Bệ Lệ Tầm Xuân - Trần Yến Xuân

Chương 4




Ta nhìn bản thân mình trong gương, chậm rãi nhếch môi.

 

Ông trời đã cho ta một cơ hội nữa.

 

Đương nhiên ta muốn bản thân phải thật xinh đẹp để đánh thắng trận này.

 

Ta vừa bước vào Khang Ninh viện của Vương thị, tiếng cười nói chợt dừng lại.

 

Hai vị đệ phụ ngồi hai bên trái, phải ôm cánh tay Vương thị, dỗ bà ta vui vẻ đến nỗi mặt mày hớn hở.

 

Vương thị nhìn thấy ta, sắc mặt lập tức trầm xuống.

 

“Ngươi là đại tẩu mà không làm gương cho đệ phụ của ngươi, ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy. Ngươi đừng để Ngọc Nhi và Linh Nhi mới vào phủ một ngày đã phải chê cười, còn tưởng rằng Quốc Công phủ chúng ta là tiểu môn tiểu hộ không có quy củ như vậy.”

 

Bà ta làm bộ làm tịch cầm khăn lau nước mắt, giả vờ bi thương:

 

“Dù sao thì Trạm Nhi mất sớm, ta không có phúc khí được hưởng lòng hiếu thảo của hắn.”

 

5.

 

Ninh Ngọc và Thường Uyển Linh liếc nhau, vội khuyên giải an ủi.

 

Ta thản nhiên ngồi xuống, lạnh lùng nhìn ba người diễn một màn mẫu tử tình thâm, hồi lâu mới mở miệng.

 

“Sợ là lão phu nhân mau quên, hôm qua lão phu nhân để mình ta chuẩn bị lễ thành thân cho hai vị đệ phụ, ta ở khố phòng tìm rất lâu nên mới tới chậm.”

 

Vương thị nghe vậy bèn vội vàng thu lại giọt nước mắt, không nói tiếng nào.



 

Đêm qua bà ta lại bảo Tố Quế đến thúc giục vài lần, ta chỉ nói mình không tìm được.

 

“A, đúng là có chuyện như vậy.”

 

Vương thị kéo tay Ninh Ngọc và Thường Uyển Linh, hiền từ nói: “Các con đã gả vào nhà chúng ta thì đương nhiên ta sẽ yêu thương các con như nhi nữ, để đại tẩu tặng hai đứa lễ vật tốt nhất. Cũng coi như đó là chút tâm ý của ta đi.”

 

La Hương bưng lên một cái khay có phủ vải đỏ, ta cười khanh khách đứng dậy.

 

Vải đỏ được kéo ra một nửa, phía trên có chiếc vòng tay được mạ vàng rực rỡ.

 

Ý cười trên mặt Vương thị càng sâu, có chút tự đắc nói: “Vòng tay này vốn là đồ của vương thất Nam Chiếu.”

 

Vương thị đeo vòng tay vào cổ tay Ninh Ngọc, vỗ tay nàng ta một cái.

 

“Ngày sau con và Hành nhi đồng tâm như ý, cử án tề mi*.”

 

(*) Cử án tề mi: là câu thành ngữ có ý chỉ vợ chồng phải kính trọng, thương yêu lẫn nhau.

 

[Hệ thống, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta có thể mang vòng tay này đi không? Trời ạ, kiểu chế tác này quá đỗi tinh xảo, ta nhìn mà xót quá đi mất.]

 

Ninh Ngọc vuốt ve vòng tay, khóe miệng không đè xuống được.

 

“Đa tạ mẫu thân, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho phu quân, sớm ngày khai chi tán diệp vì phu quân.”

 

Thường Uyển Linh ở bên cạnh để lộ ánh mắt cực kỳ hâm mộ.



 

Tính tình nàng ta càng thêm hoạt bát, lập tức kéo cánh tay Vương thị.

 

“Mẫu thân, nhị tẩu có vòng tay đẹp như vậy, thế con thì sao?”

 

Vương thị bật cười vỗ tay nàng ta một cái.

 

“Tất nhiên không thể thiếu con rồi!”

 

Bà ta vươn tay nhận lấy đồ ta đưa qua, ý cười bên miệng chợt dừng lại khi nhìn thấy trâm bạc trong tay.

 

“Cái này…”

 

Ta nhanh chóng nhận lấy trâm bạc trong tay Vương thị, mỉm cười cắm vào tóc Thường Uyển Linh.

 

Lại cười nói: “A, dáng vẻ tam đệ muội rất hợp khi mang cây trâm này. Đệ muội có điều không biết, cây trâm này là lễ vật hồi môn của lão phu nhân dành tặng cho ta khi ta mới vào phủ. Đó là đồ tổ tiên nhà lão phu nhân lưu lại, ngươi xem bản vẽ uyên ương này đi, trông rất sống động phải không?”

 

Ý cười của Thường Uyển Linh chợt cứng đờ.

 

Cùng lúc đó, ta nghe được tiếng lòng của nàng ta vang lên.

 

[Bà ta tặng Ninh Ngọc vòng tay vàng, mà đến lượt ta lại chỉ là trâm bạc xám xịt, bà ta đang coi thường ta ư?]

 

Ý cười của ta càng sâu hơn.

 

“Lão phu nhân đặc biệt chọn hai món quà này cho hai vị muội muội. Hai vị muội muội phải biết quý trọng đấy.”