Biết được Giản Tấn và quốc sư vẫn có liên hệ, Hạ Minh Chiêu trong lòng không vui, nhưng cũng không quá tức giận, dù sao Giản Tấn cũng đã nói với y về quan hệ hợp tác giữa hắn và quốc sư.
Giản Tấn nếu đã hợp tác với quốc sư, việc tiếp xúc với nhau là không thể tránh khỏi, nhưng hắn lại giấu giếm y hẹn riêng với quốc sư......
Giản Tấn làm vậy là vì không muốn mình tức giận?
Nhưng y vẫn thật sự rất tức giận!
Hạ Minh Chiêu hùng hổ đi vào Thượng Thư Phòng, cách một quãng xa vẫn nghe được âm thanh trong sáng của bọn nhỏ đang lanh lảnh đọc sách.
Y hơi sửng sốt, tâm tình cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, đồng thời cũng phát hiện một vài chỗ không thích hợp.
Y gần đây...... hình như tai thính, mắt tinh hơn trước.
Lúc trước, tai y tuy so với người thường thính hơn một chút, nhưng cũng chỉ đến thế. Gần đây lại không giống, gần đây y thường thường có thể nghe được người khác nói cười truyền đến ở những rất xa.
Còn có...... y ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy những đồ vật phía sau lưng.
Này cũng không biết là do y ảo giác, hay vẫn còn lý do khác.
Giờ phút này, nghe âm thanh truyền ra từ Thượng Thư Phòng, Hạ Minh Chiêu đột nhiên nảy sinh một loại khó hiểu cảm giác, những gì đang diễn ra ở Thượng Thư Phòng, y dường như đều có thể nghe thấy.
Hạ Minh Chiêu chú ý tới một đứa nhỏ há to mồm như đang đọc sách, nhưng căn bản không hề phát ra tiếng nào, Y cũng chú ý tới một đứa nhỏ đang trộm chơi một con thú bông ở dưới bàn. Còn có một người nhìn thì vô cùng nghiêm túc học tập, kỳ thật là đang trộm vẽ trên giấy. Lại có một đứa nhỏ ở trên bàn viết thực đơn, chắc mẫm là đang đói bụng.
Đương nhiên, người y chú ý nhất vẫn là Giản Tầm.
Giản Tầm đang ngồi cùng Hạ Kỳ, đích trưởng tử của Yến Vương ở hàng sau, nhưng không nghe giảng bài, mà là đang cãi nhau.
Giản Tầm không khác gì ông cụ non, không nghĩ đến cũng sẽ cãi nhau với người khác...... Hạ Minh Chiêu không khỏi chú ý.
Giản Tầm đúng là đang cùng Hạ Kỳ cãi nhau.
Giản Tầm rất thích Thượng Thư Phòng, nơi này nhiều trẻ con, đại bộ phận trong đó còn đều một lòng muốn lấy lòng cậu, vẫn luôn đi theo bồi cậu chơi.
Nhưng cậu lại không thích Hạ Kỳ, bởi vì xem tinh thần lực của Hạ Kỳ tinh rõ ràng cũng là không thích cậu, cũng không phải chỉ là không thích, mà còn thực sự chán ghét.
Này còn chưa tính, Hạ Kỳ còn thường xuyên thích trộm cùng những đứa trẻ khác nói cậu là đồ quê mùa.
Hạ Kỳ này vừa thấy phụ hoàng cậu đã trực tiếp bị dọa khóc, một chút bản lĩnh cũng không có, còn dám nói cậu là đồ quê mùa...... Đúng là không biết lượng sức!
Giản Tầm chướng mắt Hạ Kỳ, Hạ Kỳ nói cậu là đồ quê mùa, cậu liền kêu Hạ Kỳ là bàng tử (* thường được sử dụng để trêu chọc những đứa nhỏ có thân hình quá cỡ), hai người cứ như vậy mà kết thù.
Bất quá bọn họ cũng chỉ là đấu khẩu ngoài miệng, chưa từng thực sự đụng tay đụng chân, thế nên lão tiên sinh dạy bọn họ đọc sách cũng không biết bọn họ có mâu thuẫn.
Tiên sinh dạy học, Giản Tầm vốn không cần nghe, tuổi cậu còn quá nhỏ, mà tuổi của Hạ Kỳ cũng không chênh lệch lắm, cũng không cần nghe —— Tiên sinh ngẫu nhiên cũng sẽ gọi bọn họ chỉ dạy đôi điều, nhưng cũng không yêu cầu bọn họ phải học quá nhiều.
Vì thế, tiên sinh chiếu theo tuổi của những đứa trẻ để an bài chỗ ngồi, cuối cùng quyết định xếp bọn họ ở hàng cuối.
Hôm nay Giản Tầm nghe giảng cảm thấy có chút nhàm chán, liền lấy bút vẽ một con tôm lên giấy.
Đây là điều mà hôm qua lão sư đã dạy, cậu định chờ một lát tan học sẽ đem về cho Hạ Minh Chiêu và Giản Tấnxem, để phụ hoàng và cha khen.
Kết quả Hạ Kỳ vừa nhìn thấy liền lấy ra một cây bút, vẽ đè lên con tôm của cậu!
Giản Tầm nổi giận, liền vẽ một con lợn trước đây được Giản Tấn, quay sang Hạ Kỳ nói: "Đây là ngươi!"
"Ngươi mới là lợn!" Hạ Kỳ thấp giọng nói.
Lão sư dạy học họ tương đối nghiêm khắc, Yến Vương cũng trăm dặn ngàn dò Hạ Kỳ tuyệt đối không được gây chuyện. Thanh âm Hạ Kỳ lúc này cũng rất nhỏ, Giản Tầm liền thấp giọng cùng cậu ta tranh luận: "Ngươi béo, ngươi mới là lợn."
"Ngươi là chó con!"
"Ngươi là lợn!"
"Chó con!"
"Lợn!"
Hai người cứ như vậy lời qua tiếng lại, Hạ Minh Chiêu vừa đúng lúc nghe được.
Nghe bọn họ tranh cãi, Hạ Minh Chiêu có chút buồn cười, tâm tình đã vui vẻ hơn. Nhưng vào lúc này, Hạ Kỳ đột nhiên nói: "Ngươi là dã hài tử!" (con hoang)
"Ta mới không phải dã hài tử!"
"Ngươi chính là dã hài tử, ngươi là đứa không có nương dã hài tử."
"Ai nói, ta có nương!" Giản Tầm nói.
"Ngươi mới không có, mẫu thân ngươi đã chết." Hạ Kỳ nói.
"Mẫu thân ta sống rất tốt, mới không có chết." Giản Tầm không cao hứng.
Hạ Kỳ nói: "Mẫu thân ngươi nếu là không chết, vậy nàng ta đang ở nơi nào, vì cớ gì chưa từng thấy qua?"
"Ngươi...... Dù sao mẫu thân ta vẫn đang sống rất tốt." Giản Tầm nói.
"Mới không đâu, mẫu thân ngươi đã chết, cha ngươi cũng không thích ngươi!"
"Cha ngươi mới không thích ngươi, cha ta rất thích ta! Cha nói ta là tiểu bảo bối cha thích nhất, cồn có...... Ít nhất hiện tại ta là tiêu bảo bối cha ta thích nhất!" Giản Tầm vốn định nói cậu là ngươi cha thích nhất, nhưng đột nhiên nghĩ đến người cha cậu thích nhất hiện tại phải là phụ hoàng cậu mới phải.
Hơn nữa...... sau này cậu còn có đệ đệ, cậu sẽ không còn là đứa nhỏ cha cậu thích nhất, cha cậu nói, con của cha, cha đều sẽ thích.
Nghĩ như vậy, Giản Tầm liền có chút ủy khuất.
"Cha ngươi nếu thực sự thích ngươi, vì sao cha người lại không nuôi ngươi?"
"Cha ta chỗ nào thì không nuôi ta!" Giản Tầm nói: "Ta là được cha ta nuôi lớn!"
"Hừ! Ta nghe người ta nói, cha ngươi không thích mẫu thân ngươi, cho nên sai ngươi giết mẫu thân ngươi, cũng chưa từng ngươi." Hạ Kỳ nói.
Hạ Minh Chiêu nghe đến đó, mày nhăn lại.
Y không nghĩ đến thế nhưng có người dám nói những lời như vậy về Giản Tầm!
Giản Tầm dù sao cũng chỉ là trẻ con, nếu bị người cố ý làm chệch hướng, nghĩ rằng mẫu thân của cậu là bị cha cậu giết, vậy về sau cậu đối với Giản Tấn chắc chắn trong lòng cũng sẽ có khúc mắc.
Còn về người cha đem cậu nuôi lớn trong miệng Giản Tầm...... Hạ Minh Chiêu vẫn luôn cho đó là Giản Tấn.
Nghĩ nghĩ, Hạ Minh Chiêu lại nghe được Giản Tầm nói: "Ngươi nói bậy, cha ta thích mẫu thân ta nhất!"
Hạ Minh Chiêu hóa ngốc.
Giản Tầm nói cậu có mẫu thương, nói mẫu thân cậu không chết, y cũng không để ý, chỉ đơn giản nghĩ hẳn đây chắc là do Giản Tấn đã nói như vậy với cậu, để dỗ cậu vui. Nhưng giờ Giản Tầm lại nói cha cậu thích mẫu thân cậu nhất?
Cha trong miệng Giản Tầm, rõ ràng là Giản Tấn.
"Cha ta thích mẫu thân ta nhất, mẫu thân ta còn sắp sinh cho ta một đệ đệ!" Hạ Kỳ nói: "Nữ nhân khác, cha ta đều không thích."
"Cha ta sẽ không bao giờ có nữ nhân khác! Hơn nữa ta cũng sẽ có đệ đệ." Giản Tầm nói.
Giản Tầm tuổi còn nhỏ, tranh cãi một hồ, liền không cẩn thận nói hệt bí mật cha cậu dặn không được nói với bất cứ ai ra.
Giờ phút này Hạ Minh Chiêu như bị sét đánh bên tai.
Giản Tầm nói gì cơ? Giản Tầm nói cậu còn có một đệ đệ?
Này rốt cuộc là chuyện gì?
Cha nương trong miệng Giản Tầm, rốt cuộc là ai?
Hạ Minh Chiêu rất muốn nói với chính mình, người cha trong miệng Giản Tầm là một người khác, hẳn là người cha thân sinh của cậu, nhưng này cũng không đúng.
Dựa theo tin tức hắc y vệ tra được, Cha nương thân sinh của Giản Tầm từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ xuất hiện qua, Giản Tấn cũng từng nói, Giản Tầm là do hắn thấy đứa trẻ bị vứt bỏ trên đường nên mới nhặt về, chưa từng nói gì về cha nương thân sinh của Giản Tầm.
Từ từ, không lâu trước đây, Giản Tấn có từng nói qua, mẫu thân của Giản Tầm có vẻ ngoài rất giống mình.
Hạ Minh Chiêu tận lực ép xuống nghi ngờ của bản thân, tiếp tục chú ý nghe kỹ lời Giản Tầm nói.
Giản Tầm cảm giác có gì không thích hợp, nhưng tuổi cậu còn nhỏ, tinh thần lực cũng chưa phát triển toàn bộ, hơn nữa cậu vẫn đang bận cùng Hạ Kỳ cãi nhau, cũng liền không quan tâm đến người chung quanh.
Hạ Kỳ lúc này có chút ngốc: "Ngươi cũng có đệ đệ? Vậy đệ đệ ngươi đâu?"
"đệ đệ ta...... đệ đệ ta còn đang ở túi...... Còn ở trong bụng, phải một thời gian nữa mới ra đời," Giản Tầm nói, "đệ đệ ta đương nhiên sẽ không giống đệ đệ ngươi, cậu nhất định sẽ đặc biệt thông minh, thông minh giống ta! Không giống với đệ đệ ngươi, đệ đệ ngươi nhất định là giống ngươi, vừa béo vừa ngốc!"
Biểu tình của Giản Tầm lúc này càng không phải nói, vô cùng đắc ý.
Hạ Minh Chiêu bỗng nhiên xoay người rời đi.
Chu thống lĩnh mơ mơ hồ hồ mà đi theo sau Hạ Minh Chiêu, không hiểu vì sao Hạ Minh Chiêu đã đi đến cửa Thượng Thư Phòng rồi lại đột nhiên bất động, đứng im một quãng thời gian, lại xoay người rời đi.
Bệ hạ đây là làm sao vậy?
Giờ này khắc này, Hạ Minh Chiêu chỉ cảm thấy cả người rét run.
Vốn mấy ngày nay đã nghĩ đến rất nhiều điều đáng ngờ, hiện giờ liền như tảng băng ngầm dưới lòng đại dương trồi lên mặt biển.
Giản Tấn nói Giản Tầm không phải thân sinh nhi tử của hắn, nhưng lại đối với Giản Tầm hết mực yêu thương, Giản Tầm trừ bỏ tướng mạo giống y, những mặt khác đều hoàn toàn giống Giản Tấn.
Y không muốn nghi ngờ Giản Tấn, cho nên hết lần này đến lần khác đều xem nhẹ những điểm đáng ngờ này, lúc trước vốn vẫn luôn cảm thấy Giản Tấn tiếp cận là muốn hại y, cuối cùng bởi vì nghe được câu thích đơn giản của Giản Tấn, liền buông bỏ mọi nghi ngờ mà tin Giản Tấn.
Nhưng xem ra những lời Giản Tấn nói...... Sợ là tất cả đều là giả!
Điều khác không nói, chỉ nói việc Giản Tấn bảo bọn họ đã kết làm bạn lữ...... Rõ ràng năm đó Giản Tấn vẫn luôn đối với y vô cùng lạnh nhạt.
Người có tinh thần lực không ổn định vốn đã dễ nghĩ nhiều, càng đừng nói những lời Giản Tấn nói luôn có trăm ngàn sơ hở.
Hạ Minh Chiêu cố gắng cắn chặt hàm răng, ép mình bình ổn tâm tình, nhưng nhịn không được mà rùng mình, cả người đều run hết lên.
Giản Tầm nói cậu còn có một đệ đệ, dựa theo ý tứ trong lời Giản Tầm mà nói, đệ đệ của cậu hiện còn đang ở trong bụng mẫu thân cậu.
Vậy mẫu thân của Giản Tầm nương rốt cuộc là ai?
Việc này rốt cuộc là chuyện gì?
Giản Tấn và y ở bên nhau đã được vài tháng, không lẽ trong khoảng thời gian này, Giản Tấn đã giấu y ra ngoài...... vụng trộm?
Giản Tấn thường xuyến ghé tửu lầu ăn cơm, thực ra không phải đi gặp quốc sư, mà là đi gặp nữ nhân kia?
Giản Tầm, là được Giản Tấn và một nữ nhân có vẻ ngoài giống mình sinh ra?
Hiện tại bọn họ lại sinh thêm một đứa, chẳng lẽ Giản Tấncòn muốn nói với y đứa trẻ cũng là bị vứt bỏ, sau đó được hắn ôm về?
Sao lúc trước y lại ngu ngốc như vậy, hoàn toàn không nghi ngờ bất cứ điều gì! Giản Tấn tùy tiện nhặt một đứa nhỏ, sao có thể giống y như đúc như vậy?
Rốt cuộc Giản Tấn muốn làm cái gì?
Hạ Minh Chiêu đột nhiên lại nghĩ tới một ít hoài nghi khi trước của mình về Giản Tấn, y nghi ngờ Giản Tấn dụng tâm kín đáo tiếp cận mình là vì muốn đưa Giản Tầm lên làm hoàng đế.
Cẩn thận suy ngẫm lại, hiện tại y còn không phải là đang bồi dưỡng Giản Tầm, một đứa nhỏ không hề có quan hệ huyết thống với mình lên làm hoàng đế?
Hạ Minh Chiêu đi vài bước, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
"Bệ hạ!" Chu thống lĩnh sốt ruột: "Bệ hạ, ta đi tìm Hồ thái y."
"Chậm đã." Hạ Minh Chiêu gọi chu thống lĩnh lại.
Hạ Minh Chiêu đã rất lâu không cần tìm Hồ thái y.
Y biết mình không còn sống được bao lâu, dứt khoát cũng không đi tìm thái y nữa...... Dù sao gần đây thân thể y vẫn luôn không tồi.
Nhưng hiện tại ngẫm lại, y không muốn tìm thái y, có lẽ không đơn giản chỉ vì biết mình không có khả năng cứu chữa, mà còn có khả năng là vì...... trong tiềm thức của y lo lắng Hồ thái y vạch trần sự thật giả dối về Giản Tấn.
Thân thể y đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, có thể là vì ăn phải nha phiến?
"Bệ hạ, ngài nên để thái y đến xem bệnh cho ngài." Chu thống lĩnh nói.
"Không cần," Hạ Minh Chiêu từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc khăn tay lau máu trên khóe miệng, "Giản Tấn hiện giờ đang ở đâu?"
Khăn tay trên tay y đang dùng, là của Giản Tầm.
Giản Tầm tuổi còn nhỏ, có đôi khi ăn đồ sẽ dính gì đó trên khóe miệng, Giản Tấn liền chuẩn bị cho cậu rất nhiều khăn tay.
Từ sau khi y mang theo Giản Tầm vào cung, Giản Tấn cũng liền tiện tay đưa cho y một ít khăn tay.
Y không để bụng chuyện Giản Tầm là hài tử của người khác, vẫn luôn cẩn thận chiếu cố cậu, kết quả thì sao?
Giản Tấn xem y là cái gì? Còn Giản Tầm...... Giản Tầm xem y là gì?
Giản Tầm đứa nhỏ này lớn lên thông minh đến kinh người, sợ là cậu vốn đã biết mọi chuyện...... Mấy ngày nay, có phải là cậu chỉ đang dỗ y vui vẻ?
Hắn bị một cái tiểu hài tử chơi đến xoay quanh?
Hạ Minh Chiêu cảm thấy có điểm không thể tưởng tượng, bỗng nhiên lại nghĩ tới quốc sư.
Quốc sư xác thật là có người có bản lĩnh, vậy trên đời có phải thật sự có một ít người cũng có năng lực phi thường?
Giản Tấn có phải cũng là một trong số đó? Còn có Giản Tầm......
Sau khi đăng cơ, Hạ Minh Chiêu đã từng tìm hiểu qua về lịch sử các đời quốc sư, trong đó có một sách cổ nào đó ghi lại quốc sư là những người có thần thông, có thể điều khiển tâm trí con người, mê hoặc nhân tâm, làm người đó đối với bọn họ nói gì nghe đó, còn có tài năng đã gặp qua là không bao giờ quên.
Sách này y xem đã lâu, lúc đó cũng không để bụng, thời gian qua lâu y cũng đã đem những điều trên sách viết quên sạch. Nhưng hiện tại, không biết vì sao lại nghĩ đến...... Hạ Minh Chiêu thoáng cái giật mình.
Hắn không tin con người còn có siêu năng lực, bởi vậy trước kia hoài nghi Giản Tấn tiếp cận mình dụng tâm kín đáo, chỉ dùng một ít đồ vật như nha phiến, nhưng hiện tại ngẫm lại......
Tiền nhiệm quốc sư đối với Giản Tấn xem bằng con mắt khác, tân nhiệm quốc sư cũng đánh giá cao Giản Tấn, Giản Tấn không lẽ là cùng một giuộc với bọn họ?
Cho nên, Giản Tấn là dùng thủ đoạn mà quốc sư bày cho hắn để mê hoặc y?
Vị tân nhiệm quốc sư từng trước mặt mọi người nói tiền nhiệm quốc sư không có lĩnh, nhưng hắn có...... Cho nên tiền nhiệm quốc sư chỉ có thể giúp tiên đến làm chân chạy việc, mà tân nhiệm quốc sư là muốn cấu kết cùng Giản Tấn, mưu đồ soán ngôi?
Đầu Hạ Minh Chiêu lại ẩn ẩn đau.
Y rất muốn rời xa Giản Tấn, như vậy mới có thể thoát khỏi khống chế của hắn.
Nhưng y làm không được, hắn hiện tại chỉ muốn được nhìn thấy Giản Tấn. Thậm chí y còn ngóng trông những suy đoán hết thảy này đều hoàn toàn là giả, có lẽ Giản Tầm chỉ là trẻ con, vì háo thắng nên mới nói bậy.
Nhưng dù cho không có những lời Giản Tầm nói hôm nay, Giản Tấn cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Hạ Minh Chiêu trong lòng suy đi nghĩ lại đã một lúc lâu, chu thống lĩnh không hề hay biết, hắn cũng chỉ biết...... Hạ Minh Chiêu sau khi hỏi Giản Tấn, liền trầm mặc trưng ra sắc mặt khó xem, trên người cũng tỏa ra sát khí không ngừng.
Chu thống lĩnh nói: "Bệ hạ, hắc y vệ ra roi thúc ngựa đến báo, Giản Tấn là đang ở tửu lầu ăn cơm."
"Đưa ta qua đó!" Hạ Minh Chiêu nói.
"Vâng, thưa bệ hạ." chu thống lĩnh nói.
Hạ Minh Chiêu lúc này đột nhiên nhìn về phía chu thống lĩnh: "Giản Tấn nói là đi tửu lầu ăn cơm, nhưng lại lẻn đi nơi khác...... Việc này không phải hôm nay người mới phát hiện phải không?"
"Thần......" Chu thống lĩnh căn bản không dám nói dối.
Kỳ thật mấy ngày trước hắn đã phát hiện Giản Tấn bề ngoài đi tửu lầu ăn cơm, nhưng lại âm thầm rời đi nơi khác.
Nhưng hắn cũng biết Giản Tấn là người được Hạ Minh Chiêu đặt trong đầu quả tim, lúc ấy biết chuyện cũng không dám khai báo, lại qua mấy ngày, Giản Tấn lại làm như vậy một lần nữa, mới đến tìm Hạ Minh Chiêu báo.
Hạ Minh Chiêu lên ngựa, một đường đi đến tửu lầu mà chu thống lĩnh chỉ đường, Giản Tấn đến tửu lầu cũng chưa tới một canh giờ.
Việc Hạ Minh Chiêu đột nhiên quyết định ra cung, nếu là một hoàng đến thánh minh, nhất định sẽ có rất nhiều người ngắn cản, hoàng đế cũng sẽ từ bỏ quyết định bồng bột đột nhiên muốn xuất cung, đợi sau khi chuẩn bị chu toàn rồi mới lại xuất cung.
Nhưng Hạ Minh Chiêu cũng không phải một hoàng đế thánh minh, vẫn luôn mang tiếng xấu, cũng đương nhiên không ai dám ngăn cản.
Dù cho có là chu thống lĩnh, người cầm đầu hắc y vệ, cũng chỉ có thể ra roi thúc ngựa theo sau, làm tốt công tác bảo hộ hoàng đế.
Hắc y vệ xuất động rất nhiều binh mã, lúc trước bá tánh ven đường sẽ sợ hãi mà nhanh chóng vào nhà đóng cửa. Nhưng gần đây những thuyết thư tiên sinh ở kinh thành kể với họ rất nhiều chuyện bát quái họ xem được trên kinh thành nhật báo. Bá tánh kinh thành cũng từ đó mà không còn ác cảm với hắc y vệ như trước, còn cảm thấy hắc vệ vô cùng chính nghĩa, là nghĩa quân thay mặt bá tánh diệt trừ tham quan.
Tuy họ vẫn theo phản xạ mà trốn vào nhà, nhưng cũng không sợ hãi như trước.
"Những hắc y vệ này thoạt nhìn thật lợi hại!"
"Nghe nói bọn họ đều là trảm tham quan!"
"Bọn họ hôm nay muốn đi bắt ai?"
"Tốt nhất bệ hạ đem tham quan đều giết sạch!"
......
Cẩn thận ngẫm lại, hắc y vệ trước kia chưa bao giờ ức hiếp người vô tội, lúc trước họ còn cảm thấy hắc y vệ mặt mũi hung tợn, chắc chắn đều là ác nhân, hiện giờ họ biết họ đã nghĩ rồi!
Dưới những ánh nhìn chăm chú của bá tánh, hắc y vệ ngừng trước cửa tửu lầu.
Cùng lúc đó, mọi người cũng chú ý tới người đang được hắc y vệ vây quanh, toàn thân khoác trường bào đen, dùng chỉ vàng thêu rồng. Bộ long bào này chỉ là thường phục của Hạ Minh Chiêu, cũng không quá đặc biệt chói mắt, nhưng vẫn có rất nhiều người nhận ra.
"Đó là bệ hạ?"
"Bệ hạ sao lại tới?"
"Có phải đến thẩm vấn tham quan hay không?"
"Bệ hạ thoạt nhìn thật uy nghiêm!"
......
Những lời này Hạ Minh Chiêu đều nghe thấy rất rõ ràng.
Y cảm giác được ngũ quan của mình càng ngày càng nhạy.
Nhưng hiện y cũng không rảnh quản chuyện này, y chỉ ngay lập tức muốn nhìn thấy Giản Tấn.
Y muốn biết rõ ràng, Giản Tấn có thực sự thích mình hay không.
Nếu là Giản Tấn không thích mình...... không bằng mình làm cho Giản Tấn và mình chết cùng một chỗ?