Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 102: Ặc




Quý Chiêu không kịp chờ những người khác trở về, mà lập tức cùng Trịnh Thiếu Phong và Phương Tuấn xuất phát đi đến nơi mà người kia nói. Trước khi đi nàng dùng máu của người kia viết lại tin tức trên tảng đá, nói thời gian và địa điểm tập hợp tiếp theo với bọn thị vệ, đồng thời còn kêu bọn họ giúp đỡ chôn người kia.

Nàng cũng không có nói nàng đi đâu.

Ba người đi mấy chục dặm đường mới vào núi, may mà mục đích không nằm sâu tít bên trong, nếu không vào lúc tuyết chưa tan thế này thì khi ra vào sẽ có rất nhiều bất tiện.

Quý Chiêu đứng ở mép bờ sông ngửa đầu nhìn lên, trong lòng nàng đột nhiên không thể ức chế quay cuồng đập mạnh. Trực giác của nàng nói với nàng, phụ mẫu của nàng liền ở nơi đó, trong sơn động kia.

Vốn là thứ mà nàng vô cùng khó khăn để tìm kiếm, nhưng giờ phút này, nàng thế nhưng bắt đầu sợ hãi.

Nếu như nàng thật sự có thể tìm được bọn họ, vâỵ thì có nghĩa là lời của người kia không có gì không đúng.

Như vậy A Hành…

Quý Chiêu lắc lắc đầu, nàng không tin A Hành lại làm ra loại chuyện này.

Trịnh Thiếu Phong vén tay áo lên, bởi vì gió trên đèo quá lớn, hắn lại để tay áo xuống. Hắn quay đầu nói với Quý Chiêu, “Ta và Phương Tuấn đi lên nhìn xem, cô lưu ở đây không cần đi đâu.”

“Không.” Quý Chiêu lắc đầu, “Ta đi cùng hai người.”

Trịnh Thiếu Phong có chút lo lắng cho nàng. Hiện tại hắn đã có tám phần tin tưởng những lời không thể tin tưởng nổi vừa rồi. Bất quá hắn cũng biết Quý Chiêu cố chấp, khuyên cũng không dùng.

Thế là ba người men theo đường sông đi lên. Mấy hôm trước nơi này hạ một trận tuyết, phủ thành một tầng mỏng trên mặt đất, giống như là một người đẹp thoa phấn trên mặt, che đi những tì vết vốn có. Nhưng mà Quý Chiêu vẫn có thể thấy được một vài dấu vết chưa bị che đi ở một vài ngóc ngách, nói rõ gần đây có người tới nơi này.

Có lẽ là thơ săn linh tinh, nàng cố ý nghĩ như vậy.

Đường núi có tuyết nên rất trơn trợt, bọn họ khó khăn trắc trở bò lên trên cao, rốt cuộc thấy được sơn động kia. Bên ngoài sơn động chất đống nhánh cây, che che lấp lấp, nhưng bên cạnh nhánh cây vẫn lưu đủ không gian cho một người cúi người chui qua.

Phương Tuấn đem tất cả nhánh cây hất đi, tiếp theo nhặt một vài cành cây thô to làm đuốc, sau đó cầm đuốc đi ở phía trước, Quý Chiêu đuổi theo, còn Trịnh Thiếu Phong thì đi cuối cùng.

Đoạn đầu sơn động có chút chật hẹp, nhưng càng đi vào trong càng rộng rãi, lòng sơn động này không quá sâu, Quý Chiêu đi được vài chục bước liền thấy được bạch cốt âm u.

Sơn động u ám, tán loạn toàn xương người rùng rợn, cộng thêm tiếng rít như quỷ khóc của gió núi ở bên ngoài tạo thành khi đi qua cửa động… Trịnh Thiếu Phong tự nhận lá gan của bản thân không nhỏ, nhưng lúc này cũng lạnh hết cả sống lưng.

Hai mắt Quý Chiêu trừng trừng bước tới, quỳ xuống phía trước một bộ di cốt mang theo gông xiềng. Hơi ẩm trong sơn động quá nhiều, xích sắt ở trên xương đùi đã bị gỉ gần như nát đi. Quần áo trên bộ di cốt này cũng đã rách tung tóe, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận được bộ quần áo đầy tro bụi này chính là áo tù mà năm đó nàng cũng từng mặc qua.

Bên cạnh bộ di cốt này nằm một bộ di cốt khác, đồng dạng mang theo gông xiềng, chẳng qua là thân hình nhỏ hơn, khung xương tương đối mảnh mai hơn nhiều, vừa nhìn liền biết là nữ tử. Ánh mắt của Quý Chiêu giống như là bị bôi thật dày một lớp keo dính, nàng si si ngốc ngốc nhìn về bộ hài cốt của nữ tử kia.

Phương Tuấn dạo quanh một vòng, cuối cùng chỉ còn lại thần sắc ảm đạm, “Mấy bộ này hẳn là các huynh đệ năm đó ở Trực Ngôn tư của ta.” Hắn dừng một chút, nói thêm, “Như vậy xem ra…” Hai cỗ này không thể nghi ngờ chính là Quý tiên sinh cùng phu nhân.

Hắn không tiếp tục nói hết, Quý Chiêu cũng đã biết ý tứ của hắn.

Nàng quỳ trên mặt đất không hề nhúc nhích mà nhìn hai cỗ hài cốt kia, không nói lời nào.

Trịnh Thiếu Phong cảm thấy trong lòng rờn rợn, “Hay là… ừm, chúng ta đi về trước kêu người? Nhiều hài cốt như vậy, ba người chúng ta lại không có công cụ, chuyển không xong.” Hắn đi lại gần một chút, vừa đi vừa tưởng tượng đến cảnh chính mình vác một đống xương cốt xuống núi, hắn chịu không nỗi mà rùng mình một cái. Đột nhiên, dưới chân hắn vang lên một tiếng kim loại leng keng, âm vang va vào trên vách động, bắn ngược phóng đại lên, có vẻ phá lệ đột ngột trong sơn động trống trải này.

Lực chú ý của Quý Chiêu và Phương Tuấn đều bị tiếng vang này kéo trở lại.

Trịnh Thiếu Phong thấy kỳ mà cúi đầu tìm kiếm, nương theo ánh lửa, hắn thấy được trên mặt đất có một cái lệnh bài bằng đồng, hắn cúi người đem nó nhặt lên, cầm sợi dây buột màu đen mà lắc qua lắc lại, “Thứ này thật là quen mắt nha.”

Phương Tuấn cầm lấy nhìn nhìn, đáp, “Đây là lệnh bài của Trực Ngôn tư, sao lại xuất hiện ở chỗ này?”

“Vậy còn phải hỏi sao?” Trịnh Thiếu Phong nói, sau đó chỉ chỉ mấy bộ hài cốt trên mặt đất, “Các huynh đệ của ngươi, không phải đều là người của Trực Ngôn tư sao?”

“Không đúng, cái lệnh bài này nhìn qua rất mới, bụi đất bên trên cũng thiếu, càng không có vết xanh linh tinh, hẳn là xuất hiện ở nơi này không được mấy ngày.”

“Ơ, vậy là nói mấy ngày trước có người của Trực Ngôn tư tới nơi này rồi?” Trịnh Thiếu Phong nói tới đây cảm thấy không xong, Trực Ngôn tư chỉ chịu sự khống chế trực tiếp của Hoàng thượng, bọn họ từng tới nơi này, há không phải nói rõ Hoàng thượng đã sớm biết chuyện này sao? Hắn gãi gãi cái ót, hỏi Phương Tuấn, “Không phải ngươi cũng là người của Trực Ngôn tư sao, chuyện này ngươi không biết hả?”

Phương Tuấn lắc đầu đáp, “Hiện tại Trực Ngôn tư do Tống Hải định đoạt, rất nhiều nội tình ta cũng không được biết.”

Lúc này, Quý Chiêu cắt ngang bọn họ, nàng nói với Trịnh Thiếu Phong, “Ta và Phương Tuấn ở lại đây, phiền ngươi xuống núi kêu chút người tới đây, đem những hài cốt này chuyển ra ngoài.”

Sau khi Trịnh Thiếu Phong đi ra, Quý Chiêu và Phương Tuấn trông coi một cây đuốc và một đống xương trắng, trầm mặc thật lâu. Bọn họ đem gông xiềng trên hài cốt của phụ mẫu nàng tháo xuống, sau đó dọn dẹp sạch sẽ từng khối xương, sắp đặt xong hết, chờ một hồi người tới cầm theo túi đựng xương chuyển ra ngoài. Quý Chiêu vừa làm những việc này, vừa tự thì thào nói gì đó, Phương Tuấn nghe không hiểu tiếng địa phương của nàng, chỉ thấy đầy mặt nàng là bi thương.

Làm xong, Quý Chiêu ôm chân ngồi sững sờ trên mặt đất.

Phương Tuấn thình lình hỏi, “Hiện tại cô tin chưa?”

“Tin cái gì?”

“Hoàng thượng mới là hung thủ thật sự đứng phía sau?”

“Câm miệng!” Âm điệu của Quý Chiêu đột nhiên biến cao, sau khi nói xong, nàng phát hiện bản thân có chút không khống chế được, thế là cúi đầu nói, “Xin lỗi, ta…”

Phương Tuấn lắc lắc đầu, hai hàng lông mày như kiếm sắc càng thêm cau chặt.

“Ngươi không thấy tất cả những chuyện này giống như là được trù hoạch tỉ mỉ sao?” Quý Chiêu giải thích, “Cố ý xuất hiện ở trước mặt chúng ta, lại cố ý nói những lời kia, sau đó, vừa vặn nơi này liền có cái lệnh bài của Trực Ngôn tư. Trên đời này làm sao có chuyện khéo như vậy, đã vậy còn bị chúng ta tình cờ gặp được?”

“Nhưng mà những chuyện này giải thích thế nào đây?” Phương Tuấn chỉ vào đống xương cốt nằm ngổn ngang trên mặt đất, “Cha của cô, nương của cô, huynh đệ của ta, đều không phải giả. Cho dù lệnh bài có thể trộm được, nhưng loại hiện trường này là giả tạo không ra. Nếu như người kia thật sự bịa chuyện, thì hắn lại làm sao biết được nơi này?”

Quý Chiêu không phản bác được. Đích xác, đây cũng là chỗ làm cho nàng nghi hoặc nhất. Nàng nghĩ một chút, tranh luận nói, “Cho dù hắn biết nội tình đi nữa, hắn cũng có thể cố ý bịa chuyện với chúng ta. Đem đen nói thành trắng, cũng không phải không thể.”

“Hắn mưu cầu cái gì? Liền xem như hắn diễn kịch đi, vậy vì sao còn muốn tìm một bầy sát thủ giúp diễn kịch, chờ hắn nói bậy bạ xong lập tức đem hắn chém chết? Hắn đem mạng góp vào, chỉ là vì lừa cô sao?”

Đây lại là một chỗ giải thích không thông khác. Quý Chiêu cũng nghĩ không rõ ràng, chỉ phải đáp, “Sao ta biết được.”

“Thật ra cô đã sớm tin.” Phương Tuấn ngồi xuống, ánh lửa ánh vào khuôn mặt màu đồng cổ và con ngươi đen nhánh của hắn, mắt hắn đã không còn mang theo sự bình thản vạn năm không đổi nữa, mà nhuộm lên một tia bi thương, hắn nói, “Vừa rồi cô không có nói với bọn họ chúng ta đi đâu, cô sợ bọn họ nói với Hoàng thượng. Trong lòng cô đã hoài nghi Hoàng thượng.”

“Nói bậy, ngươi cũng là người của Trực Ngôn tư, sao ta không đi giấu ngươi chứ?

Phương Tuấn sửng sốt, “Ta… Ta sẽ không phản bội cô.”

Quý Chiêu cũng không biết sao đề tài lại quẹo đến đây, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Phương Tuấn một hồi, đột nhiên nói, “Có phải ngươi biết gì đó không?”

“Ta…”

“Nói với ta…”

“Không, không thể nói.”

“Không phải ngươi nói sẽ không phản bội ta sao?”

Phương Tuấn cúi đầu nghĩ một hồi, rồi ngẩng đầu nhìn nàng, nói, “Một thời gian trước, ta tham dự một loạt đuổi giết ở Trực Ngôn tư, Tống Hải có một cái danh sách, tất cả người trên danh sách đều bị diệt khẩu, một người cũng không lưu.”

Quý Chiêu nghe đến đây, đã mơ hồ đoán được ý của hắn.

“Ta không thấy được danh sách đó, Tống Hải có cố kị với ta, hắn sẽ không để cho ta biết những thứ này. Bình thường đều là hắn kêu ta giết ai, ta liền đi giết người đó. Bất quá lúc trước ta giết qua mấy người, có hai tên giống như đã từng quen biết, chính là… Đã từng giao thủ với bọn họ, ta không phải rất xác định.” Hắn nói xong, ý vị sâu xa mà nhìn Quý Chiêu một cái, “Chính là vào tám năm trước, trong tòa miếu đổ kia. Sau đó ta bắt đầu hoài nghi những người Hoàng thượng đang đuổi giết chính là những người đó, hôm nay gặp được chuyện này, xem ra ta đoán không có sai.”

Quý Chiêu vẫn là không muốn tin tưởng. Hiện tại nàng nói không ra được lời phản bác nào, chỉ biết lắc đầu.”

Phương Tuấn rất cảm thông nàng, vị hôn phu đột nhiên biến thành kẻ thù giết cha, nữ hài tử nào đi nữa cũng đều khó mà tiếp thu loại chuyện này. Nhưng mà Phương Tuấn lại không nhẫn tâm nhìn nàng không hay biết gì, gả cho kẻ thù giết cha của mình.

Cuối cùng hai người không nói. Trời bên ngoài đã hoàn toàn đen xuống, tiếng gió núi rít gào càng lớn, một vài ngọn gió lùa vào đem ngọn lửa thổi lung la lung lay, giống như là cái lưỡi đang nhảy nhót. Đầu óc của Quý Chiêu hỗn loạn đờ đãn, nàng giống như là đang bị ép tiếp thu sự thật nào đó, nhưng cảm tình của nàng lại đang dựa vào một niềm tin nhỏ yếu để mà chống lại, kiên quyết cự tuyệt. Nàng cúi đầu nhìn di hài của phụ mẫu, bọn họ sóng vai nằm một chỗ, cái đầu ngó về phía nàng, hai hốc mắt sâu không thấy đáy, giống như là muốn đem nàng hút đi vào, cùng bọn họ an giấc nghìn thu.

Nàng thế nhưng cảm thấy như vậy cũng rất không tệ.

Trịnh Thiếu Phong tới rất nhanh. Tuy rằng ban đêm đường tuyết không dễ đi, nhưng hắn cũng không nỡ để hai cái người sống sờ sờ ngồi gác một đống xương cốt qua đêm, huống chi trong đó còn có một cô nương nũng nịu. Bọn thị vệ mang theo túi đựng xương, suốt đêm đem hài cốt chuyển xuống núi.

Tối đó Quý Chiêu ngủ mơ mơ màng màng, làm mộng cả đêm, ngày kế rời giường lập tức dẫn người đi tìm quan tài thích hợp ở gần đó, tìm hai ba ngày, quan tài của những người khác đều tìm xong. Còn quan tài của phụ mẫu nàng không cần tìm, Kỷ Hành đã sớm sai người mang một bộ quan tài tốt nhất được làm bằng cây lim tới Liêu Đông. Trước kia Quý Chiêu còn vì sự săn sóc của hắn mà cảm động, nhưng bây giờ thật sự không dám đi nghĩ xem trong sự cảm động này có mấy phần khiến người không rét mà run.

Bất quá… Nàng nghĩ thầm, nếu hắn thật sự biết được nội tình, hơn nữa còn xác định được nàng có thể tìm đến hài cốt của phụ mẫu, như vậy hắn tất nhiên sẽ phái người tới hướng dẫn nàng đi đến chỗ đó.

Nhưng mà nàng không có gặp được người nào như vậy.

Theo đó có phải cũng nói rõ hắn cũng không biết, hắn bị oan uổng?

Quý Chiêu lại tìm được lý do biện hộ cho Kỷ Hành. Nàng quyết định không đem lý do này chia sẻ với Phương Tuấn, phòng hắn lại tìm đến biện pháp khác phản bác nàng.

Sau khi khâm liệm hoàn tất, bọn hắn hộ tống loạt quan tài này về Kinh thành. Phương Tuấn muốn thử liên hệ với người thân của những huynh đệ đoản mệnh này của hắn, cũng tốt sớm để bọn họ xuống mồ yên nghỉ. Quý Chiêu trở về Kinh thành chỉ là thuần túy tạt qua, nàng muốn sớm đem quan tài an táng ở quê hương.

Nhưng có chút chuyện nàng vẫn là hi vọng nghe được chính miệng Kỷ Hành giải thích một chút, như nàng mới có thể an tâm.

Đoàn người ra roi thúc ngựa chạy đi, so với hành trình định sẵn tới sớm hơn một ngày. Quý Chiêu không chờ người khác bẩm báo cho Hoàng thượng, chính nàng vào cung trước tiên.

Nàng có thẻ bài ra vào thành Tử Cấm, đã vậy thân phận của nàng cũng có rất nhiều người biết được, vì thế đoạn đường đi tới cung Càn Thanh này rất là thông suốt không hề bị ngăn trở.

Thịnh An Hoài thấy được Quý Chiêu, rất là kinh hỉ. Quý Chiêu hỏi, “Hoàng thượng có ở thư phòng không?”

“Có, bất quá Hoàng thượng đang nghe Tống Hải hồi báo công việc, không bằng Quý cô nương lại chờ một chút?” Bây giờ Thịnh An Hoài nói chuyện với Quý Chiêu càng lúc càng khách khí.

Quý Chiêu không biết sao toát ra một cái ý nghĩ trong đầu, nàng một mình đi đến thư phòng.

Thịnh An Hoài biết nàng là Hoàng hậu tương lai, lúc này nàng phong trần mệt mỏi trở về, vừa về đến liền muốn khẩn cấp gặp Hoàng thượng, sau đó nàng còn muốn cố ý đánh gãy chính sự của Hoàng thượng để làm nũng với ngài… Những việc này xem ra đều vô cùng bình thường. Thế là Thịnh An Hoài không có ngăn trở vợ chồng son bọn họ làm loại chuyện tình cảm này. Ông biết Quý Chiêu là người đáng tin cậy, sẽ không tùy ý xằng bậy.

Quý Chiêu nhẹ chân nhẹ tay đi đến ngưỡng cửa thư phòng, dán sát vào khe cửa nghe âm thanh bên trong.

“Hoàng thượng, người mà vi thần phái đi Liêu Đông trợ giúp Quý cô nương tìm kiếm di cốt đều không có trở về, hai người trông coi hài cốt cũng không biết tung tích… Bọn họ có lẽ đã gặp phải bất trắc.” Đây là tiếng của Tống Hải.

Quý Chiêu nghe đến đó, trong đầu óc đã ông một tiếng, giống như là bị một cái chùy sắt nện vào đầu. Lý do mà nàng đau khổ đắng cay tìm ra liền dễ như trở bàn tay bị đánh bại.

“Là ai ở giữa làm khó dễ?” Tiếng nói của Kỷ Hành nghe không ra cảm xúc nào.

“Vi thần không biết… Hoàng thượng, phải chăng Quý cô nương đã biết chuyện này?”

“Không thể.” Kỷ Hành chém đinh chặt sắt nói, “Những người biết chuyện này không phải đã chết hết rồi sao?”

“Vâng, vi thần có thể lấy đầu đảm bảo, tuyệt không có cá lọt lưới. Nhưng mà Phương Tuấn…”

“Phương Tuấn sẽ nói ra?”

“Không, hẳn là sẽ không.”

“Nhìn chằm chằm hắn, đừng để hắn tới gần A Chiêu. Nếu hắn có một tia manh mối hoài nghi nào, giết chết bất luận tội.”

“Tuân chỉ.”

“Cần phải tra rõ tới cùng là ai nhúng tay chuyện này… Rất có khả năng là Ninh vương.”

“Vi thần lĩnh mệnh.”

Quý Chiêu không dám nghe tiếp nữa, nàng nhẹ chân nhẹ tay rời đi, lúc đi ra mặt mũi trắng bệch, giống như là nhận lấy kinh hách cực lớn. Thịnh An Hoài không biết xảy ra chuyện gì, cảm thấy đại khái là nàng bị Hoàng thượng mắng. Bất quá Hoàng thượng không hỏi, ông ta cũng không nói chuyện này.

Làm một Hoàng đệ trị hạ uy nghiêm liền có điểm này không tốt, hắn không hỏi, thì không có ai dám lắm mồm. Thế là không thiếu người ở cung Càn Thanh nhìn thấy Quý Chiêu tới, lại chỉ có mình Kỷ Hành không biết chút nào. Lúc hắn biết Quý Chiêu trở về, vẫn là do đầu lĩnh của đám thị vệ tới tìm hắn phục mệnh.

Kỳ thật trong lòng Kỷ Hành đã cảm thấy không ổn, bởi vì người hắn phái đi ra không có trở về phục mệnh, nhưng Quý Chiêu lại vẫn có thể tìm đúng nơi. Nếu như những người kia làm xong chuyện mới bị giết còn dễ nói, nhưng nếu là Quý Chiêu bị người khác nói ra sự thật… Hơn nữa nửa đường xuất hiện người chết kia tới cùng là chuyện gì thế này? Là người mà hắn phái đi sao?

Chuyện này phát triển vượt quá dự liệu của hắn, thấu rất nhiều chỗ quỷ dị, hiện tại hắn vô cùng hối hận không cùng đi theo, chỉ là nghe người kể lại, chẳng hề có thể thấu triệt mà biết chân tướng.

Kỷ hành không yên lòng, ra cung đi tìm Quý Chiêu. Nhưng mà Quý Chiêu đã mang quan tài ra khỏi thành.

Không tới xem hắn, không nói với hắn một câu, nàng liền cứ thế mà đi. Trong lòng Kỷ hành đột nhiên dâng lên một loại dự cảm chẳng lành, đè ép trái tim hắn trầm xuống, trầm xuống.