Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 37: Tụ họp cùng đào hố




Kỷ Chinh mang Điền Thất đi tửu lâu.

Trịnh Thiếu Phong cũng ở đây, lần này không có bài bạc, mà là cùng một bầy thư sinh uống rượu tán gẫu. Phần tử trí thức uống rượu ăn cơm đều nhã nhặn lịch sự, Trịnh Thiếu Phong tuy rằng không quá thói quen, nhưng lại sợ người cười nhạo, nên không thiếu được học đòi văn vẻ khoe khoang phong lưu, người khác đều biết cha của hắn lợi hại, thành ra chẳng ai dám cười hắn.

Nhưng Trịnh Thiếu Phong chính mình luôn cảm thấy không hợp bầy, thấy được Kỷ Chinh và Điền Thất tới, hắn cảm thấy vô cùng có cảm giác thân thiết, muốn kéo bọn họ đến ngồi ở bên người hắn, hai tú tài đang ngồi bên cạnh hắn bị hắn đuổi đi cũng không dám nói một câu oán hận. Điền Thất thấy Trịnh Thiếu Phong lại choàng bờ vai nàng, thì nhăn mày đẩy ra, Trịnh Thiếu Phong cười hì hì không để ý, Kỷ Chinh lại nhìn không được, chính mình ngồi vào giữa hai người, ngăn cách Trịnh Thiếu Phong và Điền Thất.

Phần tử trí thức đều có chút thanh cao, chỗ ngồi ở lần tụ họp này lấy văn danh mà xếp chứ không phải lấy gia thế địa vị, Trịnh Thiếu Phong liền không nói làm gì, thịnh danh lớn nhất của Kỷ Chinh lại là mặt của hắn, lại thêm phần hắn cực ít tham gia tụ họp thi tửu (*) của văn nhân nên hắn cũng không có văn danh cho lắm. Còn Điền Thất, mọi người ở đây cơ bản không ai biết nàng.

(*) thi tửu: uống rượu làm thơ.

Nhưng tướng mạo của ba người đều không kém, xa xa cao hơn trình độ bình quân ở đây, vì thế khi gom ở cùng một chỗ liền vô cùng chói mắt.

Điền Thất hướng về phía đám người nhìn lướt qua, đa số gương mặt đều xa lạ, chỉ có một người là nhận thức, người kia giờ phút này cũng đang không có ý tốt trừng nàng.

Người này chính là Tôn Phiền. Điền Thất thấy Tôn Phiền trừng mình, thế là cười cười với hắn, quả nhiên làm cho hắn càng thêm căm giận.

Trừ Tôn Phiền ra, tham gia lần tụ họp này còn có Đường Thiên Viễn con trai của Đường Nhược Linh, chỗ hắn ngồi so với bọn họ càng đến gần phía trước. Người này so với Điền Thất lớn hơn một tuổi, là tài tử có tiếng, bởi vì mẫu thân chết bệnh, nên giữ đạo hiếu mà bỏ qua thi hương và thi hội, thành ra năm nay mới lại tham gia. Tuy như thế, bạn cùng lứa cũng xa xa không kịp hắn.

(Chỗ ngồi càng gần chủ vị thì địa vị/danh phận càng cao. Ở đây xếp theo danh tiếng văn chương nên có thân phận địa vị như Kỷ Chinh cũng ngồi áp chót.)

Điền Thất không quá cảm thấy hứng thú đối với tài tử, nàng cúi đầu uống ngụm trà, phát hiện Trịnh Thiếu Phong cách Kỷ Chinh kéo lấy tay áo của nàng. Điền Thất đành phải quay đầu nhìn hắn.

Trịnh Thiếu Phong hỏi Điền Thất, “Linh Nhi của ta đâu?” Hắn đội một cái lục lăng la mạo (1) màu đen viền trắng, rất là đỏm dáng, trong tay thì lắc lư một cây quạt xếp nạm vàng (2), nhìn hắn không giống như là một gã thuộc phần tử trí thức, mà giống như là một tên bá vương trong vở kịch nào đó.

(1) Lục lăng la mạo: “La mạo” là loại nón (mạo) có thân tương đối cao, gồm có 6 lăng (góc do hai mặt phẳng tạo nên), trên đỉnh nón có 1 viên cầu, loại nón này có cứng có mềm. Ngoài ra loại nón này còn có nhiều hình dạng được biến tấu khác nhau như thêu hoa, gắn nhiều nhung cầu… Loại nón mà Đường Tăng đội cũng là 1 loại “la mạo”.

(2) Nguyên văn là “sái kim xuyên quạt”: quạt đồ cổ được trưng bày ở bảo tàng bên Anh.

Điền Thất chưa bao giờ thấy ai đem cây quạt xếp quý báu xinh đẹp như vậy lắc ra được hiệu quả đung đưa của cây cỏ đuôi chó, nàng bưng miệng, muốn cười mà không dám cười, đáp, “Ta đang muốn cùng ngươi nói chuyện này đây, nếu như ngươi thi mà không đậu được cử nhân, vậy thì cuộc đời này đừng hòng gặp lại Linh Nhi, ta muốn đem nó nhổ lông nướng ăn, mấy cọng lông trắng còn có thể làm được cái nón, mùa đông chống lạnh.”

Quả thực là làm người giận sôi! Trịnh Thiếu Phong vừa nghe liền gấp, lôi cánh tay của Kỷ Chinh nói, “Ngươi quản quản bảo bối nhà ngươi!”

Câu nói này nói được ngũ tạng lục phủ của Kỷ Chinh như ngâm vào nước thánh trong tịnh bình của Phật Bà Quan Âm, vô cùng uất thiếp, thế là hắn sờ sờ đầu của Điền Thất, ôn nhu cười nói, “Đừng nghịch.”

Điền Thất: “…” Tổng cảm thấy là lạ chỗ nào. Tuy nói nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng một người nam nhân cùng một người “nam nhân” cùng nhau, vậy có tính là vượt qua ranh giới không? Nàng không hiểu rõ lắm, Vương gia lại nói hắn không phải đoạn tụ… Điền Thất lại không dám phản ứng quá độ khiến người ta nhìn ra manh mối, thế là đành phải ho nhẹ một tiếng nói, “Ngươi có ý gì nha? Vì sao nói ta là bảo bối của hắn?”

Trịnh Thiếu Phong đang muốn nói chuyện, Kỷ Chinh lại bưng một cốc rượu lên chặn miệng hắn, rồi nói, “Đúng thế, ngươi đừng vội nói bậy nữa đi, bằng không ta cũng không giúp được ngươi.”

Trịnh Thiếu Phong vội vàng gật đầu uống rượu, vẻ mặt càng thêm ái muội.

Tiểu đoàn thể gồm ba người này ở chót bàn cười đùa, còn mấy người ở đầu bàn đã bắt đầu khởi xướng một hạng hoạt động rất được văn nhân yêu thích: Đối câu đối.

Đối câu đối thì ngay cả con nít vài tuổi đều biết, bất quá ở đây thi đối câu đối là thi cấp tài (thi làm nhanh), muốn vừa nhanh lại vừa hay, cũng thật không dễ dàng. Điền Thất lười phải quan tâm Trịnh Thiếu Phong, nàng cẩn thận nghe động tĩnh của bọn họ, nghe nói muốn làm câu đối, thì cũng lên hưng trí, muốn nhìn bản lãnh của mọi người một cái.

Chủ nhà của lần tụ họp này họ Diệp, là tiến sĩ Quốc Tử Giám, hắn trước tiên ra một câu đối, “Vế trên của câu đối này hôm qua ta vừa mới có được, sau nói cùng học sinh, tuy có thể đối được nhưng lại đối không tốt, không như hôm nay lại nói cùng các vị nghe… ‘Đình tiền hoa sơ phóng’, thế nào?”

Người khác còn đang ngưng mi suy tư, thì đôi mắt của Đường Thiên Viễn đã sáng lên, nói, “‘Các hạ Diệp tiên sinh’, ra sao?”

“Hảo, hảo, hảo.” Diệp tiến sĩ liên tục nói ba cái chữ hảo, mọi người ở đây cũng nhao nhao khen không dứt miệng, tài danh của Đường Thiên Viễn quả nhiên danh bất hư truyền.

Điền Thất cũng khẽ gật đầu, có chút câu đối nhìn như dễ dàng, kỳ thật khó nhất hợp chỉnh.

Thế là vế trên của câu đối kế tiếp nên do Đường Thiên Viễn ra. Đường Thiên Viễn không hề yêu tranh kỳ đấu khéo này nọ, hắn hướng ngoài cửa sổ nhìn, thấy được đối diện tửu lâu là một cửa hàng tơ lụa, giờ phút này nhân viên của cửa hàng đó đang lần lượt ôm từng cây từng cây vải vào trong, thế là nói, “Nhất thất thiên thanh đoạn.” (Một cuộn gấm màu thiên thanh.)

Điền Thất đang châm trà vào trong chén của Kỷ Chinh, nghe đến mấy con chữ này, linh quang trong não chợt lóe, buột miệng ra nói, “Lục vị địa hoàng hoàn.” (“Lục” là số sáu, “vị” là lượng từ chỉ vị thuốc, “địa hoàng” là 1 loại cây thuốc, “hoàn” là viên thuốc.)

Một câu nói đem tất cả ánh mắt của mọi người ở đây kéo về phía nàng. Nghe vế trên cảm thấy bình thản không có gì lạ, nhưng mà đem vế dưới đối vào, liền thấy không một con chữ không tinh tế thỏa đáng, đã tinh diệu lại không mất tinh xảo, đúng là đại nhã trong đại tục.

Đường Thiên Viễn mang vẻ mặt thán phục, chắp tay nói, “Huynh đài tài năng, thỉnh giáo tôn tính đại danh của huynh đài?”

Điền Thất thấy hắn nói chuyện khách khí, thế là cũng khách khí trả lời, “Không dám không dám, người Cô Tô, Điền Văn Hào.”

Trịnh Thiếu Phong vừa nghe cái tên này, hàm răng liền ngưa ngứa, khẽ nói với Kỷ Chinh, “Quá vô sỉ.”

Kỷ Chinh lại không quan tâm hắn, chỉ cười nhìn Điền Thất.

Đường Thiên Viễn và Diệp tiến sĩ lại cùng Điền Thất khách khí một câu, khen nàng có tài.

Điền Thất đáp, “Nói thật, ta vẫn chưa đọc qua sách vở gì, chỉ là mấy ngày hôm trước gặp qua người ăn loại dược này nên nhất thời nghĩ tới.”

Trịnh Thiếu Phong nghe đến lời này, tức thì hắc hắc cười dâm lên, cố ý va nhẹ vào Kỷ Chinh một chút, “Hắc, sao ngươi lại ăn lục vị địa hoàng hoàn nha, thận không tốt thì kềm chế chút, tuổi còn trẻ.” Lục vị địa hoàng hoàn chính là thuốc bổ thận.

Kỷ Chinh nhất thời muốn phủ nhận, lại không muốn biện giải, mặt mày liền ửng đỏ, “Đừng lại nói bậy.”

Vế đối kế tiếp nên là Điền Thất ra, Điền Thất chỉ thuận miệng nói một câu, không nghĩ lại bị Tôn Phiền cướp trước. Không chỉ như thế, Tôn Phiền cứ nhất định phải đơn độc cùng Điền Thất luận bàn, bày ra tư thái.

Từ sự kiện trần truồng lần trước, Tôn Phiền luôn muốn lại hòa nhau một ván, cơ hội lần này khó được. Hắn biết Điền Thất chỉ là gã thái giám, trong bụng tất nhiên sẽ không có bao nhiêu bút mực, lần này nghe Điền Thất nói như thế, lại thấy hắn ra vế đối không có gì hay, thế là quyết định chủ ý muốn đầu cơ trục lợi, muốn làm khó hắn một chút, khiến cho hắn xấu mặt, xem hắn còn dám hay không tự xưng “Văn Hào”.

Điền Thất cười lạnh, vừa lúc mấy ngày này khí của nàng không thuận, luôn muốn tìm người ngược đãi một phen mới có thể thống khoái.

Thế là hai người ngươi tới ta đi giương thương múa kiếm lên. Ngay từ đầu Kỷ Chinh còn vì Điền Thất mà toát mồ hôi, nhưng về sau càng nghe càng kinh ngạc, Điền Thất chỉ là một tên thái giám, có thể nghĩ ra loại tên như “Đái Tam Sơn” đã là không tục, làm sao lại có thể có được văn thái giống thế này?

Câu đối càng lúc càng khó, mọi người bắt đầu nhao nhao kêu hay, Điền Thất rốt cuộc than thở, trên mặt lộ ra nét hổ thẹn nói, “Các vị tài tử có điều không biết, ta quả thật không đọc qua bao nhiêu sách vở, mấy câu đối nãy giờ đều là xem trên một quyển sách về câu đối, lại không nghĩ Tôn công tử cũng có thể một chữ không sai nói đi ra, còn dùng từng vế từng vế so đi xuống. Chỉ là bắt chước lời người khác chuyện này, nói tóm lại không thú vị, lấy bút mực của người ta để lấy tài danh cho chính mình, càng cảm thấy hổ thẹn, không như cứ thế mà đình chỉ, không so cũng thế. Nếu Tôn công tử chưa hết hứng, ta liền nhận thua thôi, ngươi cảm thấy thế nào?”

Lời nói này chữ chữ như đao, chém Tôn Phiền đến mức sắc mặt tím bầm như gan heo.

“Ngươi…!” Tôn Phiền tức đến nỗi muốn hộc máu, “Nói năng bậy bạ!”

Tuy rằng Điền Thất đúng là nói bậy, nhưng mà đang ngồi ở đây trừ Tôn Phiền ra, thì ai cũng đều có chút tin. Ngươi nghĩ xem, cha của Tôn Phiền là Lễ bộ thượng thứ, thứ phụ nội các, đâu một cái hậu sinh dám bới móc hãm hại danh dự của hắn? Liền tính có cái lá gan đó, cũng thật sự không tất yếu làm như thế, chưa kể, còn muốn thừa nhận chính mình đạo văn trước…

Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người nhìn Tôn Phiền liền nhiều ra một tia ý vị sâu xa. Nghĩ không đến Tôn Tòng Thụy thanh danh đầy mình, lại dưỡng ra loại con cái mua danh cầu lợi này, chậc chậc chậc…

Tôn Phiền ngượng nghịu xấu hổ vô cùng, lại không biết nên biện giải làm sao, lòng biết chính mình đây là lại nhảy vào hố, hắn run run tay chỉ chỉ Điền Thất, “Ngươi, ngươi… Ngươi chờ đó.”

Điền Thất cười nói, “Lại kêu ta chờ? Lần trước ngươi cởi sạch chạy từ Túy Tiên Lâu ra, đã kêu ta chờ, ta đều chờ nhiều ngày như vậy.”

Một phen nói đem chuyện xưa kéo đi ra, ánh mắt mọi người tăng thêm khinh bỉ, đúng vậy, tiểu tử này còn từng trần truồng qua, thực là bẽ mặt. Tôn đại nhân không biết đụng trúng vận xui gì, sinh ra loại con trai thế này.

Vòng tròn của văn nhân kỳ thật là một cái vòng tròn rất nhiều chuyện, bọn hắn lại thanh cao đi nữa, nhưng đem chuyện hôm nay nói ra ngoài thì thanh danh của Tôn Phiền khẳng định càng thúi.

Thế là Điền Thất vừa lòng mà về. Trước khi đi không quên lấy tánh mạng của chim họa mi ra uy hiếp Trịnh Thiếu Phong cẩn thận đọc sách đi thi, Kỷ Chinh đưa nàng gần đến cổng Huyền Vũ, mới cáo biệt.

Lúc cáo biệt, tay hắn lại ngứa ngáy, thế là nhéo mặt Điền Thất một chút, xong vẫn cảm thấy không đã ghiền, dứt khoát dùng cả hai tay, đem khuôn mặt của Điền Thất nhéo tới nhéo lui, nhéo xong thấy hai má Điền Thất bị nhéo đến đỏ lên, hắn lại giúp xoa xoa, rốt cuộc tại ánh mắt tràn đầy 囧囧 của Điền Thất mới lưu luyến không rời để tay xuống.

“Ngươi đây là có ý gì.” Điền Thất bụm mặt, không hiểu.

“Ta liền cái đam mê này, hi vọng ngươi bỏ qua cho.”

“Thôi được, không để ý.” Tuy Điền Thất thấy có chút kỳ quái, nhưng dù sao cũng chỉ bị nhéo hai cái lại không đau. Nàng cảm thấy vương gia làm như vậy cũng không phải là khinh bạc nàng, một người nam nhân bình thường sẽ không đi khinh bạc một tên thái giám, mà nếu như thực là khinh bạc, cũng sẽ không nhéo mặt đơn giản như vậy.

Điền Thất một đường này vừa đi vừa nghĩ đường lui. Nàng muốn mau chóng rời khỏi Hoàng cung, rồi lại không dám nóng vội, sợ một cái không lưu ý rơi vào trong mắt của Hoàng thượng, thì sẽ trực tiếp bị tan thành tro bụi. Căn cứ theo giải thích của Thịnh An Hoài, Ngự tiền thái giám muốn rời khỏi Hoàng cung so với người khác khó hơn một ít, bởi vì bọn họ biết nhiều chuyện về Hoàng thượng, sợ sau khi xuất cung sẽ tiết lộ chuyện cơ mật. Trước kia Điền Thất không hề biết chuyện này, nếu biết… Thôi được, biết cũng không biện pháp, lúc trước nàng tới Ngự tiền là vì bị Hoàng thượng tự mình điểm.

Bất quản nói thế nào, nhất định phải nghĩ ra cái sách lược vẹn toàn.

Theo cổng Huyền Vũ đến cung Càn Thanh phải trải qua Ngự hoa viên. Điền Thất ở trong Ngự hoa viên đi, nghe được mấy cung nữ thái giám nói nhỏ, nàng cẩn thận nghe, nhất thời kinh hãi.

Uyển tần sảy thai?!

Hơn nữa còn là do Điền công công hại?

Điền Thất nhất thời không dám về cung Càn Thanh, nàng định theo cổng Huyền Vũ chạy đi, lại phát hiện chính mình đã đem thẻ bài giao, đang gấp rút không biết làm sao mới tốt, lại gập mấy thái giám ở cung Càn Thanh tới bắt nàng.

Mấy thái giám kia vừa đứng lại, thì có một đám thái giám khác đi tới, muốn cùng bọn họ cướp người. Đám thái giám này là ở cung Từ Ninh.

Tuy rằng quyền lực của Hoàng đế so với Thái hậu lớn, nhưng Thái hậu là mẹ ruột của Hoàng đế, thế là hai tốp thái giám này không ai nhường ai, bắt đầu tranh chấp lên. Tranh không xong, lại không thể động thủ, bọn hắn dứt khoát quay đầu hỏi Điền Thất, muốn cùng bên nào đi.

Điền Thất: “…”

Nàng bản năng cảm thấy, Hoàng thượng sẽ không oan uổng nàng, tự nhiên là đi theo trở về cung Càn Thanh.