Lời còn chưa dứt, Lục Hành Nguyên chậm rãi nhìn về phía bụng mình.
Có một con d.a.o găm cắm vào đó.
Mà Ninh Ngọc, đang vô cùng bình tĩnh nhìn hắn.
“Chỉ là một nhân vật quèn trong sách mà cũng xứng nói chuyện tình yêu với ta ư.”
Ta thu hồi tầm mắt, gọi La Hương đã bị dọa ngây người.
“Đi gọi lão phu nhân tới đi.” Ta nhẹ nhàng nhếch môi: “Để lão phu nhân uống tổ yến trước. Dù sao đó cũng là tang sự của nhi tử, bà ta phải lo liệu mệt nhọc biết bao.”
“Đúng rồi, phải thông báo cho tam phòng nữa.”
18.
Vương thị điên rồi.
Bà ta tính toán hơn nửa đời người, chính là vì Lục Hành Nguyên.
Nhi tử ruột thịt duy nhất c.h.ế.t ở trước mắt, chỉ qua một đêm mà Vương thị đã bạc đầu.
Không còn bộ dáng phu nhân cao quý, hiền dịu ngày xưa.
Ninh Ngọc bị Đại Lý Tự áp giải.
Người chủ trì tang lễ của Lục Hành Nguyên cũng chỉ có ta.
Bởi vì hung thủ chính là người trong phủ, vụ này vốn không vẻ vang là bao.
Hung thủ lại liên lụy đến Ngụy Dương Hầu phủ, việc xử lý cũng rất rắc rối.
Ta thương nghị với Lục Chinh Ngôn và Thường Uyển Linh, nhờ bọn họ chăm sóc Vương thị nhiều hơn.
Mỗi ngày Vương thị đều điên điên khùng khùng, thường xuyên không khống chế được bản thân.
Thường Uyển Linh không vui cho lắm, vừa muốn mở miệng thì Lục Chinh Ngôn đã nói: “Mẫu thân có ân giáo dưỡng với ta, hiện giờ đại ca và nhị ca đều không còn, đương nhiên là ta phải tận hiếu.”
Ta vui mừng nói: “Tam đệ có thể gánh vác, ngày sau Quốc Công phủ sẽ giao cho ngươi, chắc hẳn đại ca ngươi dưới suối vàng cũng rất vui mừng.”
Lại không nghĩ tới, Lục Hành Nguyên mất chưa được bảy ngày thì Vương thị đã chết.
Vương thị c.h.ế.t không có tôn nghiêm, đầu hướng xuống dưới, c.h.ế.t đuối trong thùng đựng nước tưới cây.
Ngắn ngủi mấy ngày mà Quốc Công phủ xảy ra hai vụ án mạng, Đại Lý Tự phải tới tận cửa điều tra.
Bọn họ vốn không tra ra cái gì, đang chuẩn bị đóng quan kết luận là tai nạn ngoài ý muốn thì có một tiểu nha đầu lại lao ra.
Xác nhận Lục Chinh Ngôn chính là hung thủ g.i.ế.c mẫu thân.
Nàng ta nói lúc ấy mình vừa vặn đi ngang qua, nghe được trong phòng lão phu nhân có động tĩnh.
Từ khe hở cửa sổ, nàng ta thấy tam thiếu gia đang gắt gao ấn đầu lão phu nhân vào trong thùng nước.
Người của Đại Lý Tự có phương hướng, bèn hỏi qua ý của ta.
Ta cầm khăn rơi lệ.
“Lúc phu quân ta còn sống từng được lão phu nhân chiếu cố yêu thương. Đương nhiên ta không thể để lão phu nhân c.h.ế.t không minh bạch, xin đại nhân khám nghiệm tử thi, đòi lại công bằng cho lão phu nhân.”
19.
Sau khi khám nghiệm t.h.i t.h.ể Vương thị, rất nhanh liền hiện ra vết bầm tím.
Đó là dấu vết để lại rằng khi còn sống, nạn nhân từng bị người ta ám sát.
Sau khi khám nghiệm tử thi, bọn họ đưa ra kết luận: “Trong miệng mũi có phân và nước tiểu, hít thở không thông mà chết.”
Còn tìm được vài sợi tơ mỏng trong móng tay Vương thị.
Đại Lý Tự lại tới đây một chuyến.
Bọn họ cho người rà soát một lần trong phủ, tìm ra được bộ y phục mà Lục Chinh Ngôn mặc ngày hôm đó.
Sợi tơ thêu lá trúc trước n.g.ự.c vừa vặn giống với sợi tơ vướng trong móng tay Vương thị.
Vương thị giãy dụa trước khi chết, không cẩn thận tóm được y phục của y.
Lục Chinh Ngôn bị mang đi thẩm vấn.
Thậm chí còn không cần dùng hình phạt, y đã thú nhận toàn bộ tội ác g.i.ế.c người.
Truy cứu rõ nguyên nhân là vì y muốn báo thù cho di nương của mình.
Không ai biết, Đào Hạ là nha đầu mà ta cực khổ tìm tới.
Cũng không ai biết rằng tổ yến ngày ngày cho Vương thị ăn có bỏ thêm một ít phấn hoa Mạn Đà La.