Bệ Hạ, Không Thể!!

Chương 36: Dùng cái miệng nhỏ phía dưới đem nó ăn vào đi




Edit: Han.

Nhiễm Diên bị Quý Thịnh túm về Trường Hoa Điện, thoạt nhìn khí tức hắn âm trầm lạnh lẽo, nghiêm túc uy nghi làm Nhiễm Diên có chút sợ hãi, bất an túm túm làn váy dài nghĩ muốn nói mấy lời giải thích, hắn lại căn bản không cho nàng cơ hội, đem Nhiễm Diên đi đứng thất thểu ném lên giường lớn mềm mại, xoay người liền đi đến chỗ hộp gấm cất dưới đài trang của nàng.

Nếu nhớ không nhầm, nơi đó chứa không ít đồ vật làm người cảm thấy thẹn.

"A Diên, nàng khiến Bổn Vương vô cùng tức giận."

Lúc trở về, mục ưng thâm thuý tập trung vào nàng, không có người ngoài ở đây, hắn cũng không hề che dấu sự ghen tuông của mình, đè lên Nhiễm Diên đang kêu hô sợ hãi, cường ngạnh dùng môi mỏng tách ra miệng nhỏ đang mím chặt của nàng, nụ hôn thô lỗ bá đạo, xâm nhập mạnh mẽ bỏ qua sự chống cự của nàng.

"Vệ Hằng thực tuấn mỹ, A Diên thích hắn chứ?"

Hắn cúi người nhìn nàng chăm chú, dùng thân hình to lớn áp chế nàng chột dạ giãy giụa, một bàn tay nâng lên ngọc dung phiếm hồng, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn đến môi anh đào đỏ ửng ướt át, một cỗ xúc động kích cuồng ở trong cơ thể đang dần dần sống lại.

Nhiễm Diên cơ hồ xụi lơ ở dưới thân hắn, mỏng manh thở dốc, dùng đôi tay chống lấy lồng ngực Quý Thịnh ép xuống, dưới vạt áo ti mỏng, một đôi thịt nhũ tròn trịa đang bị hắn dùng loại tư thế này ma xát sinh đau phát ngứa.

"Không, không thích, ta chỉ là cùng hắn trò chuyện thôi."

Có mấy sợi tóc bị mồ hôi mỏng thấm ra tẩm ướt giữa trán như bạch ngọc, đôi mắt đẹp mang theo sự sợ hãi cùng mê ly, chứa đựng thanh quang nhu nhược vô biên.

"Ha~" Quý Thịnh cười lạnh dùng ngón tay thon dài đè lại môi nàng, có chút khiêu khích mà nhẹ nhàng chậm chạp phác hoạ hình dáng môi nhỏ, đôi mắt khiến người sợ hãi hơi hơi nheo lại, chỉ nghe hắn ôn thanh nói: "Làm sao bây giờ? Bổn Vương thực không thích A Diên của ta cùng nam nhân khác nói chuyện."

Nhiễm Diên bị tia âm độc thoáng hiện lên trong mắt hắn doạ sợ, có chút kinh hoảng muốn thoát khỏi hắn, Quý Thịnh ở trạng thái như này, hiển nhiên là đã mất đi lý trí.

Bóp lấy cằm ngọc mềm nhẵn, không hề cho phép nàng né tránh, trong ánh mắt phong thần tuấn dật của Quý Thịnh tất cả đều là mưa rền gió dữ hàn ý sắp đột kích, ánh mắt chuyên chú không chịu bất luận ảnh hưởng nào chỉ nhìn nàng, ánh mắt đáng sợ như châm lên liệt hoả, đem nàng vây khốn, trốn cũng không thể trốn, chỉ có thể ở dưới ánh nhìn chăm chú của hắn chậm rãi bị đốt cháy.

"Đại, Đại Vương......"

Lụa màu đỏ, lông mi đen dài, má đào ửng hồng, làn da như ngọc, cùng cặp mắt đào hoa xán lạn kia, nàng luôn giống như là pháo hoa trong đêm vậy, mỹ đến kinh tâm động phách.

"Nàng là của ta......A Diên, nàng chỉ có thể là của ta......"

Váy sam hoa lệ bị hắn thô bạo xé rách, tiếng vải vóc rách nát và mùi Long tiên hương trên người hắn, đồng thời lan tràn xâm chiếm bên tai nàng cùng hô hấp nàng, giữa tư thế thân mật nhất, lại vô cớ hiển lộ ra khoảng cách, bọn họ gần nhau trong gang tấc lại như cách nhau cả biển trời.

"Ngươi, ngươi đừng như vậy ~ a ~"

Sự chống cự của nàng trực tiếp kích thích hắn, hắn dần dần trở nên thô bạo hơn, lột đi quần áo làm lộ ra vai ngọc oánh bạch kiều mị, cảm nhận da thịt tinh mịn giữa môi hôn, hắn bắt đầu dùng hàm răng lưu lại dấu vết thuộc về hắn trên cơ thể nàng.

Nhiễm Diên bị cắn sinh đau, nhịn không được dùng tay đấm đánh ở sau lưng hắn, vú nộn đẫy đà trong khoảnh khắc liền rơi vào tay hắn, vuốt ve mạnh mẽ khơi dậy nàng mị hô, đầu v* mẫn cảm nhất bị hắn kẹp giữa ngón tay, rõ ràng là chà đạp thô bạo, lại làm nàng không sao thắng nổi cỗ khoái cảm tê dại kia.

"Thấy không, A Diên của ta trời sinh nên bị Bổn Vương đè nặng vê lộng, nàng cũng chỉ có thể bị ta chơi như vậy, đúng hay không?"

"Ngô ~"

Ánh mắt hung ác nham hiểm của Quý Thịnh có chút cực đoan, nét cười bên sườn môi điệt lệ lại càng ngày càng ôn nhu, hôn lên ngọc cơ loã lồ của nàng thành kính như cúng bái, từng đạo dấu vết hồng hồng, tỏ rõ hắn giờ phút này đã chìm trong dục vọng, trở nên biến thái.

"Vì cái gì, vì cái gì mà luôn có cảm giác nàng sẽ tuỳ thời muốn rời khỏi ta?"

Hắn mơ ước nàng hai năm, có được nàng hai tháng, cho dù cùng nàng làm việc phu thê thân mật nhất thế gian, cũng chưa bao giờ có được cảm giác an tâm chân chính, bởi vì tâm nàng căn bản không hề ở trên người hắn, nếu không nắm chặt nàng, ngay sau đó, hắn liền sẽ không thể tìm thấy nàng.

Nhiễm Diên khó chịu thở hổn hển, ngực nhũ tuyết trắng bị hắn xoa đỏ lên, không biết có phải ảo giác hay không, nàng thế nhưng từ trong ánh mắt cuồng ngạo của hắn thấy được một tia yếu ớt.

"Ta....."

Hắn lại cúi xuống phong bế miệng nàng, vội vàng liếm mút quấy loạn thật sâu, thanh âm nức nở kiều mị nhỏ bé yếu ớt vang lên bên tai, tựa hồ chỉ có thanh âm như vậy, mới có thể làm hắn có loại cảm giác bắt được tâm nàng.

"Đừng nói những lời chỉ để lừa gạt Bổn Vương, hậu quả không phải thứ nàng có thể thừa nhận."

Từ trong miệng nàng mang ra chỉ bạc, lòng bàn tay hơi lạnh đem nước bọt mà nàng không nuốt kịp tràn ra khoé miệng đưa trở về.

"Ngoan, nuốt xuống đi."

Nhiễm Diên hơi giương miệng nhỏ sưng đỏ, theo bản năng nuốt xuống, trợn lên con ngươi trong sáng lúc này đã sương mù quẩn quanh. Khi trùng trùng điệp điệp váy lụa bị rút đi, tú chân bóng loáng bị Quý Thịnh nhấc lên, sau lưng nàng liền cứng còng căng thẳng, không dám lộn xộn.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Tiếng nói kiều nhu mị cốt, mắt thấy Quý Thịnh từ trong đống đồ mới vừa rồi ôm tới, tìm ra một cái hộp gấm nhỏ mở nắp, Nhiễm Diên gần như ngừng thở.

"Tới, A Diên đem chân mở ra, dùng cái miệng nhỏ phía dưới đem nó ăn vào đi."

Hắn cười cực kỳ ôn nhu, dường như người mới vừa rồi phát cuồng không phải là hắn, khuôn mặt tuấn mỹ mê người, thiếu chút nữa đã mê hoặc Nhiễm Diên, nhìn viên thuốc ngọc sắc không lớn kia, Nhiễm Diên theo bản năng kẹp lại hai chân.

"Không cần ~"

Giọng nói hơi lạc, Quý Thịnh nháy mắt thay đổi mặt, cười lạnh đầy hung ác nham hiểm bắt lấy chân nàng mạnh mẽ tách ra, không chút thương hại dùng đầu gối ngăn chặn chân nàng giãy giụa, ngón tay đẩy ra hai miếng thịt môi kiều mỹ, liền đem viên thuốc trong tay đút vào lỗ nhỏ.

Bởi vì sợ hãi, huyệt thịt đỏ thắm co rút mãnh liệt, lại căn bản chẳng ngăn cản nổi ngón tay hắn xâm nhập, lòng bàn tay đẩy thật mạnh viên thuốc vào trong hoa lộ không ướt át cho lắm, hấp thụ mang đến ấm áp, làm Quý Thịnh dâm tà chuyển động ngón tay.

"A ngô ~ rút, rút ra!"

Còn chưa kịp cảm nhận được viên thuốc kia tồn tại, nó tựa hồ đã ở chỗ sâu trong hoa huy*t tan ra, kẹp lấy ngón tay Quý Thịnh đâm sâu xoay tròn, Nhiễm Diên cong lên vòng eo, thịt mềm nơi mật huyệt bị hắn moi đến tê dại ngứa ngáy.

"Bảo bối, đã đến giờ trừng phạt."

Nhiễm Diên hoảng sợ mở to hai mắt, thời điểm lần trước hắn nói như vậy, không quá nửa canh giờ liền mượn tay nàng độc sát lão Yến Vương, lần này.......

Tác giả ps: Đại Vương biến đen quá đáng sợ ~~