Lúc gần đi tới cửa, ta còn mỉm cười nói với nàng ta một câu.
“Nhị đệ muội vui như thế, không phải là thai nghén đấy chứ?”
Ninh Ngọc vỗ về bụng mình, ngang nhiên lại khinh miệt bật cười.
“Đại tẩu không cần bận tâm chuyện này. Dù sao thì ngươi cũng không thể mang thai được, phải không?”
14.
Lúc đi ra ngoài viện, ta tình cờ gặp vị đại phu đến phủ khám bệnh.
Nhưng không phải Lưu đại phu mà là một nữ tử mặc y phục màu xanh.
Khí chất tao nhã, phong thái cao ngạo.
Nét mặt có chút quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu.
Tầm mắt của ta đảo qua trâm cài tóc của nàng ấy, hỏi: “Sao không phải Lưu đại phu?”
Nữ tử kia cúi đầu nói: “Đêm qua gia sư bị phong hàn, sợ lão thái quân ở quý phủ phải chờ lâu nên để ta tới bắt mạch cho quý nhân.”
“Hóa ra là đồ đệ của Lưu đại phu, không biết nên gọi cô nương như thế nào?”
Cô nương kia đáp: “Dương Tịch Chỉ. Tịch trong hoàng hôn, Chỉ trong bạch chỉ*.”
(*) Bạch chỉ: một loại dược liệu dùng trong Đông y.
Ta gật đầu.
“Vậy làm phiền Tịch Chỉ cô nương rồi.”
Dương Tịch Chỉ xách hòm thuốc vào phòng.
Không bao lâu, bên trong liền truyền ra âm thanh đồ sứ vỡ vụn.
Giọng nói bén nhọn của Ninh Ngọc vang lên: “Ta khẳng định ta đã mang thai, rốt cuộc ngươi có thể xem bệnh hay không? Không được thì ta sẽ đổi người!”
Ta dựa người vào hành lang.
Gió bắc gào thét xen lẫn từng bông tuyết rơi xuống.
Ta dặn dò La Hương.
“Đêm khuya tuyết rơi nhiều, nếu Tịch Chỉ cô nương nguyện ý thì để cô nương ở phòng khách ngủ một đêm đi.”
Suy nghĩ một chút, lại dặn dò thêm một câu.
“Nếu thân thể nhị phu nhân không thoải mái thì để Tịch Chỉ cô nương ở gần Trúc viện một chút.”
15.
Ban đêm, tuyết bắt đầu rơi.
Gió bắc đập vào cửa sổ, rú rít từng hồi.
Ta nửa mê nửa tỉnh, ngủ cũng không an ổn.
Trong thoáng chốc lại giống như gặp được vị phu quân yểu mệnh của ta, Lục Trạm.
Hắn ta mặc một thân huyền y nhuyễn giáp, cả người toàn là máu.
Trước n.g.ự.c còn cắm ba mũi tên.
Ta bỗng nhiên nhớ tới trước khi Lục Trạm lĩnh chỉ xuất chinh, Vương thị đặc biệt tặng cho hắn tấm khiên hộ tâm.
Mà lúc này, tấm khiên hộ tâm nằm trên n.g.ự.c Lục Trạm giống như tờ giấy mỏng, không chịu nổi một kích.
“A Lệ.”
Hắn ta nhẹ giọng gọi tên ta, trong mắt lóe lên ánh sáng vụn vỡ.
Ta mắng hắn ta.
“Đã c.h.ế.t ở bên ngoài, chàng còn tới đây làm gì.”
Tay Lục Trạm giơ lên, hắn ta nói.
“A Lệ, nàng gầy rồi.”
Ta nói: “Còn không phải là ta muốn báo thù cho chàng sao?” Ta bộc bạch: “Chàng đã lớn như thế rồi, sao một chút lòng phòng bị cũng không có, không có ai đáng tin bên cạnh hết vậy?”
Lục Trạm lại nở nụ cười.
“A Lệ, ta không muốn nàng báo thù cho ta.”
Hắn ta phun ra một ngụm m.á.u nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng.
“Trong bình hoa Lệ Chi Xuân Tín trên giá sách là phong thư ta để lại cho nàng trước khi xuất chinh, còn có một ít tài sản riêng cùng khế ước điền trạch của ta.”
“Tống Lệ.” Thân hình Lục Trạm dần dần nhạt đi: “Được thành thân với nàng đã là may mắn rồi.”
Đến khi La Hương hoảng sợ chạy vào, ta đang đứng bên giá sách, nhìn phong thư trong tay.
“Tiểu thư! Bên Trúc viện đã xảy ra chuyện!”
Ta chậm rãi thu hồi phong thư hưu thê vừa mới tìm được từ trong bình hoa.
La Hương nói: “Lão phu nhân bảo người mau qua đó.”
16.
Trong Trúc viện tràn ngập mùi m.á.u tanh.
Lúc chạng vạng, Ninh Ngọc uống một chén thuốc, đến nửa đêm liền đau bụng khó nhịn.
Lúc tỉnh lại, chỉ cảm thấy hạ thân đã ướt đầm đìa.
Đến khi cầm đèn nhìn lại, nửa giường toàn là máu.
Con của nàng ta đã không còn nữa.