"Sao hôm nay lại đi trước một mình thế?"
Hoắc Hàm hỏi Tiêu Gia Niên đang cúi gằm mặt bên cạnh. Nếu không phải hắn nhìn thấy bóng dáng người kia liền nhanh chóng đuổi theo, nói không chừng người đó đã biến đâu mất rồi.
Tiêu Gia Niên hình như đang nghĩ về chuyện gì khác, cậu hơi chậm chạp "Ah" một tiếng, sau đó mới phản ứng lại trả lời: "Không có gì, chỉ sợ anh đang bận thôi."
Hoắc Hàm: "À —"
Sau đó hắn rất tự nhiên chuyển chủ đề, bắt đầu kể cho Tiêu Gia Niên nghe về những chuyện thú vị xảy ra trong lớp hôm nay.
Thật ra Tiêu Gia Niên rất muốn nghe hắn kể lại với mình về việc tỏ tình của cô gái kia.
Con người đúng là một sinh vật đầy mâu thuẫn.
Về mặt lý trí, cậu biết đó là chuyện riêng tư của Hoắc Hàm, thậm chí có khả năng cũng liên quan đến chuyện riêng tư của cô gái kia, cô ấy chắc cũng không muốn mọi người biết đến chuyện này.
Nhưng mà...... nhưng mà Hoắc Hàm không hề nhắc đến một xíu nào, cậu cũng có chút tức giận!
Tiêu Gia Niên càng nghĩ càng buồn bực, trong lòng nghẹn muốn chết.
Lười không thèm để ý đến Hoắc Hàm bên cạnh, chân cậu bước càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã vượt xa Hoắc Hàm cả một đoạn.
Hoắc Hàm nhìn dáng vẻ người kia nắm chặt tay thở phì phò cắm đầu đi về phía trước, không nhịn được bật cười một lúc.
Hắn cắm hai tay vào túi áo khoác, chậm rề rề đi theo phía sau.
Đây là một con đường rợp bóng cây xanh tràn đầy sức sống, xung quanh không có tòa cao ốc to lớn nào, chỉ có những ngôi nhà thấp bé nhiều ngõ hẻm nhỏ.
Ánh hoàng hôn buông xuống phủ một lớp ánh sáng cam vàng ấm áp lên con phố này, những ông bà lớn tuổi ngồi trước sân nhà, ăn dưa hấu đã được cắt miếng, nhẹ nhàng quạt cái quạt hương bồ nói chuyện phiếm cười đùa với nhau.
Một shipper giao đồ ăn đi xe điện tay bấm còi, sau đó chạy lướt qua giữa khoảng cách của hai người.
Nhìn thấy người kia tức đến mức sắp nổ tung, thậm chí đường cũng không thèm nhìn, Hoắc Hàm vừa thương vừa thấy buồn cười.
Hắn bước nhanh hai bước, đuổi kịp người kia.
Bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay người kia, giọng Hoắc Hàm vẫn rất dịu dàng: "Đang giận cái gì vậy? Hửm?"
Giọng nói Tiêu Gia Niên rất lớn, ngửa đầu phản bác: "Em đâu có!"
"Có một cô gái tỏ tình với anh, anh đã từ chối rồi." Hoắc Hàm bất ngờ mở lời.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa đã nghe thấy câu này, Tiêu Gia Niên như quả bóng bị xì hơi, cơn giận tức khắc bay hết.
Cậu cũng không muốn nghe chi tiết, cậu chỉ muốn biết thái độ và kết quả mà Hoắc Hàm đã chọn.
Cậu hơi ngượng ngùng giơ tay sờ sờ mũi mình, "Ò." Như thể để giải thích cho bản thân, cậu to giọng nói bổ sung, "Vậy khá tốt, cấp 3 là thời điểm rất quan trọng, anh cũng đã lên lớp 12 rồi, đừng có yêu sớm."
Hoắc Hàm nhìn Tiêu Gia Niên thật sâu: "Suốt ba năm cấp 3 của em, em phải ghi nhớ kỹ những gì em vừa nói." Sau đó hắn nghiêng đầu về, bắt đầu hỏi: "Vậy nên, Kiêu Kiêu, lúc nãy em đang giận cái gì?"
"Ah? Em đâu có giận đâu." Mèo nhỏ vô lại nói.
"Em đang giận." Hoắc Hàm khẳng định, dường như hắn rất quan tâm đến đáp án này.
Biết không thể qua mặt người kia được, Tiêu Gia Niên chỉ còn cách giải thích: "Bởi vì anh có bí mật nhỏ giấu em, nếu không phải em tức giận, anh còn không định kể cho em, vậy em không phải càng nên giận hơn sao?"
Hoắc Hàm dừng bước, cẩn thận quan sát sắc mặt Tiêu Gia Niên một chút, dường như hắn thực sự nghĩ rằng cậu tức giận là vì lý do này.
Hắn có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, năm ngón tay xòe ra đặt lên đầu người kia, nhìn vào ánh mắt đơn thuần lại trong trẻo của Tiêu Gia Niên, giọng điệu hắn vừa dịu dàng vừa trầm nặng.
"Kiêu Kiêu ấy mà, vẫn còn nhỏ lắm, bạn nhỏ phải nhanh nhanh lớn lên nha."
Tiêu Gia Niên giơ tay, đặt tay mình lên mu bàn tay Hoắc Hàm đang ở trên đầu mình, có chút không phục mà lẩm bẩm: "Em không phải là bạn nhỏ nữa."
Ý cười trong mắt Hoắc Hàm càng thêm sâu.
-
Năm tháng thoi đưa, giữa cơn bận rộn, thời gian luôn trôi qua nhanh chóng.
Thời điểm kỳ thi đại học của Tiêu Gia Niên diễn ra, Hoắc Hàm còn lo lắng hơn cả cậu.
Trong khi Tiêu Gia Niên ăn gì cũng ngon, ngủ say như chết, thì Hoắc Hàm lại ăn uống không vô, mất ngủ hằng đêm.
Hắn đứng trong phòng Tiêu Gia Niên, vừa thu dọn đồ dùng học tập cho cậu, miệng vừa lải nhải nhắc nhở: "Nhớ điền tên vào phiếu trả lời ngay khi được phát, lật qua xem trước cả hai mặt đề xem coi có in thiếu hay không —"
Hoắc Hàm nói được một nửa, bỗng nhiên ngừng lại.
Hắn cúi đầu xuống, thấy thấy chú mèo nhỏ nào đó dùng chân nhẹ nhàng chạm vào cẳng chân hắn.
Hắn cúi xuống nhìn về phía người đang ngồi trên ghế kia, khuôn mặt xinh đẹp ngước lên, ra vẻ vô tội như chưa từng làm cái gì hết.
Hoắc Hàm nghẹn họng, vừa định mở miệng chuẩn bị nói gì đó.
Thì liền cảm nhận được ngón tay người kia móc lấy vạt áo hắn, giọng nói nhỏ nhẹ làm nũng, như đang thì thầm nói nhỏ: "Anh ơi, hôn em một cái đi."
Ánh mắt Hoắc Hàm đột ngột trở nên sâu thẳm, chàng trai vốn hoạt bát phóng khoáng, khí chất luôn rất nhẹ nhàng giờ đây cũng đã lộ rõ nét nam tính công kích.
Hắn duỗi tay, dùng ngón cái và bốn ngón còn lại nắm lấy cằm người kia, khiến đầu cậu ngửa lên cao hơn một chút, sau đó lòng dạ như sắt đá từ chối cậu: "Không được."
Tiêu Gia Niên hơi chu môi lên chút: "Hôn em, hôn em đi mà."
Trong mắt Hoắc Hàm hiện lên chút ý cười: "Bây giờ em cứ nhây đi, đợi sau khi em thi xong, em xong đời rồi."
Tiêu Gia Niên còn thấu đáo nhanh hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Trước kia, cậu còn quá nhỏ, Hoắc Hàm luôn nghĩ phải chờ cậu từ từ lớn lên, trở nên càng chín chắn hơn chút.
Trong quá trình này, cho dù Kiêu Kiêu có nảy sinh mấy ý tưởng gì đó, có lẽ nghĩ cậu vẫn chưa thực sự chín chắn, Hoắc Hàm sẽ không vội vàng tin thật.
Nhưng Hoắc Hàm không ngờ được, sự thông minh của đối phương không chỉ ở chỉ số IQ, mà còn ở chỉ số EQ.
Tất cả những cảm xúc hay tình cảm khác thường, chính cậu đều có thể tự phân tích một cách rõ ràng, hoàn toàn triệt để.
Sau đó đi đến kết luận duy nhất, đó là cậu thích Hoắc Hàm.
Hoắc Hàm cũng không ngờ tới, bạn nhỏ lại can đảm tự tin đến vậy.
Vào ngày Tiêu Gia Niên thành niên, thế mà cậu lại quyết định chủ động tỏ tình.
Nói Hoắc Hàm không vui là không có khả năng, nếu lúc ấy chỉ có một mình hắn trong phòng, hắn thực sự muốn nhảy cẫng lên điên cuồng la hét.
Nhưng mà không được, hắn lớn tuổi hơn cậu, hắn phải bình tĩnh, Kiêu Kiêu năm nay còn đang học lớp 12.
Cho dù thành tích học tập của cậu rất ổn định cũng rất tốt, nhưng Hoắc Hàm vẫn không muốn bản thân hắn ảnh hưởng đến cậu dù chỉ một chút.
Hắn khẽ tằng hắng giọng, kiềm chế không cho khóe miệng nhếch lên.
Nhìn qua có vẻ thành thục lại đáng tin cậy nói: "Kiêu Kiêu, anh cũng thích em, rất thích —" Tiêu Gia Niên chưa kịp vui vẻ nở nụ cười, đã nghe thấy lời nói mang sự chuyển ý từ phía đối diện, "Nhưng mà — anh sẽ không yêu đương với em ngay bây giờ."
Hắn không nỡ làm Kiêu Kiêu buồn bã, nên hắn sẽ thẳng thắn nói ra tình cảm của mình.
Nhưng ngay lúc này quả thực chưa phải lúc thích hợp yêu đương, còn chưa đầy nửa năm nữa Tiêu Gia Niên sẽ phải thi đại học, tương lai của cậu quan trọng hơn cả.
Tiêu Gia Niên ngân dài "A —" một tiếng, sau đó cậu nghiêm túc nhìn người kia nói: "Anh đang câu em hả?"
Ý cậu là đang muốn chỉ trích người trước mặt, treo miếng thịt ngay trước mắt cậu rồi mà không cho cậu ăn.
Cả hai vốn đã câu thông cảm tình cảm với nhau, nhưng đột nhiên lại nói với cậu, bọn họ không thể nắm tay, không thể ôm một cái, cũng không thể hôn.
Thậm chí bởi vì đã biết hết những tâm tư kín đáo nào đó, những hành động vốn đã thân mật trước đây cũng phải kiềm chế hơn.
Bởi vì một bên sẽ không nhịn được việc suy nghĩ lan man, nghĩ càng nhiều, càng dễ bị những cử chỉ của đối phương ảnh hưởng tới cảm xúc.
Chạm vào một cái, có thể sẽ không dập hỏa được, càng muốn gần gũi hơn một chút, rất dễ dàng vượt qua giới hạn.
Nhưng Hoắc Hàm lại thẳng thắn nói: "Đúng, anh đang câu em, vậy nên em phải học tập thật tốt, thi vào cũng một trường với anh."
Tiêu Gia Niên cực kỳ ấm ức "Ò" một tiếng, nhưng nhịn không được thấy tức ach ách.
Cậu nhẹ nhàng đẩy vai người kia một cái, lẩm bẩm nói một câu "Phiền chết đi được", sau đó quay đầu chạy mất.
Hoắc Hàm không nhịn được cười ra tiếng, niềm vui trong lòng hắn còn lớn hơn so với bất kỳ ai.
Sau khi người kia đi, hắn thực sự không nhịn được, phát khùng phát điên một hồi.
Cuối cùng đang điên dở chừng, hắn quay đầu lại liền thấy Tiêu Gia Niên đang đứng ở cửa nhịn cười nhìn hắn.
Cậu giơ giơ điện thoại trong tay: "Vừa rồi để quên cái này, đừng để ý đến em, anh cứ tiếp tục đi."
Nói xong, cậu như một chú thỏ con, quay đầu chuồn mất, khi trốn đi còn kèm theo tiếng cười nắc nẻ.
Hoắc Hàm: "......"