Lục Hành Nguyên cúi đầu chào ta, dặn La Hương chăm sóc ta thật tốt rồi mới lên xe.
Hắn chính là người như vậy, đối xử với ai cũng ôn nhu săn sóc.
Người ở Thượng Kinh nhắc tới Lục Hành Nguyên, ai cũng phải khen một câu công tử vô song.
Kiếp trước, sau khi hắn thành hôn không được bao lâu, ta liền tự nguyện giao quyền chấp chưởng trong phủ cho Ninh Ngọc.
Về sau giữa sĩ tộc quyền quý dần nảy sinh lời bàn tán, nói Lục Trạm c.h.ế.t mấy năm nay, tước vị bỏ không, chỉ đáng thương cho Lục Hành Nguyên vốn tài giỏi lại không có đất dụng võ.
Cho đến khi hắn thuận lợi tập tước*, ta cũng thật lòng chúc mừng cho hắn.
(*) Tập tước: ý chỉ con cháu nhà phong kiến được phong tước theo tước của ông cha.
Ai mà ngờ, hóa ra hết thảy tất cả đều là âm mưu của hắn.
Lục nhị lang, nửa đêm mộng hồi, liệu ngươi có nhớ tới đại ca của ngươi không?
8.
Trọng sinh trở về, ta có thể nghe được tiếng lòng của Ninh Ngọc và Thường Uyển Linh, dĩ nhiên ta có thể hiểu được.
Hẳn là bọn họ có nhiệm vụ công lược, mà đối tượng công lược chính là Lục Hành Nguyên và Lục Chinh Ngôn.
Mà ta, lại bị ngộ nhận là ánh trăng sáng của phu quân các nàng.
Trong mắt hai người bọn họ, sự tồn tại của ta sẽ ngăn cản các nàng hoàn thành nhiệm vụ.
Đây cũng là lý do vì sao kiếp trước các nàng muốn đẩy ta vào chỗ chết.
Kiếp trước, hai người bọn họ liên thủ ngoài sáng trong tối làm nhục ta.
Vì muốn sắp xếp hạ thủ của mình trong phủ, cướp quyền chưởng gia từ trong tay ta nên đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Trọng sinh lại một lần nữa, vì chuyện vòng tay vàng và trâm bạc rồi lễ vật hồi môn khác nhau, rốt cuộc thì trong lòng Thường Uyển Linh cũng không được thoải mái.
Cho dù là ở trong phủ tình cờ gặp được Ninh Ngọc, nàng ta cũng tìm cớ tránh đi.
Để ta có được mấy ngày thanh tĩnh.
Nhưng ta cũng hiểu được, với diễn xuất của hai người bọn họ, chỉ sợ qua mấy ngày nữa sẽ lại tìm cớ sinh sự.
Nếu đã như thế, đương nhiên ta phải giúp đỡ bọn họ dựng lên một vở kịch.
Ta bảo La Hương tìm mấy tấm lụa Vân La màu sắc rực rỡ, đưa đến Trúc viện nơi nhị phòng ở.
“Vẫn là lão phu nhân có trí nhớ tốt, mấy năm trước trong cung ban thưởng nhiều đồ quý giá chưa dùng hết, đặc biệt dặn dò ta tìm cho bằng được. Làn da nhị đệ muội khá trắng, mặc màu này sẽ rất hợp!”
Suy nghĩ một chút, ta lại dặn dò thêm một câu.
“Giờ thời tiết hanh khô, thân thể nhị đệ muội yếu ớt, nhớ dặn dò phòng bếp ngày ngày hầm thêm tổ yến cho muội ấy.”
La Hương đáp lời, cầm xấp lụa đi.
Không bao lâu, chỗ góc tường có bóng người lén lút chạy theo.
Ta nhếch môi, giả bộ như chưa phát giác.
Đã dựng xong sân diễn, chỉ chờ người tham gia.
9.
Ngày hôm đó, ta đang bàn sổ sách chi tiêu hàng ngày trong phủ.
La Hương vén rèm đi vào.
“Tiểu thư, chỗ lão phu nhân có người tới gọi người qua đó một chuyến.”
Nàng ấy nhanh chóng nói sơ qua sự tình.
Nha hoàn Vân Điệp của Thường Uyển Linh đến phòng bếp lấy đồ ăn, nhìn thấy cháo tổ yến đang được hầm bên cạnh.
Vân Điệp muốn lấy về cho chủ tử nhà mình, nào ngờ lại bị bà tử phụ trách phòng bếp ngăn lại.
Nói rằng đây là đồ của nhị phu nhân.
Từ nhỏ Vân Điệp đã đi theo Thường Uyển Linh, lại là nha hoàn hồi môn, xưa nay vốn là kẻ tâm cao khí ngạo.
Nghe vậy liền bắt đầu tranh đoạt thay cho chủ tử, nhanh nhảu nói: “Tiểu thư nhà ta thân thiết với nhị phu nhân như thế, có ăn bát tổ yến cũng không sao đâu.”
Người phụ trách phòng bếp chính là quản gia Chu Thăng trong phủ, ngày thường không qua lại hậu viện.