Cậu không muốn lại một mình… không muốn lại một mình chờ đợi nữa.
“Tiên sinh, đừng rời khỏi em…” Cậu nhẹ giọng năn nỉ.
Cậu kéo tay Trần Thừa Phong, cảm giác ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay. Trái tim tan chảy, tất nhiên người này nói gì hắn đều nguyện ý nghe theo.
“Được, tôi không đi, không rời khỏi em được không?” Trần Thừa Phong cười cười, nắm tay An Lê tới phòng khách.
Phòng bọn họ là phòng lớn nhất khách sạn, tuy không lớn bằng biệt thự nhưng đối với người bình thường mà nói thì cũng đủ rộng rồi. Trần Thừa Phong để cậu ngồi trên sô pha, phục vụ đưa đá tới, dùng khăn lông bọc lại cho đỡ lạnh.
Quá biết cách chọc người đau lòng, Trần Thừa Phong ngồi xổm trước mặt cậy, nhìn sườn mặt sưng vù của An Lê, nhẹ nhàng đắp đá lạnh lên, “Như vậy có đau không?”
“Không… Em có yếu ớt như vậy đâu chứ…” An Lê bật khóc cười, được Trần Thừa Phong nắm tay, trong mắt an ổn không ít.
“Tôi hy vọng em yếu ớt một chút, nhưng chỉ với tôi thôi, chứ không phải làm tôi đau lòng có biết không?” Trần Thừa Phong nhẹ nhàng chườm mặt cho cậu, vốn theo thói quen muốn vuốt tóc cậu, nhưng vừa chạm một cái, An Lê lại hít mạnh, đau đến nhíu mày.
Vừa nãy phần gáy cũng bị va chạm một chút, hắn cũng mới phát hiện, trách cứ nói, “Tôi không phát hiện ra thì em không nói đúng không? Cho tôi xem.”
“Không sao đâu mà…”
“Câm miệng.” Trần Thừa Phong mạnh miệng nhưng lại mềm lòng. Hắn có cảm giác hận rèn sắt không thành thép, hận bản thân vừa rồi sao không đánh chết An Tương Quốc, chỉ đấm một cái thật tiện nghi cho lão.
Không nhìn thì không biết, gáy sưng lên một cục như vậy sao có thể không đau. Nhất định là chịu đựng hơn nửa ngày, sưng một cục không nói, lại còn rớm máu. Hẳn là đụng vào góc tường. Tuy không chảy nhiều máu nhưng vẫn có thể nhìn ra, vén tóc lên là thấy rất rõ ràng.
“Chậc.” Trần Thừa Phong không hài lòng, An Lê nghe lời làm hắn rất tức giận, ngoan ngoãn quá mức, “Vết thương lớn như vậy sao không nói với tôi?! Em lại… sao lại muốn khóc? Vừa rồi giọng điệu của tôi không tốt? Chậc, em khóc cái gì…”
Vừa mở miệng muốn trách cứ, lời nói đến bên miệng lại không nói ra được, hắn còn đang bôi thuốc cho cậu. An Lê vô cùng mẫn cảm, hơn nữa bôi thuốc lên vết thương sao có thể không đau? Vốn đang rất đau, thoạt nhìn Trần tiên sinh còn muốn mắng cậu, trong lòng tủi thân không chịu được.
“Huhu… Em có khóc đâu!” An Lê quật cường lau nước mắt, mu bàn tay quẹt nước mắt trên má, ánh lên tia nước. Người này chính là làm từ nước mà, Trần Thừa Phong hiểu rồi, không chọc được.
Hắn vừa nói xong liền hối hận, “Giọng điệu của tôi không tốt, đừng khóc, An An ngoan, đừng khóc được không?”
“Em không yếu ớt như vậy! Chỉ là… hu hu…”
Vừa mới nói bản thân không yếu ớt như vậy, một giây sau lại chui vào lòng Trần Thừa Phong. Như ốc mượn hồn tìm chỗ trú, tìm được nơi ở an toàn, ôm eo Trần Thừa Phong, chóp mũi cọ cọ lồng ngực hắn nói, “Em rất kiên cường…”
Trần Thừa Phong biết, người này đang sợ hắn không cần cậu, cho nên trong lòng cảm thấy khó chịu, không có cảm giác an toàn. An Lê sợ mình lắm chuyện, Trần tiên sinh sẽ thấy phiền, thà cắn nát răng nuốt vào bụng cũng không muốn trở lại An gia. Bởi vì Trần tiên sinh nói, cậy đã là người của hắn.
Chung quy vẫn là lục bình, không có cảm giác an toàn.
Bởi vì như vậy, cho nên Trần Thừa Phong mới càng đau lòng. Có thể hắn vẫn chưa đủ tốt với cậu, giữa hai người vẫn chưa thành kết, chưa đánh dấu. An Lê không an tâm, hắn lại đau lòng muốn từ từ. Lần đầu tiên không thể làm ở bên ngoài, hắn muốn yêu thương An Lê, cho cậu một hôn lễ quang minh chính đại, cho cậu lần đầu tiên hoàn mỹ.
Trần Thừa Phong thở dài một hơi, dường như chịu thua rồi. Hắn ở trên thương trường trước giờ chưa từng thua, đối thủ vừa khó nhau vừa cứng nhắc hắn đều có thể giải quyết. Cố tình lại gặp An Lê vừa chạm đã khóc, thua một cách triệt để.
Hắn ôm An Lê, mùi sữa nhàn nhạt trên người không phai nhạt, do vẫn luôn quá kích động nên pheromone cũng chịu chút ảnh hưởng. Trần Thừa Phong đè xuống dục vọng muốn làm gì đó, “An An ở cạnh tôi, không cần kiên cường.”
An An của hắn và hắn ở bên nhau, không cần kiên cường, chỉ cần dựa vào hắn là được.
“Tiên sinh…”
An Lê nhất định là không biết, không biết cậu câu dẫn như thế nào, giọng ngọt như sữa, nói chuyện như đang làm nũng, khiến người ta muốn hôn một cái. Trần Thừa Phong rất nghiện hôn cậu.
Tuyến thể của cậu từ nhỏ không tốt lắm, lại từng bị thương, cho nên cậu không thể kiểm soát được. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, trong nhà vốn có một ít mùi pheromone, bây giờ dần dần nồng hơn.
Đầu An Lê có chút mơ hồ. Cậu còn tưởng là do bị thương ở đầu nên mới vậy, rúc vào lòng Trần Thừa Phong, dần trở nên loạng choạng, đứng không vững.
“An An?”
“Chóng mặt quá… tiên sinh…” An Lê lẩm bẩm nói, ánh mắt mê ly nhìn hắn, cánh tay ôm eo Trần Thừa Phong dần dần buông lỏng.
Mùi sữa, quá nồng.
“An An… không được phát tán pheromone.” Trần Thừa Phong vừa định bế người lên, phát hiện An Lê nóng đến doạ người. Người cậu quá thơm, Trần Thừa Phong cũng có chút dục vọng muốn… Lại bị hắn nhịn xuống.
Hiện tại nếu cứ như vậy, chỉ sợ sẽ phát sinh gì đó…
Hầu kết Trần Thừa Phong lăn lộn, miệng khô lưỡi khô muốn hôn một cái. An Lê mềm nhũn, có hơi khó chịu, lại không biết rốt cuộc là khó chịu ở đâu. Cậu được bế kiểu công chúa, sau đó nhẹ nhàng đặt trên giường ngủ.
“Tiên sinh… em khó chịu quá…” An Lê kéo Trần Thừa Phong lại, không cho hắn đi.
“Tôi đi gọi bác sĩ cho em.”
Pheromone của An Lê nồng đậm, hắn suýt thì bị câu đi mất, cả người khô nóng không nhịn nổi. Mùi hương này không phải loại miếng dán ức chế có thể ngăn lại, hơn nữa An Lê đang rất khó chịu, tuyến thể ngày thường phấn nộn bây giờ lại như bị nhéo đến đỏ hồng, dụ dỗ người đến cắn.
“Đừng đi… tiên sinh đã nói sẽ không bỏ rơi em… huhu…”