Bé Thỏ Trắng Nhà Thầy Giáo Lục

Chương 1




Nhặt được bé con thỏ trắng.

Trời gió thu chợt se lạnh.

Lục Miễn vừa xốc lên tấm mành chắn gió ở cửa phòng trọ giáo viên, liền nhịn không được rùng mình một cái, dậm chân túm chặt lấy áo gió mỏng trên người bao chặt lại, giương cái ô màu đen trên tay lên, lui cổ ngó ra ngoài rồi bước ra khỏi nhà trọ độc thân của mình.

Lục Miễn là một người đàn ông gần ba mươi tuổi, dáng người cao ngất, mặt mày anh tuấn, mặc dù có không ít giáo viên, học sinh nữ thầm lặng hoặc công khai tỏ yêu mến, đến nay anh vẫn là người đàn ông độc thân chính gốc. Lục Miễn tính hài hước lại dịu dàng, nên anh khá nổi tiếng trong toàn ban giáo viên.

Một đường đi được nhiều giáo viên học sinh chào hỏi, rất nhanh anh rời khỏi cổng trường. Sắc trời chưa tối, Lục Miễn đến cửa hàng tiện lợi mua chút đồ dùng hàng ngày, khi tính tiền thì tiện tay lấy cây kẹo cao su vị bạc hà, ra cửa thì nhét vào miệng nhai, vừa chuẩn bị ném vỏ vào thùng rác, chợt mắt liếc nhìn tới vật gì đó màu trắng tại góc tường, xù thành cục.

Lùi lại hai bước nhìn nhìn, thì ra là đồ chơi bằng lông, anh vừa bước chân định đi, chỉ thấy đồ chơi bằng nhung kia khẽ run lên. Lục Miễn chợt tò mò, lại nhìn nhiều lần, thì ra đó là một con thỏ trắng sũng nước, phỏng chừng trốn trong đó tránh mưa.

“Chiêm chiếp… Chiêm chiếp…” Anh không biết gọi con thỏ này thế nào, đành tùy miệng hô vài tiếng.

Hai cái lỗ tai rủ xuống hai bên của bé thỏ chợt dựng thẳng lên, vô cùng cảnh tỉnh nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng hai con mắt màu trà vẫn quay tròn theo dõi anh, không biết là sợ người hay bị dọa choáng, ì ra ở đó không chạy trốn.

Đường này chỉ có khách sạn lớn cùng khách sạn nhỏ, Lục Miễn nhìn quanh một lúc, không thấy ai mang vẻ mất tích vật nuôi, nhịn không được ngồi xổm xuống giơ ngón tay ngoắc ngoắc bé thỏ: “Lại đây.”

Lỗ tai bé thỏ giật giật, đứng thắng dậy nâng hai chân trước nhìn anh, chóp mũi rung rung, dáng vẻ vừa gây cười vừa đáng yêu.

Lục Miễn nở nụ cười, lục lọi túi tiền lấy ra túi bánh bích quy mà đồng nghiệp ném cho, mở túi bóp nát bánh bích quy, mở ra lòng bàn tay: “Lại đây.”

Bé thỏ trắng càng rung rung mũi, không được hai lần đã nhịn không được, vội vàng nhào tới, nhảy lên tay anh, gục đầu nhanh chóng mở miệng ăn.

Con thỏ này dáng rất nhỏ, một bàn tay cũng có thể nâng lên. Lục Miễn chờ nó ăn xong, một tay nâng nó lên, dáng vẻ như Tháp Tháp Lý Thiên Vương vậy, chạy quanh hỏi, xung quanh không có nhà nào mất tích thỏ nhỏ, hoặc có thấy thỏ nhỏ thường chạy ở đâu.

Vì thế, Lục Miễn thích động vật nhỏ đương nhiên mang thỏ trắng nhỏ này về nhà, cũng tiện đường đến chợ mua cà rốt cùng rau cải xanh.

Trở về nhà anh lấy khăn mặt xoa lông cho thỏ nhỏ, cắt đầu cà rốt vứt vào sọt rác, Lục miễn cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh.

Tắm xong sát tóc đi ra, chợt thấy thỏ nhỏ nằm trên bàn trà, không chút e ngại ngửi ngửi di động, cả thân mình ngồi xổm thành cục lông xù, làm Lục Miễn nhịn không được nở nụ cười, lại chợt thấy kỳ: con thỏ này nhỏ như thế, sao có khả năng nhảy lên bàn trà?

Còn đang nghi hoặc, màn hình di động chợt sáng lên, tiếp đó nó bắt đầu rung.

Lỗ tai thỏ không kịp dưng lên, nháy mắt xù cả lông lên dựng đứng như bị điện giật, kêu vang ầm ĩ, chạy nhảy lung tung, nhảy khỏi bàn trà, nhanh chóng trốn xuống gầm sofa.

Lục Miễn nhanh bước tới lấy di động, có phần ngạc nhiên nhấn nút nghe: “Chị?”

“Surprise! Miễn Miễn!” Tiếng hưng phấn của Lục Hồng vẫn như trước đây xuyên qua Thái Bình Dương tới, “Nói cho em tin tốt nè! Chị cùng anh rể còn có bố mẹ tháng sau sẽ về nước!”

“Sao vậy, bố mẹ cảm thấy mình già rồi?” Lục Miễn nở nụ cười, đi tới phòng ngủ mở máy tính, “Sớm như vậy sẽ lá rụng về cội?”

“Phì! Nói hươu nói vượn! Em lâu như vậy không đến thăm, chẳng lẽ bố mẹ không về nhìn em một cái?”

Lục Miễn nghe máy, giơ chân dài lên bàn, dựa lưng vào ghế im lặng một lúc, nói: “Bố mẹ còn giận em sao?”

“Sao lại không giận, em chẳng phải vẫn như trước là con trai ruột sao? Sao có thể không nhớ em?” Lục Hồng thở dài, “Còn độc thân?”

“Đúng vậy!” Lục Miễn cười, mở QQ đăng ký tên, lảng sang chuyện khác, “Mọi người định ngày nào về? Em đi đón.”

“Định ngày rồi sẽ nói cho em sau, chị thông báo trước thế. Em a, đừng một mình sống, tìm người thích hợp trò chuyện thử, bố mẹ cũng tức xong rồi, nhìn em vẫn lẻ loi, lòng không chịu được.”

“Em cũng không phải vì bố mẹ mới thế, chẳng qua không gặp được người hợp ý, chị cũng đừng nghĩ nhiều, giúp em nói đỡ cho bố mẹ, đời này em không có cách nào thương họ.”

“Đừng đừng đừng, đừng nói nữa. Chị hiểu mà! Miễn Miễn ngoan đừng khổ sở, có chị ở đây!”

“Tới địa ngục đi! Chị lại thế!” Lục Miễn bị chị chọc cho dở khóc dở cười, “Vậy em ở nhà chờ điện, nhớ thông báo sớm vài hôm, em còn sớm về nhà quét tước lau dọn.”