Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 73: Du ngoạn Hương Sơn




Thịnh An Hoài không xấu hổ là một người có thể để cho người khác dựa vào. Ở Hương Sơn hoàng thất có xây hành cung biệt việt, lúc nào muốn đến chơi thì có thể trực tiếp đến đó dừng chân. Nhưng Thịnh An Hoài biết lần du lịch này của Hoàng thượng không thể quá gióng trống khua chiêng, thế nên cũng không có báo cho người ở hành cung biết, mà trực tiếp đi tìm một chỗ biệt thự khác cho Hoàng thượng. Biệt thự này tuy không khí thế hoa mỹ như hành cung của hoàng thất, nhưng lại thắng ở chỗ thanh u an tĩnh, thích hợp nhất để hẹn hò kín đáo, lén lút gặp nhau.

Ngưỡng cửa của biệt thự này có một tấm biển viết “Thâu Thiên Tửu”, ba chữ này lấy từ câu thơ “Tiểu phong nhất dạ thâu thiên tửu, khước thiến cô tùng yểm túy dung” của nhà thơ Dương Vạn Lý triều Tống, bởi vậy tên của biệt thự liền được gọi là Thiên Tửu Các. Nơi này vốn do một quan viên có thú vui tao nhã xây dựng nên, sau này rơi vào trong tay của một phú thương, Thịnh An Hoài chính là từ tay của phú thương này mua tới. Phú thương kia chỉ nghĩ Thịnh công công mua tới để tự mình dùng, nên cố ý ra một cái giá tiền rất thấp, gần như là tặng không cho Thịnh An Hoài. Thịnh An Hoài so với con khỉ còn tinh, làm sao có thể không biết hắn ta có ý tứ gì, loại ân huệ này trước giờ Thịnh An Hoài đều không lấy, mà đem giá tiền nâng cao gấp hai lần so với giá thị trường rồi mới chịu tiếp nhận.

(Thâu thiên tửu: Trộm rượu trời)

—- dù sao cũng không phải ông ta bỏ tiền.

Sau đó Thịnh An Hoài lại sai người dựa theo khẩu vị của Hoàng thượng mà đem biệt thự này dọn dẹp một trận, tên cũng sửa lại, “Thâu Thiên Tửu” cái gì, quá xấu xa. Thịnh An Hoài cảm thấy, phàm là thứ gì mang theo chữ “Thâu (trộm)” đều không phải là thứ tốt. Thế là ông ta đi mời một tiểu tú tài tới đổi tên, tiểu tú tài kia cũng dựa theo yêu cầu của Thịnh An Hoài, đem “Thâu Thiên Tửu” sửa thành “Ngọc Nhân Lai” (người ngọc tới), vì thế biệt thự này tự nhiên theo đó gọi là “Ngọc Nhân Quán”. Cái tên này là có xuất xứ, trong “Tây sương ký” có câu thơ là “Phất tường hoa ảnh động, nghi thị ngọc nhân lai”, Thôi Oanh Oanh viết cho Trương Sinh câu thơ như vậy xong, sau đó cả hai liền hẹn hò. Theo đó mà xem, biết bao nhiêu là hợp với tình hình nha.

Thế là Thịnh An Hoài rất vừa lòng.

Tiểu tú tài xem lão thái giám đang cười dâm, thì thầm nghĩ trong lòng, cũng không biết tới cùng là ai xấu xa.

Tất cả những sự việc bên trên, Thịnh An Hoài chỉ dùng ba ngày liền làm xong. Việc này thật sự không dễ dàng, bởi vì cái mông của ông ta còn đau nha.

Tuy rằng thấy được sự nỗ lực của Thịnh An Hoài, nhưng Kỷ Hành vẫn là không muốn thấy được bản mặt của ông ta. Kỷ Hành không cách nào khoan dung chuyện trên đời này có một người khác ngoài Điền Thất ngấp nghé chim nhỏ của hắn, mặc cho Thịnh An Hoài đã giải thích đi nữa, thì hắn vẫn cứ là không cao hứng. Hơn nữa, Điền Thất còn hỏi hắn phải chăng Thịnh An Hoài nói như thế là do hắn sai khiến, Kỷ Hành vẫn không thể không gánh cái nồi đen này —- nếu như hắn phủ nhận, không chừng Điền Thất lại nghĩ tới đâu đâu, không chừng còn sẽ cảm thấy Thịnh An Hoài sửa miệng là do bị Hoàng thượng đe dọa. Hắn thật sự không muốn dây dưa với loại chuyện bực mình này, sớm chút dàn xếp xong xuôi mới tốt.

Tóm lại… Hừ.

Bởi vậy Thịnh An Hoài mang theo mấy người thị vệ cùng nhau bị Kỷ Hành đánh phát đến phạm vi ngoài một dặm nhưng trong hai dặm mà ở, chủ yếu phụ trách lúc Hoàng thượng lạc đường cần trợ giúp thì đúng lúc xuất hiện mà chỉ điểm bến mê.

Những chuyện này Điền Thất đều không biết. Nàng vốn muốn hỏi một câu Như Ý có đi Hương sơn chơi hay không, kết quả bị Hoàng thượng dùng lời nghiêm nghĩa chính ngăn cản.

Hiện tại, nàng và Hoàng thượng đang tay nắm tay, đi trên con đường đá phía sâu trong rừng. Cây phong ven đường dù cao hay thấp, thì cũng đều đã bị sương thu nhuộm lên hoặc mờ hoặc đậm màu đỏ mê say, tầng tầng lớp lớp điểm hồng rậm rạp đan vào nhau, nối thành một mảnh biển đỏ, làm cho người ta hốt hoảng cho rằng chính mình đi vào nơi sâu nhất của ngọn lửa kia.

Váy áo của Điền Thất vẫn là do Kỷ Hành tự tay chọn, nàng mặc ở bên ngoài một bộ áo dài chéo áo màu đỏ hải đường rải hoa ngọc lạn, dưới áo dài là một chiếc váy bằng sợi bông màu trắng thuần. Hình dạng của hoa ngọc lan cùng lá phong rất giống, nhìn thoáng qua bộ váy áo này lại giống như là dùng mực pha lá phong đỏ mà nhuộm ra, rất là tương xứng với cảnh trí trước mắt. Đỏ cùng trắng phối hợp, cũng có thể giúp người ta có vẻ rất tinh thần, khí sắc cũng tốt hơn.

Tóm lại Kỷ Hành rất vừa lòng. Bây giờ hắn càng ngày càng thích một Điền Thất ăn diện trang điểm, chỉ có lúc ấy hắn mới có thể cảm thụ nhiều nhất quyền chiếm hữu của hắn đối với tiểu biến thái, Điền Thất là một người chỉ thuộc về hắn, hắn có thể tùy ý đem nàng chưng diện thành bộ dáng mà hắn mơ tưởng, loại ý thức này khiến người ta vừa cảm động vừa thỏa mãn.

Hơn nữa, tiểu biến thái mặc váy quả thật là đẹp lắm.

Vì phối hợp với phục sức của Điền Thất, Kỷ Hành mặc một chiếc áo màu trắng thẳng tà, trên cổ tay áo và hai chéo áo thêu đường vân màu đỏ tinh tế, trên vạt áo vẽ truyền thần một nhành mai, trên thân cành mai bằng mực đen được hắt lên những cánh mai màu đỏ thẫm. Hoa vừa nở trên cành, ngạo cốt lăng sương, trong lúc di chuyển tựa hồ có thể ngửi được mùi thơm lành lạnh âm thầm tràn ra. Bộ đồ này tuy là đẹp, nhưng thật sự là rất khó mặc, không phải người có đủ tư sắc thì không thể chống đỡ nổi cành hoa mai kia. Kỷ Hành tuy là trong tâm không quá bình thường, nhưng ít ra nhìn từ bên ngoài mà xem, thì vẫn rất có mấy phân khí khái, diện mạo lại càng là cao thượng ôn nhuận như quân tử, tuấn mỹ phi phàm, giống như là thần tiên chuyển thế đầu thai.

Đây là điểm mà Điền Thất không hiểu nỗi, người nam nhân này trong ngoài bất nhất, sống ra một loại cảnh giới như tâm thần phân liệt.

Hai mỹ nhân quang hoa bắn ra bốn phía đi giữa rừng phong diễm sắc khôn cùng, thịnh cảnh như thế, thật sự là ngôn ngữ cũng khó mà nói hết, có vẽ cũng không cách nào vẽ ra.

Từng bậc thềm đá nối tiếp nhau xoay quanh mà lên cao, Điền Thất đi một hồi liền mệt mỏi, nàng chậm rì rì rơi lại ở phía sau, gần như là bị Kỷ Hành kéo đi. Kỷ Hành quay đầu, thấy được nàng mệt đến mức sắc mặt đều hồng, giống như là bị lá phong xung quanh nhuộm đẫm, hắn buồn cười lắc đầu, “Cố lên!”

Điền Thất dứt khoát dùng cả hai tay nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, nói, “Chúng ta nghỉ một chút đi?”

Giọng nói của nàng mềm mại kiều kiều, vừa nghe chỉ biết là đang làm nũng. Nam nhân không có ai là miễn dịch được chuyện này, càng huống chi Kỷ Hành đã sớm đem Điền Thất để ở trên đầu quả tim. Lỗ tai hắn lập tức mềm thành kẹo kéo, thế là hắn cười nhẹ một tiếng, nửa ngồi thấp xuống nói với nàng, “Đi lên.”

Điền Thất có chút kinh ngạc, Hoàng thượng muốn cõng nàng sao? Đây nhưng mà rồng cõng nha, ngay cả Như Ý đều ít có đãi ngộ như vậy, nàng… thích hợp sao…

Kỷ Hành chỉ thấy phía sau lưng thật lâu không có sức nặng, thế là hắn nghiêng đầu nhìn Điền Thất, “Ngây cái gì, mau chút.”

Điền Thất liền trèo lên phía sau lưng hắn, tay hắn đỡ lấy đùi nàng, nhẹ nhàng nhấc người lên xốc khẽ, nàng liền vững vững vàng vàng ghé vào trên lưng hắn, hai hay hướng về phía trước choàng qua vai hắn, rồi ôm lấy cần cổ. Cằm của nàng tựa vào cổ hắn, mặt của hai người kề sát vào nhau. Hô hấp của Điền Thất không tránh được phun đến trên mặt Kỷ Hành, dòng khí vốn bình ổn hòa hoãn dần dần trở nên dồn dập hơn. Nàng và hắn tựa vào quá gần, gần đến mức không có khe hở, giống như là một đôi uyên ương kiếm cùng vỏ, hoặc như là một cây trâm cài hợp hoan không cách nào bổ đôi. Gần sát một người nam nhân như thế, nàng bản năng cảm thấy e lệ rụt rè.

Nhưng cùng lúc đó, nàng lại cảm thấy hạnh phúc. Một người nữ nhân thích một người nam nhân, đại khái sẽ không yêu cầu người nam nhân đó như thế nào, nhưng nếu như người nam nhân này chủ động vì nàng làm gì đó, cho dù chỉ là thuận tay, cho dù chỉ là một động tác nhỏ, thì nàng đều sẽ nhất định hạnh phúc được muốn khóc.

Điền Thất biết, lấy thân phận địa vị của Kỷ Hành, có thể khuất thân cõng nàng, đã là không dễ. Nàng còn có thể có cái yêu cầu gì đâu.

Nhưng mà nàng lại có chút chật vật. Người nàng thích cao cao tại thượng như thế, còn nàng thì chỉ là một hạt bụi bặm bên chân hắn. Chẳng qua ngừng một chút trên lưng hắn cũng khiến nàng nhiều ra một loại cẩn thận đến xa xỉ, nàng lại cầm cái gì để đuổi theo hắn, yêu thương hắn, nương tựa đến trong lòng hắn, hoặc là đứng ở bên cạnh hắn đây.

Trong lúc Điền Thất xoắn xuýt, thì mãn đầu óc của Kỷ Hành chỉ nghĩ có một việc. Những lúc thế này, suy nghĩ của nam nhân và nữ nhân thể hiện sự khác biệt vô cùng rõ ràng:

Hắn không cảm giác được ngực của Điền Thất!

Thôi được, nói như vậy có chút khoa trương, không phải là hắn hoàn toàn không cảm giác đến, chẳng qua là phải cần rất nghiêm túc cảm thụ…

Kỷ Hành nhịn rồi nhịn, rốt cuộc nhịn không được, hỏi Điền Thất, “Hiện tại nàng còn bọc ngực sao?” Nếu như không bọc, vây thì về sau có lẽ cũng không tất yếu bọc…

Điền Thất trầm mặc gật gật đầu.

Kỷ Hành cũng không biết sao liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau lại có chút đau lòng, cứ luôn bọc như vậy, khó chịu biết bao nhiêu nha…

Điền Thất thật sự không muốn cùng nam nhân chia sẻ loại đề tài này, nàng đổi giọng hỏi, “Có mệt không?” Nói, nàng nâng tay áo lên giúp hăn xoa xoa trán.

Kỷ Hành kỳ thật không quá mệt, nhưng Điền Thất quan tâm hắn như vậy, hắn rất cao hứng, còn thừa cơ hôn tay nàng.

Hắn một hơi đem Điền Thất cõng đến đỉnh núi, có thể này hai người mới dừng lại.

Núi ở nơi này đều không tính cao, cũng chỉ trên dưới một trăm trượng, từ đỉnh núi quan sát, hết thảy phía dưới đều rất rõ ràng. Trên ngọn núi đối diện có một thác nước bay xuống, lượng nước mùa thu ít, thác nước thu hẹp, trước kia là một bức sa tanh, thì bây giờ chỉ còn là một cây roi mảnh màu bạc. Cây roi rơi đến một cái hồ nước dưới núi, mặt hồ như kính, nước thu gió mát, trên nước có mấy bụi hoa lau nghênh gió thu xào xạc lay nhè nhẹ, bên bờ là lá đỏ liên miên, giống như gấm vóc do mây đỏ dệt thành, lại tựa ngọn lửa đỏ cháy rực lên.

Nước hồ thu như ngọc, ngọn hoa lau màu trắng, lá phong đỏ hồng, những sắc thái này đan vào cùng một chỗ, giống như là một bức tranh tĩnh lặng.

Kỷ Hành không có đem Điền Thất để xuống. Hắn nhìn hồ nước dưới núi, nói, “Nếu như ta không phải Hoàng đế, có lẽ ta có thể làm một người ẩn sĩ, cùng nàng chơi thuyền trên hồ, thả cần câu, chèo chèo thuyền. Hoặc giả nàng thích tiền, chúng ta liền đi buôn bán, đại ẩn ẩn vu thị, kiếm tới rất nhiều tiền, để cho nàng ôm kim nguyên bảo ngủ, nàng nói được không?”

(đại ẩn ẩn vu thị: sự ẩn giấu tốt nhất là giấu trong phố chợ.)

Hắn nói như vậy, Điền Thất lại không trả lời hắn, hắn quay mặt đi định hỏi nàng, lại đột nhiên bị nàng nâng chặt mặt, không cần biết gì nữa mà hôn lên.

Đáng tiếc ngươi cái gì cũng không phải, ngươi chính là một tên Hoàng đế. Điền Thất nghĩ trong lòng.

Vậy thì sao chứ, ta chính là thích ngươi, nàng lại nghĩ.

Kỷ Hành nhắm mắt lại nghiêm túc hôn đáp nàng. Tư thế hiện tại của hai người thực sự là khó chịu, nàng còn ghé vào trên lưng hắn, cần cổ của hắn xoay thành một cái độ cung rất lớn, hết sức ê ẩm không hề thoải mái.

Nhưng mà bọn họ hôn được rất đầu nhập.

Chính là vì quá đầu nhập, nên Điền Thất không tự giác ôm cần cổ của Kỷ Hành, càng ôm càng chặt.

Kỷ Hành thiếu chút nữa bị lặc chết.

Hắn chỉ có thể để nàng xuống trước, tách nhau ra, tiếp theo đẩy nàng đến bên cây phong mà tiếp tục quấn quít hôn nhau.

Hôn hôn, Kỷ Hành phát giác trên mặt có chút ướt, hắn cho rằng là nước mắt của Điền Thất, mở mắt vừa nhìn, lại phát hiện bầu trời đã bay xuống mưa phùn.

Rõ ràng vừa rồi vẫn chỉ là có chút đám mây thôi, cơn mưa này tới được cũng quá nhanh. Cũng không phải là mùa hè, thực là kỳ quái.

Kỷ Hành đem Điền Thất vừa bị hôn đến nhũn cả đùi ra kéo lên đứng vững, sửa sang lại quần áo, sau đó dắt tay nàng xuống núi. Tuy rằng mưa không lớn, nhưng mưa thu rất lạnh, dính vào người dễ dàng cảm lạnh.

Ngay từ đầu hai người đều đi được không nhanh không chậm, càng về sau càng bắt đầu chạy vội. May là thềm đá tuy rằng trơn, nhưng thân thủ của Kỷ Hành tốt lắm, nhiều lần tại lúc Điền Thất sắp té ngã thì Kỷ Hành đều sẽ đem nàng kéo trở về.

Khi bọn họ chạy về Ngọc Nhân Quán thì Điền Thất đã mệt được kiệt sức. Thịnh An Hoài đã sớm sớm chuẩn bị sẵn nước gừng, lúc này ông ta đã yên lặng biến mất. Thịnh An Hoài tính có chút sai, dự báo thời tiết của Khâm Thiên Giam thật là không quá đáng tin, vốn tưởng rằng là một ngày trời trong, không nghĩ đến lại có mưa.

Kỷ Hành kéo Điền Thất đi vào suối nước nóng trong Ngọc Nhân Quán tắm rửa. Suối nước nóng này không lớn, trung gian dùng một bức tường đá ngăn cách, phía dưới tương thông, hình thành một ao uyên ương một chia làm hai. Điền Thất vừa thấy được suối nước nóng này ngăn cách thì liền yên tâm, đem Kỷ Hành đẩy qua một bên khác, còn nàng thì khẩn cấp cởi áo bước vào hồ.

Thoải mái!

Nàng ngồi ở trong nước suối ấm áp, nhắm mắt lại, khoan thai thở dài một hơi. Mỗi một tấc bắp thịt toàn thân đều thả lỏng, trừ thoải mái ra vẫn là thoải mái.

Bị Điền Thất cự tuyệt, Kỷ Hành có chút đáng tiếc, đương nhiên, đây cũng nằm trong dự đoán của hắn.

Bất quá hắn vừa vào ao, lập tức không còn đáng tiếc, bởi vì hắn phát hiện, vách đá cách ở trung gian kia rất thần kỳ, hắn thế nhưng có thể thấy được Điền Thất ở phía bên kia.

Kỷ Hành còn cho rằng chính mình sinh ra ảo giác, hắn dụi dụi mắt, lại tử tế nhìn, không sai, tuyệt đối không phải ảo giác. Nếu như là hắn huyễn tưởng, thì ngực của Điền Thất tuyệt đối sẽ không nhỏ như vậy… Không phải, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn thấy được nàng…

Trái tim của Kỷ Hành cuồng nhảy lên, hắn cho rằng Điền Thất cũng có thể thấy được hắn, nhưng mà hắn phát hiện thần sắc của Điền Thất như thường, nàng nghỉ một hồi mới mở to mắt đưa tay gội đầu, tuy đối mặt hắn, lại giống như nhìn mà không thấy.

Thì ra vách đá này là chuyên vì rình coi mà dựng nên… Quả thực quá thô tục!

Quả nhiên thái giám mới là đám người thô tục nhất ở trên thiên hạ này, Kỷ Hành nghĩ thầm, bất quá… Làm tốt lắm!