Bắc yến nằm ở phía bắc, cách kinh thành một trăm dặm, thổ địa nơi này không thích hợp trồng hoa màu, Hoàng thất liền lấy ra một vùng lớn trồng cỏ cây, nuôi thả rất nhiều hươu nai, dê và thỏ, mỗi khi đến mùa thu, Hoàng đế đều sẽ mang theo quần thần tới nơi này săn bắn.
Kỷ Hành vì lần săn bắn này mà lên kế hoạch tỉ mỉ. Từ ban ngày tới ban đêm, nội dung vô cùng phong phú. Khi ở tại Hoàng cung thì cơ hội để hắn và Điền Thất ở một mình cùng nhau không thể có quá nhiều, nếu không dễ dàng dẫn đến sự nghi ngờ của người khác, bọn hắn ở trong cung rất là câu thúc, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều sợ bị những đôi mắt khác nhìn thấy. Đi ra ngoài liền tự do hơn nhiều, Kỷ Hành quyết định cùng Điền Thất vui vẻ trải qua thế giới hai người.
Đầu tiên, phải đem Như Ý luôn khóc nháo muốn theo quăng lại trong nhà. Lý do là cậu nhóc còn nhỏ, sợ bị ngựa giẫm.
Kỷ Hành càng lúc càng cảm thấy quả trứng thúi Như Ý này chướng mắt, bộ dạng còn chưa đủ ba tấc cao, liền muốn cưới vợ, đã vậy còn luôn cắm vào giữa hắn và Điền Thất, tóm lại là xem thế nào thì chướng mắt thế ấy.
Kỳ thật Như Ý cũng có suy nghĩ tương tự, nó cũng cảm thấy cha nó chương mắt. Nó và Điền Thất chơi với nhau thật vui, nhưng phụ hoàng cứ luôn là đi tới chặn ngang một cước, thực là không thể nói nỗi.
Tiếp theo, Thịnh An Hoài cũng không thể mang. Lý do của Hoàng đế bệ hạ là bệnh của Thịnh An Hoài cần cẩn thận nghỉ ngơi, Thánh thượng săn sóc nô tài, nên không để ông ta đi.
Sau đó Thịnh An Hoài liền dứt khoát bị bệnh.
Hiện tại Kỷ Hành đều có chút sợ Thịnh An Hoài, tổng cảm thấy tên ngu này là chuyên gia phá hoại không khí.
Giải quyết xong hai chướng ngại vật luôn kéo chân sau xong, Kỷ Hành hăng hái mang theo Điền Thất đi bắc yến. Lấy sức tưởng tượng có hạn của hắn, tuyệt đối không thể nào nghĩ tới phía trước đang chờ đợi hắn là cái gì. Mọi người thường nói “Kẻ trí nghĩ đến nghìn điều tất có một điều sơ sót”, rất nhiều khi cái “sót” này, không phải là mưu đồ, mà là nhân phẩm.
Bắc yến dựa vào núi Yến, hướng phía trước trải dài một đồng cỏ rộng lớn, dải đồng cỏ này do rừng cây phân cách thành từng mảnh nhỏ. Kỷ Hành mang theo Điền Thất, tự mình chiếm lấy một mảnh đồng cỏ, không cho phép người khác tiếp cận.
Thời tiết hôm nay rất nể tình, cuối thu trời trong, vạn dặm không mây. Bầu trời giống như là một khối ngọc bích không có nửa điểm tạp chất, ngọc bích ảnh ngược ra từng điểm sáng rực, chính là ánh nắng ấm dào dạt.
Gió thu vàng óng cuốn qua đại địa, cỏ cây khô khóc nửa nọ nửa kia, một ánh mắt nhìn tới chỉ thấy loang lổ lẫn lộn, mênh mênh mông mông, trong cô tịch thấu một cổ lẫy lừng, khiến người ta rất muốn nghển cổ thét dài một tiếng biểu đạt hào hùng.
Trên đồng cỏ thường thường sẽ xuất hiện một vài động vật béo núc, ngơ ngơ ngốc ngốc, nhìn thấy con người cũng không biết trốn tránh, nên ăn thì ăn nên chơi thì chơi, yên lặng mà chờ loài người đi săn nó.
Điền Thất không khỏi cảm thán: Sống vào gian nan, chết vào yên vui, cổ nhân thật không lừa ta.
Lúc này nàng đang cùng Kỷ Hành cưỡi chung một con ngựa.
Điền Thất không biết cưỡi ngựa, ngay cả bò lên lưng ngựa cũng không biết, bất quá bây giờ nàng dạng chân ở trên lưng ngựa, dựa lưng vào lòng của Hoàng thượng, cũng là an ổn.
Kỷ Hành nghĩ được đặc biệt chu đáo, lúc đi ra cố ý dắt hai con ngựa, chờ hai người vừa đi ra khỏi tầm mắt của người khác thì Kỷ Hành lập tức đem con ngựa còn lại đuổi đi, chỉ để lại con ngựa trắng mà Ngự mã giám tỉ mỉ chọn lựa.
Con ngựa trắng này cũng không có chỗ gì thần kỳ, chỉ là xinh đẹp, đặc biệt xinh đẹp, Kỷ Hành vừa thấy được con ngựa này, liền cảm thấy Điền Thất nhất định thích.
Kết quả tự nhiên là không ra sở liệu của hắn.
Hiện tại, Kỷ Hành mông cưỡi mỹ câu (ngựa đẹp), lòng ôm mỹ nhân, rong chơi dưới bầu trời xanh ngắt trong veo, đắm mình trong gió thu phơ phất, rất là thích ý. Hắn dùng cằm nhẹ nhàng cọ lên cổ của Điền Thất, ngẫu nhiên hôn một cái lên mặt nàng, nhìn tiểu biến thái xấu hổ đến nỗi lỗ tai đều hồng, trong lòng hắn sướng, thật sự tuyệt không thể tả.
Đầu óc Điền Thất loạn loạn, mỗi lần bị nam nhân phía sau hôn, thì nàng liền có một loại cảm giác như muốn bay lên, giống như là đang ngồi ở trên một đóa kẹo đường biết bay, đung đưa nhẹ nhàng mà ngọt ngào, còn thơm thơm mềm mềm, sạch sẽ bóng loáng.
Nàng cúi đầu, trái tim bang bang nhảy loạn, cảm giác đến lúc hắn lại hôn thì nàng đột ngột quay đầu, nâng cằm đón được cái hôn kia.
Điền Thất chủ động nghênh hôn khiến cho Kỷ Hành cảm thấy ngoài ý muốn, hắn sững sờ một chút, liền rất nhanh phản ứng kiếp, nâng lên mặt nàng mà cùng nàng triền miên.
Điền Thất vươn một tay tới ôm lấy cổ Kỷ Hành. Nàng bị hắn hôn được đầu óc đều nóng lên, mơ mơ màng màng, nàng cảm giác có chút sự tình không giống nhau.
Nụ hôn vừa xong, hô hấp của hai người đều có chút không ổn. Kỷ Hành còn không biết đủ mà tiếp tục nhẹ nhàng mổ lên mặt và trên cổ của Điền Thất. Điền Thất thư thái híp mắt, giống như là một con mèo đang được người ta nhẹ nhàng gãi cổ. Nàng hơi ngửa đầu, rơi vào trong mắt là một mảnh xanh trong suốt đã xa xôi lại vô biên vô hạn.
Chú ngựa bên dưới có lẽ biết bọn họ đang làm chuyện không được tốt cho lắm nên đã sớm dừng lại, cúi đầu ấp úng ăn cỏ.
Kỷ Hành đỡ Điền Thất xuống ngựa, hai người tay cầm tay đi trên thảm cỏ. Chung quanh có không ít con mồi ngốc nghếch, nhưng mà Kỷ Hành chướng mắt, thế là cung tên vẫn đeo trên lưng, không có đụng vào.
Bất quá hắn thực hết sức muốn ở trước mặt Điền Thất lộ ra bản lĩnh, để có thể tiếp nhận lấy một chút sùng bái của tiểu biến thái.
Đúng lúc này, bầu trời truyền tới một trận tiếng nhạn kêu. Hai người ngửa đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy một loạt chim nhạn đang xếp thành hình chữ “Nhân” (人), bay từ hướng bắc về phương nam. Kỷ Hành giương cung cài tên, đem cung kéo căng như trăng tròn, ngắm vào bầy nhạn, sau đó buông tay, mũi tên rời cung mang theo tiếng vút ngắn ngủi cắt qua không khí, giống như là một đạo tia chớp cực nhanh, bay về phía bầy nhạn.
Điền Thất ngửa đầu, đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn chòng chọc vào phương hướng của mũi tên, cho đến khi trên không trung liên tục vang lên hai tiếng than khóc của chim nhạn, thì nàng thấy được một đoàn bóng đen đột nhiên rơi xuống dưới.
“Trúng trúng!” Điền Thất không biết vì sao kích động, kéo lấy tay của Kỷ Hành nhảy lên, “Hoàng thượng, tài bắn cung của ngài thực là lợi hại, quả nhiên văn võ song toàn!”
Kỷ Hành cười cười, nâng tay nhẹ nhàng gõ cái trán của Điền Thất, “Nịnh bợ.”
Hai người quyết định đi đem chiến lợi phẩm của Kỷ Hành nhặt về. Bởi vì chim nhạn rơi vào trong rừng cây, nên bọn họ dắt tay nhau đi vào trong đó, trong đầu Điền Thất nhớ lại vị trí chim nhạn rơi xuống, đi một hồi, cảm thấy hẳn là không kém nhiều, thế là tìm kiếm chung quanh, quả nhiên thấy nơi không xa thi thể chim nhạn nằm đó, hơn nữa còn là liên tiếp hai con.
Nhưng mà chung quanh chim nhạn lại có rất nhiều con ruồi lớn, ông ông ông bay, Điền Thất thấy rất kỳ quái, hai con chim này vừa mới chết, sao lại nhanh đưa tới ruồi nhặng như thế?
Nàng vừa định tiến lên nhìn một cái, Hoàng thượng lại giữ nàng lại. Vẻ mặt của Hoàng thượng hết sức nghiêm túc, giống như là thấy được thứ gì đó cực đáng sợ, “Chạy!”
Điền Thất còn không phản ứng kịp, đã bị Kỷ Hành kéo xoay người chạy vội lên. Điền Thất rất là không hiểu, “Hoàng thượng, sao vậy?”
“Chọc trúng tổ ong vò vẽ.”
“…”
Thì ra những thứ kia không phải con ruồi, mà là con ong! Điền Thất đột ngột thấy cả người đều phát lạnh, nhiều ong vò vẽ như vậy, nếu như đốt ở trên người… Nàng không dám nghĩ tiếp, vung chân cùng Hoàng thượng chạy như điên.
Dù cho là dùng hết toàn bộ sức lực, nàng vẫn là chạy được chậm, Kỷ Hành dứt khoát ôm lấy bờ vai nàng đem nàng cách mặt đất, mang nàng cùng nhau chạy.
Kỷ Hành tự mình có khinh công rất tốt, nếu như một mình hắn tự nhiên có thể nhẹ nhàng đào thoát, nhưng mà mang theo một cái rườm rà như Điền Thất thì có chút khó khăn. Bên tai nghe thấy tiếng ông ông phía sau càng lúc càng gần, Kỷ Hành dùng hết sức chạy về chỗ con ngựa trắng cách đó không xa, để có thể đúng lúc lên ngựa tránh được một kiếp, ai ngờ đến con ngựa kia thấy được bọn họ kích động như thế, thì nó so với bọn họ còn kích động hơn, bị dọa được vung dây cương quay đầu chạy.
Kỷ Hành: “…”
Tại lúc nguy cấp này hắn thế nhưng còn có tâm tình cảm thán: Thế gian này có rất nhiều thứ đều là như thế, trông thì khá mà dùng thì không được.
Tiếng ông ông phía sau đã gần sát bên tai, Kỷ Hành biết hôm nay bọn họ không thể trốn thoát, đành phải đem Điền Thất kéo vào trong lòng, sau đó hai người song song ngã xuống đất. Kỷ Hành hoàn toàn áp ở trên người Điền Thất, dùng thân thể của chính mình để che khuất thân thể của nàng. Hai tay hắn giơ lên, dùng tay áo đắp kín đầu và mặt của Điền Thất.
Cuối cùng, chính hắn cũng vùi mặt xuống, không hề nhúc nhích.
Tới đi!
Bầy ong phảng phất nghe được lời mời mọc thịnh tình của Kỷ Hành, tranh nhau lao xuống, cong lên mông đít, lộ ra độc châm, ai kêu ngươi chạy!
Kỷ Hành: “!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Nếu như không phải tự mình trải qua, ngươi rất khó tưởng tượng ra loại cảm giác này. Trong phút chốc Kỷ Hành cảm thấy dường như có người dùng cây xương rồng mà xoa bóp trên người hắn, từng cái gai chui vào trong da thịt, rồi ở trong xương thịt quấy lên, từng đợt rồi lại từng đợt đau đớn bén nhọn xuyên qua xương thịt chui vào trong tủy sống, xé rách thần kinh của hắn, hắn đau đến nỗi huyệt thái dương đều đau căng lên, khó chịu giống như là ở sâu trong huyệt đạo dùng từng cây đinh đâm vào.
Đuôi của ong vò vẽ là có độc, Kỷ Hành chỉ thấy nơi bị đâm từng đợt nóng bỏng, quả thực như là vô số cây kim sắt bị đốt được đỏ bừng đang vào vào ra ra, hắn đau quá mức chỉ có thể cắn răng, lại sợ đem hàm răng cắn nát, liền dứt khoát cắn lên mu bàn tay của mình.
Điền Thất biết Hoàng thượng đang bảo vệ nàng, nhưng nàng vô cùng lo lắng cho hắn, nàng muốn đứng lên.
Kỷ Hành lại đè nàng càng chặt, nói ở bên tai nàng, “Đừng động, ngàn vạn đừng động…” Hắn đau đến nỗi tiếng nói đều phát run, ngay cả hơi thở cũng đang cùng run rẩy.
Điền Thất cúi đầu, trước mắt một mảnh hắc ám, nàng cái gì cũng xem không đến. Nhưng mà nàng có thể nghe được tiếng Hoàng thượng bị đau đến mức hấp khí, có thể cảm thụ đến hắn đối với nàng che chở toàn thân. Nàng quả nhiên nghe lời, nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích. Ngực nàng chua xót phát trướng, hốc mắt nàng nóng lên, có chất lỏng nóng bỏng trào ra khỏi mắt, nhỏ giọt rơi xuống.
Cơn kiếp nạn này ngắn ngủi mà dài lâu, Điền Thất cảm thấy chính mình giống như chờ suốt cả một đêm. Đến khi bên tai trừ tiếng hô hấp của Kỷ Hành ra không còn động tĩnh gì khác thì nàng ló đầu, từ dưới thân hắn chui ra.
Bầy ong đã đi. Chung quanh là một mảnh yên tĩnh.
Hoàng thượng đau được ngất đi.
Điền Thất khóc vươn tay để tới nhân trung của hắn, may quá, còn thở.
Nàng đỡ hắn lên. Thân thể của hắn so với nàng cao lớn hơn rất nhiều, cái quá trình này nàng tương đương gặp khó khăn. Hoàng thượng bị hôn mê không còn biết gì nữa, không thể tự mình đi đường, Điền Thất để hắn ghé vào trên lưng của nàng, nàng tìm phương hướng đi trở về, kéo hắn đi từng bước một về phía trước.
Đi mấy bước, Điền Thất nhớ đến một chuyện, vươn tay sờ sờ nơi eo của Hoàng thượng, lấy ra một cái còi nhỏ. Cái còi này chuyên môn dùng để liên lạc với thị vệ phụ cận, chỉ là không biết phụ cận có thị vệ hay không. Điền Thất phồng má thổi một cái, thổi xong tiếp tục đi, đi vào bước lại thổi một lần. Cứ thế lặp lại.
Nàng vừa đi vừa khóc, ngực đau được nấc lên nấc xuống. Khí lực của nàng có hạn, bị hắn đè được hai chân đều nhũn ra, nhưng mà nàng tạm thời quên đi những thứ này. Nàng chỉ biết một chuyện, đó chính là không cần biết ra sao cũng phải đem hắn đưa trở về. Dù là nàng cứ như vậy từng bước từng bước đi, đem chân đi nát nhừ, nàng cũng muốn đem hắn đưa trở về.
May mắn, vận khí của nàng hoặc là hắn không tệ, Điền Thất đi chưa đến một trăm bước, liền thấy được mấy thị vệ nghe đến tiếng còi chạy đến cứu giá.
Hai người thị vệ đem Kỷ Hành đưa lên ngựa, Điền Thất dặn dò bọn họ lưng của Hoàng thượng có thương, cần cẩn thận một chút, sau đó cùng một thị vệ khác cưỡi chung con ngựa, cùng trở về hành cung.
Sau khi trở về lập tức truyền Lâm Đại Việt tới. Lâm Đại Việt vừa thấy Hoàng thượng bị ngất thành như thế, sợ hắn trúng độc quá sâu chịu không nỗi, liền trước tiên châm mấy châm bảo vệ tâm mạch, sau đó cầm cái nhíu nhỏ từng nhíp từng nhíp gắp độc châm ra. Vương Mạnh trợ thủ, đem những chỗ đã được lấy độc châm ra thoa lên thuốc giải độc và nước thuốc tiêu sưng giảm đau.
Một thân cục sưng kia nhìn quá mức ghê người, Điền Thất ở bên cạnh nhìn thì trong ngực lại là một trận đau đớn vô cùng. Lâm Đại Việt và Vương Mạnh nhìn các loại bệnh đã quen, lúc này đều rất bình tĩnh, Lâm Đại Việt còn có thể vừa bận việc vừa hỏi Điền Thất tới cùng là chuyện gì xảy ra.
Điền Thất không dám nói thật, chỉ nói nàng và Hoàng thượng lạc ra, khi tìm đến Hoàng thượng thì thấy hắn nằm sấp trên đất.
Cũng không biết Lâm Đại Việt tin thật hay là giả vờ tin, tóm lại không có hỏi khác, mà chỉ nói, “Vết thương của Hoàng thượng đều là ở phía sau, thấy rõ lúc ấy hẳn là nằm im chưa động. May mà hắn làm như vậy, nếu không hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi.”
Điền Thất có chút khó hiểu, “Vì sao?”
“Bởi vì ong vò vẽ càng dễ nhận biết ra người hoặc vật di động với tốc độ cao, đối với hoàn cảnh yên tĩnh thì không có linh mẫn như vậy. Nằm im không động so với chạy loạn tốt hơn nhiều, trừ khi người có thể chạy qua ong vò vẽ.”
Điền Thất nghe xong, đã vui mừng, lại có chút áy náy. Nếu như không phải Hoàng thượng vì hộ nàng, thì có lẽ liền chạy qua ong vò vẽ đi…
***
Kỷ Hành là ở đêm khuya tỉnh lại. Hắn mở to mắt, thứ đầu tiên ánh vào rèm mắt là gương mặt đang ngủ của Điền Thất. Nàng quỳ ở bên giường, vai và đầu nằm sấp ở trên giường, hai tay đè lên nhau kê mặt, đôi lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, lông mi run run, tỏ rõ ngủ được vô cùng không an ổn.
Bởi vì khóc được quá nhiều, hai mắt Điền Thất sưng đỏ, trên mặt còn có nước mắt chưa khô, khóe mắt treo một giọt nước mắt muốn rơi lại chưa rơi. Kỷ Hành vươn một tay đi qua, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào giọt nước mắt kia, nước mắt liền rơi lên ngón tay hắn. Hắn xoa xoa nước mắt trên mặt Điền Thất, cười nói, “Mít ướt.”
Kỷ Hành nhẹ nhàng đẩy bờ vai của Điền Thất, kêu nàng tỉnh, “Đứng lên, trên mặt đất lạnh.”
Điền Thất thấy Hoàng thượng tỉnh, vui mừng hết sức, vội vàng muốn đi tìm Lâm Đại Việt. Kỷ Hành lại giữ nàng lại, “Không cần, trẫm đã khỏe. Ngươi đi lên, bồi trẫm trò chuyện.”
Tuy rằng nửa đêm tán gẫu có chút kỳ quái, nhưng Điền Thất vẫn là ngồi ở cạnh giường, nói, “Hoàng thượng, ngài muốn nói chuyện gì?”
Kỷ Hành đem chăn mền xốc lên một chút, “Đi lên.”
Điền Thất đành phải bò lên giường, chui vào trong chăn, cũng nằm bò giống như hắn, cùng hắn kề sát vào nhau. Đêm thu đã lạnh, nhưng mà trong chăn rất ấm. Điền Thất xoay cần cổ, đem mặt đối diện với Hoàng thượng, lông mi chớp cũng không chớp mà nhìn hắn.
Kỷ Hành liền cùng Điền Thất đối diện.
Hai người bảo trì tư thế quỷ dị như vậy rất lâu, trong lúc đó ai cũng không nói chuyện.
Điền Thất: “…”
Kỷ Hành: “…”
Cuối cùng Điền Thất đỏ mặt, xoay vặn cần cổ có chút mỏi nhừ, lúc lại nhìn Kỷ Hành thì đôi mắt nàng có chút hồng.
Kỷ Hành ấm giọng hỏi, “Dọa đến?”
Lời này rốt cuộc đem nước mắt của Điền Thất chọc ra. Nàng xoay mặt đi lau nước mắt, Kỷ Hành vươn tay ra sờ sờ đầu nàng.
“Thực xin lỗi.” Điền Thất nói.
Tâm tình Kỷ Hành rất mâu thuẫn. Một bên hắn không bỏ được nhìn Điền Thất khóc, một bên lại thấy được Điền Thất vì hắn mà khóc, thì hắn vô cùng hưởng thụ. Hắn từng chút từng chút vuốt lên từng sợi tóc mềm của Điền Thất, nói, “Trẫm không muốn nghe lời nói như thế.”
Điền Thất liền nói, “Cảm ơn.”
“Cũng không muốn nghe cái này.”
“Còn đau sao?”
Kỷ Hành tử tế cảm nhận vết thương trên người, trả lời nàng, “Không đau, nhưng mà rất ngứa.”
“Ta vẫn là đi kêu thái y thôi.” Điền Thất nói, lại muốn đứng dậy.
“Không cần,” Kỷ Hành đè lại Điền Thất, hắn cười, “Ngươi tới hôn một cái liền không ngứa.”
Đều thương thành như vậy còn không chịu đàng hoàng, Điền Thất kỳ thật rất bội phục tinh thần ương ngạnh giở trò lưu manh này của Hoàng thượng. Nàng đỏ mặt, vốn muốn cự tuyệt, nhưng mà thấy được sắc mặt vì suy yếu mà có chút tái nhợt của Hoàng thượng thì nàng lại mềm lòng, liền khẽ gật đầu.
Thế là Kỷ Hành nhanh nhẹn cởi quần áo.
Mấy cái bao trên lưng hắn còn chưa hết sưng, cùng nhau sưng lên giống như là mấy tòa sườn núi. Điền Thất thấy mà đau lòng không thôi, nàng cẩn thận dùng đầu ngón tay đụng đụng, Kỷ Hành liền nói, “Đó là ngón tay, đừng nghĩ trẫm xem không đến liền dễ gạt.”
Điền Thất dời ngón tay, nghiêng người đụng lên, nàng nhắm mắt nhẹ nhàng hôn một cái lên chỗ sưng đỏ, nàng không dám dùng sức quá nhiều, vừa chạm liền dừng. Kỷ Hành chỉ thấy chính mình giống như là bị lông chim trắng tinh nhẹ nhàng quét một chút, trên lưng không ngứa, mà trong lòng bắt đầu ngứa.
Điền Thất lần lượt đem từng nơi hôn, hôn được nghiêm túc mà thành kính. Vai hắn rất rộng, đến phần eo thì hẹp hẹp thu hồi, giống như là một cái hình tam giác; làn da trên lưng căng bóng loáng, trắng giống như là ngọc. Hắn gập cánh tay vào khuỷu tay, dùng cánh tay để chống đỡ thân thể, đầu vai bị nâng lên một độ cao nhất định, phần eo trở xuống thì chạm đến giường, từ vai đến eo, hình thành một cái độ dốc hơi lõm xuống, đường nét lưu loát, giống như là tận cùng dãy núi. Điền Thất nương theo dãy núi này mà hôn từ trên xuống dưới, hôn hôn, nàng đột nhiên sinh ra một loại ý nghĩ đáng sợ: Nàng hi vọng mỗi tấc da thịt dưới đôi môi này của nàng đều là của nàng, độc thuộc về nàng.
Kỷ Hành thư thái nhắm mắt lại, giống như là có thể cảm thụ đến tâm tình của nàng vậy. Hắn nghĩ trong lòng, có thể được Điền Thất đối đãi như thế này, thì cho dù là bị đốt sưng hết cả người, cũng là đáng giá.
Chỗ xương sống ngay eo của Kỷ Hành có một cái bao sưng đỏ rất lớn. Làn môi của Điền Thất chuyển qua nơi đó. Kỷ Hành tùy theo cái hôn khẽ của nàng mà thân thể nhẹ nhàng run lên một cái.
Điền Thất cho rằng Hoàng thượng không thoải mái, nàng vươn đầu lưỡi ra, liếm liếm chỗ vết sưng kia, sau đó liền nghe đến tiếng kêu rên của Hoàng thượng, tiếng kêu này phát từ trong lỗ mũi ra, giống như là đang ở cố nén cái gì, âm cuối mang theo chút ý run, mới nghe lại khiến người hốt hoảng cảm thấy hắn giống như là đang làm nũng. Điền Thất không hiểu, cúi đầu lại hôn một cái lên đó.
Kỷ Hành vội vàng ngăn cản Điền Thất, “Đừng, đừng hôn nơi đó… Hiện tại đừng hôn…” Khi hắn nói lời này thì hô hấp có chút không ổn định, Điền Thất rốt cuộc vẫn là không yên tâm, giúp Hoàng thượng đắp kín chăn xong, nàng không quan tâm hắn phản đối mà ra ngoài tìm Lâm thái y tới.
Lâm Đại Viết tới bắt mạch cho Hoàng thượng, tán dương tố chất thân thể và năng lực khôi phục của Hoàng thượng một chút, rồi thuận tiện nhắc nhở Hoàng thượng gần nhất kỵ sinh hoạt vợ chồng.
Tại Kỷ Hành thẹn quá hóa giận đem Lâm thái y đuổi đi xong, Điền Thất rốt cuộc rõ ràng phản ứng vừa nãy của hắn là cái gì.
…
Ngày săn bắn đầu tiên Hoàng đế bệ hạ liền bị thương, văn võ bá quan đành phải cùng Hoàng đế dẹp đường hồi phủ.
Bị thương cũng chia rất nhiều loại, có người thương được anh dũng, có người thương được lừng lẫy, có người thương được bi thảm, nhưng mà đường đường thiên tử lại bị ong vò vẽ đốt ra một thân toàn bao, loại chuyện tình này mà truyền đi ra liền thành trò cười. Kỷ Hành rất sáng suốt phong tỏa tin tức, đối ngoại tuyên bố chính mình là cùng mãnh hổ đấu tranh mới bị thương.
Tuy rằng loại cách nói này có chút vô sỉ, nhưng mà không quan tâm có biết hay không biết nội tình, ai sẽ đi vạch trần Hoàng thượng nha, còn muốn sống hay không.
Thái hậu lại tin là thật, ngồi ở bên giường Kỷ Hành khóc. Kỷ Hành đành phải lén lút nói với bà: Con trai của ngài kỳ thật là bị ong chích.
Thái hậu rất không lời. Tuy rằng bị ong chích cũng rất đau, nhưng ong và lão hổ không thể so. Bà nhẹ nhàng thở ra, liền bắt đầu quở trách Kỷ Hành.
Kỷ Hành không rên một tiếng toàn bộ tiếp thu quở trách, thuận tiện ở trước mặt Thái hậu khích lệ Điền Thất, tự xưng hắn bị ong đốt ngất đi, may mắn Điền Thất đúng lúc phát hiện, cứu hắn trở về — đây là lời nói mà hắn và Điền Thất đã chuẩn bị trước.
Thái hậu nghe xong thì cao hứng hết sức, cực kỳ thưởng cho Điền Thất. Điền công công sinh bình được thưởng vô số, nhưng lần đầu tiên cảm thấy nhận phần thưởng này thật xấu hổ. Sau đó Thái hậu dặn dò Điền Thất cẩn thận chăm sóc Hoàng thượng.
Vốn dĩ Hoàng thượng sinh bệnh, hầu hạ uống thuốc ăn cơm, bôi thuốc hoặc là sinh hoạt thường ngày phải do cung nữ tới làm, những việc này không nên do Điền Thất phụ trách, nhưng mà người của cung Càn Thanh lại rất kỳ lạ đạt tới nhất trí, cảm thấy những chuyện này do Điền Thất làm hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Thế là Điền Thất cứ thế đoạt lấy công việc bôi thuốc cho Hoàng thượng.
Kỷ Hành nhắm nửa con mắt, cảm thụ Điền Thất ôn nhu vuốt ve sau lưng, hắn hoàn toàn buông lỏng, thư thái vô cùng.
Đang bôi thuốc thì Như Ý đến thăm phụ hoàng của nó. Kỷ Hành sai người đem Như Ý đưa vào trong phòng ngủ.
Như Ý chỉ biết trên người phụ hoàng của nó không được khỏe, chẳng hề biết phụ hoàng tới cùng bị thương gì. Nhũ mẫu cởi giày cho nó, rồi ôm đến trên giường bệnh của Kỷ Hành, Như Ý quỳ gối kế bên Điền Thất, thấy ngón tay của Điền Thất nhúng vào chất mỡ kỳ quái sau đó bôi lên trên lưng của phụ hoàng.
Trên lưng của phụ hoàng mọc lên từng cái từng cái bao nhỏ, chính giữa mỗi một cái bao đều có một cái điểm nhỏ xíu, giống như là có thứ gì đó muốn từ bên trong mọc ra.
Như Ý liền ngạc nhiên nói, “Phụ hoàng, phụ hoàng muốn mọc cây nấm sao?”
Kỷ Hành nghe mà ghê tởm một trận, “Đi ra ngoài!”
Nhũ mẫu nhanh chóng ôm Như Ý rời khỏi. Như Ý không biết vì sao phụ hoàng không vui, nó nằm bò ở trong lòng bà vú, ủy khuất nhìn Điền Thất, “Điền Thất…”
Điền Thất hướng về Như Ý nháy nháy mắt vài cái, an ủi cười cười, không tiếng động nói: Không có sao đâu.
Kỷ Hành lại bất mãn nhắc nhở Như Ý, “Điền Thất là người của trẫm.”
Như Ý nghe xong, càng ủy khuất, chôn đầu không muốn nhìn bọn hắn, rất nhanh bị nhũ mẫu ôm đi ra.
Bên này Điền Thất bôi thuốc cho Kỷ Hành xong, chờ đến khi thuốc khô đi Kỷ Hành mới hơi ngưỡng người nằm xuống.
“Hoàng thượng…” Điền Thất nhíu mày, nằm như thế đè tới vết thương sau lưng thì làm sao bây giờ.
Kỷ Hành cười nói, “Không sao nha… Cứ nằm sấp mãi, cấn người muốn chết.”
Điền Thất cho rằng Hoàng thượng nói là lồng ngực bị cấn, ai biết hắn lại kéo tay nàng để ở giữa hai đùi, “Nơi này nhưng mà không thể bị ủy khuất.”
Điền Thất cuống quít rút tay mình về. Lúc này, bên ngoài có cung nữ nói một tiếng, “Hoàng thượng, thuốc đã nấu xong.”
Đây là quy củ mà Kỷ Hành mới lập cho hạ nhân, không cần biết là chuyện gì, đều phải ở ngoài cửa nói trước một tiếng, không được phép tùy tiện xông vào trong phòng ngủ, thư phòng hoặc các loại phòng của Hoàng thượng.
Kỷ Hành để cho cung nữ kia bưng thuốc đi vào, Điền Thất nhận lấy, tay cầm chén thuốc thử thử độ ấm, cảm thấy ổn mới bưng đến trước mặt Kỷ Hành, “Hoàng thượng, uống thuốc đi.”
Kỷ Hành nằm không nhúc nhích, cười nói, “Ngươi đút cho trẫm.”
Điền Thất liền dùng muỗng nhỏ múc một thìa thuốc, đưa đến bờ môi Hoàng thượng.
Hắn lại không há mồm, mà chỉ cười dài nhìn chằm chằm Điền Thất, sau đó dời tầm mắt xuống dưới, rơi xuống trên môi nàng.
Điền Thất cảm thấy, lần này Hoàng thượng vừa nằm giường bệnh thì đột nhiên nhiều chuyện lên, tổng là đưa ra mấy cái yêu cầu ly kỳ cổ quái, nhưng mà hắn bị thương là vì nàng, nàng lại không thể mãi cự tuyệt hắn, bởi vậy nàng cứ từng bước một mà lui, không hề có điểm dừng.
Nàng cúi đầu, miệng đối miệng mớm thuốc cho Hoàng thượng, Hoàng thượng uống thuốc xong lại ấn cái gáy của nàng mà quấn quít hôn một trận, sau khi hông xong, hắn thấp giọng nói, “Điền Thất, mặc váy cho trẫm xem được không?”
“… Vâng.”
***
Trong lòng Kỷ Hành có quỷ, nên không muốn để Điền Thất mặc đồ con gái trong Hoàng cung, thế là dẫn nàng đến ngoài cung. Đương nhiên, hắn ra ngoài cũng không chỉ là vì nhìn Điền Thất mặc váy.
Điền Thất còn có chút lo lắng thương thế của Kỷ Hành, kỳ thật thương của hắn đã tốt được không kém nhiều. Châm độc đã thanh lý xong, độc cũng đã hết, vết sưng cũng đã tan, cộng thêm thân thể của hắn khỏe mạnh, năng lực khôi phục tốt, nên trên cơ bản không có gì đáng ngại. Chẳng qua Kỷ Hành liền thích được Điền Thất chăm sóc, hắn nằm ở trên giường bệnh, tiểu biến thái liền đối hắn trăm y trăm thuận, tốt biết bao nhiêu nha.
Váy của Điền Thất do Kỷ Hành tự tay chọn, đó là một bộ tề ngực nhu váy cộc tay màu đỏ rực thêu hoa đào phớt hồng, bên trong là một cái áo tay dài bằng lụa trắng, giày thêu mang nơi chân cũng là màu đỏ; màu sắc này ở trong Hoàng cung không thể tùy tiện mặc, nhưng ra cung thì không sao cả. Hôm nay nàng vẫn là búi một kiểu loa kế đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chẳng qua lần này cắm thêm một cây trâm cài tóc hình hoa đào bằng vàng.
Lúc nàng đi đường thì vạt áo nhẹ bay, mép váy hờ phất, phối hợp với một khuôn mặt quốc sắc thiên hương, lại khiến cho Kỷ Hành nhìn ngẩn ngơ.
Không chỉ là hắn, hai người bọn họ đi ở trên đường thì có rất nhiều ánh mắt của nam nhân liên tục hướng trên người của Điền Thất bay tới.
Kỷ Hành rất tự hào, lại đặc biệt muốn đem Điền Thất giấu đi, không cho phép người khác nhìn. Hắn không có chút nào cảm giác đến, có rất nhiều ánh mắt của nữ nhân đang đuổi theo hắn.
Điền Thất lại có thể mặc váy vào người thì tâm tình cũng rất tốt, Kỷ Hành táo bạo dắt tay nàng đi trên đường, nàng cũng không có cự tuyệt hắn. Hôm nay hắn còn đặc biệt mặc bộ quần áo màu đỏ thẫm, chỉ nhìn vào phục sức mà xem thì hai người thật là vô cùng đăng đối.
Sau khi hai người nắm lấy tay nhau thì ánh mắt của các nam nhân chung quanh liền phân ra một phần cho Kỷ Hành, không ngoại lệ đều là hâm mộ ghen tị hận, cùng với ánh nhìn hằn thù thật sâu.
Tâm tình của Kỷ Hành cực sướng.
Một đôi người ngọc này tản bộ ở trên đường một hồi thật lâu, sau đó mới tìm nơi ăn cơm tối, rồi trở lại gian phòng trong khách sạn mà trước đó đã thuê. Điền Thất vừa rồi chính là ở trong khách sạn thay đồ xong mới đi ra.
Màn đêm buông xuống, sinh hoạt không biết xấu hổ bắt đầu.
Điền Thất lột hết quần áo của Kỷ Hành, nàng ở chỗ gần xương sống phía sau lưng của hắn hôn lại hôn, quả nhiên nghe đến tiếng thở dốc dồn dập đột ngột của hắn, điều này xác minh phán đoán của nàng.
Chỗ này có cái cơ quan, chỉ cần sờ một cái hôn một cái, liền có thể khiến cho Hoàng thượng sảng khoái hết sức.
Điền Thất rất muốn làm cho Hoàng thượng thoải mái, loại mong đợi đó, không phải vì tôn kính và thần phục đối phương, mà chính là một loại khát vọng. Nàng khát vọng nhìn hắn bởi vì nàng chăm sóc mà thư thái đến bay lên mây.
Chuyện cho tới bây giờ nàng không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, nàng đối với người nam nhân này có ý nghĩ không an phận, nàng biết thân phận của hai người như núi cao cùng với biển khơi, nhưng loại nhớ nhung này lại ở đâu cũng nhúng tay vào, không cách nào ngăn chặn.
Không dám nghĩ, không thể nghĩ, lại cứ là nghĩ tới.
Làn môi của Điền Thất thuận theo eo của Kỷ Hành, từ phía sau chuyển qua phía trước. Nàng cầm lấy tiểu huynh đệ của hắn mà bóp nặn, rồi tử tế quan sát biểu cảm của Kỷ hành. Nàng đột nhiên cúi đầu, cẩn thận mà dè dặt hôn một cái lên cái đầu tròn trịa mà ướt át kia.
Hình ảnh luôn mơ ước qua ngàn vạn lần liền như vậy xuất hiện ngay trước mắt… Kinh hỉ đột nhiên đến, Kỷ Hành lại ăn chay rất nhiều ngày, đột nhiên trong lúc đó nhận lấy loại kích thích này, nhất thời nhịn không được, tinh quan thất thủ.
Điền Thất chưa kịp trốn tránh. Trên môi nàng dính rất nhiều tinh dịch, chảy tới dưới cằm, rồi nhỏ giọt đến trên giường.
Kỷ Hành từ trong sự khoái lạc muốn chết muốn sống kia phục hồi tinh thần lại, thấy được Điền Thất chật vật như thế thì hắn cực kỳ lúng túng, mặt cũng đỏ, hắn vội vàng sáp lại giúp nàng lau.
Nhưng mà thấy được tinh hoa của chính mình rơi trên đôi môi của Điền Thất, thì trong lòng của Kỷ Hành lại có một loại cảm giác ngọt nhè nhẹ rất là diệu kỳ. Thôi được, hắn vẫn luôn là người mâu thuẫn như thế.
Điền Thất thuận theo Kỷ Hành giúp nàng lau miệng, nàng vẫn không nhúc nhích. Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Kỷ Hành xem một hồi, chớp chớp mắt, rồi đột nhiên rơi lệ.
Kỷ Hành càng lúng túng, “Thật, thật xin lỗi…” Hắn cho rằng Điền Thất khóc là bởi vì hắn làm như thế quá mức nặng khẩu vị, tiểu biến thái tiếp thu không được.
Điền Thất không đáp, mà đột nhiên chui đầu vào trong lòng hắn, ôm eo hắn khóc hu hu lên.
Kỷ Hành có chút luống cuống tay chân, “Đừng khóc, lần sau ta không như vậy… Ngươi tới cùng sao vậy?”
Ta làm sao, ta thích một người không nên thích.
Điền Thất không quan tâm hắn, chỉ lo tự mình khóc. Khóc xong, nàng từ trong lòng hắn bật dậy, ngồi thẳng người, nói, “Hoàng thượng, chúng ta trở về thôi?”
“Đêm nay chúng ta không trở về.”
“Nhưng mà…”
Kỷ Hành giải thích, “Không sao, bên trong cung ta đã dặn dò xong, ta còn đang dưỡng thương, ngày mai cũng không cần vào triều sớm.”
Điền Thất còn có chút do dự.
Kỷ Hành đột nhiên thở dài, “Ngươi có biết là ta muốn ôm ngươi ngủ một giấc nhiều đến thế nào không.”
Điền Thất cúi đầu không nói, ngực lại có chút ê ẩm.
Hắn an ủi, “Ngươi yên tâm, không có sự cho phép của ngươi, ta sẽ không làm gì ngươi.”
Điền Thất liền khẽ gật đầu. Vì để phòng ngộ nhỡ, hai người đều mặc quần áo chỉnh tề, sau đó Điền Thất mới chịu nằm vào trong lòng Kỷ Hành.
Kinh nghiệm lịch sử tỏ rõ, hứa hẹn “Không cởi quần áo” của nam nhân đều nên nghe ngược lại.
Ngay từ đầu Kỷ Hành cũng không định làm gì Điền Thất, hắn thực là vô cùng muốn ôm Điền Thất ngủ một giấc. Nhưng mà hai người kề vai áp má như thế, thân thể mềm mại ấm áp của người trong lòng liền ở trong ngực, thì cái ý nghĩ cổ quái kia của hắn lại xông ra.
Điền Thất… Nếu như là nữ nhân thì tốt biết bao nhiêu nha…
Phải chăng là nữ nhân đâu…
Hắn cứ thế một lần rồi lại một lần nghĩ đến cái vấn đề này, cho đến đêm khuya yên tĩnh.
Điền Thất thình lình xoay người, đối mặt với hắn. Nàng đã ngủ say, hô hấp vững vàng.
Kỷ Hành không biết có phải là do chính mình nghĩ quá nhiều điều điên rồ hay không, mà hắn cứ tổng là cảm thấy trước ngực mình giống như là bị hai cái gì đó căng tròn áp sát.
Hắn quả nhiên là điên rồ, rốt cuộc quyết định cởi ra nhìn một cái.
Chứng cớ trực tiếp nhất chính là nhìn xem phía dưới của Điền Thất có một vết sẹo kia hay không, chỉ cần thấy được, hắn cũng có thể chết tâm.
Thế là Kỷ Hành không lột áo, mà trực tiếp lột quần. Dù sao cũng là thừa dịp người ta sơ sẩy, làm loại chuyện này nhất định động tĩnh càng nhỏ càng tốt. Cũng không biết lúc trước chọn bộ váy áo này thì phải chăng tiềm thức tiếp tay, váy này là tề ngực, không có thắt lưng, nên quần ở phía dưới quả thực là cực dễ cởi ra.
Vén váy lên, nhẹ nhàng cởi bỏ thắt lưng bên trong. Kỷ Hành cầm lấy lưng quần của Điền Thất chậm rãi cởi xuống. So với làm tặc thì hắn càng khẩn trương, trái tim cơ hồ nhảy ra khỏi cổ họng luôn, hai mươi năm này của hắn trước giờ không có trải qua thời khắc khẩn trương như lúc này.
Quần rốt cuộc cũng cởi ra, trước mắt hiện lên một mảnh cỏ khuất giữa hai đùi. Trong bụi cỏ cái gì cũng không có.
Ừm, cái này cũng thuyết minh không được cái gì, lỡ như thật sự là cắt được sạch bong nha. Kỷ Hành nghĩ nghĩ, dùng ngón tay run rẩy đẩy đám cỏ ra hai bên mà nhìn.
Mồng gà hờ xuất, phấn châu khẽ lộ.
Đây, tuyệt, đối, không, phải, vết, sẹo!