Bé Ngoan

Chương 13




Tiết thể dục, Thẩm Thanh Dã cùng đám người Văn Quan Nam đều ở trong một đội bóng rổ, cho nên giải đấu bóng rổ lần này bọn họ cũng cùng tham gia.

Văn Quan Nam giọng điệu lười biếng: "Dã ca, giải đấu bóng rổ này cậu xác định muốn tham gia?"

Vương Gia Vĩ cũng tiếp lời: "Không phải tớ nói chứ, bóng rổ trường chúng ta thật sự quá yếu, căn bản không có mấy người đánh giỏi, dù cho thật sự tham gia, không phải kết cục cũng là thua cuộc quay về sao."

Hơn nữa ngày thi đấu còn trùng với ngày sinh nhật Văn Quan Nam, vậy không bằng mấy anh em đến quán bar ăn chơi, tới lúc đó còn có thể gọi mấy em gái ra đi cùng.

Văn Quan Nam có vẻ không hứng thú: "Nếu không hay là chúng ta đừng đi nữa, hôm đó đến Kim Hào ăn sinh nhật tớ thế nào?"

Nghe xong, Thẩm Thanh Dã ánh mắt lạnh căm căm quét mắt nhìn anh một cái, dùng lực đem bóng trong tay nhém vào rổ: "Nhóm chúng ta phải tham gia."

"Chỉ được thắng, không được thua."

Thẩm Thanh Dã giọng điệu nhàn nhạt nói, đầu lưỡi đỡ khóe môi, cười đến có chút tùy ý kiêu ngạo.

Vương Gia Vĩ dường như nhớ tới cái gì, ánh mắt thâm ý mà nhìn anh: "Tớ nghe nói phần thưởng của giải nhất lần này là một chiếc xe đạp, chẳng lẽ Dã ca nhất quyết muốn tham gia là vì cái này?"

Văn Quan Nam ánh mắt sáng lên, hứng thú bừng bừng nói: "Nhìn không ra, tâm tư của Dã ca với Đường Miêu cũng đủ thâm sâu."

Ai mà không biết chiếc xe đạp của Đường Miêu hỏng hóc đến mức độ nào, có đôi khi ở trên đường còn nhìn thấy cô gái kia đang lật đật dắt xe đạp về nhà.

Văn Quan Nam cùng Vương Gia Vĩ ầm ĩ ồn ào, Thẩm Thanh Dã không nói chuyện, lười biếng mà cong cong khóe môi, dùng chút lực đem bóng rổ trong tay ném vào lòng ngực Văn Quan Nam.

Bên ngoài sân bóng rổ các nữ sinh đứng tụm năm tụm ba, Vương Nhã Đình ánh mắt sáng ngời lôi kéo Lục Vân nhìn về hướng mấy nam sinh, nhỏ giọng nghị luận: "Không ngờ khi Thẩm Thanh Dã chơi bóng rổ lại đẹp trai đến vậy, đây là lần đầu tiên tớ được nhìn thấy đấy."

Lục Vân ừ một tiếng, trong ánh mắt hơn phân nửa là ngượng ngùng, cô ta nhớ lại sáng nay lúc đăng ký tham gia, Thẩm Thanh Dã hẳn là đã cười với cô ta một cái đi? Người kia từ trước nay đều lãnh lãnh đạm đạm, đây cũng là lần đầu tiên cô ta được thấy biểu cảm ôn hòa của anh.

Trong sân bóng rổ mấy thiếu niên đang nói chuyện, người kia mặt mày lạnh nhạt, thường thường cong môi nở nụ cười, tóc đen nhỏ vụn trên trán dưới ánh nắng càng thêm thấy rõ hơn.

Chú ý tới nữ sinh vây xem xung quanh, Văn Quan Nam vu vơ làm vài động tác, anh vừa đi vừa chuyển bóng, tiếp theo ra sức nhảy lên, đem bóng nhém vào rổ, bên tai liền vang lên một trận tiếng hô hưng phấn.

Vương Nhã Đình nhìn mấy nam sinh kia, kích động trong mắt như xuất hiện vô số hình trái tim nhỏ: "Kỳ thật, Văn Quan Nam tuy rằng bề ngoài giống một tên lưu manh, nhưng nhìn kỹ mới thấy cậu ấy cũng rất đẹp trai a."

Tuy rằng so ra không thể bằng bạn học mới chuyển tới, nhưng nam sinh mang vẻ xấu xa thế này cũng rất hấp dẫn nữ sinh.

Thấy Văn Quan Nam liên tục làm ra mấy động tác đẹp trai, Vương Gia Vĩ ngọa tào một tiếng, tiếp bóng quét mắt nhìn cậu ta một cái: "Nhóc con, cậu đây là muốn tỏ vẻ sao."

Đường Miêu vốn dĩ muốn đi đánh cầu lông, lại bị Ngô Duyệt kéo đến dưới bóng cây, thấy xung quanh không có người, Ngô Duyệt mới ủ rũ mở miệng: "Miêu Miêu, mấy ngày trước tớ gửi lời mời kết bạn cho Chu Cẩm Minh."

Đường Miêu cười: "Tốc độ cũng thật là nhanh."

Ngô Duyệt mặt đỏ lên, có chút ảo não đè thấp thanh âm: "Tớ viết một lá thư tình, vẫn luôn không tìm được cơ hội đưa cho cậu ấy."

Chu Cẩm Minh ngày thường đều ở Hội Học Sinh, nhưng Hội Học Sinh lại nhiều người như vậy, cô thật sự không dám gặp mặt trực tiếp đưa cho anh, đành phải năn nỉ Đường Miêu giúp đỡ: "Miêu Miêu, cậu nhất định phải giúp tớ, gần đây Chu Cẩm Minh thường hay đi đến văn phòng Hội Học Sinh, cậu trộm bỏ vào cặp sách cậu ấy là được!"

Nghe vậy, Đường Miêu khẽ nhíu mày, quyết đoán lắc đầu: "Lỡ bị mọi người hiểu lầm thì sao."

Ngô Duyệt gục đầu xuống, túm lấy cánh tay của cô lắc tới lắc lui: "Vậy cậu đi cùng tớ đi, cho tớ thêm can đảm!"

Hết giờ, nhóm người đi thành top hai top ba rời khỏi sân thể dục, Vương Gia Vĩ cà lơ ca phất đi tuốt đằng trước, Thẩm Thanh Dã bước chân nhàn tản, áo đồng phục vắt ở trên vai, sườn mặt trắng nõn tinh xảo chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

Lục Vân do dự đi theo phía sau bọn họ, bên cạnh có mấy nữ sinh xúi giục, do dự một lát, cô ta nắm chặt chai nước chạy chậm lên phía trước, gọi tên anh: "Thẩm Thanh Dã."

Văn Quan Nam quay đầu lại trước tiên, liền thấy vẻ mặt ngượng ngùng của lớp trưởng, trên tay còn đang cầm một chai nước khoáng, ánh mắt anh sáng lên, biểu tình đã hiểu rõ, trêu ghẹo nói: "Tôi nói này lớp trưởng, cậu chỉ cầm đến một chai nước, chẳng lẽ là muốn anh em chúng tôi ngồi nhìn?"

Thẩm Thanh Dã ghé mắt, trên mặt không chút cảm xúc dư thừa, nhìn thấy Lục Vân đỏ bừng mặt, vẫn biểu hiện ra bình tĩnh tự nhiên.

Lục Vân nhớ lại buổi sáng cô ta tiếp xúc với Thẩm Thanh Dã, có lẽ nên chủ động một chút sẽ có cơ hội, vì thế cô ta lấy hết dũng khí đưa chai nước qua: "Tớ thấy cậu vừa đánh bóng rổ xong, chai nước này cậu nhận lấy đi."

Lớp trưởng đây là có ý tứ với Dã ca, Vương Gia Vĩ bát quái tiến lại gần, khoác tay lên bả vai anh em mình, một bộ dáng xem kịch vui, nhìn dáng vẻ cô gái này hẳn là vẫn chưa biết, trong lòng Dã ca sớm đã có người thương.

Thiếu niên trước mặt nhìn nghiêng qua, ánh mắt lạnh băng quét về phía đám người đứng một bên xem náo nhiệt, bước chân anh không dừng, lãnh lãnh đạm đạm thu hồi tầm mắt, nói: "Không cần." Vòng qua Lục Vân, cứ thế rời đi.

Mấy nam sinh kề vai bá cổ vui cười rời đi, Lục Vân cứng đờ tại chỗ, nắm chặt trai nước khoáng trong tay sắc mặt khó coi, thực sự quá mất mặt.

Trở về từ sân thể dục, Ngô Duyệt lôi kéo Đường Miêu đi đến văn phòng Hội Học Sinh ở tầng hai.

Lúc này trong văn phòng Hội Học Sinh có rất nhiều người, Ngô Duyệt liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Cẩm Minh đang nói chuyện với bạn học, cô lúng túng nắm chặt phong thư màu hồng trong tay.

"Miêu Miêu, ở đây có quá nhiều người, tớ không dám vào đó." Thư còn chưa đưa đi, Ngô Duyệt đã khẩn trương muốn chết.

Đường Miêu nhìn cô: "Hay là chúng ta đi về trước đi?"

Ngô Duyệt lắc đầu, tới cũng đã tới, nhất định phải đưa qua, vì thế hai người đứng ở chỗ ngoặt, chậm chạp đợi thời cơ, không quá vài giây, Ngô Duyệt cọ cọ tầng mồ hôi mỏng trên chóp mũi, đem thư tình đưa cho Đường Miêu: "Không được rồi, tớ quá khẩn trương, phải đi WC gấp!" Nói xong, cô xoay người chạy thẳng lên tầng ba.

Đường Miêu cúi đầu nhìn phong thư hồng nhạt, mặt trên dán đầy trái tim màu hồng, cô nhịn không được cong môi cười khẽ, mới vừa ngẩng đầu lên liền thấy Chu Cẩm Minh cùng bạn học đang đi về phía đầu cầu thang.

Ngô Duyệt còn chưa quay lại, thư này không thể đưa được, Chu Cẩm Minh nhìn thấy Đường Miêu, trên gương mặt thanh tú hiện lên ý cười nhợt nhạt: "Đường Miêu, sao cậu lại ở đây?"

Giọng nói anh ôn hòa, Đường Miêu vội vàng đem thư giấu ở sau lưng, cười cười: "Tôi ở đây chờ gười."

Mấy nam sinh bên cạnh Chu Cẩm Minh nhìn thấy Đường Miêu, đáy mắt hiện lên ý cười không rõ: "Cậu chính là học bá ở lớp một?"

"Đang chờ bạn trai?"

Người kia như có thâm ý liếc mắt nhìn Chu Cẩm Minh, nổi hứng lên muốn trêu đùa, Đường Miêu đôi mắt trừng lớn, mày nhăn lại, người này còn có thể nói chuyện được nữa hay không.

Phó Sao Mai luôn luôn nói chuyện không biết suy nghĩ, Chu Cẩm Minh trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, ôn hòa nói: "Tên này lúc nào cũng thích nói đùa, cậu đừng để ý."

Đường Miêu nhấp môi gật gật đầu, trong lòng suy nghĩ Ngô Duyệt vì sao còn chưa trở lại, cũng không biết thư tình này rốt cuộc là đưa hay không đưa.

Thấy cô gái có chút câu nệ, Chu Cẩm Minh sờ sờ cái mũi, cười nói: "Giải đấu bóng rổ cuối tháng này cậu biết chứ?"

"Hội Học Sinh gần đây có tuyển dụng đội cổ động viên, cậu có thể tới tham gia không?"

Từ khi lên nhất trung, số hoạt động Đường Miêu tham gia ít đến đáng thương, nhìn thấy thành ý trong ánh mắt Chu Cẩm Minh, cô ngơ ngác gật đầu: "Tôi sẽ suy nghĩ."

Đang lúc hai người nói chuyện, từ đầu cầu thang đi đến một nhóm người, Thẩm Thanh Dã vừa nâng mắt, liền lập tức nhìn thấy Đường Miêu.

Cô gái đứng cách đó không xa hơi ngửa đầu, đang nói chuyện cùng với một nam sinh, Thẩm Thanh Dã thả chậm bước chân, con ngươi đen trầm híp lại, thấy rõ gương mặt người kia, là Chu Cẩm Minh.

Văn Quan Nam đi phía sau không chú ý, đầu cúi thấp đâm thẳng vào sau lưng Thẩm Thanh Dã, anh ôm đầu, nghi hoặc vì sao Dã ca không đi tiếp, vừa ngẩng đầu lên mắt liền trừng lớn: "Ai u, kia không phải Đường Miêu sao."

Tầm mắt mấy người chuyển qua, vừa vặn nhìn thấy phong thư hồng nhạt cô gái giấu ở sau lưng, thứ kia quá gây chú ý, hẳn là thư tình đi.

Khi nhìn thấy người đang nói chuyện với Đường Miêu là Chu Cẩm Minh, Văn Quan Nam ngọa tào một tiếng, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Thanh Dã.

Quả nhiên, người đứng bên cạnh hàm dưới hơi thu, môi mỏng mím chặt, mắt đen híp lại, giống như cố gắng ẩn nhẫn, phảng phất như bình yên trước cơn bão.

Văn Quan Nam hô to không ổn, Đường Miêu đây là muốn đưa thư tình cho tên họ Chu kia sao? Nhìn bộ dáng của Dã ca, Chu Cẩm Minh kia e rằng sẽ bị đánh bầm giập một trận.

Thẩm Thanh Dã rũ mắt, đầu lưỡi đỡ khóe miệng, tùy ý ném đồng phục trong tay cho người bên cạnh, bước chân nặng nề đi qua, Văn Quan Nam vừa mới chuẩn bị mở miệng, đã bị Vương Gia Vĩ túm lấy cổ áo: "Chuyện vợ chồng son nhà người ta, cậu đi theo xem náo nhiệt cái gì?" Sau đó, không nói hai lời trực tiếp lôi kéo người đi.

Chu Cẩm Minh còn muốn nói với Đường Miêu thêm vài câu, chợt nhìn thấy phía sau cô đi tới một người, thiếu niên sắc mặt cực lạnh, ánh mắt yên lặng sắc bén như một ngọn gió, mặt mày lạnh lẽo tràn đầy sự ẩn nhẫn, tầm mắt kia mang theo địch ý, Chu Cẩm Minh nhíu mày, trong lòng không mấy thoải mái.

"Đường Miêu." Bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc, từng chữ từng chữ phun ra như được bọc một tầng hàn băng.

Đường Miêu vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Thanh Dã, mắt hạnh sạch sẽ trong suốt sáng ngời cong lên thành hình trăng non: "Thẩm Thanh Dã, sao cậu lại ở đây?"

Thẩm Thanh Dã tối sầm mặt không nói chuyện, Chu Cẩm Minh nhìn thấy cô gái lộ ra biểu cảm quen thuộc liền hơi sửng sốt.

Chu Cẩm Minh biết người này chính là Thẩm Thanh Dã lớp một, là người xảy ra xô xát với Trương Thạch Lỗi kia.

Đối diện với ánh mắt ẩn nhẫn tức giận của người nọ, Chu Cẩm Minh rũ mắt, trên mặt vẫn giữ ý cười đạm nhiên như cũ, không biết xuất phát từ tâm lý gì, anh ta duỗi tay về phía Đường Miêu, điều chỉnh lại phần cổ áo giúp cô, không đợi cô gái kịp phản ứng, anh ta thu tay về, giọng nói ôn hòa: "Hy vọng cậu suy nghĩ thật kỹ, mau chóng cho tôi một câu trả lời."

Chu Cẩm Minh động tác cực nhanh, Đường Miêu không kịp né tránh, vừa kịp có phản ứng lại thì người trước mặt đã cùng với bạn học rời đi, cô kỳ quái nhíu nhíu mày, khi cô một lần nữa nhìn về phía Thẩm Thanh Dã, mới phát hiện tên này ánh mắt lạnh lẽo, môi mỏng mím chặt, sắc mặt âm trầm.

Đường Miêu nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn anh: "Sao cậu không nói gì?"

Dây thần kinh trong đầu Thẩm Thanh Dã như căng chặt sắp đứt, ấn đường anh nhíu chặt, tầm mắt hạ xuống, rút lấy phong thư màu hồng nhạt ở trong tay Đường Miêu.

Đường Miêu bị bộ dáng lạnh lẽo của anh dọa sợ, vội vàng duỗi tay muốn lấy lại: "Trả cho tôi."

Thẩm Thanh Dã nâng cao tay, vừa vặn để cô không với tới được.

Thiếu niên mí mắt hạ xuống, giữa mày ẩn giấu tia lạnh lùng, không giống với đạm mạc ngày thường, hàm dưới anh hơi thu, thuận thế chế trụ cổ tay cô, ánh mắt lạnh băng: "Cậu muốn đưa nó cho ai?"

Đối diện với ánh mắt tràn đầy hàn băng của anh, Đường Miêu có chút đau run rẩy cổ tay, loại cảm giác này giống như đã từng gặp qua trong quá khứ, cô dừng một chút, ý đồ muốn phân tích rõ cảm xúc trên mặt anh, nhẹ giọng hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Thẩm Thanh Dã không trả lời, mắt đen thâm trầm, ánh mắt quét từ trên mặt cô xuống, cuối cùng dừng ở cái tên trên phong thư: Gửi Chu Cẩm Minh.

Xung quanh cái tên là những trái tim màu hồng chói mắt, Thẩm Thanh Dã mặt không biểu tình nhìn cô, đôi mắt ngăm đen tựa như bốc cháy lên một ngọn lửa lớn: "Cậu thích Chu Cẩm Minh? Vì sao lại lừa tôi."

Đường Miêu cảm thấy không thể hiểu được, lực đạo trên tay anh tăng lên, cô đau đến mức nhíu mày, liền uất ức nói: "Không liên quan đến cậu."

Thẩm Thanh Dã sửng sốt, tựa hồ không ngờ tới cô sẽ trả lời như vậy, cô gái trước mặt thấp hơn anh rất nhiều, lúc này ngửa đầu lên quật cường mà nhìn anh, Thẩm Thanh Dã nhấp môi, không khí xung quanh phảng phất như ngưng trệ, sau một hồi yên tĩnh, lạnh lẽo trong mắt anh rút lui, khóe môi gợi lên một độ cong châm chọc, gật gật đầu, nhẹ giọng mở miệng: "Đúng thật là không liên quan đến tôi."