Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 87: (Sinh tử)




Cửa sinh của Hồ Lễ mở coi như nhanh, Ngụy Dục ở bên chỉ tầm nửa canh giờ đã mở ra đủ mười ngón, có lẽ là vì dưỡng thai rất ổn nên chậm chạp không chịu ra ngoài, còn co kéo mấy canh giờ liền, trước mắt thấy hoàng hôn đã buông, các thái y đều lần lượt lau mồ hôi.

Thân thể vị Thủ phụ này là điển hình của người hàng ngày chỉ lo mài mực viết chữ, việc vất vả như sinh con này cho dù ăn no cũng không có tác dụng.

Ngụy Dục mặt trắng bệch ở bên cạnh không ngừng nói:

"Phong Thủy, Phong Thủy, không sao đâu, con sắp ra rồi."

Hồ Lễ cũng bất chấp hắn nói là thật hay giả, tựa như bắt được sợi rơm cứu mạng cuối cùng, nín một hơi dồn hết sức lực đẩy ra ngoài.

Thế nhưng, nước mắt tuôn rơi bây giờ đều do bình thường tham ăn.

Bất kể hắn có giãy dụa rê.n rỉ như thế nào, đứa nhóc lười biếng kia tựa như ăn quá no, sống chết không chịu nhúc nhích.

Ngụy Dục vội đến nỗi mồ hôi ướt đẫm tóc, hận không thể lôi nhóc con ra ngay lập tức.

Hồ Lễ đã kêu khàn cả giọng, tiếng kêu càng lúc càng thấp, không còn sức lực để động đậy nữa, chỉ có thể hổn hển rê.n rỉ thở dốc.

Thái y lau mồ hôi đọng trên chóp mũi, bàn bạc một lát rồi nói với Ngụy Dục:

"Vương gia, không thể tiếp tục như vậy, chi bằng..."

"Chỉ cần để Phong Thủy và đứa trẻ đều bình an, bất kể là cách nào cũng được, nhưng phải nhanh lên."

Ngụy Dục thật sự đau lòng vì Hồ Lễ, chỉ mong ngóng bé con có thể nhanh chóng được sinh ra.

Thái y vâng dạ liên tục, không dám chậm trễ.

Vài vị thái y già đề cử ra một người có tay nghề ổn định nhất cầm dao, lại thêm một người chịu trách nhiệm đẩy bụng.

"Hồ tướng, lát nữa ngài nhất định phải dồn lực cùng với động tác đẩy, nếu không có thể thai nhi sẽ bị ngạt ở trong bụng."

Dùng lời này kíc.h thích Hồ Lễ, khi tiến hành có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.

Hồ Lễ đương nhiên cược mạng mà dồn sức, thái y đặt hai tay giao nhau trước bụng hắn, nói:

"Hồ tướng, chỉ đẩy mười lần, ngài cố chịu đựng."

Vị thái y già cầm dao nhân lúc Hồ Lễ phân tán nghe người kia nói đã giơ tay rạch xuống, mở hai bên ra thêm một ít, thuận tiện cho thai nhi chốc nữa đi ra.

Đau đớn do sinh sản quá lớn, vì thế đừng nói là rạch một đường, cho dù lén rạch thêm mấy nhát đi nữa cũng chưa chắc đã khiến Hồ Lễ chú ý.

Thái y đếm số lần, nhắc nhở Hồ Lễ dồn sức.

Sau mười lần ấn bụng, thái y lập tức thả ra, để cho hắn có cơ hội thở lấy sức.

Hồ Lễ mặt đầy mồ hôi, trong tiếng rê.n rỉ mang theo cả tiếng khóc nức nở, đau đến chết lặng.

Thái y không dám buông ra quá lâu, cổ vũ hắn:

"Hồ tướng, đã có thể nhìn thấy đầu, lại thêm một lần, vẫn là mười lần ấn."

Lần lượt như vậy ba bốn lần, cuối cùng đứa nhỏ trong bụng cũng từ từ lộ đầu nhỏ ra.

Hồ Lễ đau đớn cực độ, ngón tay bóp tay Ngụy Dục vang lên tiếng "răng rắc".

Mồ hôi tuôn như mưa, vầng trán được lau hết lần này tới lần khác, Hồ Lễ chợt nâng bật người lên, khàn giọng thét một tiếng, th.ân dưới bị kéo căng ra đến cực hạn đột nhiên hẫng một cái, trước mắt hắn tối sầm, bất tỉnh nhân sự.

"Phong Thủy!"

Ngụy Dục đau lòng đỏ cả mắt.

Thái y bước lên xem xét, cẩn thận cắt cuống rốn cho đứa nhỏ mới sinh đang khóc oa oa, lại ấn bụng Hồ Lễ đẩy nốt nhau thai còn sót ra ngoài, kiểm tra cẩn thận một lúc lâu mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi nói:

"Chúc mừng Vương gia được một thiên kim, Hồ tướng chỉ bị kiệt sức mệt mỏi, hôn mê một lúc sẽ tỉnh lại."

Tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh gọi Ngụy Dục tỉnh táo lại một chút, hắn vươn tay đón con gái từ tay thái y, nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm của con gái mà trong lòng xúc động nói không nên lời. Có thê tử như chim liền cánh như cây liền cành như vậy, nay lại trai gái song toàn, cuộc đời này cũng viên mãn.

Diệp Đinh đang được Ngụy Uyên đỡ tiếp tục đi vòng vòng, chợt nghe tiếng bên cạnh truyền đến tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non, liền bóp tay Ngụy Uyên, nói:

"Ca, Hồ ly sinh rồi, nhất định là sinh rồi."

Ngụy Uyên ôm chặt hắn, gật đầu nói:

"Ừ, lát nữa không chừng Tử Đàn sẽ đến báo tin vui."

Hắn cúi đầu nhìn cái bụng chưa trĩu xuống bao nhiêu của Diệp Đinh, nhẹ nhàng xoa dịu:

"Đừng sốt ruột, một lúc nữa con của chúng ta cũng ra đời."

Diệp Đinh phấn chấn hơn một chút. Đúng vậy, đến một văn thần còn sinh được con, hắn cũng không thể khiến phe võ tướng phải mất mặt được.