ở trong nhà chờ đợi, hết ca là vội về nhà, giống như đằng sau mông có thứ gì rượt đuổi. Trong nháy mắt ấy vừa rung động vừa cảm động, cảm thấy Tiểu Bạch chính là thiên sứ nhỏ rơi xuống, không thể vạch ra tật xấu nào, hận không thể xoa nắn cậu nhét vào ngực ăn vào bụng.

Lục Miễn vươn tay ôm lấy cậu, môi khẽ ấn lên gáy cậu: “Ngày mai cuối tuần, em muốn đi đâu chơi?”

“Cơm nước xong rồi nói sau.” Tiểu Bạch cười hì hì, kích động túm lấy anh: “Mau tới mau tới! Hôm nay em học được cách làm chân gà vui vẻ!”

“Từ từ!” Lục Miễn giữ chặt lấy cậu.

“A?” Tiểu Bạch quay đầu khó hiểu nhìn anh.

Lục Miễn mỉm cười dịu dàng nhìn cậu, đột nhiên vươn tay một lần nữa túm cậu vào ***g ngực mình ôm thật chặt, cúi đầu thấp giọng nói: “Để anh ôm một cái.”

Tiểu Bạch lập tức cười rạng rỡ: “Ưm!”

Lục Miễn nhẹ nhàng hôn một cái bên má cậu, tiếng nói trầm trầm: “Tiểu Bạch, anh thích em.” Nói xong không nhịn được lại hôn một cái, nhìn đôi môi hồng ướt kia, thở sâu vươn tay ấn đầu cậu vào ngực mình.

Tiểu Bạch giãy đầu ra, ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt sáng trong vô cùng, cong cong như ánh trăng: “Em cũng thích Miễn Miễn!”

Lục Miễn cười cười: “Tiểu Bạch, em có đồng ý hay không về sau vẫn luôn ở bên anh?”

“Đồng ý a!” Tiểu Bạch cười tủm tỉm, “Chẳng phải em vẫn luôn ở bên Miễn Miễn đó thôi?”

Lục Miễn nâng mặt câu xoa xoa nhéo nhéo: “Em có biết anh nói có ý gì không?”

“Biết!” Tiểu Bạch gật đầu, “Em thích Miễn Miễn, nên sẽ không đi đâu!”

Lục Miễn hôn một cái lên gáy cậu, cười rộ lên: “Biết cái khỉ!” Thấy Tiểu Bạch vẻ mặt không chịu muốn phản bác, vội vàng xoay cậu sang bên, “Mang anh đi nếm thử món chân gà vui vẻ của em xem nào.”

Tiểu Bạch lập tức quăng đoạn đối thoại vừa rồi lên chín tầng mây, hưng phấn nhảy lên: “Dạ!”

Ăn cơm xong khi Lục Miễn rửa chén, Tiểu Bạch từ đằng sau ôm lấy thắt lưng anh, cười hì hì nói: “Miễn Miễn, em muốn ngày mai đi ra ngoài kiếm tiền!”

Lục Miễn sửng sốt, quay đầu nhìn cậu: “Ngày mai?”

“Vâng!” Tiểu Bạch gật gật đầu, “Siêu thị bên cạnh quảng cáo muốn tìm người tiếp thị bán hàng, em muốn thử xem.”

Lục Miễn cười rộ lên: “Sao đột nhiên muốn đi kiếm tiền? Bán hàng rất vất vả.”

“Em không sợ! Hơn nữa chỉ ba ngày thôi!”

Lục Miễn do dự. Anh vẫn luôn không để Tiểu Bạch quanh quẩn nuôi trong nhà, nhưng dù sao làm công cũng khác với việc đi ra ngoài mua đồ, tóm lại không thể yên tâm.

Tiểu Bạch thấy anh dường như không muốn, lập tức khẩn trương, biết Miễn Miễn nhà mình không thể địch được nhất là khi mình làm nũng, vội vàng ôm chặt lấy anh hết xoay lại cọ: “Để em đi thôi! Miễn Miễn kiếm tiền, em cũng muốn kiếm tiền! Miễn Miễn để xem đi thôi!”

Lục Miễn bị cậu nắm xoay quần áo cũng mau xoắn thành bánh chèo, cuối cùng cũng không đỡ được, buông bát nghiêng người nhéo cậu một cái: “Được được được, em đi cho em đi.”

Tiểu Bạch rất chi là đắc ý: “Miễn Miễn anh thật tốt!”

Lục Miễn bất đắc dĩ nở nụ cười: “Xem có hai ngày là cuối tuần anh mới đồng ý em đấy, vừa lúc anh ở nhà, lúc đầu để anh đi cùng với em mới được. À đúng rồi, bọn họ có cần xem giấy căn cước hay không?”

“Không cần xem! Em vẫn luôn mua đồ bên kia, họ đều quen em, còn chủ động hỏi em có muốn đi hay không cơ!”

“Chủ động hỏi em?” Lục Miễn nghi ngờ, sợ có người bụng dạ khó lường ẵm mất bé thỏ trắng đơn thuần nhà mình.

“Đương nhiên!” Tiểu Bạch tự hào vô cùng nói.

Lục Miễn cười cười: “Được, để mai anh đưa em đi.”