Bế Em Từ Nôi Tới Lễ Đường

Chương 3: 3: Em Trai





Hôm nay vẫn như mọi ngày Lưu Nghiêu Vũ vui vẻ đi học về, xe vừa dừng cậu liền nhanh chóng chạy xuống xe vào nhà ôm lấy mẹ mình khỏe:
"Mẹ ơi! Hôm nay con đi học rất vui, mẹ hôm nay làm việc tốt chứ!"
Khinh Vân ngồi xuống cười với cậu con trai, giúp cậu bỏ cặp xách trên lưng khen ngợi "Con trai của mẹ giỏi lắm! Hôm nào mẹ sẽ đưa con đi chơi nhé!"
"Dạ".

Lưu Nghiêu Vũ hớn hở.
"Nghiêu Vũ này! Mẹ muốn bàn bạc với con một chuyện".
Lưu Nghiêu Vũ ngẩng mặt lên nhìn mẹ mình "Có chuyện gì sao ạ?"
Khinh Vân cười ôm lấy con trai ra sopha ngồi, cô để cậu bé ngồi quay mặt vào mình rồi hỏi:
"Không phải bình thường con nói muốn có em trai để chơi cùng với con sao?"
Ánh mắt Lưu Nghiêu Vũ trở nên long lanh, cậu vui mừng bật dậy ôm lấy bụng Khinh Vân tưởng cô đang chuẩn bị sinh cho cậu em trai.

Cậu vui mừng rúc bụng mẹ vừa nói:
"Mẹ nói thật sao? Vậy là con sắp có em trai chơi cùng".
Khinh Vân có chút khó xử dựng người cậu lên nói: "Ý mẹ không phải vậy!".
Ánh mắt của Lưu Nghiêu Vũ lập tức trùng xuống.


Cậu khó hiểu nhìn mẹ, không phải muốn có em trai thì đều phải có từ bụng mẹ sao?
Khinh Vân kéo cậu về phía mình kể cậu nghe về Nam Cung Minh Dạ.

Khinh Vân xoa đầu con trai dịu dàng.
"Nghiêu Vũ của mẹ là một đứa trẻ ngoan con sẽ yêu quá em trai của mình chứ!" Cô hỏi con trai đầy mong chờ.
Cô lo con trai sẽ không chấp nhận một người lạ là em trai sẽ vào sống trong nhà cùng mình, sau này sẽ ở chung, đi học chung nhưng cậu bé lại không trở nên như vậy.

Cậu đứng dậy nhìn mẹ một cách nghiêm túc nói:
"Mẹ, con biết rồi! Từ hôm nay con sẽ có thêm một em trai, là em trai ruột của con, con sẽ yêu thương, bảo vệ, chia đòi ăn ngon cho em, đồ chơi mẹ mua cho con con cũng sẽ cho em chơi cùng ạ".
"Ừm".

Khinh Vân vui vẻ ôm cậu con trai hiểu chuyện.

Bỗng cô nhớ ra ban nãy có hầm canh cho Nam Cung Minh Dạ nên vội chạy vào trong bếp hỏi dì giúp việc.

Thấy canh đã xong, giờ cũng đã là năm giờ chiều nên cô dặn dò dì giúp việc mang ra đưa lên lầu cho cô.
Lưu Nghiêu Vũ rất tò mò về cậu em trai của mình nên lẽo đẽo chạy theo.

Khinh Vân bưng chén canh vào phòng, cậu vẫn đang ngủ.

Cô lay nhẹ cậu dậy.
"Minh Dạ, con dậy ăn chút gì đó rồi chúng ta ngủ tiếp nhé!"
Nam Cung Minh Dạ tỉnh dậy lắc đầu không muốn ăn.

Khinh Vân thấy cậu bé không chịu thoả thuận nên dỗ dành:" Nào ngoan, con chỉ cần ăn một chút để cô vui có được không? Con xem cô đã nấu canh ngon như vậy nếu con không ăn sẽ lãng phí lắm đấy!"
Nam Cung Minh Dạ có chút do dự nhưng vẫn không chịu ăn.

Khinh Vân thấy vậy nhớ ra Lưu Nghiêu Vũ, cô nhìn ra ngoài thấy cậu đang thập thò bên ngoài cửa không dám vào, cô gọi cậu.
"Nghiêu Vũ, sao con không vào đây!"
"Con sợ em sẽ sợ con".

Nam Cung Minh Dạ nghe thấy giọng Lưu Nghiêu Vũ tò mò nhìn Khinh Vân.
"Đó là anh Nghiêu Vũ, lúc sáng mẹ đã nói với con rằng con sẽ có một anh trai con có nhớ không?"
Nam Cung Minh Dạ khẽ gật đầu.

Thấy cậu bé nhớ nên cô gọi con trai vào bên trong.
"Nghiêu Vũ, con vào gặp em của con đi".
"Em trai sẽ cho con vào chứ!"
"Em sẽ cho thôi!"
Lưu Nghiêu Vũ rón rén đi vào lén nhìn một cái rồi lại rụt đầu lại.

Cho tới khi mẹ cậu gọi lần nữa cậu mới chịu đi vào.

Cậu rón rén lại gần, tay dấu một mô hình siêu nhân cậu yêu thích nhất ở phía sau giữ khoảng cách một chút với mẹ.
Lưu Nghiêu Vũ nhìn cậu nhóc nhỏ hơn mình đang nép trong ngực mẹ cậu đầy tò mò.

Ánh mắt có sợ sệt nhưng có sự kiên định rất cuốn hút.

Khinh Vân thấy dáng vẻ con trai buồn cười hỏi:
"Con đang dấu cái gì đó!"
Lưu Nghiêu Vũ thò mô hình siêu nhân sau lưng ra đưa tới trước mặt Nam Cung Minh Dạ "Anh cho em đấy!"
Nam Cung Minh Dạ khẽ nhìn lên Khinh Vân, cô khẽ gật đầu một cái Nam Cung Minh Dạ thấy cô đồng ý mới dám đưa tay ra đón lấy mô hình từ tay Nghiêu Vũ, nhưng cậu vẫn không dám nói chuyện với cậu.

Thấy cậu bé có vẻ vẫn có vẻ sợ mình, Nghiêu Vũ chủ động giới thiệu bản thân một cách tự tin.
"Anh là Nghiêu Vũ, anh lớn hơn em hai tuổi, em có thể gọi tên anh hay gọi anh là anh trai.

Em làm em trai anh có chịu không?"
Thấy cậu bé không đáp lại mình ánh mắt Nghiêu Vũ cầu cứu mẹ.

Mẹ cậu cưng chiều nói nhỏ trên đỉnh đầu Minh Dạ
"Anh đang hỏi con kìa! Con trả lời anh đi".
Lưu Nghiêu Vũ bình thường vốn hoạt bát không thể chịu được sự lầm lì này của cậu em trai nhỏ nhanh chóng nhấc chân lên giường không nói chui vào trong chăn với Nam Cung Minh Dạ.

Cậu nhìn Nam Cung Minh Dạ không từ chối cứ như vậy nằm lì trong đó nhìn cậu.
Mẹ cậu xoa đầu cả hai, cô biết Nam Cung Minh Dạ đã ngầm chấp nhận rồi chỉ là không dám nói.

Cô cầm chén canh lên, cuối cùng Nam Cung Minh Dạ cũng chịu uống vài ngụm.

Lưu Nghiêu Vũ nằm bên cạnh thích thú nhìn, lâu lâu không tự chủ được lén sờ đôi má tròn của Nam Cung Minh Dạ..