Ngày hôm sau, hai người ngủ đến khi mặt trời lên cao, chính xác là Tiêu Gia Niên bị Hoắc Hàm quấy rầy nên mới thức giấc.
Trong cơn mơ mơ màng màng, cậu cảm thấy có người chạm vào chóp mũi mình, sau đó đầu ngón tay mềm mại từ từ di chuyển đến mí mắt cậu, rồi đến giữa hai chân mày, khắp khuôn mặt cậu.
Động tác nhẹ nhàng mà thong thả, khiến trái tim người ta cũng ngứa ngáy theo.
Tiêu Gia Niên có chút ấm ức khi bị đánh thức, cậu khẽ nhíu mày mở to mắt ra, vừa lúc nhìn thấy Hoắc Hàm đang nằm nghiêng sang một bên, tay chống đầu, mặt mày mỉm cười nhìn cậu.
Đôi mắt Hoắc Hàm rất sáng, bên trong toàn là cậu, chỉ một cái nhìn, hai người đã chạm mắt nhau.
Thấy người kia đã tỉnh, Hoắc Hàm khẽ nghiêng đầu, giơ một tay lên vẫy nhẹ: "Hi~ Buổi sáng tốt lành nha ~"
Trong khoảnh khắc đó, cảm xúc tiêu cực đều Tiêu Gia Niên biến mất, cũng không muốn trách móc hắn vì sao lại đánh thức cậu.
Cậu thậm chí còn cảm thấy ngọt ngào bởi đối phương, dù rõ ràng cả ngoại hình lẫn khí chất đều không phải kiểu cục cưng đáng yêu.
Đôi mày Tiêu Gia Niên dần dần dãn ra, một cảm giác hạnh phúc nồng đậm từ đáy lòng cậu dâng lên, bởi vì khi cậu vừa mở mắt, trước mắt chính là cảnh xuân tươi đẹp.
Chỉ là một buổi sáng bình thường lại giản dị đến thế, nhưng nhờ có sự hiện diện của đối phương, mà cả ngày tâm trạng tốt đẹp sẽ bắt đầu từ đây.
Tiêu Gia Niên cười một cái, lúm đồng tiền bên má phải hiện lên rõ ràng: "Buổi sáng tốt lành nha ~"
Nhiệt độ cuối thu càng ngày càng thấp, vì vậy khi người ta nằm trong ổ chăn ấm áp mềm mại, lại càng không muốn động đậy.
Tiêu Gia Niên vươn hai tay, lười biếng duỗi người, sau đó một tay của cậu bị Hoắc Hàm nắm lấy, nhẹ nhàng hôn một cái.
Tiêu Gia Niên không nhìn Hoắc Hàm, mà lại nghiêng đầu nhìn về phía tủ đầu giường.
Hoắc Hàm theo tầm mắt cậu nhìn qua, đó là TriAngel mà họ đã mua cùng nhau ở nước N, quần áo hoa lệ, chế tác tinh xảo, ba cái sừng nhỏ trên đỉnh đầu có độ cong uốn lượn rất đáng yêu.
Trong nhà không chỉ có một con búp bê này, sau đó Tiêu Gia Niên còn lần lượt mua thêm một số con đặt ở các góc khác trong nhà, thậm chí trên cặp cũng có mặt dây chuyền tương tự.
Ánh mắt của Tiêu Gia Niên luôn không kìm được liếc nhìn về phía con búp bê, như thể chỉ khi nhìn thấy nó mới có thể nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Bây giờ cậu rất phụ thuộc vào con búp bê nhỏ này.
Hoắc Hàm duỗi tay nắm lấy cằm cậu, bắt cậu quay đầu lại: "Nhìn nó làm gì? Nhìn anh này."
Tiêu Gia Niên không nhịn được cười, ôm lấy cổ người kia làm nũng: "Ây da, sao anh lại nhỏ nhen thế, em chỉ nhìn một chút thôi mà cũng không được sao?"
"Vậy em thích anh hay nó hơn?"
Tiêu Gia Niên ngạc nhiên vì Hoắc Hàm thế mà lại hỏi câu hỏi kiểu này, cậu không chút do dự đáp: "Đương nhiên là anh rồi!"
Hoắc Hàm hài lòng gật đầu, lại có chút ủy khuất: "Là anh đã nỗ lực tự mình trở về, không liên quan gì đến nó!"
Tiêu Gia Niên sững sờ, có một số việc tuy Hoắc Hàm không nói, có lẽ chính cậu cũng chưa nhận ra.
Cậu đúng là có phần tin vào những ngụ ý về TriAngel, bất kể là sự trở về của Hoắc Hàm, hay là lần đầu tiên sau khi bị xóa bỏ ký ức, cậu đã hồi phục ký ức ngay lập tức khi nhìn thấy con búp bê ở sạp hàng rong.
Thực ra, có lẽ cũng chẳng liên quan gì đến con búp bê này, họ yêu nhau đến thế, dù không có TriAngel, họ vẫn sẽ cố gắng chạy về phía đối phương.
Một người vẫn sẽ cố gắng tìm cách trở về.
Người kia vẫn sẽ không ngừng giằng co với ký ức của mình, việc hồi phục ký ức chỉ là vấn đề cơ hội và thời gian sớm hay muộn thôi.
Nhưng Tiêu Gia Niên vẫn không nhịn được.
Có lẽ giống như trước khi thi cử muốn vái lạy học thần, như thể làm vậy sẽ đạt được kết quả tốt hơn.
Cậu muốn tìm kiếm thứ gì đó giống như duyên phận và định mệnh, để chứng minh rằng họ sinh ra là dành cho nhau.
Con người luôn cần một điểm tựa tinh thần, muốn tìm một điểm cố định trong tâm, tìm một chong chóng không thay đổi theo chiều gió.
Hoắc Hàm đều hiểu, hắn không phải không cho phép Kiêu Kiêu có một thói quen nhỏ, một điểm tựa nhỏ như vậy, hắn chỉ không muốn cậu quá phụ thuộc vào nó, lâu dần theo thời gian sẽ đi vào ngõ cụt rồi trở nên cố chấp với nó.
Vì vậy Hoắc Hàm cười cười bóp nhẹ má cậu: "Cho nên sau này nhìn anh nhiều hơn nhé? Được không?"
Khi không chắc chắn hãy nhìn anh.
Khi hoảng loạn hãy nhìn anh.
Khi trong lòng cảm thấy bất an hãy nhìn anh.
Hãy ký thác hy vọng vào anh, như vậy, dù có trở nên cố chấp đến mức sinh ra thói quen xấu cũng không sao.
Lời nói của Hoắc Hàm vừa ẩn ý vừa dịu dàng, nhưng Tiêu Gia Niên đều hiểu.
Cậu nhỏ giọng đáp: "Được."
Hoắc Hàm mỉm cười cúi đầu hôn nhẹ lên má cậu: "Ngoan quá."
Theo thời gian dần trôi qua, Tiêu Gia Niên còn phát hiện ra một điều.
Vụ án sự cố y tế liên quan đến Tiêu Vệ Hoa giờ đây không còn là một vụ án bí ẩn nữa.
Khi Tiêu Gia Niên đi hỏi Hoắc Hàm, hắn giải thích: "Lúc anh sửa đổi cốt truyện tiếp theo, anh cũng sửa hết các bug trước đó, xét cho cùng sự cố y tế đó là do sự hòa trộn giữa hai thế giới thật giả, cốt truyện của thế giới giả lan sang thế giới này, nếu lỗ hổng càng ít, thiên đạo sẽ càng có lợi hơn, nó sẽ không ngăn cản."
Hiện tại trong sự cố y tế này, Hoắc Hàm đã tạo ra một người qua đường Giáp đá lót đường vô ý thức, là chi thứ của Hướng gia, vì ghen tị với địa vị độc đinh dòng chính của Hướng Dương, nên sau khi Hướng Dương phẫu thuật, đã dùng thủ đoạn khiến người ta tử vong sau mổ.
Có lẽ Tiêu Gia Niên cảm thấy kết cục trước đó đã là kết quả tốt nhất rồi.
Nhưng Hoắc Hàm thì không, hắn muốn cho nhân vật chính của mình một kết thúc tốt đẹp nhất, tốt nhất là không có chút tiếc nuối nào.
Mọi thứ trong cuộc sống của họ đều đang tiến về hướng tốt đẹp hơn.
Đông qua xuân tới, khi bông hoa mộc lan trắng đầu tiên nở trên đầu cành, hai người đang ở trong phòng vẽ tranh trên lầu.
Hoắc Hàm ngồi trên ghế sofa, Tiêu Gia Niên đang vẽ tranh cho hắn, màu sắc trên giấy vẽ rất tươi sáng.
Đó là màu sắc sống động rạng rỡ nhất, cũng là Hoắc Hàm trong mắt Tiêu Gia Niên.
Phía sau hắn là cửa sổ sát đất thật lớn, bên ngoài là cây mộc lan đã đầy lá xanh, cành lá sum suê.
Đang vẽ vời thì Tiêu Gia Niên bỗng ngẩn người, ánh mắt cậu đột nhiên dừng lại phía sau Hoắc Hàm, trên cành mộc lan vươn ra, có một nụ hoa mộc lan trắng nhỏ xinh đang thướt tha lả lướt nở rộ.
Nhìn từ góc độ này, do sự sai lệch thị giác, bông hoa ấy trông như một cô gái nhỏ thẹn thùng, ngoan ngoãn tựa vào đầu vai Hoắc Hàm.
Tiêu Gia Niên cầm điện thoại bên cạnh lên, ngữ điệu hớn hở gọi một tiếng: "Anh ơi, quay đầu lại nhìn đi."
Nghe thấy giọng Tiêu Gia Niên, Hoắc Hàm ngay lập tức ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó nghe theo chỉ dẫn của cậu, quay đầu lại.
"Tách —" một tiếng, trong ống kính Hoắc Hàm nghiêng mặt, đóa hoa trông như đang đậu trên vai hắn, như thể hắn đang hôn bông hoa kia vậy.
Bên ngoài cửa sổ, hoa mộc lan trắng đang khẽ đung đưa trong gió nhẹ.
Hoắc Hàm nhìn thấy, theo bản năng quay đầu lại nhìn Tiêu Gia Niên.
Cậu đã sớm nhảy nhót chạy như bay đến đây, chiếc áo phông trắng tinh lấm tấm vài vết màu vẽ, nhưng lại làm tăng thêm vài phần màu sắc tươi sáng cho nhan sắc cậu, trông như ánh nắng mặt trời nhảy múa giữa ngày hè.
Hoắc Hàm cười đón được Tiêu Gia Niên, ôm lấy eo cậu.
Đây là một buổi chiều rất dài, dưới nắng xuân rực rỡ, Hoắc Hàm cúi đầu trao cho Tiêu Gia Niên một nụ hôn dài lâu thật dịu dàng.
Những bông hoa bị bỏ lỡ vào mùa xuân năm trước cuối cùng cũng sẽ được gặp lại trong vô số mùa xuân sau này.
Lại thêm một mùa hè đã đến, Tiêu Gia Niên vừa ra khỏi phòng đã vội vàng gọi về phía thư phòng: "Anh trai! Anh đang lề mề cái gì vậy? Chúng ta sắp trễ giờ rồi!"
"À! Em xuống đi, chúng ta có thể đi được rồi!"
Tiêu Gia Niên vừa thắc mắc tại sao Hoắc Hàm lại ở dưới lầu, vừa nhảy nhót chạy chậm đi xuống.
Cậu đẩy hai cánh cửa chính to lớn của căn nhà ra.
"Tèng téng teng —" Cùng với giọng nói vui vẻ của Hoắc Hàm, một bó hoa hồng đỏ kết hợp với hoa dâm bụt trắng được gói kỹ đột ngột xuất hiện trước mặt Tiêu Gia Niên, làm cậu giật mình.
Nụ cười trên mặt Hoắc Hàm còn nồng nhiệt hơn cả nhiệt độ ánh nắng bên ngoài: "Bé yêu, chúc mừng tốt nghiệp."
Tiêu Gia Niên nhận lấy bó hoa, trong lòng vui sướng, nhưng bề ngoài lại hơi chu môi, đếm từng điều: "Chỉ mới tốt nghiệp đại học thôi, em còn phải học nghiên cứu sinh, rồi còn phải học tiến sĩ nữa, hu hu hu hu còn lâu lắm lắm luôn."
Hoắc Hàm cười cúi đầu "chụt" một cái lên đôi môi đang chu lên cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngoan, học hành chăm chỉ nhé."
Tiêu Gia Niên ấm ức bóp bóp bó hoa trong tay.
Cậu nhìn bó hoa này, đột nhiên nhận ra điều gì đó: "Khoan đã! Hoa dâm bụt từ đâu ra vậy?"
Hoắc Hàm sờ sờ chóp mũi, ánh mắt có chút lảng tránh.
Tiêu Gia Niên có linh cảm không ổn, cậu bước ra ngoài cửa, nhìn thấy khu vực trồng hoa dâm bụt trụi lủi trong sân vườn, trợn tròn hai mắt: "Sao anh có thể hái hoa của em!"
Thấy người kia sắp nổ tung, Hoắc Hàm vừa ôm cậu kéo ra ngoài vừa nói: "Đi thôi đi thôi, sắp muộn lễ tốt nghiệp rồi!"
"Hoa của em..." Giọng cực ấm ức.
Có người đang dỗ dành: "Hoa dâm bụt tàn nhanh lắm, anh hái xuống trước, rồi nào về anh sẽ làm thành hoa ép hoặc hoa khô để lưu giữ vĩnh viễn, được không?"
"Anh nói rồi đấy nhé!"
......
Âm thanh cùng với tiếng xe ô tô chạy, mơ hồ trôi đi xa dần.
-
Trong buổi lễ tốt nghiệp lần này, Tiêu Gia Niên sẽ lên sân khấu phát biểu với tư cách đại diện sinh viên tốt nghiệp xuất sắc.
Bốn năm đại học, cậu học tập xuất sắc, tham gia nhiều cuộc thi, có nhiều giải thưởng có giá trị, từ năm hai đã gia nhập phòng thí nghiệm của Giáo sư Lục - một bậc thầy trong giới y học, nghiên cứu những kỹ thuật và tri thức tiên tiến nhất.
Khi Tiêu Gia Niên đứng trên bục cao, nhìn xuống đám đông mênh mông bên dưới, cậu liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hoắc Hàm đang ngồi nghiêm chỉnh giữa bóng tối.
Trong lúc này đây, cậu lập tức nhớ đến rất lâu về trước, khi đấy cậu cũng từng ở giữa đám đông, nhìn Hoắc Hàm bình tĩnh ung dung ăn nói tự tin về lĩnh vực của mình, lúc đấy Hoắc Hàm như tỏa sáng lấp lánh giữa đám đông.
Tiêu Gia Niên không kìm được cúi đầu cười một cái, có lẽ lúc đó cậu đã thích người này rồi.
Cậu vẫn luôn kiên định đi theo một con đường nhất định, bọn họ phải trở thành hai ngôi sao tỏa sáng lấp lánh thu hút lẫn nhau.
Hoắc Hàm ngồi dưới khán đài, nhìn người trên sân khấu dưới ánh đèn chiếu nói chuyện lưu loát.
Không cần bản thảo phát biểu, không cần những lời nói sáo rỗng cứng nhắc.
Tất cả đều là cảm xúc từ tận đáy lòng, xuất phát từ tâm.
Trên mặt Tiêu Gia Niên mang đầy ý cười, dáng vẻ thư thái.
Ngồi bên dưới là các bạn học cùng khóa và những đàn em ngưỡng mộ đến tham dự.
Cậu nói, nhân sinh trên đời, thế sự vô thường, nhưng chúng ta vẫn còn trẻ, dũng cảm, không sợ hãi, mỗi người đều có thể trở thành một cây đại thụ bám rễ thật sâu tán rộng che trời.
Cậu nói, thế giới này thật giả lẫn lộn, có quá nhiều chuyện rối ren phức tạp, đừng tin vào vận mệnh, hãy tin vào chính mình, mỗi người đều có thể là nhân vật chính trong cuộc đời mình. Dù gặp phải rất nhiều chuyện phiền phức, nhưng chúng ta vẫn có thể ngắm hoa mùa xuân, cây mùa hạ, mưa mùa thu, tuyết mùa đông*. Nhìn xem, trên thế giới này có biết bao điều tốt đẹp.
(Tuyết mùa đông*: Raw là mưa mùa đông, mà thu có mưa rồi nên tui đổi thành tuyết.)
Cậu nói, trong cuộc đời này, người đến người đi, mọi chuyện trôi qua không để lại dấu vết, hãy trân trọng người mình yêu thương, trân trọng thế giới và cuộc sống có sự hiện diện của đối phương.
Nói đến đây, giọng Tiêu Gia Niên trở nên rất dịu dàng, cậu nhìn về phía Hoắc Hàm.
Đôi mắt cậu rất sáng, dưới ánh đèn rạng rỡ chiếu rọi, như chứa đựng đầy ánh sao trời, ẩn chứa vô vàn khát khao và hy vọng về tương lai.
Hoắc Hàm cúi đầu mỉm cười nhẹ nhàng, không biết tại sao, đột nhiên hắn cảm thấy cay cay nơi sống mũi.
Trong cuốn sách gốc hắn viết, "Tiêu Gia Niên" cả đời thuận lợi, cuối cùng cậu sẽ đạt được thành tựu rất cao, cuộc đời cậu thành công mà rực rỡ.
Nhưng khi tách khỏi lời văn của hắn, Kiêu Kiêu đã trải qua nhiều suy sụp và khốn khổ mà lẽ ra cậu không cần phải trải qua.
Cậu vẫn đang trưởng thành tốt đẹp, cuộc đời cậu vẫn xuất sắc như cũ.
Cậu rất ưu tú, tương lai của cậu vẫn trăm hoa đua nở, rực rỡ gấm hoa.
Cậu là linh hồn tự do không bị giam cầm bởi vận mệnh và văn tự, cậu là đứa trẻ dũng cảm nhất.
Sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, Tiêu Gia Niên hào hứng chạy đến xin khen ngợi: "Em có giỏi không?"
"Giỏi, em là người tài giỏi nhất anh từng gặp." Hoắc Hàm lau mồ hôi trên trán cho cậu.
Hai người nắm tay nhau, đi trên con đường dài có bóng cây râm mát trong trường, đang thảo luận về việc nuôi chó nuôi mèo.
"Em muốn đặt tên cho mèo con là Simba, chó con tên là Bambi!"
Hoắc Hàm cười cậu: "Vậy anh thay mặt hai đứa nó cảm ơn em trước ha."
Tiêu Gia Niên bóp nhẹ tay hắn, quay người lại vừa nhìn Hoắc Hàm vừa đi giật lùi: "Nghe không hay sao? Không hay sao?"
Hoắc Hàm nắm tay người kia, thay cậu nhìn con đường phía sau: "Em thấy nghe hay không?"
Hắn hỏi ngược lại.
Tiêu Gia Niên không trả lời hắn, giọng điệu chứa ẩn ý đe dọa hỏi lại lần nữa: "Không hay sao?"
"Hay."
Tiêu Gia Niên nở nụ cười rạng rỡ: "Em biết ngay mà!"
Hoắc Hàm lúc nào cũng bị sự đáng yêu của cậu đánh gục, vừa định tiến lại gần hôn một cái, thì bị người kia ngửa đầu cười tránh đi.
Ánh nắng ngày hè xuyên qua kẽ lá tạo thành những quầng sáng tròn tròn, lấm tấm trải dài khắp con đường.
Buổi chiều trôi qua đã lâu lại lờ đờ, khiến cả năm tháng cũng kéo dài hơn.
Tiếng người cười đùa nói chuyện vui vẻ hòa quyện trong gió, một chú chim nhỏ đậu trên cành cây cổ thụ.
Thời gian dần trôi, bốn mùa luân chuyển, tình yêu đồng hành cùng mặt trời mọc lên đằng đông lặn ở đằng tây.
Mỗi một lần hoa nở, mỗi một lần bình minh ló dạng, mỗi một lần sao treo trăng hiện, anh đều coi đó như một giấc mơ, khao khát được chứng kiến.
Với điều kiện tiên quyết là —
Cùng em.
—— Hết chính truyện
___
Tác giả có lời muốn nói: Đã đợi lâu, hoàn thành rồi!
Rất cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng tôi trong hai tháng qua, các bạn thực sự là những thiên thần nhỏ. Bạn đang đọc những dòng này trên màn hình điện thoại, đừng hoài nghi, đúng vậy, tôi đang nói về bạn đấy! Bạn thực sự đã cho tôi rất nhiều sức mạnh và niềm tin để tiếp tục viết.
Bạn nhỏ Tiêu có thể thoát khỏi sự ràng buộc của câu chữ, sống một cuộc đời thuộc về mình, chúc các bạn cũng có thể có một tâm hồn tự do, làm những đứa trẻ dũng cảm, sống đúng với bản thân mình.
Hy vọng cuộc sống của các bạn luôn vui vẻ, vạn sự như ý.
Phía sau còn có ngoại truyện, tôi sẽ bận rộn một thời gian, vài ngày nữa sẽ tiếp tục cập nhật nhé.
Gặp lại sau ~