Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 32: Trúng độc (1)




Tạ Nhân trúng độc bị thương, Tuyên đế không những bị thương tâm, mà còn bị thương thân. Đương nhiên không phải vết thương nhỏ do mấy màn tình thú trước đó gây ra, mà là vì thay Tạ Nhân hút độc, độc tố cũng xâm nhiễm vào trong thân thể hắn.

Chính hắn cũng không chú ý, chỉ nghĩ trong lòng bi thương quá độ, nhấc không dậy nổi tinh thần, người khác càng không thể đoán được việc này. Lúc thái y chữa trị cho Tạ Nhân nhìn thấy miệng vết thương kia, cũng chỉ nghĩ là quân y từng thay y xử lý đơn giản qua, làm sao có thể tưởng được việc Tuyên đế tự mình vì y hút độc trị thương.

Cho nên sau khi ở lại Duyên Phúc cung một đêm, Tuyên đế không chỉ không hồi phục từ trong đả kích, ngược lại càng thêm suy yếu, lúc rời giường liền ho lên. Vương Nghĩa khẩn trương không thôi, liên tục khuyên nhủ: “Bệ hạ nhất định là hôm qua bị kinh hách, tà phong xâm nhập, cảm nhiễm phong hàn. Nếu không hôm nay tạm miễn lâm triều, kêu ngự y tới bắt mạch xem sao?”

Tuyên đế lắc đầu, thất hồn lạc phách mà ngồi ở đầu giường, nhìn những giọt hồng lệ bằng sáp động lại trên giá nến. Hắn cảm thấy nhiệt huyết trong lòng mình như bị một gáo nước lạnh tạt vào.

Tâm đều đã muốn chết, sao có thể còn giống như trước khoẻ mạnh không có việc gì? Hắn cự tuyệt đề nghị của Vương Nghĩa, đẩy ra cửa điện, nhìn sắc trời đã sáng lên bên ngoài, bùi ngùi thở dài: “Nếu yêu thần kia vì hại trẫm mà đến, sao không xông thẳng tới trẫm, ngược lại liên luỵ nhiều người như vậy. Cũng không biết A Nhân thương thế sao rồi……”

Nói đến cùng, hiện giờ đáy lòng hắn vẫn là hoàn toàn không thể buông bỏ Tạ Nhân, nhất là khi vừa mới bị người ta lấy thân cứu giúp, sau còn một lòng lấy thân báo đáp.

Có lẽ nên kêu đạo sĩ Sùng Minh cùng tăng sư Hòa Ân tự vào cung làm pháp sự, lại kêu Vương Nghĩa thay A Nhân ở trước mặt Phật tổ cùng Tam Thánh cầu phúc đi.

Tuyên đế đã quyết định không đi gặp Tạ Nhân, trở về nội cung liền kêu Phượng Huyền tới, nói rõ ý muốn đem trách nhiệm của chuyện lập hậu gánh lấy, đưa Tạ Nhân trở về Hội Kê, kêu y phác thảo chiếu lệnh, bố cáo thiên hạ. Sau khi hạ triều, Vương Nghĩa liền phụng ý chỉ của hắn đi ngoại thành thay Tạ Nhân cầu phúc, mà triều thần phụ trách điều tra việc bị ám sát hôm qua đều tụ tập trong điện.

“Đại tướng quân đưa thi thể đến Đại Lý tự, thần đều đã phái người kiểm tra qua, còn thỉnh Hưng Tông vương tử hỗ trợ nhận diện, xác nhận trong đó có hai cỗ thi thể là người Hán, hai cỗ thi thể là người Hồ, còn lại mười sáu cỗ thi thể đều là người Tây Nhung. Theo lời Đại tướng quân, thích khách ngày hôm đó không ai sống sót, vài tên trọng thương bị bắt đều đã uống thuốc độc tự sát.”

Tuyên đế ngồi dựa trên long ỷ, nhìn Đại Lý Tự khanh Bàng Kiện trình lên chứng cứ, lạnh lùng hỏi: “Nói như vậy, là quan quân thủ thành trông coi bất cẩn, để thích khách lọt vào trong kinh. Nhóm người này vì sao hành thích trẫm, phía sau lại có người nào chống lưng?”

Bàng Kiện hai mắt híp lại, cúi đầu đáp: “Tuy rằng vẫn chưa bắt được người sống, nhưng thủ hạ của Hưng Tông vương tử nhận ra, trong hai người Hán kia, có một người từng ra vào dưới trướng Tàng Vân thái tử, nghe nói trước đây từng là người trong giang hồ.” Bàng Kiện lại nhìn Chu Huyên liếc mắt một cái, chậm rãi nói: “Hơn nữa Đại tướng quân ngày ấy cũng xác nhận, thích khách xuất hiện là nhắm vào Hưng Tông vương tử, cho nên thần suy đoán, việc hành thích có quan hệ với chuyện tranh đoạt của các vương tử Tây Nhung.”

Tây Nhung Tàng Vân thái tử cư nhiên còn liên hệ với người giang hồ của Đại Hạ, khiến bọn họ thay y vào sinh ra tử, thậm chí hành thích chính hoàng đế của mình, còn làm hại A Nhân bị thương……

Trong nháy mắt, trong đầu Tuyên đế đã chuyển qua hàng loạt ý niệm, nhưng khi mở miệng lại mang theo tư thái của thượng quốc mà nhìn xuống, quan tâm hỏi: “Hưng Tông vương tử hiện tại có khỏe không? Trẫm ngày ấy thấy y trên người đầy máu, có phải cũng bị thương?”

Tin tức do thám tử điều tra mà Bàng Kiện chuẩn bị hồi lâu đều bị chặn lại ở cổ họng, thiếu chút nữa sặc ho lên. Nhưng đối mặt Tuyên đế, y vẫn là đem tất cả thanh âm không nên có đều nuốt trở về trong bụng, cung kính mà đáp: “Hôm qua lúc thần nhìn thấy Hưng Tông vương tử, thân thể y cũng không khác thường, tinh thần cũng thực không tồi.”

Tuyên đế cười nói: “Vương tử không việc gì thì tốt, trẫm sắp gả ngự muội, nếu thân thể y xảy ra vấn đề, trưởng công chúa của trẫm sau khi đại hôn chẳng phải sẽ chịu ủy khuất hay sao?”

Chu Huyên kinh ngạc nói: “Bệ hạ muốn đem Lâm Xuyên trưởng công chúa gả cho Hồ Vô Hưng Tông?”

Tuyên đế lười nhác hỏi ngược lại: “Không gả cho y, chẳng lẽ gả cho Hồ Vô Tàng Vân? Tàng Vân thái tử trong tay hiện có mười sáu bộ nhân mã, ba vị vương tử còn lại cũng chỉ có mười bộ, Đại Hạ ta không thể tăng thêm lợi thế cho Hồ Vô Tàng Vân. Nếu gả cho Tây Nhung vương…… liền tính y có thể sống qua sang năm, nhưng cùng người chết không khác biệt là bao.”

Lúc Tuyên đế nhìn Hưng Tông vương tử dâng lên sa bàn, trong lòng đã có tính toán đối với tương lai. Nếu một đời này cùng đời trước đã hoàn toàn bất đồng, vậy thì hắn không cần phải gánh lấy xui xẻo một mình. Tàng Vân thái tử đời trước luôn có vận may giống hắn, vậy thì đời này liền bồi hắn cùng nhau xui xẻo đi.

Tuyên đế ho nhẹ hai tiếng, trong lòng vẫn buồn bực khó giải, đợi chúng thần lui ra, lại đem thủ phán Thái Y Viện Trần Lương gọi tới, dò hỏi thương tình của Tạ Nhân. Trần Lương khom người đáp: “Miệng vết thương của Tạ lang tuy đã xử lý, nhưng y sau khi trúng độc lại ra sức giết địch, độc tính theo máu lan chuyển, đã xâm nhập vào tâm mạch, cần phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian dài mới có thể khôi phục như cũ.”

Sau khi trúng độc không chỉ cùng thích khách chiến đấu kịch liệt, còn cùng hắn xuân phong nhất độ…… Tuyên đế trên mặt lúc trắng lúc hồng, trầm giọng phân phó: “Lệnh Thái Y Viện xuất ra toàn bộ sức lực, cần phải chữa khỏi độc thương cho Tạ lang, bằng không cái đầu của người cũng không cần treo trên cổ nữa!”

Trách mắng Thái Y Viện xong, Tuyên đế mang theo vài phần chột dạ cùng hổ thẹn trở lại Duyên Phúc cung tu tâm dưỡng tính. Vương Nghĩa đã thay hắn đến Hòa Ân tự mời đại sư trụ trì pháp lực cao thâm tới, cởi bỏ oan nghiệt kiếp trước, thuận tiện phóng thích lệ khí Thành Đế quấn trên người hắn.

Đại sư phật pháp cao thâm, sau khi vào cung không chỉ vì Tuyên đế làm pháp sự, mà còn vì hắn giảng giải Pháp Hoa Kinh. Đại sư phật học uyên bác, lời lẽ tươi sáng tựa hoa sen, làm cho Tuyên đế cảm nhận được sâu sắc chỗ tinh vi mỹ diệu của kinh phật, mỗi ngày trừ bỏ xử lý chính vụ, cơ hồ đều cùng y nghiên cứu kinh phật, dần dà không còn nghĩ đến chuyện lập hậu tuyển phi hồng trần tục vụ nữa.

Cứ như vậy ngày qua ngày, độc tính trên người Tuyên đế cũng dần dần phát tát. Tuy không nghiêm trọng bằng Tạ Nhân, nhưng thân thể hắn ngày một suy yếu rõ ràng, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi. Thẳng đến ngày ấy đưa tiễn Tây Nhung sứ đoàn, lúc chỉnh trang dung mạo, Tuyên đế ôm kính tự soi, mới thấy sắc mặt của mình tái nhợt như tờ giấy, trong mắt đầy tơ máu.

Hắn nhìn khuôn mặt suy nhược trong gương, khẽ thở dài một tiếng: “Trời cao không có mắt, khiến trẫm chịu mê hoặc của yêu vật.”

Xem ra pháp lực của đại sư vẫn là hữu hạn. Bất quá hắn kỳ thật đã sớm nên biết, yêu thần kia có thể cho hắn trọng sinh, pháp lực sâu cạn ra sao, vừa nhìn đã hiểu. Chỉ dựa vào hòa thượng trừ tà, quả nhiên là nghĩ quá đơn giản rồi.

Tuyên đế đem gương ấn ngã trên bàn, phân phó Vương Nghĩa: “Về sau không cần kêu đại sư vào cung nữa.”

Đưa Hưng Tông vương tử cùng vị Lâm Xuyên trưởng công chúa mà hắn cũng không biết là ai rời đi xong, Tuyên đế liền bắt đầu chuẩn bị hậu sự. Hắn cảm thấy cái vị yêu thần cho hắn trọng sinh đã xem đủ thê thảm của hắn rồi, bắt đầu động thủ lấy đi tính mạng của hắn. Vì vậy, hắn muốn trước khi cái chết đến, tìm ra được người thích hợp kế thừa ngôi vị cùng giang sơn, vì hoàng đế tương lai tìm kiếm phụ chính đại thần trung tâm.

Cho nên hắn triệu Phượng Huyền đến Duyên Phúc cung.

Tuy rằng ngày thường Tuyên đế đều ở tại Phương Cảnh điện, nhưng hôm nay muốn gặp trung thần đắc lực, liền không thích hợp.

Phượng Huyền hiện giờ chỉ là thất phẩm Trung Thư xá nhân, ngay cả số lần vào cung đều không tính nhiều, cho nên trên đời này sẽ không có người thứ hai biết được, y mới chính là trọng thần trong lòng Tuyên đế tin cậy nhất. Ngay cả chính y cũng không biết, Tuyên đế lấy danh nghĩa dạy học đem y triệu vào cung, vì y lót sẵn đường để bước lên vị trí tối cao trong triều.

Ngoài điện nắng gắt giữa ban trưa, trong điện lại khắp nơi đặt chậu băng, có cung nữ ở sau lưng Tuyên đế hầu quạt, mát lạnh như tiên cảnh. Phượng Huyền một thân thanh y đứng ở giữa đại điện có vẻ không thích hợp, nhưng mà Tuyên đế cũng không để ý, Phượng Huyền càng không thèm để ý, y chỉ khoanh tay đứng ở bên cạnh ngự ỷ, cả sách cũng không cần nhìn, từ từ giảng giải: “Khổng Tử viết: Trở đậu chi sự, tắc thường văn chi hĩ. Quân lữ chi sự, vị chi học dã”*.

[*Trích nguyên văn lời của Khổng Tử trong sách Luận Ngữ, chương thứ 15, phần đối đáp với Vệ Linh Công.

Vệ Linh Công hỏi Khổng Tử về chiến trận. Khổng Tử đáp rằng: “Việc tông miếu lễ nhạc, tôi thường có nghe qua. Còn về binh công chiến phạt, tôi chưa từng học.” Sáng ngày hôm sau liền bỏ đi.

(vì cho rằng Vệ Linh Công vô đạo)

Nói thêm: Vệ Linh Công là người có mối tình đồng tính với Di Tử Hà, nổi tiếng với cố sự ‘phân đào’. Di Tử Hà thời còn trẻ rất được Linh Công yêu quý, sau này tuổi già sắc suy, bị Linh Công xa lánh, lấy tội cho vua ăn đào thừa của mình năm xưa mà trách phạt rồi đuổi khỏi cung.]

Tuyên đế bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Khổng Tử đặt quân sự ở nơi ngọn, cho rằng không lấy lễ nghĩa làm gốc liền không thể dụng binh, trẫm muốn hỏi Phượng khanh, trong lòng ngươi coi quân sự là gì?”

Phượng Huyền khom người đáp: “Lời của thánh nhân đều có lí lẽ. Thí dụ như Đại Hạ ta, lấy lễ nghĩa lập quốc, lấy luật pháp trị quốc, quốc gia liền củng cố không loạn lạc. Đã không loạn lạc, liền không sợ dụng binh. Trái lại Tây Nhung vương triều, lấy sức mạnh bạo lực làm đầu, con cháu tranh nhau đoạt quyền, phụ tử huynh đệ toàn như kẻ thù, quốc chính hỗn loạn đến tận bây giờ, trận chiến ở Tuyên Phủ lại có thể nào không bại?”

Tuyên đế khen ngợi gật đầu, bất quá hắn muốn nghe lại không phải chuyện này, lại hỏi: “Đại Hạ ta quân lực tuy mạnh, trẫm trị quốc tuy an ổn, nhưng không có sự gì mà không có nhược điểm, ngươi biết không?”

Phượng Huyền không chút do dự quỳ xuống đáp: “Bệ hạ đăng cơ đến nay chưa có tử tự, Đông Cung trống rỗng tất khiến thiên hạ bất an. Tạ Nhân đã không thể vào cung, vậy xin bệ hạ hãy ra chiếu tuyển chọn giai nhân, sớm ngày sinh long tử.”

Lời này tuy rằng không ác ý, nhưng Tuyên đế nghe đến ngực phát đau, buồn bã ho hai tiếng mới nói: “Con nối dõi là do trời cao ban tặng, trẫm nào dám tranh luận. Huống chi hiện tại nếu trẫm cón con, tuổi vẫn sẽ nhỏ. Nếu đăng cơ e rằng sẽ thiếu uy nghi của một quốc chủ, Phượng khanh sao lại không biết?”

Phượng Huyền trong lòng chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Tuyên đế, không e dè mà đem thần sắc của hắn thu vào đáy mắt, phát hiện cùng ngày ấy trong thành tương ngộ liền khác biệt, lập tức nhìn ra tình hình của hắn không ổn. Tuyên đế bất động thanh sắc tùy y đánh giá, hỏi một câu: “Phượng khanh là tới vì trẫm dạy học, trẫm hỏi ngươi, thánh nhân lấy lễ làm gốc, lấy binh làm ngọn, nhưng nếu có người nắm trọng binh thẳng tiến kinh sư, chỉ bằng vào lễ nghĩa, làm sao có thể giữ được một mảnh giang sơn này?”

Phượng Huyền giữa mày mang chút ưu sắc, hai mắt lại thập phần thanh minh: “Bệ hạ được thánh nhân chiếu sáng, thiên hạ quy tâm, dù cho có người dấy binh bất nghĩa, chỉ cần một câu nói của thánh thượng, quần thần cùng thiên hạ vạn dân liền hướng về, há có thể khiến loạn tặc thành công? Theo thần thấy, hiện tại cái bệ hạ cần lo lắng, không phải là việc quân binh, mà là long thể.”

Tuyên đế đã hãm sâu thuyết quỷ thần, nào nghe được lời khuyên bảo của y, bất quá cũng mỉm cười, dựa vào trên long ỷ đáp: “Phượng khanh học vấn vững chắc, lòng trẫm rất an ủi. Chỉ mong tương lai Phượng khanh cũng có thể giống như ngày hôm nay, tuân giữ chính đạo, không lấy ngọn làm gốc mà hư đi.”

Tuyên đế phất tay, cho Phượng Huyền rời điện, lại suy nghĩ chiếu chỉ, phong Phượng Huyền làm kiêm nhiệm Hàn Lâm đại học sĩ, đem phẩm trật của y vượt cấp mà đề bạt.

Vương Nghĩa minh bạch tâm ý của Tuyên đế, đem Phượng Huyền đưa đến cửa cung liền chúc mừng nói: “Bệ hạ hôm nay tuyên xá nhân vào cung, nhất định là muốn gia ân, thỉnh xá nhân về sau càng thêm chiếu cố.”

Đôi mày rậm của Phượng Huyền đã gắt gao nhăn lại, khẩu khí tuy rằng không nặng, nhưng mang theo vài phần chất vấn: “Đa tạ lời tốt lành của công công. Chỉ là hôm nay Phượng Huyền thấy sắc mặt bệ hạ không vui, hình như thân thể không được khoẻ. Không biết tình trạng thân thể bệ hạ thế nào, Thái Y Viện đã chẩn trị qua chưa? Nếu trị không hết, vì sao không chiếu cáo thiên hạ, tìm đại phu trong dân gian vào cung thay bệ hạ xem bệnh?”

Vương Nghĩa u sầu đầy mặt đáp: “Còn không phải là vì sau chuyến đi săn bị nhiễm phong hàn, có chút ho khan…… Hiện tại ngự y trong cung đều đi chiếu cố vị kia, bệ hạ căn bản là không chịu gọi người tới Duyên Phúc cung xem mạch a!”

Phượng Huyền trầm mặc nghe xong, gật đầu nói: “Ta đã biết. Bệ hạ là người thâm tình, việc của Tạ Nhân, còn cần công công khuyên giải nhiều hơn. Bất quá, nếu bệ hạ không chịu dùng ngự y trong cung, thì vẫn còn có một người bệ hạ không thể thoái thác, ta đây liền đi thỉnh y tiến cung xem bệnh cho bệ hạ.”