Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 7: Đại tướng quân




Ngoài dự kiến của Tuyên đế, Thành đế mấy ngày nay không làm gì hắn. Mỗi ngày sau khi hạ triều chỉ triệu hắn đến trong cung ngồi một lát, cũng không cưỡng cầu hoan ái, sau khi rời cung, hắn liền có sức lực đi Lễ bộ xử lí sự vụ.

Hai mươi sáu tháng chạp, đại lễ triều bái tết Nguyên Đán trước tiên phải diễn luyện để tránh gặp sự cố. Tuyên đế tự mình quan sát, cùng các quan viên thảo luận chi tiết đại điển, lại đến dịch quán gặp sứ thần các nước, ngày ngày bận tối mắt tối mũi.

Ngoài ra, trong khoảng thời gian diễn ra lễ Thượng Nguyên*, Thành đế còn muốn tuần du một chuyến đồng thời đến Thừa Ân tự thắp hương cầu phúc, ra lệnh cho phó quan theo cùng. Tuyên đế sớm có ý muốn cùng đại tướng quân Chu Huyên gặp mặt một lần, thừa dịp này thông tin cho hạ nhân trong phủ, bí mật hẹn Chu Huyên tại phía sau núi của Thừa Ân tự.

[*Tết Nguyên Tiêu, giữa tháng Giêng]

Ngày mười chín, sau giờ ngọ (11h – 13h), sau khi kiểm tra Thừa Ân tự, liền cho phó quan trở về trước, tự mình ở lại trong chùa, lấy cớ du ngoạn mà tách khỏi chúng tăng.

Chu Huyên đã đến tại sau núi chờ hắn, cũng chẳng biết đã đợi bao lâu, áo choàng trên người bị cuồng phong thổi rơi xuống một tầng tuyết dày, có chút đông cứng.

Tuyên đế khoanh tay bước nhanh đi tới, Chu Huyên hướng về phía sau lưng hắn nhìn một hồi, đem mũ chùm và áo choàng cởi xuống đưa cho hắn: “Nơi này không phải là nơi để nói chuyện, ta ở trong núi có một tiểu ốc, thỉnh Vương gia đến đó ngồi tâm sự. Ta đi trước dẫn đường, Vương gia cứ chậm rãi theo sau.”

Tuyên đế gật đầu đáp ứng, tiếp nhận áo choàng cùng mũ chùm, liền đi theo phía sau Chu Huyên, hướng về một con đường nhỏ lên núi.

Con đường nay tuy ngoằn nghoèo nhưng lẫn trong tuyết có cỏ dại, không khó đi. Chu Huyên đi thật chậm, một mặt đem đá vụn trên đường hất văng ra, mặt khác vui đùa niệm một câu thơ: “Ta cầm lấy tay, vì vương đi đầu.”

Tuyên đế lòng chỉ nghĩ đến việc mưu phản, đâu có tâm tư đối thơ, liền thuận miệng một câu: “Tưởng nhớ đến chàng, cam nguyện ưu thương”*.

[*Nguyên bản là hai câu:‘Nguyện ngôn tư bá, cam tâm thủ tật’ trích trong bài thơ Bá Hề – Kinh Thi. Editor dịch thoáng nghĩa.]

Chu Huyên bước chân ngưng lại, đầu đang cúi xuống thoáng ngẩng lên, nhưng không nhưng dám nhìn về phía Tuyên đế.

Thấy y dừng bước, Tuyên đế trong đầu một đống suy nghĩ loạn thất bát tao mới yên tĩnh xuống, nhớ tới chính mình vừa mới nói cái gì.

Tuyên đế quả thực hận không thể trực tiếp đem mặt chôn xuống tuyết. Loại thời điểm này rõ ràng nên đáp “Không lớn không nhỏ, có việc cầu người”, trong đầu hắn nghĩ cái gì mà có thể nói ra câu kia chứ?

May mà Chu Huyên cũng không để tâm, một lần nữa cúi xuống, một câu cũng không nói mà tiếp tục mở đường. Tuyên đế trong lòng xấu hổ không thôi, trầm mặc theo phía sau y.

Rẽ lối vài lần, liền thấy căn nhà tranh của Chu Huyên. Tuy rằng chỉ dựng bằng tre trúc nhưng thập phần tinh mỹ cùng lịch sự tao nhã, trong phòng lò than đã được đốt, ấm áp vô cùng.

Tuyên đế cởi xuống áo choàng cùng mũ chùm. Chu Huyên tiếp nhận treo bên cạnh lò sưởi, dẫn hắn đến bên cạnh bàn ngồi, chính mình cũng ngồi vào một bên, từ từ châm rượu, nhìn thẳng hắn hỏi: “Vương gia đến tột cùng có chuyện gì quan trọng, vội vã như vậy muốn gặp ta ?”

Tuyên đế tiếp nhận chén rượu uống cạn một hơi, đứng dậy cầm chặt tay Chu Huyên nói: “A Huyên, ta có đại sự cần phải làm, ngươi có nguyện ý giúp ta ?”

Nắm hồi lâu, Chu Huyên cũng không có phản ứng. Lòng bàn tay Tuyên đế đều muốn nóng lên, rốt cục nghe được y đáp lời: “Hoàng Thượng năm sau liền muốn phong ngươi làm hoàng thái đệ, mấy ngày nay lại ban ân vô số, huynh đệ tình thâm, cả triều văn võ đều cảm phục. Vương gia lại không cảm kích, ngược lại muốn làm loạn sao ?”

Tuyên đế ánh mắt chậm rãi nhắm lại, tay cũng buông ra, ngồi lại trên ghế. Chu Huyên đã nói ra lời này, xem ra quân thần đều là tâm tư giống nhau. Đúng thật như Thuần Vu Gia nói, nhân tâm hiện tại không ở nơi hắn, nếu Chu Huyên trợ giúp hắn, không phải là diệt trừ vô đạo, mà là thí huynh tự lập, thanh danh chắc chắn sẽ hỏng.

Chẳng lẽ hắn chỉ có thể như vậy mà nhẫn nhịn?

Thành đế còn hai năm nữa mới có khả năng đến thời điểm tự chịu diệt vong, trong hai năm này, không biết sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện? Vạn nhất việc này bị tiết lộ ra ngoài, hắn tất thân bại danh liệt, lại mang danh luyến sủng, chỉ sợ càng khó xưng đế.

Hắn một lần nữa mở mắt ra, nhìn thẳng vào trong mắt Chu Huyên: “A Huyên, ta muốn thành đại sự, cần ngươi trợ giúp ta.”

Chu Huyên thở dài: “Ngươi hẹn ta ra đây, nguyên lai là vì thương nghị chuyện mưu phản. Vương gia, ngươi muốn ta vì ngươi vào sinh ra tử, lưng đeo ô danh, thì phải cho ta một lời nói thật. Lúc trước thất vương đoạt vị, người đều có thể nhẫn nhịn giấu tài, tại sau tân hoàng mới đăng cơ không bao lâu, ngươi liền muốn mưu phản?”

Tuyên đế không đáp mà hỏi lại: “A Huyên chỉ cần nói ngươi có chịu giúp ta hay không. Nếu không chịu, ngươi cũng có thể hướng Thành đế tố giác ta, ta không trách ngươi.”

Chu Huyên cười lạnh một tiếng: “Ngươi lại như vậy, ngươi trước mặt người ngoài đều ôn hòa khiêm cung, trước mặt ta liền đổi thành bướng bỉnh thế này. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi liền lấy lời này mà giận dỗi. Lúc trước Minh Đế còn tại vị, các ca ca ngươi còn phải khách khí với ta vài phần, chỉ có người là chuyện gì cũng muốn làm chủ, sai sử ta khắp nơi. Ta lại còn như bị trúng cổ, đối với ngươi thật tốt.”

Đó là bởi vì bá vương khí của hắn phát ra mạnh mẽ nha. Tuyên đế nghĩ đến điểm này, trong lòng thoáng có chút thư giãn, thái độ cũng mềm mại vài phần, đứng dậy tự mình rót một chén rượu cho Chu Huyên, nói: “A Huyên không biết, Thành đế lập ta làm trữ quân thật không có ý tốt. Tương lai ta vừa vào Cảnh Phúc điện, sống chết liền hoàn toàn nằm trong tay y, nếu còn tiếp tục nhẫn nại, mai này chỉ sợ xương cốt cũng không còn. Thành đế tính hay ngờ vực vô căn cứ, ngươi nay địa vị cũng không phải như ý, chi bằng trợ ta khởi sự. Đại sự nếu thành, ta tất đối đãi ngươi so với Thành đế càng thêm tốt.”

Hắn ở nơi đó phân tích lợi hại, chậm rãi mà nói, Chu Huyên cũng không ngắt lời, híp mắt bưng chén rượu, không biết nghĩ cái gì. Tuyên đế nói được một lúc, dừng lại uống chén rượu, mới nhìn ra tinh thần của Chu Huyên đã du ngoạn ở nơi khác, liền vươn tay tính vỗ một cái.

Tay còn chưa đụng tới đầu vai của Chu Huyên, đã bị một bàn tay khác siết chặt, kéo xoay nửa vòng, ngoặc ra phía sau lưng, cả người hắn bị đè chặt lên mặt bàn. Tuyên đế bất ngờ không kịp đề phòng, đau đến muốn rơi lệ, một tiếng kinh hô tuôn ra từ cổ họng.

Chu Huyên bị thanh âm của hắn đánh thức, khẩn cấp buông tay ra, vội vàng thay hắn xoa cánh tay, đem xương cốt nắn trở về, dìu hắn ngồi xuống ghế, liên tục thỉnh tội: “Vương gia thứ tội, mạt tướng nhất thời thất thần, làm bị thương Vương gia, đều không phải cố ý……”

Tuyên đế nâng nâng cánh tay, tuy rằng còn chút đau, nhưng hành động không trở ngại, liền không so đo nhiều, một tay đỡ cánh tay hỏi: “Một chút thương nhỏ, ta cũng không phải nữ tử. A Huyên mới vừa rồi nghĩ cái gì mà nhập thần thế?”

Chu Huyên mắt còn lo lắng dõi theo cánh tay của hắn, bất chấp lễ nghi, đưa tay xoa ấn đầu vai hắn. Xoa nhẹ trong chốc lát, nhìn thấy khuôn mặt hắn giãn ra, mới nghĩ đến việc trả lời: “Ta suy nghĩ, Thành đế đăng cơ chưa lâu, hậu nhân của năm vị hoàng tử kia còn tại nhân gian, vạn nhất có kẻ mang lòng thù hận mà phái thích khách vào cung……”

Hai người liếc nhau, ánh mắt Tuyên đế bỗng nhiên phát sáng, nghĩ tới vũ cơ Lục Kiều được phái tới ám sát hắn đời trước, lại vì lời khuyên giải và khí phách của hắn mà tự nguyện ở lại trong cung.

Tuyên đế trong lòng một mảnh ôn nhu, khóe miệng ẩn ẩn đưa tình, hơi gục đầu xuống, ánh mắt dao động, truy tìm lại dáng người mỹ lệ trong trí nhớ.

Chu Huyên thấy hắn khẽ liếc mắt một cái, rồi nhu tình mật ý cúi đầu, không khỏi nghĩ tới câu đáp lúc lên núi của hắn “Tưởng nhớ đến chàng, cam nguyện ưu thương”.

Chu Huyên thoáng lui hai bước, trong lòng bang bang đập loạn. Hắn cũng không dám hỏi Tuyên đế rốt cuộc là có ý tứ gì, đành phải im lặng ngồi uống rượu. Rượu đã có chút lạnh, càng uống càng thấy lạnh trong lòng, nuốt không được phun cũng không được, phiền não không thôi.

Bên này Tuyên đế đang nhớ về mỹ nhân, nghĩ xem làm sao để thích khách vào cung thay hắn làm việc, tốt nhất giết Thành đế sau đó sà vào lòng hắn, vì thế nâng tay lôi kéo tay áo của Chu Huyên, cõi lòng chờ mong hỏi: “Thích khách khi nào có thể vào cung?”

Chu Huyên tâm thần tất cả đều đặt trên người hắn, lập tức buông chén, ngồi nghiêm chỉnh đáp: “Thích khách phải trung thành và cơ trí, có khả năng khiến Thành đế không kịp đề phòng, người như vậy cần phải cẩn thận tỉ mỉ chọn lựa một phen. Vương gia tạm thời nhẫn nại, ta nhất định sẽ mau chóng hoàn thành việc này.”

Tuyên đế có được cam đoan của y, ưu phiền trong lòng tiêu tán không ít, hướng về Chu Huyên tươi cười nói: “Nếu không có A Huyên, ta thật không biết phải làm sao. Ngày sau…… chỉ mong ngươi ta vĩnh không phân phụ.” Chỉ cần ngươi không tạo phản, ta nhất định cùng ngươi quân thần hòa hợp đến cuối cùng.

Câu cuối cùng không nói ra miệng, Chu Huyên tự nhiên không thể biết. Chỉ là những câu Tuyên đế nói ra khỏi miệng kia, Chu Huyên mỗi chữ đều khắc ghi trong lòng. Y loáng thoáng nghĩ đến, nếu Tuyên đế đối với y có ý, vậy tương lai sẽ như thế nào, nhưng cuối cùng cũng chỉ mơ mơ hồ hồ, không dám đặt nhiều tâm tư.

Tuyên đế nhìn sắc trời không còn sớm, liền phải đi về. Chu Huyên như cũ đưa hắn đến chỗ hẹn lúc trước, cẩn thận thay hắn phủi đi bông tuyết vươn loạn trên tóc, nhìn theo bóng dáng hắn hướng về Thừa Ân tự.

Một chuyến gặp mặt này, hai người đã có được ăn ý. Tuyên đế liền đem kết quả nói cho Thuần Vu Gia, kêu y bố trí mọi chuyện ổn thỏa, chính mình quay về Lễ bộ.

Thẳng đến hai mươi sáu tháng chạp, Thành đế sáng sớm liền cho triệu hắn vào cung, tại Văn Đức điện vừa thấy hắn liền nói: “Hôm nay bắt đầu nghỉ lễ, trẫm trong cung khá nhàn nhã, A Chí đã nhiều ngày bận rộn, từ giờ liền ở trong cung bồi trẫm đi. Trong phủ ngươi không có ai, trẫm phê chuẩn cho ngươi năm nay vào cung cùng trẫm đón giao thừa, lại kêu họa sĩ vì huynh đệ chúng ta vẽ mấy bức tranh, truyền lại cho thiên hạ đều biết, trẫm đối với hoàng đệ là ân sủng cỡ nào.”

Tuyên đế nay đã có hy vọng lật đổ bạo quân, đáy lòng cũng không giống ngày thường phiền não, bình tĩnh quỳ dưới chân Thành đế đáp: “Thần tuân mệnh”.

Thành đế vươn tay kéo hắn đứng dậy, thừa dịp hắn còn chưa đứng vững, một tay xuyên qua hai chân hắn, ôm hắn đứng lên, bước nhanh vào tẩm điện, nghiêng đầu ghé vào lỗ tai hắn suồng sã nói: “Hoàng đệ trống vắng bao ngày, là lỗi của trẫm. Hôm nay trẫm sẽ bồi thường lại đầy đủ, A Chí thấy được không?”