Trong lều chiên.
"Ngươi đừng qua đây."
Diệp Đinh túm tất cả những gì có trong tầm tay ném về phía Tư Luật.
Tư Luật thoải mái tránh được cái gối ập đến trước mặt, bình tĩnh nói:
"Nghe lời, uống hết xong sẹo trên đầu ngươi sẽ lành."
Diệp Đinh thực sự muốn quỳ lạy hắn:
"Ta xin ngươi đó Tư Luật, kệ cha cái sẹo đó đi."
"Đỉa đã bị nấu chín nhừ, ta đảm bảo không còn con nào sống, nát bét hết rồi này, bọ cạp với rết cũng được rửa sạch sẽ, ngươi nếm thử đi."
Tư Luật bưng bát đến gần.
Diệp Đinh bụm miệng nôn khan:
"Mẹ nó Tư Luật ngươi bị hâm đúng không, ông đây bị sẹo thì có sao? Ngươi ném cái phương thuốc dân gian này của ngươi đi, đừng để ta thấy."
"Không được, vết sẹo ngay trên đầu dòm ngứa mắt."
Tư Luật nghĩ đến gương mặt đang an ổn của Diệp Đinh tự dưng có thêm một vết sẹo, chợt cảm thấy rất bực bội hoảng cả người.
Diệp Đinh tức giận:
"Đằng nào cũng không ở trên đầu người, ngươi ngứa mắt thì đừng có nhìn, cút cút cút, nhanh bê canh của ngươi biến đi."
Tư Luật túm Diệp Đinh kéo lại, hiếm có một lần dịu dàng nói:
"Đừng gây rối nữa, ngươi ngoan ngoãn uống đi, đây là phương thuốc giúp máu lưu thông trừ bỏ sẹo, Đại vu nói có công hiệu tốt."
"Lời lão nói chắc đáng tin lắm đấy."
Nước thuốc đen kịt tỏa ra mùi tanh đắng nồng nặc xông thẳng vào khoang mũi, Diệp Đinh bịt miệng lại nôn khan.
Tư Luật khuấy đều bát thuốc trong tay, thấy Diệp Đinh nôn đến độ rịn đầy mồ hôi lạnh thì cau mày, nói:
"Lại làm bộ làm tịch, uống ực một hơi hết thuốc là xong, lại đây."
Diệp Đinh nhất quyết không chịu, thuốc vừa đưa đến bên miệng hắn đã không kìm được nôn khan.
Tư Luật cười khẩy:
"Đừng nói với ta là ngươi bầu."
Diệp Đinh mệt mỏi tựa bên mép giường.
"Ai biết."
"Cô chưa từng chạm vào ngươi."
Tư Luật lạnh lùng nói.
Diệp Đinh cào hai nhát trên giường, cũng cười lạnh nói:
"Ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi là người sống à."
Tư Luật cười gằn:
"Cô cho bọn chúng một trăm lá gan cũng không kẻ nào dám chạm một đầu ngón tay vào ngươi."
Diệp Đinh chỉ về phía xa xa:
"Có thể là của Tật Phong."
Tư Luật cầm chén thuốc đã hơi nguội trong tay, thản nhiên hỏi:
"À, thế ngươi đã làm gì con ngựa hoang đó?"
Ánh mắt Diệp Đinh dao động, mũi chân chống lên giường, hơi dịch đầu ra một chút, nói lung tung chống chế:
"Tóm lại ta không thể uống thứ thuốc lưu thông máu này, nếu không rất có thể sẽ..."
Tư Luật cúi đầu thổi nguội hẳn một thìa thuốc:
"Sẽ gì?"
"Hỏng thai."
Thân thể Diệp Đinh nhoáng lên, hắn lủi khỏi góc giường y như một con thỏ hoang chạy trối chết.
Tư Luật đã sớm đoán trước Diệp Đinh nói linh ta linh tinh càng lúc càng bậy, một tay kéo hắn lại ném lên giường, đè chặt đầu vai hắn, chén thuốc trong tay đã nguội hơn nửa kề bên môi Diệp Đinh, cứng rắn nói:
"Hỏng thì hỏng, tạp lẫn giống loài không có kết quả tốt."
"Tư Luật ngươi điên à, ông không uống."
"Không uống cũng phải uống, có sẹo xấu chết người."
"Mẹ kiếp, ông có xấu cũng không xấu hơn ngươi được."
"Bớt già mồm, người vốn đã ngu ngốc, cái mặt cũng đi tong thì sau này ngươi có thứ gì để níu kéo trái tim cô."
"Ọe."
"Ha, lần này lại có của ai."
"Bị ngươi làm cho buồn nôn."
Đám tôi tớ hầu cận mỗi ngày nhìn hai người mồm năm miệng mười, không kìm được ngầm run sợ.
Cãi nhau thì cãi nhau, đừng sập nhà thì nói gì cũng được.
Đêm giao thừa hôm trước Diệp Đinh đã rắc rất nhiều trấu cám vào ngọn lửa nhưng vẫn không thể cầu được một năm mới bình an sung túc.
Đến đầu xuân khi băng tuyết bắt đầu tan dần, vùng lân cận biên giới giữa Địch Nhung và Cô Mặc xảy ra xung đột.
Vốn cũng chẳng có gì to tát, chỉ là một đội binh mã nhỏ của Cô Mặc đến biên giới tìm người, mà quân Địch Nhung canh giữ không cho phép bọn họ nhập cảnh vô cớ, hai bên xảy ra mâu thuẫn, quân canh Địch Nhung lỡ tay đánh chết một người Cô Mặc.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra lí do đơn giản đằng sau vụ cố ý gây sự này chính là Vương chủ Cô Mặc luôn ao ước mảnh đất màu mỡ này của Địch Nhung.
Người dân du mục luôn hiếu chiến, họ chỉ chiến đấu chứ không rút lui.
Tư Luật sau khi nghe bẩm về chuyện này thì lập tức điều động quân đội, tình hình chiến sự cực kỳ căng thẳng.
Diệp Đinh sắp xếp lại giáp phục, đi cùng Tư Luật đến biên giới.
Đêm trong lều trại.
Tư Luật rót chén trà nóng đưa cho Diệp Đinh.
"Đã nói đừng có đi theo, chờ ta xử lý xong chiến tranh nơi biên giới sẽ lập tức quay về."
Diệp Đinh phun nước đầy vào người hắn.
"Bớt nói như thể ta muốn gần gũi bám rịt lấy ngươi đi."
"Chẳng phải ngươi khóc gào đòi ta dẫn ngươi đi cùng đấy à."
Tư Luật vươn tay miết tóc Diệp Đinh.
Diệp Đinh thò tay hất móng vuốt của Tư Luật xuống, cau mày nói:
"Bớt nói bậy."
"Không thì sao? Đừng nói ngươi muốn giúp ta đánh nhau."
Tư Luật nói.
Diệp Đinh thoáng ngừng lại rồi nghiêm túc gật đầu.
"Ừ."
Tư Luật ngẩn ra, lập tức mỉm cười.
"Diệp Đinh, ngươi không ngớ ngẩn đấy chứ."
Diệp Đinh gạt bàn tay Tư Luật đặt lên trán hắn:
"Dù sao bao năm qua cũng ăn không uống không của ngươi nhiều như thế, ta bán mạng cho ngươi xem như trả nợ."
Ý cười nơi đáy mắt Tư Luật đông cứng lại, thật lâu sau mới tàn nhẫn nói với Diệp Đinh:
"Cô không dùng nổi mạng ngươi, ngươi nghĩ cô sẽ để ngươi dẫn quân chắc?"
Diệp Đinh nhìn hắn, cười lạnh vài tiếng:
"Ngươi không tin tưởng ta."
Tư Luật đáp không hề do dự:
"Không tin được."
Diệp Đinh thản nhiên nói:
"Không dẫn quân cũng chả sao, ta làm một tên tiểu tốt xông lên tiền tuyến, giết được một thì tốt, giết được hai coi như kiếm lời."
"Diệp Đinh."
Tư Luật thấp giọng gọi một tiếng, nhìn thẳng vào mắt Diệp Đinh, giằng co một hồi lâu lại chợt mềm lòng:
"Diệp Đinh, ngươi để ta yên chút được không, ngươi sống khỏe mạnh bình an là tốt hơn bất cứ thứ gì rồi."
Tính cách Diệp Đinh bướng bỉnh, hắn tìm người làm một chiếc mặt nạ bằng bạc, lặng lẽ lén lút trà trộn vào trong đám lính tốt. Ngày trước lúc hắn dẫn quân đã từng giao chiến với binh mã dưới quyền Tư Luật không biết bao nhiêu lần, cho dù có Tư Luật che chở cho hắn thì cũng không nên để lộ ra gương mặt thật.
Dân tộc du mục rất trâu bò vốn không hề tuân theo cái gì mà trước dùng lễ nghĩa, sau mới dùng binh, hai tướng vừa gặp đã dẫn quân ào ạt xông lên chiến đấu.
Lúc Tư Luật kéo Diệp Đinh từ trong đám binh lính ra thì tức muốn phát điên.
"Diệp Đinh, rốt cuộc ta đã biết vì sao Ngụy Uyên không cần ngươi."
Khi Tư Luật nói những lời này gần như không nể nang chút nào.
Gương mặt Diệp Đinh lập tức tái nhợt, vung nắm đấm lên.
Tư Luật né được cú đấm của hắn, tiếp tục nói ra những lời khứa vào tim:
"Dù là ai cũng không chịu nổi tính cách này của ngươi, ta thật sự khâm phục y có thể chịu đựng được ngươi lâu thế."
Tư Luật không nhớ nổi bản thân cuối cùng đã đánh nhau với Diệp Đinh kiểu gì, chỉ nhớ từ ngày đó Diệp Đinh đã nhốt mình trong màn suốt hai ngày không ra.
Từng lời của Tư Luật tựa như một mũi dao khứa sống từng vết trong lòng Diệp Đinh, những nơi không muốn chạm vào nhất bị xé rách một cách tàn nhẫn, máu tươi đầm đìa đỏ ngập cả mắt.
Bốn năm đầu tiên, hơn một ngàn ngày đêm nối tiếp nhau, hắn trước nay không dám nhớ, không dám nghĩ sâu, thậm chí không dám đưa mặt về phía Đông, hắn chỉ sợ nghe thấy một tiếng chuông buổi sớm mai là lại nghĩ về một bóng hình hiu quạnh chốn hoàng thành, cứ thế phóng ngựa mà về không hề quay đầu lại.
Diệp Đinh không nhớ rõ vẻ mặt của Ngụy Uyên như thế nào trong lần gặp cuối cùng, hắn chỉ nhớ rõ lòng bàn tay ấm áp quen thuộc kia che phủ trên mắt mình, nghe y nói để hắn đi đi.
Hắn đã nghĩ vô số lần, rằng có phải mình ra đi là một loại giải thoát với Nhị ca hay chăng?
Tư Luật nói với hắn, phải.
Trong phòng không thắp nến là một mảnh tối đen như mực.
Tư Luật đặt hộp thức ăn bên cạnh, ngồi xuống bên mép giường, đầu ngón tay xoa lên thái dương của Diệp Đinh, vết sẹo dài chừng hai tấc hằn trên vầng trán trơn nhẵn, vết thương từ từ lành hẳn nhưng để lại một dấu vết đầy tiếc nuối.
"Muốn để bản thân đói chết à."
Tư Luật thở dài.
Diệp Đinh vẫn nằm im trên giường không nhúc nhích, đôi mắt mở to trong bóng tối không hề nhìn về phía Tư Luật.
Tư Luật cúi thấp người cẩn thận hôn lên vết sẹo trên thái dương Diệp Đinh, hiếm có một lần bình tĩnh ôn hòa nói:
"Diệp Đinh, ta không bao giờ nhắc đến nữa, từ nay về sau những điều ngươi không muốn nghe ta sẽ không bao giờ nói lại."
Diệp Đinh định châm chọc vài câu, lòng bàn tay chợt bị Tư Luật nhét vào vật gì đó có cảm giác lành lạnh.
Dưới ánh trăng có thể nhìn ra đó là binh phù của Thống soái trong quân.
Tư Luật cầm tay Diệp Đinh, nói:
"Diệp Đinh, nơi chiến trường Tây Bắc cát vàng mịt mù cô đơn này, thật may mắn có thể cùng ngươi từ thù địch thành đồng chí."
Diệp Đinh im lặng thật lâu mới hỏi:
"Ai dạy ngươi nói thế?"
Tư Luật nghẹn ngào:
"Đại vu."
"Bớt tranh cãi lại thấy rờn rợn."
Tư Luật buồn bực chớp mắt, dứt khoát vứt bỏ tất cả lời lẽ Đại vu mớm cho, dứt khoát tuôn một hơi:
"Diệp Đinh, binh phù đưa cho ngươi, đất nước ta, nhà của ta, mạng của ta đều cho ngươi hết."
Diệp Đinh ngẩn người, một lúc lâu sau mới tung binh phù trong tay rồi vững vàng đón được nắm chặt lấy, nói:
"Ai thèm, chẳng phải là biên thùy bị xâm phạm sao? Ông đây đánh chiếm lại cho ngươi là được."
Tư Luật đỡ Diệp Đinh dậy, nói:
"Tiểu tổ tông ăn cơm trước đã."
"Có chút xíu vậy đủ ai ăn."
"Ăn xong lại mang thêm cho ngươi, dạ dày bé cỏn con như thế ăn được bao nhiêu."
"Ngươi đói hai ngày thử xem."
"Ngươi không ăn cơm còn trách ai?"
"..."
"Rồi rồi, trách ta, trách ta."