Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 1-2: Hậu cung của trẫm!




Tuyên đế giật mình hoảng hốt ngồi dậy.

Bốn phía thực ấm áp, ánh nến bập bùng bên ngoài rèm, mạn giường đem gió lạnh giữ lại bên ngoài, nhưng hắn vẫn cảm thấy lạnh. Ngồi trong chốc lát, hắn mới đi ra, cái khí lạnh ác liệt kia là đến từ trong lòng, khiến hắn bất an, có cái gì đó không tốt đã phát sinh.

Không đúng, không phải hắn nghĩ nhiều, hình như là có vấn đề thực sự. Tối hôm qua rõ ràng hắn lâm hạnh Tần tài nhân vừa mới vào cung, vậy người đâu rồi? còn nữa, giường này cũng không phải là giường tại Phương Ỷ điện?

Trải qua nhiều năm mưa gió, hắn một lần nữa cảm thấy nguy cơ bao trùm đỉnh đầu. Tuyên đế vén màn, nhấc thân xuống giường. Chân trần vừa chạm đất, âm thanh của một tiểu thái giám liền vang lên: “Vương gia, ngài sao có thể để chân trần trên mặt đất, cẩn thận kẻo nhiễm khí lạnh!”

Vương gia? Dám gọi hắn Vương gia? Hắn bao nhiêu năm làm Hoàng đế, vừa tỉnh lại liền đổi nơi ở, hạ nhân đem hắn trở thành Vương gia, chẳng lẽ trong triều có người học Chu Huyên năm đó… Khụ, như thế nào lại nghĩ tới việc này.

Tuyên đế hai mắt híp lại, hừ một tiếng, trên người nhất thời bá khí phát ra, khiến cho tiểu thái giám hoảng sợ té quỳ trên mặt đất: “Vương gia, ngài phong hàn mới khỏi, vạn lần không thể lại bị lạnh! nô tài hầu hạ Vương gia thay quần áo đi?”

Tiểu thái giám kia vừa ngẩng đầu liền lộ rõ khuôn mặt, chính là người hầu hạ hắn từ nhỏ, sau khi đăng cơ vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn – đại thái giám Vương Nghĩa! Nhìn nhìn lại cách bài trí trong phòng, vừa xa lạ lại vừa quen mắt – đây chính là bài trí tại Lâm Xuyên vương phủ trước khi hắn đăng cơ?!

Chẳng lẽ hắn còn chưa soán vị, một lần nữa trở về thời điểm tuổi trẻ?

Điều này không có khả năng. Thế nhân đều biết, thời gian như nước, ngày đêm chảy về hướng đông, người đã chết thì không thể quay trở lại, nào có chuyện người sống lại quay ngược thời gian trở về quá khứ?

Cho nên kỳ thật là hắn đang nằm mơ đi. Tuyên đế trầm trọng ngồi trở lại bên giường, nâng lên chân kêu Vương Nghĩa thay mình mang giày, tay trái luồng vào trong áo, hung hăng nhéo mình một cái.

Đau đến nỗi nước mắt xém tí rơi xuống.

Xem ra chuyện này không phải mộng, hắn lại trở về, trở về thời tuổi trẻ… Nói như vậy, có lẽ nào là lời hắn cầu nguyện hôm trước, nói muốn cùng A Nhân gặp lại một lần nữa, đem nàng thu vào hậu cung lọt vào tai vị thần tiên nào đó, vì thế thần tiên cho hắn cầu được ước thấy, khiến thời gian của hắn bị quay ngược?

Trời xanh có mắt! A Nhân, Lục Kiều, Thiếu Quân, hoàng tẩu,… của trẫm, đời này trẫm nhất định không phụ các ngươi, sớm đem các ngươi đón vào trong cung sủng ái!

Tuyên đế khóe miệng giương lên, lộ ra tươi cười, gương mặt từng được tác giả miêu tả bằng hằng vạn câu từ tuấn mỹ, liền tỏa sáng như ánh mặt trời, đôi con ngươi chuyển động tràn đầy khí phách, câu động nhân tâm. Hắn đứng dậy đi đến cạnh cửa, khoanh tay nhìn ra phía bên ngoài, tuyết đọng đầy mặt đất, lầu các, đình viện. Trong sân viện, tại nơi góc tường, một nhành mai đỏ rực vươn ra từ gốc thụ già, lấm tấm tuyết trắng, không trung bông tuyết lả tả bay, cảnh đẹp đến nao lòng.

Hắn tại hành lang bần thần một hồi, đột nhiên hỏi: “Vương Nghĩa, hiện giờ là ngày tháng năm nào?”

Vương Nghĩa vừa nghe hỏi, liền toát ra một thân mồ hôi lạnh: “Vương gia, ngài làm sao vậy? Có phải đêm qua lại nghĩ tới tiên hoàng, trong lòng rối loạn? Hôm nay là Cảnh Hưng năm thứ bảy, mùng 8 tháng chạp, ngài buổi tối còn phải vào cung ăn tết…”

Cảnh Hưng năm thứ bảy, chính là năm phụ hoàng hắn Minh đế băng hà. Tháng tám phụ hoàng băng hà, nhị ca Hạ Cự đăng cơ. Đến tháng giêng năm sau, nhị ca mới sửa đổi niên hiệu. Sau đó lại hai năm, nhị ca liền bởi vì hoang dâm vô đạo mà tự chịu diệt vong.

Trong hai năm này, hắn luôn phải ra sức phòng bị, tận lực bảo toàn chính mình. Nhị ca bởi vì tài hoa ôn nhuận của hắn, sự tán thưởng của các đại thần cùng sự yêu mến của dân chúng đối với hắn mà sinh lòng nghi kị, thậm chí từng cho người hạ độc hắn.

Một làn gió mát lạnh thanh khiết lẫn hương mai tràn vào phế phủ, làm đầu óc Tuyên đế tỉnh táo trở lại, rất nhiều chuyện cũ như ùa về. Cảnh Hưng năm thứ bảy, mùng 8 tháng chạp… này không phải là thời điểm hắn vào cung dự yến tiệc, suýt bị nhị ca độc hại, cuối cùng nhờ một vị phi tử không quen biết tương trợ mới ra cung được sao?

Sau này hắn vẫn muốn tìm lại vị hoàng tẩu kia để báo ân, đáng tiếc, có lẽ nàng đã bị hoàng huynh phát hiện, ngầm bị hạ độc thủ rồi. Đời này, hắn nhất định phải cứu ra người nữ tử đáng kính lại đáng thương ấy, sau khi đăng cơ liền phong nàng làm phi, đối xử tử tế với nàng một đời.

Tuyên đế nghĩ đến đây, trong lòng liền trào dâng nhiệt huyết, cẩn thận nhớ lại tên gọi của những người hầu hạ lúc trước, mở miệng kêu lên: “Tố Khỏa, Tố Trang, đến thay trẫm… khụ, thay bổn vương thay quần áo!”

Bên cạnh Vương Nghĩa đang sụt sùi bỗng nhiên ngẩng đầu: “Vương gia kêu ai vậy ạ? Trong phủ chúng ta không có người nào gọi là Tố Khỏa, Tố Trang?”

Hả? Chẳng lẽ hắn nhớ nhầm?

Tuyên đế cẩn thận lục lại trí nhớ, hai cái thị nữ lanh lợi nhẹ nhàng hiện ra rõ ràng trong hồi ức, tên gọi cũng là do hắn đặt. Hay có lẽ hắn nhớ nhầm ngày, hai nàng còn chưa đổi tên? Vì thế hắn liền gọi Vương Nghĩa lại phân phó: “Đi gọi thị nữ đến thay quần áo cho ta, xong rồi kêu Vương phi đến bồi ta dùng bữa sáng, đợi một hồi cùng ta vào cung.”

Vương Nghĩa hoảng hốt sặc một tiếng liền quỳ sấp xuống dưới đất, nước mắt giàn giụa ôm chân Tuyên đế khóc nói: “Vương gia, nô tài biết ngài chịu ủy khuất, từ khi Hoàng Thượng đăng cơ tới nay, ngài ẩn nhẫn khắp nơi, khó xử đủ bề, nhưng vì tiên đế, ngài nhất định phải chống đỡ…”

“Ngươi làm sao vậy? Đứng lên mà nói!” Vương Nghĩa ở bên cạnh hắn nhiều năm, tư chất thông minh, làm việc hợp tâm ý, hôm nay thế nào lại giống như trúng tà, ôm chân hắn khóc không ngừng, còn trả lời như vậy?

Tuyên đế không kiên nhẫn đứng lên, rút chân ra, hướng cửa kêu một tiểu thái giám khác lại hỏi: “Vương phi đâu? Bổn vương đã thức dậy, kêu Vương phi dẫn người qua đây hầu hạ.”

Thái giám kia cũng quỳ xuống, nằm trên mặt đất nơm nớp lo sợ đáp: “Vương… Vương… Vương gia, quý phủ… quý phủ của chúng ta… không có Vương phi ạ.”

Không có Vương phi? Sao lại như vậy? Hắn mười bảy tuổi thành thân, cưới trưởng nữ của Ngự Sử trung thừa Từ Hiền là Từ thị, sau đó phụ hoàng lại ban cho hắn hai vị trắc phi là Thạch thị cùng Tề thị. Cảnh Hưng năm thứ bảy, hắn đã 22 tuổi, quý phủ làm sao mà không có Vương phi. Lẽ nào là hắn nhớ lộn, Từ thị hôm nay trở về nhà mẹ đẻ?

Nhưng mà Từ thị đi, hai vị trắc phi cũng không thể về nhà luôn chứ? Vương Nghĩa hôm nay thật sự quá mức khác thường, nói chuyện điên đảo. Ở đây nhìn y khóc sướt mướt, chi bằng đến hậu viện tìm hai đóa hoa hiểu lòng người kia. Tuyên đế hơi hơi nhăn lại mi, thấp giọng trách mắng: “Cái dạng kích động này còn ra thể thống gì? Vương phi không ở trong phủ, liền kêu trắc phi tới hầu hạ bổn vương.”

Tiểu thái giám kia cũng sấp người xuống bắt đầu khóc: “Vương gia ngài còn chưa từng cưới vợ, trong phủ lấy đâu ra trắc phi a? Ngài hôm nay làm sao vậy, nếu phiền lòng cứ trút lên bọn nô tài, đừng để nghẹn trong lòng mà buồn hỏng mất.”

Tuyên đế bị câu ‘Chưa từng cưới vợ’ làm nhất thời không nói nên lời, ngây ngốc một hồi rốt cục sinh khí. Hoàng hậu Từ thị đoan chính ôn nhu, Thục phi Thạch thị kiều diễm hoạt bát cùng Huệ phi Tề thị thanh lệ như nước của hắn đâu? Dù hắn là một hoàng đế tâm tính vui buồn không hiện ra mặt, gặp chuyện như vậy cũng liền nhịn không được nhíu chặt đôi mày, môi khẽ nhếch, nhìn hai tên thái giám hỏi: “Bổn vương chưa từng cưới vợ, vậy trưởng nữ Từ thị của Ngự Sử trung thừa Từ Hiền là gả cho người nào?”

Vương Nghĩa ngơ ngác mà nhìn hắn, nước mắt hai bên má cũng không dám lau: “Vương gia, ngài… nô tài nghe nói, Từ trung thừa đúng là có một nữ nhi, bất quá năm sáu năm trước đã gả cho Đông Cung thị đọc là Tiêu Lãng, hiện tại hài tử đều đã sinh hai đứa, ngài làm sao lại nhớ tới nàng?”

Không đúng, việc này thật kỳ quái.

Hắn rõ ràng sau khi khai phủ liền cưới thê nạp thiếp, hai tên thái giám lại nói trong phủ hắn không có Vương phi. Vương Nghĩa lại là tâm phúc nhiều năm của hắn, luôn trung thành và tận tâm. Không lẽ thần tiên hiểu lầm lời cầu nguyện của hắn, tưởng hắn thầm nghĩ chỉ muốn cưới A Nhân, không muốn Từ thị các nàng nữa, nên đem các nàng đều gả cho người khác?

Tuyên đế tâm loạn như ma, đem hai tên thái giám đuổi ra bên ngoài, khoanh tay bước vào vùng tuyết trắng, đi đến trước tư viện của Vương phi Từ thị.

Trong viện, cảnh trí vẫn giống như trong trí nhớ của hắn, mười phần trang trọng, phía trước là một vườn hoa lê, xung quanh phân tán mấy khối đá Thái Hồ, hai bên hành lang sơn màu đỏ tươi, vươn đầy tuyết. Vương Nghĩa đi phía sau ôm áo khoác lông cừu khẩn trương gọi hắn, hắn đều không nghe lọt tai, đi vào phòng ngủ bên trong. Nội thất lạnh lẽo, một tia nhân khí cũng không có.

Hắn xoay người rời khỏi, một đường đi đến tư viện của hai vị trắc phi. Tất cả đều giống nhau, trống trải lạnh lùng, chỉ có vài cái phó tì canh giữ viện. Hắn đứng trước cổng Nghi Tĩnh viện, nhìn hồng mai vươn tuyết trắng, thần sắc cô đơn uể oải.

Tuyên đế phủ thêm áo khoác lông cừu, nâng tay sờ sờ đỉnh đầu Vương Nghĩa, trong lòng thầm chảy nước mắt chua xót, tâm tình khẩn trương, ba người Từ thị đã cùng hắn vô duyên, Tố Trang, Tố Khỏa, Mị Cơ, Thanh Tuyết các nàng có thể nào cũng bị vị thần tiên kia gả cho người khác?

Bất quá còn có A Nhân, hẳn là sẽ gả cho hắn đi?

Thanh âm của Vương Nghĩa đánh vỡ nhớ nhung u sầu của hắn: “Vương gia, về phòng nghỉ ngơi thôi, buổi tối còn phải vào cung, dưỡng đủ tinh thần mới quan trọng.”

Đúng vậy, buổi tối còn phải ứng phó Hồng Môn Yến của nhị ca, hắn tạm thời không thể bi thương. Phải chuẩn bị tinh thần, đề phòng độc hại của nhị ca, thuận tiện nghĩ xem làm cách nào đem vị tiểu hoàng tẩu kia cứu ra khỏi miệng hổ.