Edit: Han.
Tiếp nhận bình ngọc nhỏ từ tay Vệ Hằng, Nhiễm Diên ôn thanh nói: "Đa tạ."
"Phu nhân cần gì nói cảm ơn, thế cục thiên hạ Tử Hằng đã sớm nhìn thấu, Quý Thịnh muốn đoạt thì đành tuỳ hắn thôi, chỉ là Phu nhân, người..." Vệ Hằng bỗng nhiên chuyển giọng, chỉ chỉ bình dược trong tay Nhiễm Diên, nhẹ giọng nói: "Có được dược này hắn nhất định sẽ tỉnh lại, nếu hắn khoẻ mạnh, Phu nhân sẽ vĩnh viễn là chim trong lồng kia."
Đây là lời mà Nhiễm Diên nói với hắn lúc trước, trước ngày hôm nay, Quý Thịnh vẫn là tên xấu xa muốn độc chiếm nàng, chỉ là, hiện tại đã không giống.
"Hôm nay ta tự mình đến lấy dược, tất nhiên là muốn cứu hắn." Nhìn ra nỗi lo lắng của Vệ Hằng, Nhiễm Diên thấy cảm kích.
Vệ Hằng vốn là người thông minh, vừa nghe liền hiểu rõ, khúc mắc trong lòng Nhiễm Diên đã được cởi bỏ, nếu y còn nói thêm sẽ biến thành châm ngòi, vội gật đầu cười nói: "Nếu đã vậy liền chúc mừng Phu nhân và Đại Vương."
Tận đến khi đoàn người Nhiễm Diên chạy về hướng cửa cung, Vệ Hằng còn đứng ở trong gió lạnh như cũ, thật lâu sau vẫn chưa từng hồi phủ.
Khi Nhiễm Diên trở về Lập Chính Điện, liền nhận thấy không khí có chút không thích hợp, còn chưa vào Lập Chính Điện, cung nhân đứng ở dưới hiên liền vội vàng chạy lại đây, nhỏ giọng nói với nàng: "Trịnh Thái hậu từ hành cung Kiến Dương đã trở lại."
Vừa dứt lời, một trận khóc thét thất thanh truyền đến từ trong điện, ngay sau đó là một đám giáp vệ khéo mấy người lôi ra, Nhiễm Diên nhíu mày nhìn lại, phát hiện là lão Thái y, vội nâng cao giọng quát lớn.
"Dừng tay."
Giáp vệ tất nhiên không dám kháng lệnh, buông Thái y lui đến một bên, Nhiễm Diên sai cung nhân tiến lên nâng lão Thái y dậy, nói với lão: "Dược ta đã lấy về đây, theo ta vào trong giúp Đại Vương bôi dược."
"Dạ." Mới vừa bị kéo lê ra ngoài, lão Thái y hơi thở hỗn loạn, nhưng vẫn đi theo Nhiễm Diên tiến vào trong Lập Chính Điện.
Vào nội điện, ánh mắt Nhiễm Diên liền dừng ở bên giường, Trịnh Thái hậu khóc lóc kêu than gạt lệ không ngừng, hai tên Đại vu miệng niệm chú ngữ, ầm ĩ náo loạn khắp đại điện, nhất thời không nén được lửa giận, nàng lạnh giọng quát to.
"Câm miệng, người đâu, đem hai tên vu giả này ra ngoài."
Trịnh Thái hậu bỗng nhiên đứng dậy cản lại, ánh mắt lúc nhìn Nhiễm Diên giống như nhìn kẻ thù, hung tợn mắng nhiếc: "Đều tại yêu phụ bỉ ổi là ngươi, con trai ta mới ra nông nỗi này, ngươi còn dám mang vu giả rời đi, đây là muốn mưu hại tính mạng của Thịnh nhi sao?"
Đem Thái y đuổi ra, giữ lại mấy tên Đại Vu miệng niệm một đống chú ngữ vô dụng, đến tột cùng là ai muốn mưu hại Quý Thịnh, Nhiễm Diên còn không muốn nhiều lời với Trịnh phi.
"Ta có bí dược, trước tiên giúp Đại Vương cầm máu đã."
Lúc này là thời khắc sinh tử tồn vong của Quý Thịnh, lão Thái y nhận lấy bình dược, bước nhanh về phía mép giường, giáp vệ cũng không dám chậm trễ, kéo hai vu giả ra ngoài, còn Trịnh Thái hậu thì bị cung nhân bên người giữ chặt.
"Thái hậu bớt giận, Thái hậu bớt giận."
Đáng tiếc cung nhân sức lực yếu ớt, nào có giữ nổi Trịnh Thái hậu, bà ta tiến lên đẩy ngã Thái y, xoay người réo lên: "Không được dùng loại dược không rõ lai lịch này, Nhiễm Diên, đồ tiện nhân này, ngươi đừng hòng độc sát Vương nhi của ta, hôm nay ta có thể hồi cung, nhất định sẽ không để ngươi có chốn dung thân."
Giọng nói của bà ta rất lớn, Nhiễm Diên nghe thấy ngoài điện truyền tới từng trận tiếng bước chân, mày liễu nhăn lại, quay đầu nhìn liền thấy một lão giả mặc quan bào mang theo binh sĩ nhập điện, lúc này trên khuôn mặt Nhiễm Diên đã bao trùm đầy sương lạnh, lão giả này chính là Trủng Tể Quắc Kỳ mà cách đây không lâu, nàng đã nhắc với Quý Thịnh rằng nên bãi chức.
"A, Thái hậu cùng Trủng Tể hôm nay muốn làm cái gì."
Nhiễm Diên cười lạnh khinh thường, hành cung Kiến Dương cách Thượng Kinh rất xa, dù tính là Trịnh Thái hậu thu được tin tức nhanh thì cũng không thể đến kịp trong hôm nay, nhìn lại đoàn người võ trang hạng nặng đầy đủ của Trủng Tể, càng thêm khả nghi.
"Còn thất thần cái gì, mau đem con yêu nữ này kéo ra ngoài chém đầu." Trịnh Thái hậu chờ không kịp nữa, trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo lộ ra nụ cười vặn vẹo đắc ý.
Quắc Kỳ tuân mệnh, ánh mắt nhìn Nhiễm Diên đầy khinh thường, vuốt vuốt chòm râu nói: "Yêu nữ hại quốc, lão phu vì cơ nghiệp mấy chục năm của Đại Yến, trên phụng Tiên Vương, dưới hầu Tân Vương, nhưng Đại Vương vì tin vào lời ngươi nói, mới tước bỏ chức vị của lão phu, nếu lưu lại mạng ngươi, chỉ sợ sẽ trở thành mối hoạ hại nước hại dân."
Lúc này Nhiễm Diên đã bình tĩnh tới cực điểm, tựa như đang xem một trò khôi hài, mắt đẹp liễm diễm hàn khí, thanh lãnh lạnh lẽo đến thấu xương: "Bổn Phu nhân cũng muốn nhìn xem, hôm nay ai dám đụng đến ta."
Khí thế kia rất giống với Quý Thịnh, quả thật đã doạ được đám binh sĩ muốn tiến lên, tất cả đều do dự không dám tới gần.
"A Diên" giường bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng họ nhẹ nghẹn ngào, đánh vỡ không khí giương cung bạt kiếm trong nội thất, tim Nhiễm Diên lỡ mất một nhịp, bởi vì...Quý Thịnh đang gọi tên nàng.
"Thịnh nhi."
"Đại Vương."
Cũng không thèm nhìn đến Trủng Tể quỳ trên mặt đất, Nhiễm Diên chạy vài bước đến mép giường, bắt lấy bàn tay Quý Thịnh duỗi về phía nàng, xúc cảm lạnh lẽo làm nàng không nhịn được mà rơi nước mắt, nhìn đồng tử đen nhánh thâm thuý mê hoặc của hắn, hốc mắt nàng càng thêm đỏ.
"Ta lấy được bí dược cầm máu từ chỗ Vệ Hằng, ta đã tự mình thử qua, hữu dụng, ngươi đừng nói chuyện, để Thái y dùng dược đi."
Đại khái là khó có lúc thấy Nhiễm Diên khóc thút thít như vậy, Quý Thịnh tươi cười yếu ớt, trong ánh mắt lấp lánh tựa sao trời tất cả đều là sự vui mừng, nhẹ nhàng rút tay khỏi đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Nhiễm Diên, chậm rãi áp lên má nàng, nước mắt trong suốt nóng bỏng dừng ở lòng bàn tay hắn.
"A Diên là đang khóc vì ta sao?"
Thấy nàng gật đầu, ý cười bên môi hắn càng đậm, một bên ho khụ, một bên dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt nơi má nàng.
"Đừng khóc, nếu ta chết, A Diên hẳn là phải vui vẻ mới đúng."
Bởi vì thương đến tâm mạch, hắn vừa nói dứt lời, trong miệng đã bắt đầu khụ ra máu tươi, Nhiễm Diên hoảng sợ trừng to đôi mắt, càng khóc lớn hơn, run rẩy che lại miệng hắn, nói: "Câm miệng, vui vẻ cái đầu ngươi, nếu ngươi chết, ta sẽ đi tìm thật nhiều thật nhiều mỹ nam, mỗi ngày ngủ với một người."
Nói đến đoạn sau, nàng đã khóc không thành tiếng, bởi vì từ trong đôi mắt hắn, nàng nhìn thấy nồng đậm tình yêu, đó là tình cảm mà hắn đã ẩn dấu thật lâu, là chữ yêu mà trước kia nàng luôn chối bỏ, nay đâm vào tim nàng thật đau, thật đau.
"Khụ khụ, được, chỉ cần A Diên sống vui vẻ là được khụ khụ."
Câu nói của hắn đứt quãng hỗn loạn, máu tươi liên tục trào ra từ giữa những ngón tay của Nhiễm Diên, trên khuôn mặt tuấn mỹ chẳng còn sự uy nghi, chỉ còn lại nét ôn hoà, hắn nhìn Nhiễm Diên không dám chớp mắt, sợ hãi rằng rất nhanh sẽ không còn được nhìn thấy nàng.
"Không phải ngươi từng nói muốn ta chôn cùng sao, tên lừa đảo này, lại muốn gạt ta." Nhiễm Diên nhìn bàn tay bị máu nhiễm hồng, hai mắt đẫm lệ mông lung, cuối cùng cũng biết cái gọi là đau đến tê tâm liệt phế.
Quý Thịnh cười gian nan, ngậm lấy một đoạn ngón tay Nhiễm Diên, giữa những tiếng ho khụ, hơi thở dần trở nên mỏng manh.
"Luyến tiếc."
A Diên của hắn sợ đau, sao hắn có thể để nàng uống thuốc độc tự sát được, lại cũng chẳng thể để nàng còn trẻ đã phải bồi táng, lăng tẩm lạnh lẽo quanh năm không thấy được mặt trời, để một mình hắn đi là được.