Chu Huyên rốt cuộc trở về, Tuyên đế coi như nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lần trước bởi vì trong cung không người, liền đem đại thần triệu vào thị tẩm, quả thực không ra thể thống gì, đặc biệt ngày ấy còn một lúc lâm hạnh hai người…… Họa loạn quả thực liền ở trước mắt!
Nếu Chu Huyên chịu vào cung làm hoàng hậu của hắn thì tốt rồi. Đỡ phải nội cung vắng vẻ không có ai, mỗi lần đều phải giả bộ có quốc gia đại sự, đem người lưu lại qua đêm trong cung. Những lời che đậy đó bất quá cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi, những thái giám cung nữ ngoài kia sao có thể không đoán ra? Nếu ngày đó nội thị không chủ động đi xuống, Thuần Vu Gia cùng Phượng Huyền cũng sẽ không lưu lại nội cung làm bậy làm bạ một đêm……
Trong đầu Tuyên đế bỗng nhiên hiện lên một câu chất vấn kia ‘Bệ hạ có thể hứa hẹn với Đại tướng quân, vì sao không thể hứa hẹn với thần’. Những lời này chứa đựng ý niệm u oán rất nặng, còn có chút không nói đạo lý, nhưng hiện tại nhớ tới, trong lòng Tuyên đế bỗng nhiên sinh ra thương tiếc ― Thuần Vu Gia hao tổn tâm cơ như vậy, không phải cũng vì muốn có được một phần thánh sủng hay sao? Nhưng một vị đại thần trung thành và tận tâm lại vì mời sủng mà không từ bất cứ việc xấu nào, liệu có còn là chính y hay không?
Lúc trước hắn bị nhiễm ôn dịch, khi đó ngay cả hắn cũng không tin tưởng bản thân mình có thể sống sót, Thuần Vu Gia lại dám xông thẳng vào Đại Chính cung, ngày ngày bên cạnh hầu hạ, mới có thể đem hắn từ bờ vực tử vong cứu trở về. Sau vì hắn bị Thành Đế hạ độc, không có biện pháp thư tiết ra ngoài, mới phải để Thuần Vu Gia ôm hắn…… Những lần về sau, còn không phải đều do hắn chịu không nổi tình dục dày vò, chủ động yêu cầu hay sao?
Tuyên đế ngồi trên long liễn, cách một tầng mành sa lén nhìn Thuần Vu Gia đang đứng trong đám quan lại cùng hắn nghênh đón đại quân hồi triều, tâm phiền ý loạn mà thở dài. Một năm nay, chính mình nửa là xem y như ngự y, nửa là xem y như cung phi mà sử dụng, hiện tại làm sao có thể đúng lý hợp tình kêu y trở về an tâm làm thần tử, không được nhắc lại chuyện đã xảy ra?
Chi bằng đem Thuần Vu Gia đón vào trong cung, để y vừa hầu hạ bên cạnh hắn, vừa thay hắn chủ trì cung vụ. Dù sao hiện giờ Phượng Huyền không cần bỏ văn lấy võ, lại đang ở Trung Thư tỉnh rèn luyện, về sau để y ra ngoài nhậm chức, đến lúc hồi kinh liền có thể thăng nhiệm tam công cửu khanh, thay thế trọng trách trong triều của Thuần Vu Gia, vì nước ra sức.
Bất quá ý tưởng này thật sự quá mức hoang đường, đừng nói bá quan văn võ không chấp nhận, ngay cả bản thân Tuyên đế cũng thấy không xong. Hắn tự giễu mà cười cười, từ trong ngự liễn đứng dậy, vén mành sa nhấc chân bước xuống mặt đất.
Thân hình Tuyên đế thẳng tắp như thanh tùng, tay áo cùng vạt áo theo gió phất phơ qua lại, hai mắt sáng rực như sao trời, tươi cười thanh tao nhã nhặn, hướng về người đang phi ngựa từ đằng xa mà đến, nhẹ nhàng kêu lên: “A Huyên.”
Tiếng kêu như khói nhẹ tan vào không trung, bá quan xung quanh đều nghe không thấy. Thế nhưng người cưỡi ngựa từ phương xa kia lại tựa như nghe được những lời này, bỗng nhiên phát lực, ném đoàn người ngựa tùy tùng lại phía sau, phi thẳng đến vị trí cách ba thước trước mặt Tuyên đế, vững vàng dừng lại. Đại tướng quân kim giáp hồng bào thả người rơi xuống mặt đất, chắp tay nói: “Thần Chu Huyên tham kiến Ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.”
Tuyên đế trong lòng vui mừng khôn xiết, bất tri bất giác lộ ra tươi cười thật sâu, cao giọng đáp: “Đại tướng quân chinh chiến vất vả, không cần đa lễ. Hôm nay đại quân chiến thắng trở về, là phúc lành của trẫm, là phúc lành của thiên hạ, trẫm nhất định sẽ phong thưởng hậu hĩnh!”
Hai tay hắn hơi dùng lực, Chu Huyên liền thuận thế đứng lên, đỡ ngược lại hắn: “Trời giá rét, thỉnh bệ hạ mau chóng hồi cung. Bệ hạ nếu vì thần mà bị cảm lạnh, thần sao đảm đương nổi?”
Tuyên đế gật gật đầu, nắm lấy cánh tay y nói: “Đại tướng quân có công với xã tắc, hôm nay liền cùng trẫm ngồi ngự liễn mà hồi triều đi.”
Chu Huyên cũng không từ chối, đỡ Tuyên đế lên long liễn, sau đó ngồi xuống liền cười nói: “Trận này đại thắng cũng không phải là công lao của một mình ta, nếu không có cái đầu của Tàng Vân thái tử đưa đến biên quan, không biết còn phải đánh tới khi nào, cũng sẽ không thắng lợi vẻ vang đến như vậy. Công đầu của trận chiến này thật sự phải thuộc về Thất lang, ta đại diện cho trăm vạn tướng sĩ ở biên quan cảm tạ ngươi.”
Nghe được bốn chữ “Tàng Vân thái tử”, giữa mày Tuyên đế bỗng nhiên nhảy dựng, chợt lộ ra nụ cười hung ác, rũ mắt thở dài: “Đáng tiếc không phải chính tay trẫm giết……”
Chu Huyên còn không biết việc hắn bị Tàng Vân thái tử bắt cóc, cho rằng hắn chỉ là đang tiếc nuối không thể tự tay giết địch, liền khẽ cười dỗ dành hắn: “Vô luận là ai giết, chẳng phải đều là nhận lệnh từ Thất lang? Ta cùng với chúng tướng sĩ chỉ nhớ kỹ công lao của Thất lang, mặc kệ người động thủ là ai.”
Tuyên đế nghĩ muốn dựa vào trong lòng y, lại cảm thấy giáp trụ tỏa ra hàn khí, bĩu môi bất mãn mà dựa vào trên đệm mềm: “Lát nữa sao khi nhận phong thưởng, ngươi liền thay ra mớ khôi giáp này, kêu người hầu phủ ngươi mang triều phục tới, mặc loại quần áo thế này thì làm sao tham gia yến hội.”
Chu Huyên chỉ cười không nói, bắt lấy ngón tay Tuyên đế khẽ hôn.
Về việc phong thưởng sau đó thì đã có Binh bộ Thượng thư Hàn Cánh cùng hai vị lão Thừa tướng, Thái úy suy nghĩ, so với ban thưởng lần trước đại bại Tây Nhung, cấp bậc lần này liền vượt lên đến nhất đẳng. Hầu tước của Chu Huyên đổi thành quốc công, tuy rằng là hư ấp, nhưng bổng lộc mỗi năm cùng với nhà cửa ruộng đồng được ban cho cực kì phong phú, tính ra cũng không ít hơn vạn hộ thực ấp là bao.
Ngoài ra, Tuyên đế còn tự mình chuẩn bị châu báu đồ vật quý giá từ trong nội khố, cùng với mười mấy ca nữ vũ kĩ được dạy dỗ tốt từ giáo phường phong thưởng riêng.
Tại khánh công yến, Tuyên đế đặc biệt mệnh lệnh đem vị trí của Chu Huyên đặt ở ngay phía dưới vị trí của mình, trong yến hội lại ban cho y mấy món ăn tinh mỹ, cũng để Vương Nghĩa tự mình vì y rót rượu chia thức ăn, ân sủng dào dạt đến cơ hồ không thua gì Lương Vương ― vị tiểu hoàng tôn vẫn chưa được phân bàn riêng mà ngồi ở trong lòng Tuyên đế.
Tuy rằng Tuyên đế đã lâu không thấy Chu Huyên, cũng hận không thể lập tức lưu y lại trong cung để giải bày tâm tình ly biệt bấy lâu, nhưng hiền thần vừa trở về liền bị giữ lại trong nội cung, không chỉ không hợp đạo nghĩa luân thường, mà còn nếu để đám đại thần kia biết, trong lòng sợ sẽ sinh ra loạn tưởng.
Thôi, về sau ngày tháng còn dài.
Trong lòng Tuyên đế cảm thấy hơi tiếc nuối, đợi hoàng tôn dùng bữa xong, liền trước tiên đi tới Ly điện, đem hoàng tôn an bài ổn thỏa, xong mới để cung nhân đỡ mình ra ngự hoa viên giải sầu. Không lâu sau, Chu Huyên vội vàng đuổi tới, áy náy nói: “Thần nghe Vương tổng quản nói, mới biết bệ hạ ở chỗ này chờ thần, không biết bệ hạ tìm thần có chuyện gì quan trọng?”
Y tuy rằng là hỏi, nhưng trong lòng đã thập phần chắc chắn, liếc mắt đưa tình mà nhìn Tuyên đế. Cung nhân hai bên đều cúi đầu thật sâu, tựa hồ cái gì cũng không nghe thấy. Tuyên đế thật không nghĩ tới sự việc sẽ diễn ra như vậy ― có thể đem Chu Huyên tới nơi này, Vương Nghĩa tất nhiên đã biết cái gì đó, hơn nữa không chỉ là một hai lần! Tuyên đế hoảng hốt mà nhìn một lượt đám cung nhân đang cúi đầu lặng im như tượng gỗ.
Chẳng lẽ tất cả bọn họ đều đã biết được cái gì rồi?
Hắn bị một ngụm khí lạnh nghẹn ở ngực, bỗng nhiên sặc lên. Chu Huyên gấp đến độ lập tức bắt lấy hắn hướng về thiên điện mà đi: “Bệ hạ chẳng lẽ bị phong hàn? Thời tiết lạnh như vậy, sao lại ở bên ngoài chờ thần, thật là…… Đều do thần không tốt, tới quá muộn. Bệ hạ trước tiên vẫn nên đi thiên điện nghỉ ngơi một chút, hay là truyền thái y tới xem bệnh đi?”
Sắc mặt Tuyên đế chợt xanh chợt hồng, ách thanh đáp: “Không cần, trẫm không có việc gì! Chỉ là lần này ngươi trở về, trẫm có chút quá mức kích động, nghỉ ngơi một lát liền tốt. Đúng rồi, ngươi hồi kinh chưa lâu……” Vừa nghĩ muốn ước hẹn Chu Huyên khi nào thì tiến cung, quay qua nhìn đám cung nhân có vẻ thành thật chất phác nhưng không biết đã ngầm truyền tai nhau cái gì rồi, lời nói liền nghẹn lại mà nuốt trở vào, đổi thành đứng đắn: “Vẫn nên sớm chút về nhà gặp cha mẹ, nghỉ ngơi cho tốt mấy ngày.”
Chu Huyên trong lòng có chút ảm đạm, đem tay thả lỏng rồi buông ra, ôm quyền đáp: “Thần đã biết, đa tạ bệ hạ quan tâm.”
Tuyên đế đi về phía trước vài bước, mới phát hiện Chu Huyên đã buông tay, đứng tại chỗ nhìn hắn. Hắn nhất thời cũng không nhớ nổi nên nói cái gì, liền đứng ở nơi đó cùng Chu Huyên không tiếng động đối diện nhau, mãi đến khi Chu Huyên mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc: “Thần cũng nên cáo lui rồi. Sắc trời không còn sớm, bệ hạ phải bảo trọng long thể, sớm chút trở về nghỉ ngơi đi.”
Đầu óc Tuyên đế rốt cuộc chuyển động trở lại, nhìn Chu Huyên hơi cúi thân mình, buột miệng thốt ra: “Mùng hai tháng sau trẫm muốn đến Tây Sơn đạp thanh, A Huyên hãy tùy giá cùng đi.”
Chu Huyên lập tức mỉm cười, thân mình cúi càng thêm thấp, cung kính mà đáp: “Thần lĩnh chỉ…… tạ ơn.” Âm điệu của hai chữ cuối cùng hơi hơi bay lên, thâm ý sâu sắc. Sắc mặt Tuyên đế liền ửng đỏ, lại nhìn cung nhân nội thị đứng một bên như tượng đất, rốt cuộc vẫn là không nói ra tình ý, chỉ gật đầu đáp: “Trẫm hồi cung trước, Đại tướng quân cứ tùy ý đi.”
Chu Huyên liền một lần nữa quay lại trong điện, cùng các vị đại thần kính rượu. Tuyên đế đi rồi, những người còn ngồi lại phần lớn không vì ăn tiệc, mà là vì chúc mừng Chu Huyên đại thắng. Chu Huyên bình tĩnh khiêm tốn nói: “Đây đều là thiên ân của Ngô hoàng, chúng tướng theo mệnh lệnh mà thi hành, há chỉ là công lao của một mình Chu mỗ? Nhưng thật ra Chu mỗ muốn kính Phượng đại nhân một chén, nếu không có hắn chém lấy đầu của Tàng Vân thái tử, đại quân há có thể thắng đến thống khoái như vậy!”
Chu Huyên bưng chén đi đến trước bàn của Phượng Huyền, Phượng Huyền vội vàng đứng dậy đáp: “Chút công ấy chẳng là gì, sao đáng để nhận tán thưởng của Đại tướng quân? Lúc ấy đều là nhờ Tạ thái thú dẫn đi sự chú ý của đám thủ vệ Tàng Vân thái tử, Huyền mới có cơ hội giết hắn. Việc này nói ra phải là công lao của Tạ thái thú lớn hơn.”
Chu Huyên cũng nghe qua bọn họ tróc nã Tàng Vân thái tử như thế nào, chỉ là chuyện Tuyên đế bị bắt cóc đều đã bị lược bỏ, bởi vậy mới đoán không được Phượng Huyền sẽ bởi vì duyên cớ ấy mà tiến thân vào nội cung, bèn không hề khúc mắc đáp: “Công chém đầu giặc so ra vẫn lớn hơn một chút. Chu mỗ nghe nói bên cạnh Tàng Vân thái tử kia đều là mấy tên giang hồ dũng mãnh gan dạ hơn người, dù cho có Tạ thái thú dẫn đi sự chú ý của bọn thủ vệ, thì việc đối phó với đám người bên cạnh Tàng Vân thái tử nhất định cũng thập phần gian nan.”
Phượng Huyền liên tục lắc đầu, vốn không muốn cướp công của người, lại nghĩ đến tình cảnh lúc ấy của Tuyên đế cùng Tàng Vân thái tử, liền không muốn nhiều lời, một ngụm uống cạn chén rượu, lấy hành động thay lời nói đáp lại Chu Huyên.
Hai người khiêm tốn một hồi, bàn bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh, một thân hình đột ngột đứng dậy, phất tay áo xoay người hướng ra phía ngoài bỏ đi. Phượng Huyền lập tức nghe ra thanh âm kia là từ đường huynh của y phát ra, hướng về Chu Huyên cười khổ một chút, thi lễ cáo lỗi, vội vàng xoay người đuổi theo.
Chu Huyên bưng chén rượu còn chưa kịp uống, lắc đầu cười nói: “Phượng ngự sử tính tình ngay thẳng không tệ, bất quá hôm nay tựa hồ có chút thất thố quá mức. Là vì đệ đệ hắn chưởng quản Ngự lâm quân, cảm thấy mặt mũi Phượng gia bị ném đi, hay là vì đệ đệ hắn cùng ta ― một cái lão binh, uống rượu?”
Binh Bộ thượng Hàn Cánh đứng bên cạnh trêu đùa: “Ngươi nếu là lão binh thì ta chính là thôn phu. Phượng Cảnh tâm tình không tốt, là vì đệ đệ hắn không chịu từ quan……” y hạ giọng nói tiếp: “Ngươi còn nhớ Phượng Huyền và Tạ Nhân là cùng nhau vào kinh hay không? Lúc ấy cả triều đều đoán hắn cùng Tạ Nhân giống nhau, đều là người mà bệ hạ muốn triệu tiến cung. Hiện giờ Tạ Nhân đi rồi, hắn lại thành cận thần bên cạnh thiên tử, nghe nói cha mẹ hắn muốn hắn rời kinh hắn cũng không chịu……”
Hàn Cánh dáng vẻ tuấn tú ổn trọng nhưng trên mặt lại lộ ra biểu tình đáng khinh bỉ: “Nghe nói Phượng Cảnh vì việc này mà vài lần hộc máu. Bệ hạ thế mà lại ban cho Phượng Huyền một tòa phủ đệ riêng, kêu hắn đón cha mẹ vào ở, lại cho hắn chưởng quản Ngự lâm quân, này chẳng phải là……”
Tươi cười trên mặt Chu Huyên vẫn như cũ khiêm tốn ưu nhã, ánh mắt lại từng chút một lạnh xuống. Y rũ mắt nhìn chằm chằm chén rượu nói: “Nguyên lai còn có chuyện như vậy, trước kia ta chỉ biết Tạ Nhân, cũng chưa từng nghe bệ hạ đề cập qua Phượng Huyền.”
Ánh mắt Hàn Cánh vẫn luôn nhìn về hướng bóng dáng huynh đệ Phượng thị biến mất, mỉm cười lắc đầu: “Chuyện này đều là mọi người lén đùa giỡn mà thôi, cũng không cần nghiêm túc lắng nghe. Nhân phẩm Phượng Huyền vẫn là có thể tin tưởng được, cho dù bệ hạ hoang đường tới đâu đi nữa, hắn cũng sẽ không thật sự làm ra loại sự tình này. Huynh trưởng hắn chắc hẳn suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Chu Huyên không chút để ý gật đầu, chắp tay cáo từ cùng Hàn Cánh, về đến nhà liền cho mời môn khách bên cạnh phụ thân tới gặp, tinh tế hỏi han sự tình gần đây trong kinh.