Bế Em Từ Nôi Tới Lễ Đường

Chương 23: 23: Gặp Dịch Dương





Mùa đông năm nay ở Anh đến sớm hơn mọi năm và tuyết rơi cũng sớm hơn.

Lưu Ly vốn dĩ từ nhỏ đến lớn chưa từng tận mắt chứng kiến tuyết rơi bao giờ nên rất hí hửng.

Mạc dù nhiệt độ ngoài trờ đã xuống đến âm độ rét buốt nhưng cô bé muốn được nặn người tuyết trước nhà.
Người làm sợ cô bị ốm không ngừng ngăn cản nhưng không thể đành bắt cô mặc đầy đủ bao nhiêu là áo rồi găng tay.

Lưu Ly rất tỉ mỉ đắp từng lớp tuyết, đầu tiên là từ thân cho tới đầu.

Dùng cành cây để làm tay, cắt và mũi.

Xong xuôi thỏa mãn chụp cùng thành quả của mình một tấm hình rồi mới chịu vào nhà.
Vì tuyết rơi nhiều và dài ngày nên tuyết bên ngoài rất dày.

Trên ti vi các bản tin nhắc nhở về việc ra ngoài cần cẩn thận vì đường trơn trượt luôn được phát lại rất nhiều lần để nhắc nhở người dân ra ngoài chú ý an toàn.
Ngoài đường cây cối bị phủ bởi một lớp tuyết dày nặng, những xe dọn tuyết hoạt động không ngừng nghỉ ở bên ngoài.
Châu Khinh Vân lo lắng cho con gái nên cô rất hay gọi điện thoại nhắc nhở con cần mặc ấm và chú ý an toàn khi ra ngoài.
Ngày hôm nay trên đường tới trường học Lưu Ly đi qua khu mà các xe dọn tuyết đang hoạt động.


Lưu Ly không để ý, cô đang đeo tai nghe rất vui vẻ trên đường tới tường mà không hề để ý ở phía sau xe dọn tuyết đang chạy về phía của cô.
Xe dọn tuyết đi tới đâu mặt đường sạch bóng tuyết được trả lại tới đó.

Tuyết ở mặt đường ban nãy cũng được dọn đẩy sang hai bên vệ đường.

Tuyết được dọn sang được phun rất cao.

Người công nhân ngồi trên máy dọn tuyết không hề thấy được phía bên cạnh nên không biết Lưu Ly đang ở gần đó.
Chiếc xe dọn tuyết cứ như vậy tiến lại gần chỗ Lưu Ly, tuyết được dọn bay lên như cột nước cứ thế mà rơi tự do xuống.

Lưu Ly lúc này mới phát giác ra nguy hiểm nhưng bị bất ngờ nên không kịp phản ứng nên chỉ nhắm mắt đợi chờ điểu tồi tệ xảy ra.
Đúng lúc cô nghĩ bản thân sẽ bị vùi trong đống tuyết thì có một chiếc cánh tay nhanh hơn kéo cô ra bên cạnh.

Theo quán tính Lưu Ly ngã vào lòng của người ấy.

Tuy đã được kéo ra nhưng vẫn có số lượng nhỏ tuyết được hất lên người của hai người.
Lưu Ly lúc này mới ngơ ngác định thần lại.

Thì ra có một cậu bạn nhìn cũng tầm tuổi cô cao ráo, đẹp trai vừa mới cứu cô một mạng.

Cậu bạn đó rất điểm tĩnh nhìn cô gái hậu đậu trước mặt rồi hỏi han Lưu Ly bằng tiếng anh.
“Are you okay?”
“À…mình không sao… I’m fine.

I think there is no problem.

Thanks for your help”.

Lưu Ly bỏ tai nghe của mình xuống ngại ngùng nói cảm ơn.
Cậu bạn đó nhìn Lưu Ly một hồi lâu định hỏi gì đó.


Cuối cùng vẫn là cậu mở lời trước “Cậu là người thành phố A sao?”
Lưu Ly nghe cậu bạn nói xong mắt tròn xoe ngạc nhiên “Cậu… cậu cũng là người thành phố A sao? Mình còn tưởng cậu là người ngoại quốc nữa cơ chứ!” Lưu Ly vừa phủi tuyết còn dính trên người mình vừa đáp.
Cậu bạn cười cười gật đầu.

Cậu không nghĩ ở Anh Quốc này lại dễ dàng gặp một người ở chung một thành phố.

Cậu tò mò hỏi lại “Cậu học ở đây sao?”
Cậu bạn chỉ vào ngôi trường trước mặt hỏi Lưu Ly.

Lưu Ly gật đầu tỏ ý tán thành.

Cậu bạn đó đưa tay ra trước mặt muốn bắt tay với Lưu Ly.
“Vậy thì thật trùng hợp rồi! Chúng ta lại học cùng trường”.
Hai người mới gặp cứ như vậy như đã quen thật lâu nói chuyện rất hợp cười nói mà sánh bước cùng nhau tới trường.

sau đó Lưu Ly mới biết cậu bạn đó tên là Dịch Dương cũng đến từ thành phố A.

Ban nãy cậu nhận ra Lưu Ly là người ở thành phố A vì cậu đã từng thấy qua Lưu Ly trên ti vi khi còn ở trong nước.

Lần đó Lưu Ly tham gia sự kiện cùng với mẹ mình nên cậu có ấn tượng.
Lưu Ly cũng biết được cậu bạn Dịch Dương cũng sống ở gần nhà cô, vậy mà sống ở Anh Quốc mấy tháng ròi giờ mới có thể gặp được nhau quả thật là trái đất không lớn như chúng ta nghĩ, chỉ là chưa có duyên để gặp nên không thể gặp.
Sau quá trình quen biết đó hai người thường xuyên trò chuyện vui vẻ.


Lưu Ly kể cho cậu nghe về cuộc sống của mình, Dịch Dương cũng rất lắng nghe và kể cuộc sống của anh cho cô.

Mỗi khi đi học học sẽ vô tình gặp nhau và cùng đi học.
Dịch Dương khi đến sớm còn cố ý đợi Lưu Ly ở ngã rẽ mà hai người thường xuyên gặp để đợi Lưu Ly.

Có thể nói sau đó hai đứa trẻ đã thật sự trở thành bạn thân tri kỉ của nhau.

Hầu hết các hoạt động đi chơi, đi học, đi mua sắm của cả hai đều diễn ra cùng nhau.
Cả hai nhanh chóng thường xuyên có mặt trong cuộc sống của nhau, chăm sóc lẫn nhau.

Châu Khinh Vân cũng nghe con gái kể lại rất nhiều về Dịch Dương.

Cô rất cảm ơn vì ở một nơi xa lạ ít ra cô bé có một người bạn thân để tâm sự và quan tâm giúp đỡ lẫn nhau.
Chuyện về Dịch Dương, Lưu Ly đều kể hết cho cả nhà nghe.

Nam Cung Minh Dạ mỗi khi em gái kể đều sẽ động viên cô bé cố lên và sống thật tốt.