Bé Khóc Nhè Omega Của Đại Lão Rất Giỏi Làm Nũng

Chương 38




Cảm giác an toàn hẳn là thế này đi.

An Lê cắn môi dưới, đôi mắt hồng hồng khô khốc, rầu rĩ nói, “Có tiên sinh ở đây, sau này em sẽ không sợ nữa…”

Thật ngoan.

Cậu chưa từng có cảm giác an toàn, bộ dáng muốn lấy lòng hắn chỉ càng khiến hắn thêm đau lòng. An Lê từ nhỏ phải chịu đau đớn như thế nào, chịu khổ sở ra sao, hắn không dám tưởng tượng.

Vừa rồi An Lê bị dọa không dám động đậy, ở trước mặt An Tương Quốc không dám nói câu nào. Trần Thừa Phong cưới An Lê, cũng thật lòng thích cậu, chỉ là trong mắt An Lê, cậu chỉ là một món đồ chơi được đưa tới đây để lấy lòng alpha.

An Lê nhìn ánh mắt của Trần Thừa Phong nhìn mình, cậu biết Trần tiên sinh thật lòng che chở cậu, để cậu dựa vào. Nhưng mà tình cảm của alpha có thể kéo dài bao lâu chứ? An Lê không biết. Cậu chưa từng yêu đương, cũng không tiếp xúc nhiều với alpha, cậu chỉ biết cậu đã hoàn toàn yêu người đàn ông này rồi, người đàn ông cho cậu cảm giác an toàn.

“Tiên sinh…”

An Lê nghẹn ngào trong lồng ngực Trần Thừa Phong, lẩm bẩm tự nói, như là nói cho chính cậu nghe, “Em không sợ, có tiên sinh… em sẽ không sợ.”

Sao có thể khiến người ta đau lòng như vậy. Trần Thừa Phong hận không thể nâng mặt An Lê, hôn từ đuôi mắt đến khoé môi, muốn hôn lên mọi ngóc ngách trên cơ thể cậu, hôn lên vết thương, để cậu không biến thành con mèo tội nghiệp tự liếm vết thương, khiến hắn đau lòng, khiến hắn trầm luân.

Cậu thích Trần Thừa Phong vô cùng, thích đến mức không thể kiềm chế.

Còn chưa đến tối, nhưng An Lê đã khóc một trận, phỏng chừng cũng rất đau lòng, thút tha thút thít khiến người ta thương xót không thôi. Trần Thừa Phong dỗ dành một hồi, chắc là do lần đầu đánh dấu lâm thời, cậu rất buồn ngủ, một lúc sau đã ngủ thiếp đi, hô hấp nhè nhẹ.

Mặt gối lên mu bàn tay, ngoan ngoãn nằm bên cạnh Trần Thừa Phong. Khuôn mặt ửng đỏ vẫn hơi sưng, lông mi vừa dài vừa cong, mái tóc mềm mại xoăn xoăn dán lên sườn mặt. Bé con của hắn ngủ rồi.

Trong lòng ngập tràn ấm áp.

An Lê cựa quậy, nhíu mày, “Ư… đừng đi… đừng đi, đừng tắt đèn được không…”

“Không tắt đèn.”

Trần Thừa Phong nhẹ giọng dỗ cậu, rút cánh tay dưới cổ An Lê ra, đứng dậy xuống giường, ngồi xuống cạnh An Lê, mở đèn ngủ ấm áp ở đầu giường.

Lúc An Lê nhất định phải có một chút ánh sáng, nếu không cậu sẽ không ngủ được. Khi còn nhỏ, cậu ở tầng gác mái, không có cửa sổ. Ban ngày cậu phải làm rất nhiều việc, nếu không nhanh nhẹn sẽ bị đánh. Mà thân thể cậu yếu đuối, hai ngày ba bữa lại bị đánh, cả người bệnh tật bị nhốt ở gác mái.

Tầng gác mái không có đèn, đóng cửa lại tối đen như mực. An Lê phải ở một mình trong đó, chờ thị giác thích ứng với bóng tối, chờ cơn sốt chậm rãi hạ bớt. Nhưng cậu rất sợ hãi, cậu không giống như đang dưỡng bệnh, mà giống một kẻ chờ chết ở gác mái.

Cho nên mỗi lần cậu ngủ đều phải bật đèn.

Sau khi cậu và Trần Thừa Phong ngủ chung, hắn cũng tình nguyện chiều theo thói quen này của cậu, đầu giường để một cái đèn ngủ cho cậu cảm thấy an toàn.

“Tôi sẽ về nhanh thôi.” Một nụ hôn rơi xuống trán An Lê cái.

Mái tóc mềm mại như lông dê, cảm giác sờ lên rất thoải mái. Sau khi dỗ người ta ngủ xong, Trần Thừa Phong nhẹ ngàng rời khỏi phòng ngủ, trước khi đi còn nhìn người trên giường, cuộn tròn thân mình, vì mất đi một người luôn ôm cậu mà nhíu mày.

Sau khi Trần Thừa Phong rời đi, An Lê nằm trong ổ chăn ngủ say, hô hấp nhè nhẹ.

Mà Trần Thừa Phong ra khỏi phòng, đi thang máy lên tầng cao nhất, buổi từ thiện vì trò cười này mà phải hoãn lại, chỉ còn vài nhân viên phục vụ đang dọn dẹp.

Đại sảnh đã được dọn dẹp sạch sẽ, ghế xếp sang hai bên, mấy người mặc đồ đen vây quanh một người đang quỳ rạp trên mặt đất, tay đấm chân đá.

Thang máy vừa mở cửa, Trần Thừa Phong không biểu tình đi tới, nhìn người trên mặt kêu la oai oái, vùng vẫy muốn người ta dừng tay.

“Trần tổng.” Một người áo đen mang ghế đến, đặt phía sau để hắn ngồi xuống.

“Các người! Tao chính là ba của An Lê! A!” An Tương Quốc nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, tây trang sang quý chỉnh tề sớm đã bị đạp ra không ít dấu chân, chật vật không chịu nổi.

Một bó tuổi rồi, bị mấy người kéo lại đây đánh đập, phỏng chừng sắp không cầm cự nổi. Trên mặt lão có vài vết xước, máu bầm tụ lại xanh xanh tím tím.

Đôi mắt già nua đầy nếp nhăn, căm tức nhìn hắn, hung hăng nhổ nước miếng, “Không phải bận lên giường với đồ dâm đãng kia à? Ai mượn mày tới giày vò tao! Nếu không phải… A!”

Người mặc áo đen tát một cái lên mặt lão, quát, “Gọi Trần tổng.”

“Trần tổng? Ha, nó còn phải gọi tao một tiếng ba! Trần tổng cái gì? Giả bộ với tao làm gì, hôm nay mày giết tao được sao? Trần Thừa Phong mày đừng quên, đây là đâu! Không phải địa bàn của Trần thị.” Giọng điệu cay nghiệt, không thể chấp nhận việc người khác giẫm đạp lên mình.

Trần Thừa Phong lạnh lùng nhìn lão, rũ mắt như đang nhìn một con chó hèn mọn. Hắn không nói dừng tay, đám người kia cũng không dừng lại. Bọn họ đều là vệ sĩ đi theo hắn nhiều năm.

“Mày! Năm đó mày không cùng cha mẹ mày chết trong xe, đúng là tao đã thủ hạ lưu tình! Mày được sống đến giờ thì nên cảm ơn tao mới đúng!”

Nhóm phục vụ dọn dẹp thấy cảnh tượng như vậy cũng không dám nhiều lời, nhanh chóng thu dọn đồ ra về. An Tương Quốc thương tích đầy mình, không biết có thể chịu được bao lâu.

Cảm ơn lão?

Trần Thừa Phong nhếch miệng cười.

Thò tay vào túi áo lấy bật lửa, ngậm một điếu thuốc lá, rít một hơi thật mạnh. Khói thuốc trào ra từ khoang mũi, “Lưu tình?”