1
Không phải là tôi không biết ghen là gì. Nhưng vì sao tôi phải ghen?
Chu Đình có bụng tám múi, eo chó đực*, quan trọng nhất là mặt hắn đẹp như minh tinh giới showbiz.
*Eo chó đực: chỉ người có vòng ngực lớn hơn vòng eo, theo hướng từ xương sườn xuống xương eo, kích thước lưng nhanh chóng thu hẹp tạo thành mổ đường cong khêu gợi.
Người theo đuổi hắn xếp hàng từ đây đến tận Pháp.
Với tư cách là bé chim hoàng yến được nuôi bên cạnh hắn, tuy rằng có hơi buồn một tí nhưng đối mặt với một triệu tệ tiêu vặt hàng tháng thì nỗi buồn này chẳng là cái gì cả.
Tôi làm gì dám được voi đòi hai bà Trưng nữa?
Suy cho cùng, phụ nữ thông minh sẽ không bao giờ tự tìm phiền toái cho mình.
2
Chu Đình đi từ phòng làm việc ra, sau đó lười biếng ngồi xuống bên cạnh tôi.
Hắn vừa xem phim truyền hình não tàn cùng tôi vừa cầm điện thoại lên.
Đột nhiên, hắn cau mày, đầu ngón tay gõ vài cái trên màn hình.
Bằng đôi mắt cú vọ 1.5 độ của mình, tôi tia thấy hắn rep: [Biết rồi.]
Úi chà chà, hôm nay thái tử gia định chơi tới bến luôn sao?
Vậy có phải đêm nay tôi được buông thả vui chơi rồi không?
Tôi kìm nén sự phấn khích, giả vờ ân cần rót một cốc nước cho Chu Đình.
Hắn không uống nước mà đưa tay ôm tôi vào lòng, uể oải dựa vào người tôi.
Mi mắt hắn vừa cong vừa dày, giọng nói khàn khàn:
“Đêm nay tôi được mời dự tiệc, em có muốn đi cùng không?”
À cái này...
Xin kiếu đi, mị không thích dự party với mấy chị em oanh oanh yến yến khác của anh đâu.
Đến đấy có khi lại còn bị đám hoàng yến kia lôi ra “dạy dỗ” mua vui mất.
Tôi thầm than trong lòng, nhưng ngoài mặt lại nhẹ nhàng đáp: "Anh đi đi, em không quen dự mấy sự kiện như vậy."
Chu Đình “Ừ” một tiếng, cũng không ép buộc tôi.
Chỉ ôm tôi trong lòng vuốt v e như chơi với mèo cả nửa ngày trời, sau đó mới lười biếng cầm áo khoác ra khỏi cửa.
Chân trước hắn vừa đi mất, chân sau tôi đã lập tức hẹn bạn thân đến thẳng quán bar trên phố.
Bạn thân trêu ghẹo: “Ái chà, tối nay vị kia nhà bà đồng ý cho bà đi chơi rồi à?”
Tôi vừa dùng ánh mắt tà dăm soi anh DJ mới đến từ đầu đến chân, vừa đáp:
"Chu Đình tối nay không ở nhà, nên tớ tranh thủ thôi."
Bạn thân nghe xong thì vui vẻ, nhưng đột nhiên lại thả một tin động trời:
“Tôi nghe nói bà và Chu Đình sắp đính hôn hả?”
Bàn tay đang cầm ly rượu của tôi lập tức siết chặt.
"Hả?"
"Hạo Tử nói gần đây Chu Đình bận đến tối mắt tối mũi để chuẩn bị cho lễ đính hôn, nghe nói quy mô không hề tầm thường đâu nha. Con nhỏ như bà mà cũng hạ gục được thái tử gia Bắc Kinh, đảm bảo mọi người biết tin sẽ sốc lắm cho xem.”
Tôi chậm rãi uống nốt ngụm rượu cuối cùng, một lúc lâu mới trả lời cô ấy:
"Đừng nói là mọi người, em cũng sốc lắm nè chị hai.”
3
Cô ấy còn đang tính nói tiếp gì đó thì tôi đã vờ như không quan tâm mà chuyển chủ đề.
Song trong lòng lại bắt đầu hoảng hốt.
Chu Đình và tôi đã ký một hợp đồng.
Trước mặt mọi người, chúng tôi là đôi chim cu ân ái quấn quýt không rời, tôi giúp Chu Đình ứng phó với hai vị phụ huynh suốt ngày giục cưới của hắn và triệt hạ đám trà xanh lẳng lơ bên ngoài.
Sau lưng tôi lại là con chim hoàng yến mà hắn giữ trong nhà.
Nhưng bây giờ Chu Đình lại muốn đính hôn?
Hắn muốn đính hôn với ai cơ?
Còn cái hợp đồng này thì sao, còn hiệu lực nữa không?
Nghĩ mà đầu đau như búa bổ, trong lòng tôi loạn hết cả lên rồi.
Nốc liền hai chén rượu nữa, tôi chuẩn bị đứng dậy quẩy một bài giảm stress.
Ai ngờ vừa đứng dậy thì đã nghe thấy có tiếng ồn ào ở ngoài cửa quán bar.
Tôi vô thức nhìn lên, phát hiện là một nhóm thanh niên nam nữ đang đi vào.
Trong đó một người đàn ông cao lớn, khí chất kiêu ngạo, ánh đèn hào nhoáng trong quán bar vừa xinh chiếu thẳng lên khuôn mặt được tạo ra từ mã gen đẹp như trúng xổ số độc đắc của người nọ, khiến hắn càng thêm nổi bật.
Những người đi quanh cứ thế mà vây lấy hắn.
???
!!!
Chớt tịt, sao Chu Đình lại ở đây, không phải hắn ta đang hẹn hò tâm sự đêm khuya với mấy chị em khác sao?
4
Có lẽ do bị tôi nhìn chằm chằm, Chu Đình đột nhiên cảm nhận ra gì đó, ngước mắt lên nhìn về phía tôi.
Tôi choáng váng, lập tức thu mình rụt người vào trong ghế dài, không dám thở mạnh.
Xong đời con rồi má ơi, bình thường tôi toàn diễn vai bé thỏ trắng mềm mại dễ thương trước mặt hắn.
Giờ mà để hắn trông thấy tôi quất đủ bộ từ hút thuốc đến uống rượu trong quán bar, không chừng đêm nay sẽ cho tôi chớt mất xác ngay tại đây mất.
Liếc nhìn cô bạn thân đang vui vẻ nhún nhảy trên sàn, tôi lặng lẽ xách túi lên, sẵn sàng lao vào nhà vệ sinh bất cứ lúc nào.
36 kế chuồn là thượng sách, cái mạng chó này vẫn quan trọng hơn.
Đám thái tử gia kia chắc chắn sẽ bao phòng riêng để chè chén, đợi bọn họ đi rồi tôi sẽ thừa cơ té liền.
Ai ngờ họ lại trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế lớn bên cạnh tôi.
Cả đám hihi haha vô cùng náo nhiệt, thu hút không ít ánh nhìn của những người đẹp xung quanh.
Tôi rúc vào chỗ tối không dám cử động, chỉ dám lợi dụng lúc nhân viên phục vụ đưa rượu lên thì nhìn lén một phát.
Vừa đúng lúc bắt gặp Chu Đình ngồi đối diện bàn của tôi, hắn đang nghiêng đầu nghe người phụ nữ bên cạnh nói gì đó, ngũ quan vô cùng sắc sảo.
Tôi vội rụt người lại, nội tâm r3n rỉ gào thét.
Làm sao bây giờ? Bây giờ mà đứng dậy một cái là bị hắn thấy mất.
Trong lúc tôi đang vắt hết chất xám ra để tính bài chuồn thì lại nghe tiếng bàn bên cạnh nói chuyện:
"Anh Đình, anh không uống rượu à?"
"Không, mọi người cứ uống đi."
“Hiểu rồi, hiểu rồi, chị dâu không thích mùi rượu chứ gì?”
"Biết rồi còn hỏi?"
Chu Đình lười biếng dựa vào ghế, nghịch nghịch di động trong tay, mỉm cười.
"Các cậu cứ chơi đi, tôi gọi điện cho cô ấy đã."
"Yoyoyoyo——"
Giữa âm thanh đùa giỡn, tôi có hơi bối rối.
Chị dâu nào vậy? Hình như tôi đâu có bao giờ thể hiện ra mình ghét mùi rượu trước mặt Chu Đình đâu?
Quả nhiên, Chu Đình đang nuôi một con chim hoàng yến khác.
Con mẹ nó, đồ chó!
Trong khi tâm trí tôi còn đang ngổn ngang trăm bề, điện thoại di động trong túi đột nhiên reo lên, tiếng chuông thông báo vang dội giữa hai hàng ghế.
Nghiệp chướng, cái đứa mất dại nào còn gọi vào lúc nước sôi lửa bỏng thế!
Tôi thầm than thở, luống cuống lôi điện thoại ra đặt về chế độ im lặng rồi thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả vừa nhìn thấy ID người gọi thì sốc ngang.
5
Thái tử gia thân yêu ơi, ngài gọi cho lão nô làm gì vậy???
Không thể trả lời, mà cũng không trả lời nổi.
Tôi chỉ có thể run rẩy chờ đợi Chu Đình cúp điện thoại.
Bình thường giờ này tôi vẫn đang tắm, Chu Đình chắc chắn sẽ tự hiểu thôi.
Quả nhiên, Chu Đình không gọi lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngó đầu ra lần nữa thì thấy hắn đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Biểu cảm khó đoán.
Mặc kệ hắn nghĩ cái gì, tôi định nhân cơ hội này đứng dậy lẻn đi thì một giọng nam vừa xa lạ vừa nóng bỏng đột nhiên vang lên bên cạnh:
"Người đẹp, em uống nhiều quá nên té xuống đất à?”
"Để anh đỡ em dậy."
Tôi co ro vào một góc xua tay thật mạnh, nhỏ giọng từ chối:
"Không cần, không cần, tôi tự đứng dậy được."
Người đàn ông kia tiếp tục lớn giọng: “Người đẹp, một mình em không đứng dậy nổi đâu, nhìn em uống rượu đỏ hết cả mặt rồi kìa.”
Bà đây lo lắng nên đỏ mặt, ok?!
Tôi không muốn để ý tới gã đàn ông tầm thường này nữa, chỉ mong gã mau mau biến, nếu không với cái miệng oang oang của gã thì sớm muộn gì Chu Đình cũng sẽ để ý mất.
Thế là tôi lạnh lùng nhìn gã: "Không cần anh lo, làm ơn cút giùm."
Tên kia vẫn cười ranh mãnh.
"Ai da, chơi với anh xíu thì có sao đâu mà? Sao em gái phải thẹn thùng thế?"
Vừa nói, gã vừa cúi người kéo lấy tay tôi, hành vi lưu manh khiến không ít người chú ý tới.
Tôi lại càng lo lắng hơn.
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Chu Đình đã vang lên phía sau gã đàn ông kia:
“Mày không nghe thấy người ta bảo mày cút à?”
Tôi đứng hình, huhu, cuộc đời này của mị không còn gì luyến tiếc nữa.
Thế là hết, thành phố này không còn bình yên nữa rồi.