Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 79: Bị chặn đường lui




Tạ Nhân đã lâu chưa được sủng ái, nay vừa tiến vào thị tẩm, không khỏi có chút khinh cuồng. Cũng may thị vệ ngoài cửa đều là người trong cung mang đến, coi như tri kỷ đắc dụng, y ở bên trong cùng Tuyên đế lâu như vậy, cũng không có ai dám tới quấy rầy, ngược lại đều thay y che lấp. Chúng tướng sĩ lén nghĩ này nghĩ nọ thật sự là quản không được, nhưng bên ngoài lại không ai tìm ra được nhược điểm Tuyên đế tuyên dâm giữa ban ngày.

Thời điểm Tuyên đế tắm rửa, đã là buổi tối.

Trong quân dùng nước không tiện, tuy rằng Nam Cương khắp nơi đều có sông, nhưng muốn nấu nước nóng rồi đưa tới trướng Tuyên đế, không biết sẽ bị bao nhiêu cặp mắt nhìn vào. Ban ngày vô duyên vô cớ mà tắm gội thật sự quá gây chú ý, lúc Tạ Nhân muốn đi kêu nội thị chuẩn bị nước nóng, Tuyên đế lập tức ngăn cản, chỉ dùng khăn tùy ý xoa xoa, ngồi ở đầu giường cùng Tạ Nhân thương nghị việc dụng binh.

Thành Thanh Viễn tuy cao, nhưng binh lính Nam Cương cũng chỉ có bấy nhiêu người, bá tánh trong thành nhiều lắm chỉ cỡ hai ba vạn. Lúc Tạ Nhân mang binh công thành, bọn họ có thể bảo vệ được mấy ngày, nhưng đại quân đã tới, lại mang theo khí giới công thành, trong vòng mười ngày tất có thể phá tòa thành này. Tiếp tục xuôi theo dòng xuống hạ du sẽ là thành Tứ Hội, tòa thành kia so với thành Thanh Viễn càng khó công phá, thuỷ quân của Tạ Nhân lúc tiến xuống cần phải mang theo khí giới công thành.

Tạ Nhân thở dài: “Ta ở trong quân cũng đã một thời gian, những việc này phải nên tự mình thu xếp, há có thể để bệ hạ nhọc lòng? Ta đã tính qua, tuy rằng máy bắn đá mang theo không tiện, nhưng đại cung nỏ lại có thể tháo ra mang lên thuyền, lúc công thành lại dỡ xuống, so với trong tay không có khí giới vẫn tốt hơn nhiều. Lần này đả thông thủy lộ, về sau Phó đại nhân đưa lương theo đường thủy, sẽ nhanh chóng hơn so với di chuyển đường bộ.”

Được Tạ Nhân nhắc, Tuyên đế mới nhớ tới: “Phó Tương áp lương thế nào lại chậm như vậy? Tuy là trong quân không thiếu lương, nhưng vẫn nên cho người đi thúc giục một chút. Cũng may Nam Cương là nơi giàu có, đợi phá được thành Thanh Viễn, việc trước tiên vào thành là phải lấy lương thực bổ sung cho quân lương.”

Hai người đang thương nghị, có nội thị tiến vào đưa nước tắm, đầu cũng không dám nâng, buông thùng nước xuống xong liền lui ra. Tuyên đế phất tay nói: “Trẫm muốn tắm rửa, ngươi đi ra ngoài trước đi.”

Tạ Nhân nghe vậy liền đứng dậy, duỗi tay qua nhéo một cái trên eo hắn. Tuyên đế vốn là vì mặt mũi nên mới cố gắng chống cự tới giờ, hai chân đã có chút run rẩy, bị Tạ Nhân chọc một cái như thế, tuy rằng không kêu thành tiếng, nhưng lại theo phản xạ mà muốn tránh khỏi tay y, lập tức ngã xuống bên mép giường. Tạ Nhân tiến tới một bước giữ được Tuyên đế, chặn ngang ôm hắn đi đến sau bình phong, ung dung thong thả thay hắn cởi bỏ xiêm y.

Tuyên đế thật sự là eo đau chân mỏi, ngồi cũng đã khó khăn, càng vô lực giãy giụa, đành phải để Tạ Nhân giúp mình thay quần áo. Tuyên đế hiện tại đã có chút khai thông tư tưởng, giữa hai người còn cái gì mà chưa làm qua, cần gì phải xấu hổ nữa. Hắn ngồi yên ổn, Tạ Nhân cũng liền an tâm cầm lấy khăn tắm, trước tiên giúp Tuyên đế giải khai búi tóc, múc nước gội đầu, sau đó xắn tay áo, mò vào trong nước giúp hắn lau rửa thân thể, lấy ra tinh hoa mà mình đã bắn vào trong bụng Tuyên đế.

Lau rửa một hồi, ngón tay mò vào bên trong hậu đình Tuyên đế càng ngày càng sâu, nửa cánh tay đều bị nước thấm ướt. Tạ Nhân cũng không thèm để ý trên người ướt đẫm, chỉ hận không thể bước vào cùng tắm chung.

Cũng may khí hậu Nam Cương nóng bức, mùa đông ở đây so với mùa xuân ở phương bắc không khác nhau mấy, trận tắm rửa này mới không làm cho cả hai bị cảm lạnh. Đợi Tạ Nhân thu dọn xong mọi thứ, Tuyên đế đã thay đổi xong một thân thường phục. Tạ Nhân cũng thừa dịp bóng đêm mà bước nhanh trở về trướng của mình.

Ngày hôm sau, biểu tình mọi người nhìn Tạ Nhân đều có chút khác thường, duy nhất chính y vẫn bình tĩnh như mọi ngày, không thèm để ý tới ánh mắt của người khác. Thủ hạ của y là tư mã* Dữu Tân so với người khác càng lo lắng không yên, âm thầm lôi kéo y hỏi: “Tướng quân thật sự quyết tâm muốn vào cung? Bệ hạ đã ở trên triều ngay trước toàn thể văn võ bá quan tuyên bố sau này sẽ không nạp phi nữa, vạn nhất ngươi…… này chẳng phải là…… Hơn nữa trong cung còn có một Chu hoàng hậu cực kỳ được sủng ái, hắn vừa vào cung, bệ hạ liền bỏ qua toàn bộ tội danh mưu phản của Chu thị, ngươi xem xuất thân của Từ Văn Chiêu thì biết, hiện tại còn được trọng dụng nữa kìa.”

[*tư mã là một chức quan.]

Tạ Nhân lại dầu muối đều không ăn, không đem mấy người ở trong cung kia để ở trong lòng, chỉ mỉm cười an ủi: “Bệ hạ là thiên cổ minh quân, sẽ không bạc đãi ta. Nếu hắn bạc đãi, Tạ Nhân ta cũng không phải kẻ chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng.”

Trong lòng y đã sớm có tính toán, trận đánh này y buộc phải tận lực biểu hiện.

Sau Nguyên Đán một ngày, Tuyên đế liền tự mình tọa trấn đại quân, chỉ huy công thành. Tạ Nhân lãnh hai ngàn binh mã, kéo máy bắn đá cùng đại cung nỏ di chuyển đến nơi xa nhất của thành Thanh Viễn ― bắc môn. Tất cả đầu mũi tên cùng đạn đá đều bôi kín lưu huỳnh, dùng máy bắn vào thành, lại phái người xông qua loạn tiễn, đem mũi tên đã tẩm dầu cháy đỏ rực bắn lên đầu tường thành. Thừa dịp quân coi giữ thành bị lửa lớn cùng đạn đá làm cho hỗn loạn, một đội kỵ binh kéo theo đại chùy gỗ tới dưới cổng thành, hiệp lực phá mở cửa thành.

Tạ Nhân làm gương cho tướng sĩ, dẫn đầu một đội binh mã xông thẳng vào thành Thanh Viễn, trước tiên dẹp sạch quân coi giữ bắc môn, ngay sau đó liền hướng phủ nha trong thành mà phóng đi, bắt sống quan lại địa phương, khống chế kho lương trong thành. Đem những kẻ phản kháng đều bắt hoặc giết, chỉ để lại hai gã tham tướng ở phủ nha trông coi, chính mình cùng phó tướng chia quân hai lộ, chi viện hai cửa thành tây và nam.

Tạ Nhân hận không thể trở thành người đầu tiên nghênh đón Tuyên đế vào thành, liền dẫn một đội nhân mã thẳng tiến nam thành. Đến nơi mới phát hiện nam thành lại là địa phương quân địch bài bố binh lực nhiều nhất. Trong thành đường đi nhỏ hẹp, cưỡi ngựa ngược lại không tiện, lúc y đang giao chiến cùng quân binh canh giữ cổng thành, phía sau mới kéo đến mấy trăm người tiếp viện.

Thân binh lập tức chia làm hai cánh bảo hộ, khuyên y trở về cùng quân sĩ trong thành hội hợp. Tạ Nhân lại càng đánh càng hăng, trường thương trong tay sắc lạnh lóe sáng, chiến giáp trên người đã phủ đầy máu tươi, quần áo giống như nhúng trong máu. Tạ Nhân tiến lên phía trước, mũi thương chớp nhoáng, liền xẹt qua yết hầu mấy người, đạp lên núi thây biển máu giết tới tận cửa thành, mang theo thủ hạ thân binh mở ra cửa nam thành, nghênh đón tướng sĩ tấn công vào nam môn.

Một trận này khiến mọi người chân chính nhận thức được võ công của Tạ Nhân. Tấn công bắc môn chính là thủ hạ phó tướng của Ân Chính, sau khi đi vào đại môn nhìn thấy một rừng thi thể trên mặt đất, cùng động tác chém giết nước chảy mây trôi của Tạ Nhân, trong lòng liền sinh ra một trận hàn ý.

Đợi chiến trường được quét dọn sạch sẽ, Tuyên đế liền vào thành nghỉ ngơi chỉnh đốn, trước vì ba quân tướng sĩ khánh công, thuận tiện cho thám tử mang thư về các châu, dò hỏi xem Phó Tương trên đường áp lương có gặp phải vấn đề gì hay không, vì sao lâu như vậy vẫn không thấy trở về.

Tại bữa tiệc, chúng tướng đều truyền tai nhau về công tích của Tạ Nhân, ánh mắt nhìn y lập tức đều thay đổi. Tất cả mọi người đều là tướng quân lãnh binh đánh giặc, tự nhiên cũng giết không ít người, thậm chí có người còn rơi vào tình trạng hưng phấn lúc giết người, nhưng võ công trác tuyệt như Tạ Nhân, bình tĩnh đạm nhiên, giết người như bẻ hoa ngắt lá, quả thật không nhiều lắm.

Tuyên đế trong lòng cực kỳ kiêu ngạo, tại bữa tiệc liên tiếp ban rượu, hận không thể khiến cho tất cả mọi người ngồi đây đều biết Tạ Nhân là một tay hắn bồi dưỡng nên. Chỉ tiếc thái độ vui mừng hãnh diện vì thành tựu của ái đồ kia trong mắt kẻ khác, bao gồm cả bản thân Tạ Nhân, đều hoàn toàn không phải như vậy, ngược lại giống như hắn vô cùng sủng ái Tạ Nhân, muốn đem y thu nạp vào hậu cung!

Tuy nói thần tử không thể nghị luận gia sự của hoàng đế, nhưng Tuyên đế lại bày ra thái độ chói lóa rõ ràng như vậy, lúc Tạ Nhân lần thứ hai từ trong trướng của Tuyên đế trở về, ngay cả Dữu Tân người vẫn luôn lo lắng cho tương lai của y, đều không còn gì để nói. Dù sao nghe nói hai văn thần kia sau khi tiến thân làm phi tử vẫn ở trong triều làm quan, cùng lắm thì hắn đi theo Tạ Nhân vào kinh, làm tiếp cái chức tư mã của hắn vậy.

Còn về chuyện những người khác nghị luận ra sao thì…… bên văn thần đã vào cung hai vị, Chu gia tuy là võ tướng, tiến cung lại là đệ tử bàng chi chưa từng làm quan, hai so với một, võ tướng bên này vẫn có thể ‘chó chê mèo lắm lông’.

Đợi thành Thanh Viễn ổn định xong, Tạ Nhân tiếp tục xuất phát trước, xuôi theo dòng Bắc giang xuống Thừa châu, hướng về thành Tứ Hội. Lúc này trên thuyền của y mang theo rất nhiều khí giới công thành cùng chiến mã và bộ binh. Tuyên đế tuy có tâm giống Tạ Nhân muốn tự thân xuất trận, nhưng có Ân Chính cùng chúng tướng đau khổ khuyên bảo, cuối cùng hắn vẫn lưu lại trong quân doanh. Ân Chính phái hai đội kỵ binh men theo bờ sông đi trước, một là để dọn sạch chướng ngại của địch, hai là phối hợp với Tạ Nhân, sớm ngày công phá thành Tứ Hội, đỡ phải giống như lần trước công thành bất lợi, chỉ có thể ngồi chờ đại quân chi viện.

Tuyên đế lại mang theo đại quân ở lại thành Thanh Viễn nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày, một mặt chờ tấu chương từ trong kinh truyền đến, một mặt nghe Ân Chính hội báo việc an bài trong thành. Quân sĩ Nam Cương còn sót lại trong thành vừa mới thanh lọc chỉnh đốn xong, lúc đại quân đang muốn nhổ trại xuất phát, Ân Chính bỗng nhiên mang theo một binh lính người đầy tro bụi vết máu, xiêm y rách nát, hấp hối chạy tới yết kiến.

Ngay cả Ân Chính luôn tràn ngập sức sống, trên mặt lúc này cũng u ám vài phần, cau mày tấu: “Quận Trường Sa đã xảy ra chuyện, y chính là mới từ bên kia trốn về, còn Phó tướng quân…… sợ là tạm thời không thể về được.”

Tuyên đế giật mình trong lòng, lập tức nhạy bén mà nghĩ đến: Dám kéo chân sau của hắn, đây là có người muốn làm phản! Nhưng không muốn làm trò trước mặt thần tử, Tuyên đế vẫn giữ thần sắc bình thản, hướng về phía thám tử người đầy máu cùng tro bụi trấn an cười nói: “Bên kia xảy ra chuyện gì, ngươi cứ nói thẳng, không cần sợ hãi.”

Tuyên đế trời sinh vốn đã có tướng mạo đẹp đẽ, nhất cử nhất động đều phong tư lỗi lạc, ngay cả xụ mặt cũng không thể dọa người, huống chi cười lên lại càng cảm thấy đáng yêu dễ gần. Binh lính kia một đường bị không ít kinh hãi, lúc đến được đây mới yên lòng, ách thanh tấu: “Quận Trường Sa đã bị người chiếm, Phó tướng quân bị bắt giữ, lương thảo cũng bị người chặn đứng. Dương Sơn Quan đã bị phản tặc chiếm đóng, chúng ta hiện tại có muốn lui về Trung Nguyên sợ cũng lui không được!”

Vẻ mặt Ân Chính lập tức hiện ra lo lắng bất an, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tuyên đế, muốn nhìn ra ý tứ của hắn. Đáy lòng Tuyên đế tuy kinh giận, nhưng đời này việc xui xẻo hắn gặp cũng chẳng ít, nên mới không khẩn trương giống hai người kia. Hiện tại bất quá là quốc nội có kẻ tác loạn, trong tay hắn còn đang nắm mấy chục vạn đại quân, kinh thành lại có Chu Huyên tọa trấn, dù có người gan lớn tác quái sau lưng hắn, triều đình cũng sẽ không loạn đến nỗi không trụ được.

Tuyên đế lấy lại bình tĩnh, vội vàng hỏi: “Là kẻ nào chiếm Trường Sa? Thổ Phiên cấu kết cùng quan viên địa phương, xâm nhập Trung Nguyên?”

Thám tử kia khóc ròng nói: “Không biết có phải Thổ Phiên hay không. Theo tiểu nhân chứng kiến, đám người chờ sẵn giăng bãy chúng ta đều là người Hán, nhìn qua giống như quan viên, nhưng lại không phải quan viên Trường Sa mà chúng ta đã gặp qua trước đó. Tiểu nhân vô năng, không thể điều tra rõ lai lịch của những người này.”

Ân Chính chau mày, nhưng vẫn tận lực khuyên giải Tuyên đế: “Có lẽ chỉ là một quận Trường Sa rối loạn, những địa phương khác chưa chắc theo bọn họ làm phản. Bệ hạ thân thể nghìn vàng, không thể lưu lại nơi nguy hiểm như vậy. Ta phái người hộ tống bệ hạ trở về kinh, chúng ta có thể chọn tuyến đường đi Mân Trung, hoặc là từ Kiềm Trung……”

Tuyên đế đạm nhiên đáp: “Trẫm ở trong quân, có gì phải sợ. Hiện giờ đại quân đã xâm nhập sâu vào đất Nam Cương, cứ một đường giết thẳng tới đô thành, bắt giữ Nam Cương vương, nơi đó sẽ trở thành căn cứ để chúng ta tiêu diệt phản tặc. Nếu trẫm một mình chạy trốn trở về, mấy chục vạn quân sĩ ngoài kia thì phải làm sao bây giờ, ném ở chỗ này để bị người từng ngụm ăn tươi nuốt sống? Bọn phản tặc kia còn chưa đủ bản lĩnh để chiếm giữ kinh thành, trong kinh có hoàng hậu và hoàng thái tôn, nghịch tặc sẽ không làm gì được.”

Trong lòng Ân Chính tuy không để ý vài vị hậu phi kia, nhưng bị Tuyên đế tâm bình khí hòa mà chỉnh đốn một hồi như vậy, cũng bình tĩnh vài phần. Sau khi hạ quyết tâm, đầu óc của Ân Chính cũng xoay chuyển nhanh chóng: “Thần lập tức đi phong tỏa tin tức, miễn cho binh sĩ bất an. Người này thần sẽ dẫn xuống nghỉ ngơi, sau đó kêu chúng tướng tới thương nghị cùng bệ hạ bước tiếp theo phải đi như thế nào.”

Tuyên đế gật đầu đáp: “Không cần lo lắng, bọn họ có muốn từ Dương Sơn Quan một đường đuổi giết xuống đây, phải đụng độ qua quân canh giữ dọc đường của chúng ta. Trong triều trước sau gì cũng sẽ điều binh chi viện, mấy quận xung quanh cũng sẽ không ngồi nhìn kẻ khác tác loạn tạo phản. Cho quân sĩ thu thập đồ đạc, nhanh chóng nam hạ. Tòa thành Thanh Viễn này giữ không được, chỉ có thể mau chóng đánh tới Phiên Ngu, khiến Nam Cương thay đổi quốc vương, chúng ta mới có thể quay đầu trở về.”