Tần Vương cùng ngày liền tiến cung, muốn đến gặp Hạ Minh Chiêu hỏi thăm tin tức —— Hạ Minh Chiêu trên tay có hắc y vệ, có lẽ y sẽ biết người đứng sau màn là ai......
Tần Vương có tâm tìm hiểu, nhưng Hạ Minh Chiêu đến bóng dáng cũng không thấy, chỉ cho người đi thẩm vấn Tần Trung Hải và sự việc liên quan đến quan viên kia.
Sự tình của Tần Trung Hải mấy chốc liền được điều tra rõ. Xác thực Tần Trung thật sự đã nhẫn tẫm không thỉnh đại phu vào lúc nguyên phối sinh bệnh, còn chỉ cho nàng ăn một chút cháo đạm bạc......
Một nữ nhân, thân thể đã không khỏe, còn không có cơ hội ăn chút đồ dinh dưỡng mà chỉ có thể uống cháo loãng qua ngày...... Nàng đương nhiên sẽ mất mạng!
Còn hai đứa nhỏ không phải Tần Trung Hải động thủ, mà là do kế thê làm.
Vị kế thê kia của Tần Trung Hải đã ám chỉ với hạ nhân bên người được phái đi chăm sóc con riêng của nguyên phối, chỉ cần thiếu gia tiểu thư mất mạng, bọn họ liền có thể trở lại kinh thành......
Những hạ nhân được phái đi này đều là người sinh sống ở kinh thành, tự nhiên suy nghĩ cũng sẽ luôn hướng về kinh thành. Hai đứa nhỏ lúc ấy tuổi không lớn, lại bị bọn họ bạc đãi mọi mặt, bệnh chết cũng là điều hết sức bình thường.
Cuối cùng hắc y vệ còn tra ra được một đứa trẻ lớn hơn trong đó thậm chí không phải bệnh chết, mà là sau khi đứa nhỏ khác chết đã làm ầm ĩ không thôi, bị bọn họ dùng chăn bịt chết.
Sự tình như vậy, chức quan của Tần Trung Hải khẳng định khó giữ, mà quan viên dưới trướng Tần Vương kia, đồng dạng cũng bị yêu cầu trị tội.
Thuộc hạ của Tần Vương vẫn còn chưa nhận được phán quyết, Số thứ 3, 4, 5 của 《 kinh thành nhật báo cũng liên tiếp nóng hổi xuất xưởng......
Lúc trước khi《 kinh thành nhật báo 》vừa được tung ra, danh tiếng của Hạ Minh Chiêu kém đến ma chê quỷ hờn, nhưng sau khi những chuyện xấu của không ít quan viên được phơi bày, bị người đời phỉ nhổ, chỉ trích, 《 kinh thành nhật báo 》 ngược lại vẫn chưa hề đề cập tới Hạ Minh Chiêu.
Mà điều đáng nói là...... những quan viên bị vạch trần hành vi phạm tội trên《 kinh thành nhật báo 》, cuối cùng đều bị trị tội...... Chuyện này ở thời cổ đại quá mức kinh người.
Cả kinh thành đều không khỏi xôn xao!
Trước đây những thư sinh ở kinh thành đều luôn đồng tình cho những quan viên bị Hạ Minh Chiêu sát phạt quyết đoán, luôn giúp bọn họ thay mặt nói chuyện, nhưng ngắn ngủn chỉ trong năm ngày, ai còn nghĩ tới những người đó?
Đảo mắt đã đến ngày thứ sáu.
Sau năm ngày 《 kinh thành nhật báo 》ra mắt, không chỉ hiệu sách, mà cả ở các tửu lầu địa phương linh tinh mới sáng sớm đã chật cứng người xếp hàng, chờ mua số mới nhất.
Cũng không biết hôm nay, quan viên nào sẽ lên báo!
Dân chúng bình thường chỉ xem náo nhiệt, nhưng quan viên kinh thành lại không khỏi nơm nớp lo sợ chính mình sẽ xuất hiện trên mặt báo...... mặc kệ thế nào, mọi người đều vội vã đến mua báo.
Phía nam đường cái Kinh thành, hiệu sách.
Chưởng quần lúc trước còn sợ hãi rước họa vào thân, hiện tại đã bình tĩnh hơn nhiều.
Những quan viên bị kể tội trên báo đều đã bi xử trí, hắc y vệ cũng không đến tìm hắn gây phiền toái, chuyện rao bán 《 kinh thành nhật báo 》cũng không làm ông sợ nữa. Thậm chí còn có một loại cảm giác kích thích, tràn ngập hứng thú.
Chẳng hạn như hôm nay, ông vui vui vẻ vẻ mà dọn ra ghế và khăn ra, bắt đầu rao bán số thứ 6.
Quan viên xấu số hôm nay được điểm mặt trên 《 kinh thành nhật báo 》là một người không lâu trước đây vừa bị Hạ Minh Chiêu chém đầu - Vương đại nhân.
Đoạn đầu là dùng giọng điệu dí dóm nhưng châm biếm Vương đại nhân làm thế nào thu tiền người tài, giúp người tiêu tai, phán án lung tung.
Vương đại nhân sinh ra trong gia đình thế gia, đặc biệt chú trọng mặt mũi, mà muốn duy trì mặt mũi thì không thể thiếu tiền... đã không biết bao lần tham ô ngân lượng.
Thậm chí còn vì coi trọng một phụ nhân trẻ tuổi đã có trượng phụ mà ngấm ngầm gán một tội danh giả cho trượng phụ đó, bắt ép phụ nhân kia ký đơn hòa ly. Vị phụ nhân kia không muốn hòa ly đã tự sát
Số báo này vừa ra đã khiến toàn bộ kinh thành một trận trầm trồ.
Đặc biệt là mấy sự tình các số trước đều đã được xác thực đều là sự thật.
Đã vậy đến danh tính người bị hại cũng được viết rõ ràng rành mạch trên báo, không thể là dựng chuyện được.
Không ít người trước đây mắng Hạ Minh Chiêu tàn sát quan viên, nay bị những nội dung trong 《 kinh thành nhật báo 》tạt một chậu nước lạnh đến không nói nên lời.
Giản Tấn đối với hiệu quả này phi thường vừa lòng.
Những nội dung này đều là sự thật, hắn chẳng qua chỉ thêm mắm dặm muối tình tiết câu chuyện để gây kích động lòng người thêm thôi.
Vị phụ nhân được quan viên để mắt kia thực ra không phải tự sát, mà vẫn bị quan viên kia mang về phủ, khiến thê tử của quan viên kia ghen đến đỏ mắt. Cuối cùng thê tử của quan viên kia đã sai người dùng trượng đánh nàng ta, một người sống sờ sờ cứ như vậy mà bị đánh chết!
Càng có ý tứ chính là những người khi trước quỳ trước mặt hắn khóc nhào mắng hắn nịnh hạnh, nói Ha Minh Chiêu tàn sát mạng người cũng có thê tử của vị quan viên kia. Thực sự có ý tứ!
Cứ như vậy, những ngày tháng tiếp theo Giản Tấn trôi qua vô cùng nhàn nhã.
Những thủ hạ của quốc sư cũng rất nghe lời, chỉ cần hắn ra lệnh, bọn họ đều sẽ giúp hắn xử lý đến vô cùng hoàn hảo.
Vì thế hắn mỗi ngày chỉ cần ở trong phủ viết chuyện xưa, lại cho người đi đưa đến hiệu sách là được.
Lúc đưa đến hiệu sách, hắn sẽ phân phó thuộc hạ mua thêm một tờ về đọc.
Giản Tấn nhìn 《 kinh thành nhật báo 》, liền cảm thấy sảng khoái.
Có điều những người khác cũng không nhàn nhã như vậy
Quan viên trong triều trừ những người thực sự thanh liêm chính trực, đều đối với 《 kinh thành nhật báo 》hận đến tận xương tuỷ.
Bọn họ hoặc nhiều hoặc ít, đều đã từng làm một ít chuyện không quang minh chính đại, nếu không may bị điểm mặt trên 《 kinh thành nhật báo 》...... Vậy mặt già của bọn họ còn biết để ở đâu!
Mấy ngày nay bọn họ đều nơm nớp lo sợ, một bên giận mắng, một bên lại trộm mua 《 kinh thành nhật báo 》 về xem trên báo viết về mình không, sau đó xem ít chuyện bát quái nhà người khác.
Đồng thời, một số người có kiến thức trong lòng cả kinh —— 《 kinh thành nhật báo 》này, không phải là do bệ hạ xuất bản đó chứ?
Bọn họ lúc trước còn âm thầm vụng trộm cười trên nỗi đau của người khác, muốn nhìn bệ hạ bị chê cười, kết quả nháy mắt lại biến bệ hạ là người đứng sau xuất bản 《 kinh thành nhật báo 》...... này cũng thật quá kinh động!
Lo lắng hãi hùng vài ngày, người vẫn luôn nghĩ rằng có người muốn mượn 《 kinh thành nhật báo 》để hạ bệ Hạ Minh Chiêu - Tần Vương nhìn cục diện hôm nay mà không khỏi trầm mặc.
Ngay khi phát hiện Giản Tầm và Hạ Minh Chiêu lớn lên giống nhau như đúc, Tần Vương vẫn luôn an phận, mấy hôm trước thấy nhiều người mắng Hạ Minh Chiêu, hắn vẫn luôn âm thầm cười trộm. Kết quả, hắn vui vẻ chưa được mấy ngày, liền phát hiện mình nghĩ sai rồi.
《 kinh thành nhật báo 》này căn bản không phải hại Hạ Minh Chiêu, rõ ràng là giúp Hạ Minh Chiêu.
Hạ Minh Chiêu đủ tàn nhẫn! Vứt bỏ Tần Trung Hải để tẩy trắng cho chính mình!
Tần Vương cho gọi phụ tá đến, lo lắng nhìn về phía bọn họ: "Các ngươi nói, bệ hạ có thể hay không hoài nghi người đứng sau chuyện trước đó là ta? Cho nên mới rắp tâm muốn đối phó ta?"
Những người mặc đồ tang mắng chửi Giản Tấn, khẳng định là có người đứng sau âm thầm sai sử. Hắn lúc trước còn cảm thấy người sau màn sai sử làm rất tốt, rất đẹp, hiện tại lại không khỏi lo lắng—— nếu người khác cảm thấy là do hắn sai sử thì phải làm sao bây giờ?
"Vương gia yên tâm, hắc y vệ không có gì là không tra được, hẳn là có cho Vương gia một cái trong sạch." Phùng tiên sinh nói.
Tần Vương: "......" Này cồn tệ hơn! Hắc y vệ nếu thật sự không có gì là không tra được, vậy mấy chuyện lúc trước hắn mưu tính.....
Còn có...... Nếu 《 kinh thành nhật báo 》cũng điểm mặt gọi tên hắn thì làm sao bây giờ?
Phải biết rằng, hắn cũng đã ngấm ngầm làm không ít chuyện không mấy phúc hậu!
Tần Vương quả thật muốn khóc.
《 kinh thành nhật báo 》 trước khi xuất bản đều luôn được đưa đến Hạ Minh Chiêu trước khi xuất bản. Trước đó, Chu thống lĩnh còn muốn đem người sau màn bắt lại, giờ xem vẻ mặt tràn đầy sùng bái của Hạ Minh Chiêu, lại có điểm nghi hoặc —— bệ hạ không cho hắn xen vào chuyện 《 kinh thành nhật báo 》, mà nội dung tờ báo này cũng đi theo hướng có lợi cho bệ hạ, giống như người sau màn là bệ hạ. Nhưng bệ hạ lại bảo hắn đi tra người sau màn....Chu thống lĩnh thực nghi hoặc.
Mà Hạ Minh Chiêu lúc này lại ở trong lòng tấm tắc khen Giản Tấn. Viết rất tốt!
Y đã xem qua nội dung của số báo ngày mai, viết đến còn so với số hôm nay tốt hơn!
Có thể nói, mọi uqan viên góp mặt trên 《 kinh thành nhật báo 》 đều xác định là xong đời!
May mắn người khác không biết đây là Giản Tấn viết, bằng không vào lần thượng triều tới, bọn họ còn không vén tay áo tìm Giản Tấn liều mạng mới là lạ!
Y biết Giản Tấn thân thủ tốt, nhưng đối phó với một đám lão nhân tóc trắng xoá, hẳn là cũng rất phiền toái?
Hạ Minh Chiêu đem tờ báo xem lại một lần, khóe miệng câu lên.
Y kỳ thật không để bụng người khác nói gì về mình, so sánh mà nói, ngược lại đối với những người đem Giản Tấn nói thành nịnh hạnh lại vô cùng tức giận.
Nhưng hiện tại nhìn thấy Giản Tấn vì mình đứng ra nói chuyện, tâm tình Hạ Minh Chiêu vô cùng tốt.
Y không khỏi lại muốn tặng chút đồ cho Giản Tấn......
Nghĩ nghĩ, Hạ Minh Chiêu nói với chu thống lĩnh: "Đem nghiên mực tốt nhất trong quốc khố đến đưa qua cho Giản Tấn"
"Vâng, thưa bệ hạ." Chu thống lĩnh đang muốn ra cửa, Hạ Minh Chiêu lại nói: "Đúng rồi, lúc trước có người hiến tặng cho phụ hoàng mười hai cái ngọc thạch để chặn giấy, cũng đưa qua cho Giản Tấn luôn đi."
Bộ ngọc thạch kia có tổng cộng mười hai cái, có thể dùng để chặn giấy cũng có thể sử dụng như vật trang trí, đều là dùng ngọc thạch chất liệu quý hiếm nhất để điêu khắc, vô cùng đáng giá.
Phụ hoàng y năm đó nhận bộ ngọc thạch này còn tặng không ít đồ giá trị cho người hiến tặng......
Hạ Minh Chiêu cho người đưa đồ cho Giản Tấn, tiện thể gọi Giản Tầm tới, cùng Giản Tầm xem tấu chương.
Giản Tầm ngay từ đầu đã một lòng muốn ở cùng Hạ Minh Chiêu, cho nên mặc kệ Hạ Minh Chiêu muốn cậu làm cái gì, cậu đều nguyện ý, xem tấu chương cũng xem đến cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng hiện tại ở chung với Hạ Minh Chiêu thời gian dài, Hạ Minh Chiêu đã càng ngày càng sủng ái cậu......
Giản Tầm nói: "Phụ hoàng, con không muốn xem tấu chương......"
Những tấu chương thật chẳng có gì hay, một chút thú vị cũng không có!
"Không được! Con nhất định phải xem." Hạ Minh Chiêu nói.
Giản Tầm còn nhỏ như vậy, y cũng không muốn làm khó Giản Tầm, nhưng thân thể y đã kém đến như vậy...... Giản Tầm cần phải nhanh chóng trưởng thành, nhanh chóng học thánh thạo cách phê duyệt tấu chương.
Kỳ thật hắn cũng có thể chỉ dạy cho Giản Tấn, nhưng Giản Tấn hiện tại mỗi ngày đều mệt đến mức vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ, hắn cũng không muốn lại bắt Giản Tấn mỗi ngày phải xem tấu chương.
Nếu Giản Tấn không xem, cũng cũng chỉ có để Giản Tầm xem.
Hạ Minh Chiêu rất cường ngạnh, không vì Giản Tầm tỏ ra đáng thương mà thay đổi ý định. Giản Tầm cảm nhận rõ ý cương quyết của phụ hoàng qua tinh thần lực, cũng chỉ có thể đáng thương mà tiếp tục học.
Cũng may Hạ Minh Chiêu cũng không phải không cho cậu nghỉ ngơi, ôm Giản Tầm học một lúc, Hạ Minh Chiêu liền gọi người bưng các loại điểm tâm cho cậu ăn.
Đương nhiên, chính y cũng ăn một chút.
Giản Tầm và Giản Tấn không hổ là phụ tử, sức ăn vô cùng tốt, y cả ngày cùng hai phụ tử này ở bên nhau, lượng đồ ăn mỗi ngày ăn vào đã nhiều hơn trước đáng kể, thậm chí còn béo lên một vòng.
Không đúng, y sao lại cảm thấy Giản Tầm và Giản Tấn không hổ là phụ tử? Bọn họ căn bản không phải phụ tử.
Bất quá cũng thật trùng hợp, Giản Tấn tùy tiện nhặt một hài tử về, bề ngoài lớn lên nhìn giống y, nhưng những mặt khác lại cực kỳ giống Giản Tấn.
Hạ Minh Chiêu cùng Giản Tầm ăn một ít, lại tiếp tục giảng dạy Giản Tầm các loại tri thức, đồng thHạ Minh Chiêuời cũng cân nhắc mời thêm mấy đại nho (*bậc học giả có học vấn cao) tới dạy Giản Tầm.
Đương nhiên, y mời đại nho đến cũng không phải để những đại nho đó dạy cho Giản Tầm kiến thức vỡ lòng, mà là hy vọng những đại nho đó có thể cung cấp thêm nhiều kiến thức sống cho Giản Tầm, để Giản Tầm có thể hiểu biết nhiều hơn về thế giới.
Tạm gác chuyện này vào trong lòng, mắt thấy thời gianHạ Minh Chiêđã không sai biệt lắm, Hạ Minh Chiêu liền mang theo Giản Tầm xuất cung, đi tìm Giản Tấn.
Sinh hoạt gần đây khiến y thực sự yêu thích.
Ban ngày mang theo Giản Tầm học hỏi chuyện trong cung, buổi tối cùng Giản Tấn âu yếm bên nhau, cuộc sống trôi qua quá thư thái, đầu của y cũng không còn đau như trước.
Nếu ngày tháng sau này cũng có thể vẫn luôn như vậy trôi qua thì thật tốt.
Hạ Minh Chiêu đối với sinh hoạt gần đây thực vừa lòng, Giản Tấn cũng như vậy.
Hắn không hề muốn đem chuyện mình đến từ tương lai nói cho Hạ Minh Chiêu, hoàn toàn không muốn kích thích Hạ Minh Chiêu, tinh thần lực của Hạ Minh Chiêu cũng càng ngày càng ổn định!
Điều này cũng có một phần công lao từ việc hắn mỗi ngày giúp Hạ Minh Chiêu làm trị liệu tinh thần lực, Giản Tầm là hài tử của Hạ Minh Chiêu, cũng có thể giúp Hạ Minh Chiêu trấn an tinh thần lực.
Bất quá phần nhiều vẫn là do tự thân Hạ Minh Chiêu. Y vui vẻ, tinh thần lực cũng sẽ chuyển biến tốt!