Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 53: Biến thái gì gì đó




Sau khi Kỷ Hành đem tiểu huynh đệ của mình thả ra, liền kéo ra chút khoảng cách với Điền Thất, để tiểu biến thái dễ dàng nhìn rõ ràng kia là cái “Quái vật” gì.

Điền Thất: “!!!”

Vừa thấy được vị trí mà đồ vật kia cư ngụ, Điền Thất liền biết nó là cái gì. Nàng thật sự xấu hổi cực kỳ, xoay mặt đi không dám lại nhìn, muốn chạy, lại bị Hoàng thượng đè lại bờ vai, ý tứ kia rất rõ ràng: Người chạy một cái thử xem?

Kỷ Hành hạ giọng nói, “Người quay đầu lại.” Bởi vì dục niệm hoành hành, cổ họng hắn đã có chút phát khô, trong giọng nói đang tận lực đè thấp mang theo chút khàn khàn, nhưng mà lại có một loại ôn nhu kỳ lạ, nó không phải kiểu không nộ tự uy giống lúc bình thường mà nghe ở trong tai rất khiến người ta liên tưởng đến nước ép dưa hấu nhiều mỹ vị.

Mặt của Điền Thất bị đối giống như là lửa cháy, trái tim bùm bùm nhảy loạn, cả đầu đều tùm lum tà la, giống như là bị gió lốc cuốn qua một lần, sau đó chỉ còn lại hỗn độn. Nghe đến Kỷ Hành sai khiến, nàng ngốc ngốc ngồi không động đậy, giờ phút này chỉ hận chính mình không thể trở thành một ngọn gió, trong chốc lát liền có thể hướng về cửa sổ để chạy ra ngoài, hoặc là trở thành một con chuột cũng được, muốn chui chỗ nào thì chui chỗ đó.

Kỷ Hành thấy Điền Thất ngồi yên không có phản ứng, cố ý dọa nạt nàng, “Người không quay đầu, chẳng lẽ là chờ ta tới lột quần áo của người sao?”

Lời này vô cùng hiệu quả, Điền Thất vội vàng quay đầu lại, những vẫn như cũ không dám nhìn xuống, cũng không dám nhìn Kỷ Hành, con mắt nàng liếc chỗ này ngó chỗ kia.

Kỷ Hành nhịn cười, “Nhìn chỗ nào đó? Xem ra vẫn là muốn cởi quần áo.”

Điền Thất: “...”

Không thể nhịn vẫn còn phải nhịn, nàng nghĩ trong lòng, giết người bất quá đầu chạm đất (*), xem chim nhỏ một chút cũng sẽ không thế nào. Nghĩ đến đây, nàng cắn răng một cái, chuyển mắt qua, ánh mắt rơi xuống trên người tiểu huynh đệ của Kỷ Hành.

Kỷ Hành bị Điền Thất mang theo đôi gò má đỏ bừng đánh giá nơi đó, hắn chỉ thấy phía dưới lại to ra mấy phần, hắn rốt cuộc vẫn là nhịn, sợ quá gấp gáp sẽ dọa đến Điền Thất, “Thích không?”

Điền Thất: “...” Ai sẽ thích thứ này trời! Nhưng mà, Điền Thất bây giờ cũng đã bất cứ giá nào, thành ra không lại hỗn loạn giống như mới nãy, mặc dù hiện tại vẫn xấu hổ muốn chết, song vẫn còn rảnh thắc mắc: Chim nhỏ của Hoàng thượng sao lại có hình dạng như thế này nha? Lúc đệ đệ của nàng còn rất nhỏ, nàng từng thấy qua chim nhỏ của đệ đệ, cùng cái trước mắt này không quá giống nhau. Tuy rằng nói người đều có ngàn mặt, nên đại khái là chim nhỏ cũng có thể có ngàn kiểu, nhưng mà chim nhỏ của Hoàng thượng xấu thành như vậy, thực sự rất là xin lỗi gương mặt tuấn tú kia của hắn. Còn nữa còn nữa, đã gọi là chim nhỏ, thì vì sao lại lớn tới như vậy? Còn vểnh vểnh lên nữa chứ? Trước kia lúc Hoàng thượng đi đường sao nàng lại không phát hiện ra nha... Thực là trăm mỗi vẫn không có cách giải...

Thôi được, đây là lần đầu tiên Điền công công nhìn thấy tiểu huynh đệ của nam nhân đã thành niên, không thể hiểu nỗi cũng là điều hoàn toàn có thể lý giải. Nàng cũng là sau lần này mới biết, thì ra cái thứ này rất thần kỳ, nó có thể biến,có thể dài có thể ngắn, có thể cứng lại có thể mềm.

Lại nói lúc này, Kỷ Hành dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Điền Thất, bức Điền Thất khẽ gật đầu, thừa nhận chính mình thích cái thứ đó. Tiếp theo Kỷ Hành liền cười nói, “Đã thích, vậy liền cho người sờ sờ.”

Điền Thất: “...” Thật, thật sự sắp nhìn hết nổi!

Kỷ Hành cưỡng éo nắm lấy tay Điền Thất, đụng đụng đến tiểu huynh đệ của chính mình. Điền Thất bởi vì quá mất khẩn trương, nên lòng bàn tay đã ra một tầng mồ hôi mỏng, bàn tay mềm mại lại mang chút ẩm ướt vừa đụng tới Kỷ Hành, hắn liền chịu không nổi thoải mái mà rên ra tiếng. Bởi vì lực chú ý quá mất tập trung, dẫn đến những xúc cảm nhỏ nhất cũng bị phóng đại, thuận theo phía dưới mà tốc hành chạy tới đáy lòng. Trơ mắt thấy người mà mình sáng nhớ chiều mong đụng chạm chính mình, cái cảm giác khoái lạc trong lòng này thật khó nói nên lời, loại khoái lạc này không giống như hoan ái bình thường, mà khiến cho người ta cảm thấy giống như nhiều thêm cái gì đó, chỉ lướt qua một cái, liền muốn ngừng mà không được.

Điền Thất bị ép sờ mó cái chỗ kia của nam nhân, thật sự có chút khóc không ra nước mắt. Đầu óc nàng nóng lên, không quan tâm mà quay đầu muốn chạy, nhưng làm sao cũng không rút bàn tay ra được. Kỷ Hành kéo lấy tay Điền Thất đem nàng ấn lại trên ghế, hắn muốn tiếp tục uy hiếp, nhưng mà ánh mắt rốt cuộc hung ác không nổi, chỉ thừa lại một mảnh cầu xin nóng bỏng mà mềm mại.

“Giúp ta...” Hắn nhìn vào mắt của Điền Thất, nói.

Điền Thất cảm thấy rất thần kỳ, Hoàng thượng chẳng qua là bị sờ chim nhỏ một chút, thế mà lại lập tức liền biến dạng vô cùng, từ con cọp biến thành con mèo? Nhìn đôi mắt kia của hắn, chỉ thấy nó hơi hơi khép, trog mắt một mảnh ướt át, giống như là đang đợi người ta gãi gãi hai cái ở trên cần cổ của hắn, hoặc là nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu hắn.

Kỷ Hành lại bị Điền Thất nhìn thẳng đánh giá, hắn thật sự nhịn không nổi, thở hổn hển nói, “Ta kêu ngươi làm cái gì ngươi liền làm cái đó, nếu không hôm nay đừng hòng ra khỏi cửa, biết chưa?”

Điền Thất đành phải gật đầu.

Kỷ Hành kéo tay Điền Thất, “Cầm nó.”

Theo lời mà làm.

“Chuyển động trên dưới...Không phải túm!” Kỷ Hành bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, “Ngươi định giúp ta nhổ ra hả?” May mắn mà hắn nắm lấy tay của Điền Thất, tay nàng cũng không dùng quá nhiều sức, nếu không hắn cũng trở thành thái giám.

Điền Thất bị dọa ngừng tay lại, không biết phải làm sao nhìn Kỷ Hành.

Loại thời điểm này, càng là ngu dốt, lại càng chứng minh sự ngây thơ. Nam nhân đều thích loại hình này, bởi vậy tuy Điền Thất vụng về, nhưng ngực Kỷ Hành lại càng nóng bỏng muốn chết, vẫn chưa có trách cứ nàng, “Trượt lên phóa trên..Nắm chặt một chút, đúng rồi, ưm...”

Hô hấp của Kỷ Hành dần dần nặng nề hỗn loạn, hắn nắm lấy một tay khác của Điền Thất, dời xuống phía dưới, “Cầm chúng nó, nhẹ nhàng xoa nắn...Đừng nhéo!” Hắn mở to hai mắt, hít vào một hơi, “Ngàn vạn đừng nhéo, ngàn vạn đừng nhéo...”

Điền Thất thấy hình dạng kinh hách cực độ của hắn, không biết sao cảm thấy có chút buồn cười. Thì ra Hoàng thượng cũng có nhược điểm...Sợ bị nhéo...

Tuy tâm lý của Kỷ Hành cường đại, nhưng thật sự là chịu không nổi loại hú hồn hú vía này. Nửa điểm kinh nghiệm Điền Thất cũng không có, không thể để mặc cho tiểu biến thái phát huy tự do. Thế là Kỷ Hành cầm tay Điền Thất, kiên nhẫn từng chút một chỉ dẫn nàng, thẳng thắn nói với nàng, làm sao có thể khiến hắn càng thêm thoải mái.

Tuy tiểu biến thái hơi đần, nhưng đôi tay lại mềm giống như là không có xương cốt, làn da trên tay lại vô cùng mịn nhẵn, phối hợp với nước mà tiểu huynh đệ của hắn nhổ ra, trên dưới trượt động, khiến Kỷ Hành cảm thấy chính mình tựa như là bị cực phẩm tơ lụa bao bọc, hãm ở trong một đôi tay như vậy, thực là chết cũng đáng giá.

Hai người cứ thế không biết xấu hổi mà làm loại vận động không được hài hòa nào đó. Đối với một người mới mà nói, Điền Thất có khả năng học được này nọ chẳng hề nhiều, Kỵ cũng không dám dạy quá nhiều, sợ khéo quá thành vụng. Thế là kỹ thuật tay của Điền Thất rất đơn điệu, đơn điệu đến nông nỗi khiến người ta mệt chỉ muốn ngủ.

Nàng vừa đem chim nhỏ đưa lên đưa xuống, vừa ngáp một cái.

Kỷ Hành: “...” Hắn có chút tức giận, “Không cho phép ngáp!”

Điền Thất đành phải giữ vững tinh thần mà tiếp tục bán mạng chuyển động, có ngáp cũng phải ngộp trở về. Làm đi làm lại khiến tay mỏi muốn chết, Điền Thất phát hiện cảm xúc của Hoàng thượng càng lúc càng kích động, miệng hắn không tự giác hé mở, phun ra từng tiếng rên nhẹ hơi hơi kềm chế “Nhanh, nhanh...”

Điền Thất nghe lời tăng thêm tốc độ

“Nhanh...”

Còn muốn nhanh hơn nữa...Mệt chết!

May cho nàng không cần kiên trì quá lâu, bởi vì đột nhiên toàn thân Hoàng thượng cứng đờ, hắn ngửa đầu hai mắt nhắm nghiền. Đầu óc Điền Thất chợt sáng lên, nhìn cái lỗ nhỏ trên đỉnh của chim nhỏ của hắn, tổng cảm thấy nó muốn phun gì đó, thế là nàng không chút do dự dùng ngón cái ấn lên trên, che kín.

Kỷ Hành: “...” Hắn tới cùng tạo cái nghiệt gì! Gặp phải tên đần độn như vậy!

“Buông ra...” Hắn gần như là rên rỉ.

Điền Thất quả nhiên buông ra, hơn nữa còn đúng lúc né tránh, né được đường dây trắng kia tập kích.

“Hoàng thượng, nước tiểu của ngươi đi được thật xa nha!” Điền Thất tấm tắc lấy làm kỳ.

Kỷ Hành còn đang đắm chìm ở trong khoái lạc muốn sống muốn chết này, không có để ý Điền Thất.

Điền Thất thấy Hoàng thượng đang phát ngốc nên định chuồn nhanh, nàng lặng lẽ đứng lên, vừa đi ra hai bước, lại bị kéo trở về.

Kỷ Hành ngậm lấy đôi môi của Điền Thất mà thô bạo hôn, “Ngươi nói cái gì?”

“Không có gì...”

Hắn trừng phạt cắn làn môi của nàng một chút, “Đó không phải nước tiểu, đó là thứ tinh quý nhất của nam nhân.”

Cái Điền Thất quan tâm không phải cái này, “Hoàng thượng, nô tài có thể đi được chưa...”

“Lại hôn ta một cái, liền thả ngươi đi.”

Điền Thất đành phải mổ lên môi hắn một cái.

Kỷ Hành nắn nắn vành tai của Điền Thất, thuận thế áp đến cạnh tai nàng, thấp giọng nói, “Ngươi làm được rất tốt.” Lần sau cần không ngừng cố gắng.

Khuôn mặt vốn đỏ bừng của Điền Thất quả nhiên lại đỏ mấy phần, nàng cúi đầu trốn ra ngoài.

Kỷ Hành cười nhìn bóng lưng của nàng, lại ống chén rượu nhuận nhuận cổ hongj. Hắn lấy khăn ra, lau sạch sẽ thân thể, sửa soạn lại quần áo, rồi dùng khăn đem nhưng vết tích vừa nãy chùi đi.

Ngồi ở trên mặt đất, xem thứ dính ở trên khăn, Kỷ Hành hồi tưởng lại một màn vừa rồi, sóng lòng mênh mông lần nữa. Thật là muốn chết, hắn đành chịu cười cười, trở thành như vậy, còn có thể khiến hắn vô cùng hồi vị, rõ là...Muốn mạng hắn mà.

Bên này Điền Thất đi ra khỏi cung Càn Thanh, nàng du đãng ở bốn phía hậu cung một hồi, má hông trên mặt rốt cuộc cởi ra đôi chút.

Quả thật quá hoang đường, nàng thế nhưng sờ chim nhỏ của một người nam nhân, còn sờ lâu như vậy. Hơn nữa, Hoàng thượng thế nhưng thích bị người ta sờ chim nhỏ...

Điền Thất xấu hổi quá, thật sự nghĩ đào cái hố vùi mình vào trong vĩnh viễn không ra, nàng không biết về sau phải làm sao đối mặt được với Hoàng thượng.

Đến lúc này, Điền Thất rốt cuộc không thể dùng “Bệnh thần kinh” tới an ủi chính mình nữa. Hoàng thượng như vậy không thể chỉ đơn giản là bệnh thần kinh, hắn căn bản là biến thái!

Đúng rồi, hắn là biến thái, hắn thích bị người ta sờ chim nhỏ, hắn còn thích bị thái giám sờ.

Cũng là nói, Hoàng thượng hắn kỳ thật là muốn đùa bỡn thái giám.

Về phần tại sao trong nhiều thái giám như vậy lại lựa chọn nàng, có lẽ là vì hai người tương đối quen thuộc, hơn nữa mặt mày của nàng cũng xem như là thanh tú đi.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Hoàng thượng là tên đại biến thái, nàng nên làm sao bây giờ?

Điền Thất bỗng nhiên nghĩ đến một cái vấn đề trí mạng khác: Hoàng thượng đùa bỡn thái giám có lẽ không chỉ giới hạn đến chuyện bắt thái giám sờ chim nhỏ đơn giản như vậy. Hôm nay hắn nhiều lần nhắc tới muốn lột đồ của nàng, tuy rằng là uy hiếp, nhưng ai biết hắn có thật muốn lột hay không chứ?

Nhưng nàng là thái giám giả, vừa lột đồ ra không phải đều lòi hết sao?

Lại nói, người ta tốt xấu là một tên biến thái, vốn muốn đùa bỡn thái giám, kết quả lột quần áo vừa nhìn, thế nhưng là nữ nhân?! Làm gì có tên biến thái nào nhận được loại kích thích này chứ, còn không đương trường cuồng tính đại phát bóp chết nàng sao...

Điền Thất đột nhiên cảm thấy con đường phía trước của mình là một mảnh đen tối không rõ.