Bé Nói Nhiều

Chương 7: Hoa Hồng Đỏ






Chuyển ngữ: By
Chỉnh sửa: BilecBé con theo đuổi tôi kiểu gì ấy hả?
Đầu tiên, ngay sau ngày tỏ tình lập tức tặng cho tôi một bó hoa hồng siêu to khổng lồ, để người ta trực tiếp mang đến quầy lễ tân của công ty.
Hôm đó tôi phải xếp một hàng dài để đi mua đồ ăn sáng, khi đến được công ty thì mọi người xem như đã bàn tán xong xuôi cả.
Tôi nhận hoa ở quầy lễ tân, mang theo nụ cười xấu hổ nhưng mà vẫn lễ phép đi đến bàn làm việc dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người mà đi đến bàn làm việc.
Từ lúc tôi vào công ty cho đến nay vẫn chưa từng thấy qua bó hoa hồng đỏ nào lớn như này, mọi người dường như yêu thích nó hơn các loại hoa khác.
Trong mắt tôi thì hoa hồng đỏ quá mức sặc sỡ, quá phô trương, tôi thích kiểu hoa nhẹ nhàng như thược dược, bách hợp này kia hơn.
Có điều không sao cả, tôi cũng không để tâm gì đến hoa hòe lắm.

Lúc mà tôi nghe người ta nói mình được tặng hoa thì tôi đã biết tác giả chắc chắn là nhóc con kia, phù hợp với phong cách của ẻm lắm.
Quả nhiên, giờ nghỉ trưa em tới tìm tôi, hỏi: “Anh có thích không?”
Tôi còn chưa kịp trả lời đã bị nhóc cắt ngang.
“Không thích cũng không sao, lần sau lại tặng cái anh thích.

Em phô trương như vậy chính là để cho mọi người biết anh đang có người theo đuổi, cảnh cáo bọn họ.

Em biết người âm thầm nhớ thương anh không ít đâu, chỉ là còn sợ tính tình kì quái của anh nên không dám nhào vô đấy thôi.”
Tính tình tôi mà kì quái hả?
“Em cảm thấy anh chỗ nào cũng tốt hết, đáng yêu quá trời, em thích lắm.”
Tuy rằng tôi cũng không cảm thấy tính tình của mình có vấn đề, nhưng mà em nói tính cách tôi đáng yêu thì lại thành có vấn đề đấy.
“Anh, sao anh không nói tiếng nào thế? Không phải là giận em rồi chứ? Đây chỉ mới là bắt đầu thôi!”
Từ lúc vào đây em cứ líu lo huyên thuyên không ngừng, có cho tôi cơ hội chen mồm vào đâu?
“Được rồi, tôi muốn đi ăn cơm.”
Tôi không thể không ngăn em lại, còn nói nữa thì tới giờ làm luôn mất.
“Mình đi chung đi anh, anh muốn ăn gì ạ? Em mời anh được hông? Ấy? Anh, sao mặt anh đỏ thế? Đừng nói là…”
“Im miệng!”
“Dạ anh.” Đi chưa được hai bước, em lại mở miệng: “Em cảm nhận được…”

Bị tôi trừng mắt một cái mới im lặng.
Chúng tôi đi căn tin của công ty, mùi vị cũng được nhưng thực đơn thì vạn năm không đổi, nếu ngày nào cũng ăn đảm bảo nuốt không trôi.
Lúc ăn cơm, em đột nhiên hỏi tôi: “Anh, anh có biết cách làm lệ chi nhục không?”
(*) Lệ chi nhục: 荔枝肉 – là một món ăn truyền thống nổi tiếng của Phúc Châu, có từ đầu thời Thanh, đã có hai ba trăm năm lịch sử, vì màu sắc, hình dáng và hương vị giống như trái vải (lệ chi) mà có tên như vậy.

Món ăn này có màu đỏ, cấu trúc mềm mà lại giòn, chua chua ngọt ngọt dễ ăn.

(theo Baidu)
Tôi còn tưởng em ấy thực sự nghiêm túc muốn học hỏi công thức nấu ăn nên nói cách làm đại khái với em: “Đầu tiên cắt thịt thăn ra, sau đó thêm rượu để nấu ăn, xì dầu, muối…”
“Khoan khoan!” Em ấy nhanh chóng ngắt lời, sau đó hỏi tôi: “Anh, anh biết nấu ăn ạ?”
“Ừ.” Sống một mình lâu như vậy, biết nấu ăn không phải là chuyện rất bình thường à? Dòng đời xô đẩy cả.
“Em còn tưởng anh không biết cơ.

Em muốn ăn lệ chi nhục do anh làm.”
Ha ha, mơ đẹp nhỉ, ngoại trừ mẹ tôi thì chưa có ai được nếm đồ ăn tôi nấu đâu.
“Chờ có cơ hội đã rồi tính.” Tôi nói cho có lệ.
“Nhất định là có, chờ khi hai ta về chung một nhà…” Em ấy đột nhiên dừng lại, sau đó lại nói tiếp: “Bỏ đi, không nói cái này nữa.


Anh có biết hôm nay là ngày gì không?”
“Ngày Quốc tế thuận tay trái.” Buổi sáng lúc ra đường trùng hợp nhìn thấy.
(*) Left-Handers Day, Quốc tế thuận tay trái là ngày 13/8
“Chuyện này mà anh cũng biết luôn!” Giọng điệu em ấy không giống như đang khen tôi, cúi đầu lầu bầu gì đó, rồi lại khó có được mà yên tĩnh xuống.
Ngay lúc tôi sắp ăn xong, em lại đột nhiên lên tiếng: “Anh, chắc chắn anh không biết Cừu Vui Vẻ năm nay bao nhiêu tuổi!”
Tôi không nói gì, buồn cười nhìn em một cái.
Cái đó tôi biết làm gì.
“Không sao đâu anh, em biết là được rồi.”
Không thể hiểu nổi.
Về sau tôi mới biết được, hành vi quái lạ của em ấy ngày hôm nay là do những lời này: “Anh không cần phải biết hết mọi thứ, cái anh không biết thì em biết, chúng ta là trời sinh một cặp.”
Tuy rằng tôi cũng không thể hiểu nổi câu đó, nhưng sau này nhớ lại tôi vẫn cảm thấy em đáng yêu vô cùng.Tác giả:
“Anh không cần phải biết hết mọi thứ, cái anh không biết thì em biết, chúng ta là trời sinh một cặp.”
Câu này đến từ một bình luận hot trên douyin, tạm thời không thể tra rõ nguồn gốc, bé nói nhiều có khi cũng là xem douyin nên mới biết “điên cuồng” đó, ha ha ha ha.