Giản Tấn nhớ rõ, hồi 5 năm trước khi hắn cứu Hạ Minh Chiêu, Hạ Minh Chiêu có thể nói là toàn thân cơ bắp, cả người nhìn vô cùng cường tráng.
Nếu không phải bị trọng thương y cũng không ốm thành như vậy.
Hiện tại Hạ Minh Chiêu trừ bỏ thường vận động trên giường, các loại vận động khác cũng không buồn rèn luyện, cứ như vậy đi xuống, thân thể y khẳng định sẽ ăn không tiêu.
Giản Tấn đã sớm muốn cho Hạ Minh Chiêu vận động, bất quá khi trước tinh thần lực Hạ Minh Chiêu có vấn đề, ngủ không đủ giấc ngủ, ăn uống cũng không tốt, căn bản không có đủ thể lực để vận động, hắn cũng liền không thúc giục.
Nhưng nay thể trạng Hạ Minh Chiêu đã khá hơn trước nhiều
Hắn để Giản Tầm chạy hai mươi vòng quanh tẩm cung Hạ Minh Chiêu, tẩm cung này một vòng đại khái khoảng 200 mét, hai mươi vòng chính là hai ngàn mét, Giản Tầm tuy nhỏ, nhưng tách ra chạy vài lần, vẫn có thể chạy hết, còn Hạ Minh Chiêu......
"Minh chiêu, trước mắt ngươi cũng nên cùng A Tầm chạy hai mươi vòng mỗi ngày, sau này quen dần lại chậm rãi tăng thêm...... Không cần một lần chạy xong, có thể sáng chạy mười vòng, chiều chạy mười vòng." Giản Tấn nói.
Hạ Minh Chiêu sửng sốt.
Thân thể y rất kém, đã không còn sống được bao lâu, trước đây Hồ thái y mỗi lần bắt mạch cho y, đều bảo y nghỉ ngơi cho tốt......
Hiện giờ Giản Tấn lại bảo y chạy bộ, nếu là bởi vì thân thể y không khoẻ......
Hạ Minh Chiêu còn nhớ rõ, trước đây bởi vì chứng đau đầu phát cuồng, trắng đêm khó ngủ, sau khi ở tẩm cung kêu gào đòi đánh đòi giết cả đêm xong sẽ có một loại cảm giác đau tim, nhịp tim đập nhanh hơn bình thường, tưởng chừng như có thể chết bất cứ lúc nào.
Những lúc đó Hồ thái y thường rót thuốc cho y, trên cơ bản đều là dốc hết sức mới có thể đem y từ chỗ Diêm Vương kéo trở về.
Hiện tại muốn y đi chạy bộ......
" thân thể ta không tốt, ta không chạy." Hạ Minh Chiêu nói, nói xong, sắc mặt liền tái nhợt.
Dù sao y cũng sống không được bao lâu.
Giản Tấn lại không giống, Giản Tấn là tiên nhân!
Về sau khi y chết đi, Giản Tấn vẫn có khả năng sẽ trường sinh bất lão......
Hạ Minh Chiêu liền sợ hãi một ngày nào đó bỗng dưng chết đi, chủ muốn trước khi chết có thể cùng Giản Tấn ở bên nhau nhiều hơn, tuy rằng đã có thể ngủ đủ giấc, nhưng giờ này khắc này, y so với trước kia còn sợ hãi nhiều hơn.
Y không muốn chết.
Giản Tấn cảm giác được cảm cúc của Hạ Minh Chiêu không ổn định, nhưng hắn không biết là vì lý do gì, chỉ có thể nói: "Minh chiêu, thân thể người không tốt thì càng nên rèn luyện."
Biểu tình Giản Tấn rất ôn hòa, Hạ Minh Chiêu biết là do Giản Tấn không hiểu tình trạng thân thể mình, nên mới có thể đề nghị như vậy, nhưng y vẫn không quá dễ chịu, y nhìn về phía Giản Tấn, cuối cùng nói: "Giản Tấn, ta có chút lời muốn nói riêng với ngươi."
Giản Tấn một ngụm đáp ứng: "Ngươi muốn nói chuyện gì?"
Hạ Minh Chiêu cho người đem Giản Tầm mang đi, lúc này mới nhìn về phía Giản Tấn: "Giản Tấn, ta có chuyện vẫn luôn chưa từng nói cho ngươi...... bệnh của ta, chỉ sợ không sống được bao lâu nữa...... Ngươi yên tâm, trước khi chết ta nhất định sẽ an bài tốt hết thảy, nhất định sẽ không để ngươi có bất cứ nỗi lo nào về sau, về sau ngưoi......"
"Ngươi đang nói bậy gì đó?" Giản Tấn nói.
Thấy Hạ Minh Chiêu một bộ mờ mịt, lại cảm nhận được cảm xúc bi thương trên người Hạ Minh Chiêu...... Giản Tấn có chút bất đắc dĩ: "bệnh của ngươi chỉ cần đề ta trị liệu nửa năm, khẳng định cũng sẽ không có việc gì, về sau có thể sống lâu trăm tuổi."
Hạ Minh Chiêu càng mờ mịt.
"Ngươi vì đâu lại cảm thấy mình không còn sống được bao lâu?" Giản Tấn lại hỏi.
Hạ Minh Chiêu: "......"
Hạ Minh Chiêu không chút do dự đem lời Hồ thái y nói ra.
Mấy tháng này Hạ Minh Chiêu đã không còn tìm Hồ thái y, t không muốn nghe Hồ thái y khuyên y bảo trọng thân thể.
Y không muốn biết thân thể của mình đã toang đến cỡ nào.
Nhưng hiện tại, y lại muốn gọi người tới.
Hồ thái y vừa tói liền tiến lên giúp Hạ Minh Chiêu bắt mạch.
Hạ Minh Chiêu hỏi: "Hồ thái y, ta thế nào?"
Hồ thái y nói: "Bệ hạ, ngài có chỗ nào cảm thấy mình không khoẻ?"
"Không có." Hạ Minh Chiêu nói.
"Vậy gần đây ngài ăn như thế nào? Ngủ như thế nào?"
Hạ Minh Chiêu đều nói ra rõ ràng.
Y ngủ cùng Giản Tấn vô cùng tốt, còn về ăn cơm...... Giản Tấn và Giản Tầm đều ăn rất khoẻ, không chỉ một ngày có thể ăn ba đốn cơm, mà còn có thể ăn thêm...... y ăn cùng họ, cũng có thể ăn theo không ít.
"Bệ hạ, ngài chính là......" Hồ thái y vẻ mặt khó xử.
"Chính là cái gì?" Hạ Minh Chiêu có chút lo lắng, y hy vọng thật sự như lời Giản Tấn nói, thân thể không có trở ngại.
"Bệ hạ, thân thể ngài đã rất tốt, chỉ là có chút....." Hồ thái y nhìn Giản Tấn liếc mắt một cái, thấy chung quanh không có người, liền thấp giọng nói: "Bệ hạ, chuyện phòng the vẫn cần phải tiết chế."
Thân thể bệ hạ đã phục hồi không sai biệt lắm, lại nói tiếp mấy ngày này lão và Trương tổng quản mấy tháng này đều không cần nhọc lòng vì bệnh tình của bệ hạ, chính là bởi vì thân thể bệ hạ mỗi ngày đều tốt lên không ít, việc này mắt thường cũng có thể thấy được.
Hạ Minh Chiêu: "......"
Hạ Minh Chiêu không nghĩ tới chính mình thế nhưng sẽ nghe được lời chẩn đoán này, trong lúc nhất thời không khỏi xấu hổ, lại có chút cao hứng, đồng thời cũng không kiềm được hỏi: "Trước đó ngươi không phải nói ta...... Sống không quá hai năm nữa sao?"
Hồ thái y bị hoảng sợ: "Bệ hạ, thần lúc ấy là nói, ngài nếu vẫn tiếp tục ăn không ngon, ngủ không yên giấc, mới sẽ...... Sẽ......"
Lúc ấy thân thể bệ hạ đã suy yếu đến cực điểm, tựa như đã là chỉ mành treo chuông.
Mặc kệ là ai, nếu tình trạng ngủ không được, ăn không vô kéo dài quá lâu, đều có khả năng chết bất đắc kỳ tử, mà bệ hạ khi đó...... Mặc kệ kê loại thảo dược nào đều ngủ không được......
Vậy nên lúc ấy lão mới chẩn đoán bệnh tình y nặng như vậy.
Nhưng ngoại trừ việc ăn không ngon ngủ không yên giấc ra, bệ hạ dù sao vẫn là một thanh niên trẻ tuổi, thân thể thật ra cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần có thể ăn no ngủ đủ, thân thể tự nhiên sẽ tốt hơn.
Hạ Minh Chiêu: "......" Cho nên y vẫn luôn cho rằng chính mình sống không được bao lâu cũng chỉ là tự mình hù mình, kỳ thật căn bản thân thể y hiện giờ đã không có vấn đề gì?
Khi trước y còn cảm thấy y có thể ngủ đủ giấc, là do Giản Tấn đã lén cho mình ăn một loại dược gì đó, hoặc là y chỉ đang hồi quang phản chiếu...... y thế mà lại hiểu lầm Giản Tấn!
Giản Tấn nói vẫn luôn làm trọ liệu cho mình...... mặc kệ ban ngày mệt cỡ nào, chỉ cần đến chỗ Giản Tấn ngủ một giấc lại tốt lên không ít, là bởi vì Giản Tấn đã dùng phương pháp tiên nhân nào đó để trị liệu cho mình?
Hạ Minh Chiêu áy náy mà nhìn Giản Tấn, sau đó mới nhìn về phía Hồ thái y: "Ta hiện tại...... Nên như thế nào?"
"Bệ hạ, ta sẽ kê cho người...... Khụ khụ, vài thang thuốc bổ, ngài uống liên tục vài ngày, tiết chế một chút liền không có việc gì, nếu là bệ hạ có rảnh, còn có thể đi lại vận động nhiều một chút." Hồ thái y nói.
"Vậy ngươi lui xuống kê thuốc đi." Hạ Minh Chiêu lập tức cho người tiễn khách.
Hồ thái y đi rồi, Giản Tấn liền nói: "Ngươi nên nghe lời hồ thái t, không cần buổi tối mỗi ngày đều...... Còn có, ngươi và A Tầm cùng chạy bộ đi."
Hạ Minh Chiêu lúc này đã hận không thể tìm địa phương nào đó đào hố chui vào, không bao giờ ra ngoài nữa.
Giản Tấn là tiên nhân, không có thói quen cùng người khác da thịt thân cận, y thế mà từ 5 năm trước đã bắt đầu quấn lấy Giản Tấn.
Vào mấy tháng Giản Tấn có thai, y còn cả ngày áp bức Giản Tấn, này......
Hạ Minh Chiêu hạ quyết tâm, về sau nhất định phải tiết chế, ít nhất trước khi hài tử sinh ra, không thể để Giản Tấn chịu mệt.
Chỉ để Hồ thái y xem bệnh, đối với Hạ Minh Chiêu tới nói đúng là vẫn chưa đủ để y yên tâm, y nghĩ nghĩ, lại tìm thêm mấy thái y tới giúp mình xem bệnh.
Những thái y này cũng không giống Hồ thái y nói thẳng không cố kỵ, đều chỉ nói Hạ Minh Chiêu thân thể không có trở ngại, sau đó tìm vài lý do như "Gần đây trời nắng nóng, bệ hạ có thể tẩm bổ một phen" linh tinh, kê cho Hạ Minh Chiêu vài phương thuốc bổ.
Hạ Minh Chiêu nhìn kỹ, những phương thuốc này tất cả đều là thuốc bổ thận.
Y đúng thật là không nên tìm nhiều thái y như vậy, hiện tại phỏng chừng người nên biết đều biết y cần uống thuốc bổ thận.
Buổi tối, Hạ Minh Chiêu nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, không lại đi trêu chọc Giản Tấn.
Nhìn bộ dáng này của y, thật ra cũng làm Giản Tấn thấy không thói quen...... Nhưng có thể nghỉ ngơi một ngày cũng tốt, Giản Tấn đem Hạ Minh Chiêu ôm vào ngực, sớm lâm vào giấc ngủ.
Tinh thần lữ Hạ Minh Chiêu tuy rằng tràn ngập áy náy, nhưng ổn định hơn rất nhiều, những ngày này Giản Tấn tiêu hao tinh thần lực cũng không còn nhiều như trước, hôm sau sáng sớm đã có thể thức cùng giờ với Hạ Minh Chiêu.
Hạ Minh Chiêu: "......"
Trước kia tuyệt đối là y quá phận, làm Giản Tấn lệt nhọc quá độ, mới khiến Giản Tấn phải ngủ cả ngày......
Hôm qua vì có quá nhiều việc xảy ra, Hạ Minh Chiêu cũng liền vứt việc Hạ Kỳ và Giản Tầm đánh nhau ra sau đầu.
Tuy rằng Hạ Kỳ nói không ít lời khó nghe, nhưng dù sao nhi tử của g cũng không có tổn hại gì.
Y vốn đã quên, nhưng người của Yến Vương phủ lại lo lắng hãi hùng cả đêm.
Hạ Kỳ ở trong cung bị đánh ngất xỉu, Hạ Minh Chiêu thế nhưng không an ủi bọn họ, ngược lại còn không cho Hạ Kỳ đặt chân đến Thượng Thư Phòng, lại còn phạt bổng lộc của Yến Vương!
Trước đây Hạ Minh Chiêu không mở Thượng Thư Phòng cũng liền thôi, hiện tại t đã mở cửa Thượng Thư Phòng, những hoàng thất tông thất thân phận tôn quý đều đến Thượng Thư Phòng đọc sách, dưới tình huống như thế, Hạ Kỳ lại bị đuổi ra...... Cậu chàng này tất nhiên đều sẽ phải mang tiếng xấu, những lời đồn thổi vớ vẩn về sau.
Trước kia có thể tử vương phủ bị hoàng đế đuổi ra khỏi Thượng Thư Phòng, đứa nhỏ này trực tiếp liền ngay cả thế tử cũng không được làm!
Hơn nữa Yến Vương còn bị phạt bổng lộc......
Bị phạt bổng lộc không được coi là khiển trách nghiêm trọng gì, nhưng bên ngoài Yến Vương vẫn luôn được xem là ngươi "Yêu tiền hơn mạng", xem tiền là quan trọng nhất, trong mắt người khác, việc bổng lộc đối với yến vương là hình phạt cực kỳ nghiêm khắc.
Tiểu hoàng tử một chút tổn hại cũng không có, kỳ thật là Hạ Kỳ bị đánh ngất xỉu, dưới tình huống như vậy thế mà Yến Vương phủ lại bị trọng phạt...... Đây là bệ hạ đang nhằm vào Yến Vương phủ?
Nghĩ đến những sự tình này, sắc mặt Yến Vương không khỏi trở nên khó coi, nhưng lại không thể viết tấu chương thỉnh tội.
Nhìn đến tấu chương thỉnh tội, Hạ Minh Chiêu mới nhớ tới việc hôm qua Hạ Kỳ và Giản Tầm cãi vã đánh nhau, y muốn cho Hạ Kỳ một ít giáo huấn, nhưng nghĩ tới đó cũng chỉ là một đứa trẻ, cũng liền thôi.
Nói đến cùng, người khác dám không để Giản Tầm vào mắt, vẫn là do y đối với Giản Tầm chưa đủ coi trọng.
Hạ Minh Chiêu lập tức liền tìm người, thương lượng lập Giản Tầm lên làm Thái Tử.
Sắp tới y sẽ có thêm một hài tử, nhưng y vẫn luôn cảm thấy áy này vì để Giản Tầm từ lúc mới sinh đã phải chịu nhiều thiệt thòi, ngôi vị Thái Tử này tất nhiên là phải cho Giản Tầm.
Hạ Minh Chiêu đem việc này báo cho Giản Tầm, Giản Tầm không khỏi sợ hãi: "Phụ hoàng, con thành Thái Tử, có phải về sau mỗi ngày đều phải phê tấu chương?"