Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 136




Chờ đến khi Sở Chương có cơ hội trở về nhà, Vạn Thu đã nhận thêm ba lần thư tình nữa.

Vạn Thu mang tất cả những bức thư mà mình có về nhà chính của Sở gia.

Khi mang hết thư tình về, cậu mới phát hiện trong trường vậy mà có rất nhiều người viết thư cho cho Sở Chương.

Chỉ cần Sở Chương trở về, Vạn Thu cơ bản sẽ bận toàn bộ thời gian.

Nếu không phải còn làm bài tập, Sở Chương sẽ đòi Vạn Thu chơi cả ngày với mình.

Cuối tuần, nắng thu bên ngoài rất đẹp.

Sở Chương mặc một chiếc áo len mỏng, thản nhiên nằm cạnh ban công phòng ngủ của Sở Ức Quy, dang rộng tay chân hình chữ X, không hề có chút khí chất minh tinh của thường ngày.

Vạn Thu đang nghiêm túc làm bài tập, cậu đối diện với Sở Chương, trong khi Sở Ức Quy ngồi bên cạnh để làm quen với nội dung công việc.

Trường đại học có rất ít bài tập về nhà, Sở Ức Quy hầu như không làm bài tập, phần lớn sức lực đặt vào công ty của Sở Kiến Thụ.

Sở Chương đứng thẳng, loạng choạng lật ghế, nhìn qua đống thư tình mà Vạn Thu đưa cho anh.

Vạn Thu hỏi Sở Chương: "Những bức thư này có đẹp không?"

"Thư dù đẹp hay không, đều viết theo tâm tình, tâm tình của mỗi người đều khác nhau, cho nên những gì bọn họ biểu đạt cũng khác nhau."

Sở Chương thu hồi những thư đã đọc, sau đó lại mở ra một lá thư khác.

"Không cần trả lời sao?" Vạn Thu hỏi.

Sở Chương mỉm cười: "Nếu phải trả lời từng bức thư một thì có lẽ anh cả không có thời gian làm việc rồi, em biết mỗi ngày anh cả của em nhận được bao nhiêu bức thư không? Chờ ngày nào đó anh dẫn em tới công ty xem, nơi đó có hẳn một chỗ dùng để cất thư cho anh."

Kể từ khi Sở Chương tự giới thiệu "Tôi là anh cả của Vạn Thu", anh luôn thích dùng "anh cả của em", "anh cả" và "anh cả của Vạn Thu".

Vạn Thu kinh ngạc: "Vậy anh đều đọc thư tình sao?"

"Thỉnh thoảng anh sẽ xem qua, dù hầu như không có thời gian xem, nhưng sẽ giữ gìn thật tốt."

Vạn Thu nhìn bức thư tình trong tay Sở Chương.

"Nhưng đây là thư mà Vạn Thu nhà chúng ta đặc biệt mang về cho anh, anh vẫn sẽ xem kỹ nó."

"Vương Duyệt giúp em tổng hợp lại." Vạn Thu không quên nhắc đến Vương Duyệt.

Sở Chương cười nói: "Em ấy còn viết ghi chú trên thư tình, rất đáng yêu."

"Vương Duyệt rất đáng yêu." Vạn Thu cũng nghiêm túc gật đầu.

Sở Chương nhướng mày, nhìn Vạn Thu, lại liếc nhìn Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy chỉ lặng lẽ đứng ở một bên, rất bình tĩnh.

Sở Chương cười như không cười nhìn bức thư nằm ở một bên, bức thư này không giống bức thư khác, toát lên vẻ đặc biệt riêng của nó.

Thỉnh thoảng khi đọc thư, Sở Chương sẽ ngước nhìn Sở Ức Quy và Vạn Thu.

Sở Ức Quy luôn đột nhiên ngước mắt lên để ý đến tiến độ bài tập về nhà của Vạn Thu, rất thường xuyên.

Vạn Thu cũng rất quen với chuyện Sở Ức Quy giám sát mình làm bài.

Sở Ức Quy thỉnh thoảng chỉ ra những lỗi sai của Vạn Thu, Vạn Thu sẽ lộ ra chút buồn rầu, nhưng sau đó liền ngoan ngoãn bắt đầu suy nghĩ lại.

Mặc dù Sở Chương đã biết về sự ăn ý ngầm giữa Vạn Thu và Sở Ức Quy từ lâu, nhưng cảm giác hòa hợp này dù nhìn thế nào cũng cảm thấy rất vi diệu.

Khi Vạn Thu đặt bút xuống, Sở Chương rõ ràng bắt đầu phấn khích.

"Cuối cùng cũng xong rồi sao? Mỗi ngày đều phải làm bài tập nghiêm túc như vậy sao? Chỉ là bài tập về nhà thôi, em cứ tùy tiện lừa gạt cho xong là được rồi."

Sở Chương không hề cảm thấy mất mặt chút nào khi nói ra những lời lưu manh này.

Vạn Thu đứng lên, duỗi người.

"Em phải nghiêm túc làm bài tập, như vậy mới có thể đạt kết quả tốt khi thi đại học." Vạn Thu nói.

Vẻ mặt Sở Chương vô cùng vi diệu: "Không phải em mới học lớp mười một sao? Sớm như vậy đã nghĩ tới thi đại học rồi?"

Vạn Thu nói: "Khi Ức Quy học lớp mười cũng đã học kiến thức của lớp mười một." Vạn Thu nói.

"Em không thể so với Sở Ức Quy, này không thể so được, năng lực học tập của Sở Ức Quy mặc dù không nỗ lực cũng đã không nằm trong phạm vi của người thường nữa rồi."

"Em cũng muốn đến trường đại học mà Ức Quy đang theo học." Bàn tay đặt trên chân của Vạn Thu vô thức siết chặt, "Nhưng điểm của trường đại học này vẫn tương đối cao."

Sở Chương quay đầu lại, đột nhiên hỏi: "Vậy Vạn Thu muốn thi vào trường đại học này, là vì muốn vào trường, hay là vì Sở Ức Quy ở đây?"

Vạn Thu chớp chớp chớp mắt: "Phần lớn là vì Ức Quy."

Từ khóe mắt của Sở Chương, anh nhận thấy Sở Ức Quy có vẻ hơi choáng váng khi kiểm tra bài tập về nhà của Vạn Thu, thậm chí để anh không phát hiện ra, hàng lông mi Sở Ức Quy còn khẽ run để che đi cảm xúc.

"Thành thật như vậy, Vạn Thu vẫn luôn muốn đuổi theo Sở Ức Quy sao?" Sở Chương cười nửa miệng, có chút ý muốn châm ngòi, "Sở Ức Quy không phải là mục tiêu đáng để học tập đâu."

"Em muốn như vậy, bởi vì em rất thích Ức Quy." Vạn Thu kiên quyết đáp lại Sở Chương.

Sở Chương mỉm cười, câu trả lời của Vạn Thu không phải là điều anh muốn nghe, mà là điều anh muốn Sở Ức Quy nghe.

Sở Chương bước tới, hung hăng xoa nắn Vạn Thu: "Anh cả thật sự rất thích Vạn Thu nhà chúng ta thành thật có mục tiêu như vậy, tốt hơn nhiều so với tính tình rụt rè, sợ hãi lo trước lo sau."

Sở Chương cảm thấy không ai có thể thờ ơ trước sự khao khát không chút do dự của Vạn Thu.

Đặc biệt là Sở Ức Quy, người cực kì coi trọng Vạn Thu.

Đối với Sở Chương, sự bình tĩnh và ổn định hiện tại của Sở Ức Quy dường như chỉ là một sự ngụy trang.

Dường như có gì đó xảy ra giữa Vạn Thu và Sở Ức Quy.

Nhưng người bối rối không phải Vạn Thu mà là Sở Ức Quy.

Thiên sứ nhỏ nhà họ luôn biết mục tiêu của mình và tiến về phía trước, vô cùng ngầu lòi.

Sở Chương lộ ra nụ cười có chút tà ác.

Anh lấy lá thư trên bàn, đi đến bên cạnh Vạn Thu, đặt vào tay Vạn Thu.

Lá thư trắng như tuyết chỉ có một chút ren trên con dấu, sạch sẽ, thậm chí còn không có một dòng chữ viết trên đó.

"Nhìn xem?" Sở Chương nói.

Vạn Thu lắc đầu: "Không thể tùy tiện xem thư người khác viết."

"Cái này không phải cho anh, mà là cho em." Sở Chương cười như không cười, từ trên đỉnh đầu Vạn Thu, anh ngước mắt nhìn Sở Ức Quy.

Nhưng Sở Ức Quy lại không có chút phản ứng thú vị nào.

Sở Chương hơi nhướng mày.

Nhưng qua một thời gian, Sở Chương phát hiện không chỉ Sở Ức Quy, mà ngay cả Vạn Thu cũng trầm lặng khác thường.

Nghi hoặc cúi đầu, Sở Chương bắt gặp vẻ mặt Vạn Thu kinh ngạc đến mức hoàn toàn mất đi khả năng phản ứng.

"Ha ha ha, kinh ngạc như vậy sao? Đây là lần đầu tiên Vạn Thu nhà chúng ta nhận được thư tình sao?" Sở Chương cười lớn.

Vạn Thu ngẩng đầu, lắp bắp, thậm chí mặt đỏ bừng: "Em... thư tình... của em..."

"Thật tuyệt phải không?" Đột nhiên Sở Chương vươn tay xoa bóp gương mặt Vạn Thu, "Vạn Thu nhà chúng ta cũng có thể nhận được thư tình, giỏi quá, Vạn Thu đã là một cậu trai được các bạn nữ thích rồi.”

Vạn Thu nhìn phong thư trắng như tuyết trước mặt.

Dù không biết là ai, dù sẽ từ chối, nhưng chuyện nhận được thư tình vốn dĩ cũng đủ làm người ta phấn chấn rồi.

"Nếu là Ức Quy, chắc chắn đã nhận được rất nhiều thư tình phải không?" Sở Chương đột nhiên nói.

Vạn Thu sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Sở Ức Quy.

"Đúng vậy." Sở Ức Quy không phủ nhận.

Vạn Thu mở to mắt: "Chuyện từ bao giờ, sao tớ lại không biết?"

Mặc dù Vạn Thu biết rõ Sở Ức Quy sẽ không chấp nhận lời tỏ tình nhưng vẫn bị sốc khi biết chuyện Sở Ức Quy giấu giếm thư tình nhận được.

"Tất cả những món quà hay thư mà tớ nhận được đều đã được trả lại." Sở Ức Quy nói.

Lúc này, ngay cả vẻ mặt Sở Chương cũng trở nên vi diệu: "Em cứ như vậy trả lại người ta? Anh nhớ em EQ rất cao mà, sao lại làm chuyện này một cách quyết liệt như vậy?"

"Em đã khéo léo từ chối bọn họ." Sở Ức Quy nói với Sở Chương: "Lần nào đối phương cũng tự nguyện thu hồi thư tình."

Biểu cảm của Sở Chương không còn gì vi diệu hơn lúc này.

Vạn Thu ngẩng đầu nhìn Sở Ức Quy, sau đó cúi đầu đọc thư tình của mình.

"Vậy tớ có nên làm điều tương tự không?"

Vạn Thu đột nhiên cảm thấy có chút tội lỗi vì vui mừng khi nhận được bức thư tình.

"Chúng ta xem nội dung một chút nhé?" Sở Chương rất có hứng thú, "Có rất nhiều cách từ chối, chỉ là nhóc Sở Ức Quy lại chọn cách thẳng thừng."

Vạn Thu do dự, hai tay cầm lá thư.

Ma xui quỷ khiến ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Sở Ức Quy.

Đối với Vạn Thu, tất cả những lần đầu tiên trên thế giới đều rất đáng chú ý và đáng giá.

Vì vậy, nếu có thể, cậu cũng không muốn cường ngạnh như Sở Ức Quy.

Vạn Thu cũng biết, người mình thích nhận được thư tình nhất định sẽ ghen, Sở Ức Quy nói thích cậu.

Vậy nếu bây giờ cậu mở bức thư tình ra, Sở Ức Quy sẽ không vui sao?

Vạn Thu lặng lẽ ngó vẻ mặt của Sở Ức Quy, nhưng Sở Ức Quy lại rất bình tĩnh.

Dường như không để bụng đến việc Vạn Thu có nhận được thư tình hay không.

Sở Chương cũng nhận thấy ánh mắt kỳ lạ giữa Sở Ức Quy và Vạn Thu, không tự chủ nhướng mày.

Đáng tiếc không tìm được biểu cảm sâu xa nào trên mặt Sở Ức Quy.

Dường như thật sự không để ý.

Sở Chương nhìn tương tác đặc biệt giữa Vạn Thu và Sở Ức Quy.

Trong đầu mang theo tà niệm, Sở Chương nắm tay Vạn Thu, thao túng ngón tay của Vạn Thu để mở lá thư.

"Nhìn xem có gì nào.”

Giọng nói tươi cười của Sở Chương truyền đến tai Vạn Thu.

Nhưng ánh mắt thăm dò, lại nhìn về hướng Sở Ức Quy.

Đáng tiếc...

Không có gì cả.

Bức thư tình được mở ra, Vạn Thu cẩn thận đọc.

Chữ viết trên bức thư rất đẹp, thanh tú, đáng yêu, giống như những đóa hoa nhỏ nở tràn trên giấy.

Có thể nhìn ra đối phương đã bỏ rất nhiều tâm huyết.

"Có thể cho anh cả xem một chút được không?" Sở Chương ngoài miệng hỏi, nhưng ánh mắt đã ngó vào bức thư.

Vạn Thu sẽ không từ chối, nhưng cậu cảm thấy tùy tiện cho người khác xem là không tốt.

Hai tay cậu cầm lá thư, nửa che trước ngực, nhìn Sở Chương.

Sở Chương bị ánh mắt Vạn Thu đánh bại, đành rút lui: "Được rồi, anh cả không xem nữa.”

Vạn Thu gật đầu, lại nhìn Sở Ức Quy một lần nữa.

Sở Ức Quy không còn ngồi bên cạnh nữa, hắn đã tới một chỗ xa hơn.

Là nơi không nhìn thấy được nội dung của bức thư trên tay Vạn Thu.

Dường như không hề quan tâm đến bức thư mà Vạn Thu nhận được.

Nội dung bức thư có chút vụn vặt, nhưng từng chút một đều là những chi tiết nhỏ mà bản thân Vạn Thu cũng không để ý tới.

Vạn Thu cảm thấy đây hẳn là một bức thư do một bạn nữ trong lớp gửi khi cậu còn học lớp mười.

Bạn nữ nói, khi cô cảm thấy cơ thể không khỏe khi tới phiên trực nhật, cảm ơn cậu đã giúp cô đổ rác.

Bạn nữ nói, khi nhà trường tổ chức hoạt động ngoại khóa, cậu đã giúp cô cầm những đạo cụ nặng, rất quan tâm cô.

Đây đều là những chuyện không quan trọng, Vạn Thu cũng không nhớ rõ.

Vạn Thu chỉ muốn làm những gì mình có thể để giúp đỡ người khác mà thôi.

Nhưng tất cả đều được ghi lại.

Thay vì muốn tỏ tình với cậu, bạn nữ dường như muốn trò chuyện với cậu hơn.

Từ đầu đến cuối không có những từ như 'Tớ thích cậu' hay 'muốn hẹn hò' linh tinh, mà xuất hiện rất nhiều từ 'cảm ơn cậu'.

Đọc xong, má Vạn Thu hơi ửng đỏ.

Vạn Thu nhận thấy trên giấy viết vẫn còn thoang thoảng mùi thơm, cậu không biết là mùi giấy hay mùi chữ viết.

"Thư viết gì vậy?" Sở Chương có chút tò mò, ngồi ở trước mặt Vạn Thu, nhìn vẻ mặt của Vạn Thu từ đầu đến cuối.

"Dạ…" Vạn Thu suy nghĩ một chút rồi nói: "Nói em là một người rất tốt, một người rất ưu tú."

Sở Chương nhướng mày.

Vạn Thu mỉm cười, nhét tờ giấy vào phong thư: "Em rất vui."

"Thật sao?" Rõ ràng Sở Chương cũng vì Vạn Thu vui mà lộ ra vài phần hứng thú.

"Bức thư này cho em biết, em vẫn luôn nỗ lực để trở nên ưu tú, cuối cùng đã có thể giúp đỡ người khác."

Sở Chương ngẩn người.

Nhìn thấy Vạn Thu cười, gò má hơi ửng hồng, khóe môi hơi nhếch lên.

Rất hạnh phúc.

"Vạn Thu nhà chúng ta vốn đã rất ưu tú rồi." Sở Chương nhịn không được ôm lấy Vạn Thu, "Vạn Thu cũng viết thư hồi âm nhé?"

Nhưng Vạn Thu nói: "Em không biết ai là người viết thư.”

"Vương Duyệt có lẽ sẽ biết." Sở Chương nói.

Vạn Thu dùng điện thoại chụp ảnh lá thư và gửi cho Vương Duyệt, người này trả lời ngay lập tức như thường lệ.

Vương Duyệt: Vẫn nhớ, sao?

Vạn Thu: Nếu tớ muốn trả lời thư, cậu có thể giúp tớ gửi lại cho người đó được không?

Vương Duyệt: Ok.

Vương Duyệt: Sao, cậu muốn yêu đương rồi à?

Vương Duyệt: Mau nói, bây giờ tớ sẽ đi xem lại mấy câu chuyện ngọt ngào mà tớ đã cẩn thận lưu lại để chữa lành trái tim.

Vạn Thu nhìn tin nhắn của Vương Duyệt với ánh mắt bất lực, không biết trả lời thế nào.

"Vậy phải trả lời đàng hoàng, người khác viết thư cho em rất chân thành." Sở Chương xoa loạn sợi tóc Vạn Thu.

Sở Ức Quy quay mặt về phía họ, như thể chỉ đang tập trung vào thế giới công việc.

Vạn Thu định trả lời thật chân thành.


Nhưng thời gian để trả lời thư rất ngắn, đến khi Sở Chương quay về làm việc, cậu vẫn chưa viết xong.

Vạn Thu kéo dài thêm vài ngày.

Ở trường không thể viết thư hồi âm, nếu có người ồn ào sẽ không tốt.

Ở nhà, cậu dành phần lớn thời gian cho Sở Ức Quy, không biết tại sao, cậu lại không muốn trả lời trước mặt Sở Ức Quy.

Đây không phải một bức thư tình, bởi vì không có một lời tỏ tình, Vạn Thu thậm chí không thể viết một lời từ chối, mà việc trả lời như vậy có cảm giác như đang đáp lại cảm xúc của người khác.

Vạn Thu luôn muốn tránh Sở Ức Quy, bí mật viết trong phòng mỗi tối, nhưng ngay khi thời gian đến, đồng hồ sinh học của Vạn Thu lại thúc giục cậu đi ngủ.

Đối phương đã viết rất nhiều, Vạn Thu vì muốn chân thành hồi âm nên cũng muốn viết nhiều hơn. Vạn Thu cảm thấy mình sắp rụng hết tóc đến nơi.

Cuối tuần Vạn Thu mang thư hồi âm về nhà, giấy viết thư được nhét vào cuốn sách giáo khoa tiếng Trung.

Buổi tối, Vạn Thu muốn cầm sách tiếng Trung trở về phòng ngủ để đọc thuộc lòng, chúc Sở Ức Quy ngủ ngon.

Nhưng hôm nay Sở Ức Quy lại không thả cậu đi.

"Sao vậy?" Vạn Thu bối rối nhìn Sở Ức Quy đang nắm tay mình.

"Viết ở đây đi, tớ giúp cậu." Ngón tay của Sở Ức Quy móc lấy cổ tay đang cầm sách của Vạn Thu.

Theo lực đạo của Sở Ức Quy, Vạn Thu lại bị kéo trở lại bàn học.

"Hả?" Nhưng khi Vạn Thu an phận ngồi xuống, tâm tình khẩn trương mới khoan thai tới muộn: "Hôm nay tớ làm xong bài rồi."

"Khoảng thời gian này cậu vẫn luôn phân tâm, nếu không trả lời tốt sẽ ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần." Sở Ức Quy trầm giọng nói: "Tớ sẽ giúp cậu điều chỉnh suy nghĩ, trả lời càng sớm càng tốt."

Vạn Thu nhận thấy, Sở Ức Quy có lẽ đã biết cậu tránh mặt và bí mật viết thư hồi âm trong khoảng thời gian này.

Vạn Thu cảm thấy có chút ấm ức: "Tớ không muốn viết trước mặt cậu."

"Tớ biết." Sở Ức Quy đáp.

Vạn Thu cúi đầu, có chút hụt hẫng: "Cậu thích tớ, viết thư hồi âm trước mặt cậu rất quá đáng."

Đột nhiên, Vạn Thu cảm giác được tay Sở Ức Quy nhẹ nhàng vuốt ve cổ mình.

Cái chạm nhẹ nhàng, mang theo cảm xúc mơ hồ thân mật.

Sự đụng chạm của Sở Ức Quy khiến Vạn Thu đột nhiên nhận ra, dường như khoảng thời gian này cậu đều tập trung vào lá thư, cậu không còn chạm vào Sở Ức Quy nữa.

Thân thể lập tức không muốn rời xa, Vạn Thu dựa vào lòng bàn tay Sở Ức Quy.

"Dù cậu muốn hẹn hò với người khác, cũng không sao cả."

Nhưng giờ khắc này, cơ thể Vạn Thu bỗng nhiên cứng đờ.

Cậu ngẩng đầu, khó tin nhìn Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy vẫn giống như mặt nước tĩnh lặng không gợn sóng, đôi mắt phản chiếu ảnh ngược của Vạn Thu, nhưng lại không có ánh sáng.

"Chuyện này nghĩa là sao?" Vạn Thu hỏi.

"Tớ sẽ không trói buộc cậu với bất cứ điều gì."

"Vậy còn cậu?" Đột nhiên, Vạn Thu nôn nóng dò hỏi.

"Tớ vẫn sẽ như bây giờ, không có gì thay đổi cả."

Giờ khắc này, Vạn Thu cảm thấy mình không hiểu Sở Ức Quy nữa.

Vạn Thu dường như đã nhìn thấy một chiếc hộp sắt kín mít không kẽ hở, phong ấn hoàn toàn Sở Ức Quy bên trong.

Mà chiếc hộp sắt này, lại do chính Sở Ức Quy làm ra.

"Ý cậu là, tớ có thể thích ai cũng được, hẹn hò với ai cũng được, nhưng cậu chỉ thích tớ, cũng sẽ chỉ yêu tớ, đúng không?"

"Ừ." Sở Ức Quy bình tĩnh trả lời.

"Dù tớ có làm gì, cậu đều sẽ theo tớ, dù tớ làm chuyện cậu không thích, cậu cũng sẽ làm cùng tớ, đúng không?"

"Đúng."

"Cậu biết rõ như vậy sẽ khiến cậu rất khổ sở, nhưng cũng không đưa ra yêu cầu gì cho tớ sao.”

"...Ừ."

Vạn Thu cúi đầu nhìn mặt bàn, giờ phút này cậu không muốn quan sát vẻ mặt của Sở Ức Quy chút nào.

Cậu muốn nghe giọng nói của Sở Ức Quy.

Muốn nghe Sở Ức Quy bày tỏ tình cảm của mình.

Nhưng Vạn Thu biết, cậu không thể nghe thấy bất kỳ suy nghĩ nào của Sở Ức Quy.

Có một cảm giác rất lạ dần dần từ ngực truyền đến.

Dày đặc, dường như muốn chặn đứng hơi thở của Vạn Thu, giống như ngọn lửa hừng hực bốc lên từ trái tim cậu từng chút một.

"Làm như vậy là đúng sao?" Vạn Thu hỏi.

Lần này Sở Ức Quy không đưa cho Vạn Thu một câu trả lời khẳng định.

Thật khó chịu.

Vạn Thu cảm thấy hơi thở của cậu lúc này đang trở nên nóng rực.

"Ức Quy luôn làm điều đúng đắn, tớ vẫn luôn nghĩ chuyện Ức Quy làm đều đúng đắn."

Vạn Thu lẩm bẩm, nói lên cảm giác an tâm đặt trong lòng mình.

"Chủ nhiệm lớp trước kia nói với tớ, mọi người trên thế giới đều sẽ phạm sai lầm, nếu phạm sai lầm thì làm gì? Lúc ấy tớ nghĩ, nếu Ức Quy phạm sai lầm, vậy tớ và Ức Quy sẽ cùng nhau gánh vác sai lầm.”

Vạn Thu không biết lúc này Sở Ức Quy đang cảm thấy thế nào, có vẻ mặt như thế nào, ánh mắt nhìn về phía nào.

"Hiện tại Ức Quy đã phạm sai lầm, nhất định là sai lầm rất nghiêm trọng, nhưng tớ không biết nên cùng gánh vác với Ức Quy như thế nào."

Lúc này, một ngọn lửa nhỏ xuyên qua máu, lang thang khắp cơ thể Vạn Thu, thậm chí lan đến tận đầu ngón tay cậu.

Vạn Thu vươn tay nắm lấy vạt áo Sở Ức Quy đang đứng trước mặt.

"Sao cậu lại bằng lòng làm chuyện như vậy? Ức Quy, cậu không biết điều này là sai sao?!"

Lúc này, đầu óc của Vạn Thu như bị đốt cháy.

"Rõ ràng tớ rất quan tâm đến cảm xúc của cậu, có phải cậu cảm thấy tớ thái quá không?"

Vạn Thu hiếm khi lớn tiếng nói chuyện như vậy.

Đây là lần đầu tiên cậu khuếch đại giọng nói của mình.

Hai tay nắm chặt thật chặt.

Dáng vẻ mãnh liệt từ chối sự tình đang xảy ra.

"Ức Quy thông minh, sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy!"

Vạn Thu đã rất lâu không rơi nước mắt.

Nhiệt độ của nước mắt dường như làm bỏng đôi mắt cậu.

Những giọt nước chảy ra từ sâu thẳm trái tim không phải vì sợ hãi, mà vì nôn nóng.

"Tớ không cần đồ của cậu."

"Tớ không muốn cậu như thế này."

Vạn Thu nói hỗn loạn gì đó.

Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy vươn tay ôm lấy mình, nhưng Vạn Thu không hiểu sao lại trực tiếp đẩy tay ra.

Vạn Thu cảm thấy mình đang tiến về phía trước, Sở Ức Quy thậm chí còn bị cậu đẩy lùi về phía sau.

Cậu nắm lấy cổ áo của Sở Ức Quy.

Lúc này Vạn Thu cảm thấy thân thể mình như bị ma quỷ điều khiển.

Cậu đang làm một chuyện rất đáng sợ.

Khi Vạn Thu phát hiện có người từ phía sau ôm lấy mình, tay cậu vẫn nắm chặt áo Sở Ức Quy.

Có người nắm tay cậu, cẩn thận an ủi.

Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.

Hình như là giọng nói của anh hai, nhưng cậu lại không nghe rõ anh hai đang nói gì.

"...Đừng tức giận... Vạn Thu bình tĩnh... ngoan... buông tay..."

Vạn Thu rất khó chịu.

Nhưng âm thanh mơ hồ lọt vào tai khiến Vạn Thu sửng sốt nhận ra gì đó.

Cảm giác lo lắng đốt cháy mọi thứ trong cơ thể này, gọi là tức giận.

Tức giận, phẫn nộ.

Đây là những từ ngữ làm người ta khó chịu.

Vạn Thu cảm giác được Dương Tắc bế mình lên.

Vạn Thu ôm lấy Dương Tắc, thả Sở Ức Quy ra.

Nhưng cậu vẫn vô thức giãy giụa, nhìn về phía Sở Ức Quy.

Cậu nhìn không rõ.

Chỉ trong chốc lát, bóng dáng Sở Ức Quy đã bị Sở Kiến Thụ chặn lại.

Từ ánh mắt mơ hồ của mình, Vạn Thu cảm thấy trái tim đau đớn khó chịu.

Vạn Thu nghĩ, khi tức giận, hình như cậu nghe thấy Sở Ức Quy nói chuyện.

Nhưng Sở Ức Quy nói gì.

Một câu cậu cũng không nghe lọt.