Mặc dù cuộc sống bình lặng như nước, nhưng đối với Hoắc Hàm và Tiêu Gia Niên mà nói, có thể có được cuộc sống hiện tại đã không dễ dàng, bọn họ đều rất trân trọng.
Trân trọng đối phương, cũng trân trọng cuộc sống vô cùng giản dị bình yên này.
Tiêu Gia Niên "bịch bịch bịch" chạy từ trên lầu xuống, ở chỗ góc cua đã thò nửa người ra: "Anh ơi, máy tính của em ở trường rồi, em muốn mượn máy tính của anh một chút."
Hoắc Hàm đang làm bữa tối trong bếp, người mặc tạp dề, tay cầm xẻng, cũng thò nửa người ra: "Ừ! Em cứ dùng đi!"
Nhìn thấy chiếc tạp dề màu hồng nhạt trên người Hoắc Hàm, Tiêu Gia Niên không nhịn được mím môi mỉm cười, sau đó quay đầu lại vui vẻ chạy lên lầu.
Máy tính nhà Hoắc Hàm không đặt mật khẩu, hắn không bao giờ đề phòng Tiêu Gia Niên, cho nên Tiêu Gia Niên chỉ cần động đậy con chuột một chút là đã vào được màn hình chính.
Vừa rồi giáo sư mới gửi tin nhắn cho cậu, yêu cầu cậu làm một bài báo cáo thí nghiệm đơn giản gửi cho ông.
Tiêu Gia Niên mở tài liệu, theo thói quen nhấn lưu, tiện tay đặt tên là "11", dự định làm xong bài rồi sẽ đổi tên lại.
Hiệu suất học tập và xử lý bài tập của cậu rất cao, cơ bản khi đã vào trạng thái này rồi thì sẽ không dễ dàng phân tâm, chỉ mất khoảng 30 phút, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ.
Cậu vừa đóng file tài liệu, đột nhiên nghĩ đến một chỗ hình như có vấn đề về cách diễn đạt, nên lại mở file có tên "11" trên máy tính.
Đang chuẩn bị cuộn xuống thì Tiêu Gia Niên sững người, đây không phải là tài liệu của cậu.
Cậu nhìn lên trên thì thấy, ồ, file hồ sơ này tên là "111".
Khi Tiêu Gia Niên vừa định tắt đi thì đột nhiên lại thấy được tên mình.
Tên của cậu?
Tiêu Gia Niên thực sự có chút tò mò, tài liệu mà anh trai tạo ra lại có tên mình, bên trong sẽ là gì nhỉ?
Cậu đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng vẫn đóng tài liệu lại.
Mặc dù nếu cậu xem, Hoắc Hàm cũng sẽ không nói gì, nhưng Tiêu Gia Niên vẫn muốn tôn trọng quyền riêng tư của đối phương.
Cậu gập máy tính lại, đi xuống lầu, vừa hay bữa tối của Hoắc Hàm đã làm xong.
Hiện giờ ngoài việc mỗi cuối tuần có cô giúp việc đến nhà dọn dẹp, đã lâu rồi hai người không để người ngoài ra vào nhà thường xuyên nữa, ba bữa ăn cơ bản hàng ngày cũng do Hoắc Hàm nấu, mà hắn cũng rất vui vẻ làm việc đó.
Với thời tiết ngày càng lạnh dần như bây giờ, ăn lẩu là thích hợp nhất, trước mặt là các nguyên liệu chay mặn kết hợp hài hòa, đã được xử lý và bày biện hết lên bàn, ở giữa là nồi lẩu uyên ương nửa mỡ bò* nửa cà chua đang sôi lên nổi những bọt khí hầm hập, phát ra tiếng "ùng ục" rất nhỏ.
Lẩu mỡ bò*:
Hoắc Hàm cởi bỏ tạp dề, đang chuẩn bị đi ra khỏi bếp.
Tiêu Gia Niên ngồi một bên bàn ăn nhìn hắn, cuối cùng vẫn không nhịn được tò mò hỏi: "Anh ơi, em thấy trên màn hình máy tính của anh có một file tên là "111", bên trong có gì vậy?"
Hoắc Hàm ngây ngốc một chút, có vẻ mờ mịt ngồi xuống đối diện Tiêu Gia Niên, chờ đến khi cầm đũa lên thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn bị sặc bởi chính nước bọt của mình, đột ngột ho sặc sụa.
Tiêu Gia Niên giật mình, vội vàng đưa cốc nước bên cạnh qua: "Uống nước đi anh, uống nước đi."
Hoắc Hàm xua xua tay: "Em đã xem rồi à?"
"Không có." Tiêu Gia Niên lắc đầu, "Bên trong có tên em, em không thể xem sao?"
Lúc này Hoắc Hàm đã bình tĩnh lại, nhìn Tiêu Gia Niên đầy ẩn ý: "Có thể xem mà, dĩ nhiên em có thể xem, đợi lát nữa ăn cơm xong chúng ta lên xem nhé."
"..." Tiêu Gia Niên đột nhiên có linh cảm không tốt lắm.
Cơm nước xong, hai người nắm tay nhau, đi dạo vài vòng trên con đường lớn trong khu dân cư để tiêu cơm rồi mới về nhà.
Tiêu Gia Niên về phòng tắm rửa trước, khi ra thì thấy Hoắc Hàm đã tắm rửa xong đang ở phòng cho khách.
Hắn đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa mềm mại thoải mái, đứng nghiêng người, tay đang lật giở cái gì đó.
Hoắc Hàm nghe thấy động tĩnh, đang định quay đầu lại thì đúng lúc đó Tiêu Gia Niên bước tới ôm lấy eo hắn: "Anh đang xem gì vậy?"
Hoắc Hàm gập xấp giấy trong tay lại, đuôi mày nhướng lên: "Là thứ em muốn xem đấy."
Tiêu Gia Niên lúc này mới nhớ ra, cậu muốn xem tài liệu "111" trong máy tính của Hoắc Hàm, nếu Hoắc Hàm không nhắc tới thì cậu đã quên mất rồi.
"Để tiện cho em xem, anh in hết ra luôn."
Tiêu Gia Niên càng thêm tò mò, cậu nhận lấy xấp giấy đã đóng gáy mà Hoắc Hàm đưa cho.
Cậu ngước mắt nhìn Hoắc Hàm, ánh mắt Hoắc Hàm hiếm khi mang theo chút công kích: "Mở ra xem đi."
Đầu quả tim Tiêu Gia Niên không nhịn được run lên, đầu ngón tay trắng muốt của cậu lật mở trang đầu tiên.
—— [Câu chuyện tình yêu của Đóa hồng băng giá và Hoa dâm bụt]
Khi nhìn thấy dòng chữ "Chapter 01" màu đen in đậm, Tiêu Gia Niên sửng sốt một chút: "Đây là?"
"Đây là một cuốn tiểu thuyết, là cuốn tiểu thuyết duy nhất anh viết sau khi đến thế giới này." Hoắc Hàm cười một tiếng, áp sát lại gần Tiêu Gia Niên, cúi đầu nhìn về phía chương 1, "Đây chính là câu chuyện tình yêu của anh và em, tên nghe có hơi quê không?"
Tiêu Gia Niên không nhịn được "Phì" một tiếng bật cười: "Nhưng em thích cái tên [Lễ vật] khi xuất bản hơn."
Ánh mắt Hoắc Hàm chuyển từ cuốn sách sang Tiêu Gia Niên.
Lúc ấy, Hoắc Hàm và Tiêu Gia Niên vừa mới ở bên nhau, tuy ngoài mặt Hoắc Hàm tỏ ra không thèm để ý, nhưng mỗi lần nghĩ đến việc bản thân sắp đặt cho Kiêu Kiêu và Văn Trần Cảnh thành một đôi, hắn lại cảm thấy nóng ruột, trong đầu cứ nghĩ, sao hắn không tự băm nát tay mình luôn đi cho rồi!
Vì thế, hắn quyết định viết luôn một cuốn truyện lấy mình và Kiêu Kiêu làm nhân vật chính, coi như để tự giải trí.
Sau đó, hắn bị đưa trở về thế giới hiện thực, nhiều thứ ở thế giới sách đều tan biến, không ngờ lần trở về này, cuốn truyện này thế mà vẫn còn tồn tại.
Hoắc Hàm chăm chú nhìn biểu cảm của Tiêu Gia Niên khi lật giấy đọc, cho đến khi thấy một chương nào đó, mặt và bên tai cậu "phựt" một cái đỏ bừng lên.
Tiêu Gia Niên dựng đứng cuốn sách đóng gáy trong tay, che khuất mũi và môi mình, chỉ để lộ ra đôi mắt ươn ướt.
Vốn dĩ đọc truyện lấy bản thân làm nhân vật chính Tiêu Gia Niên đã cảm thấy hơi xấu hổ rồi, cậu nghiến chặt răng hỏi: "Tại sao lại có tình tiết như vậy?!"
Hoắc Hàm biết cậu đang hỏi về cái gì, nghẹn cười hỏi lại: "Tình tiết nào thế?"
Hắn kéo kéo cuốn sách che trước mặt Tiêu Gia Niên, không ngờ tới đối phương lại nắm chặt cứng ngắc, Hoắc Hàm tốn một lúc cũng không kéo xuống được.
Hoắc Hàm mặc kệ cứ hôn một cái lên môi Tiêu Gia Niên, ngăn cách qua một cuốn sách,
Cuốn sách không hề mỏng, chóp mũi chỉ ngửi thấy mùi hương đặc trưng của giấy sách, thực ra xúc giác của Tiêu Gia Niên không cảm nhận được gì lúc Hoắc Hàm hôn mình, nhưng vẫn không nhịn được khẽ run lông mi.
"Hửm? Nói đi?" Hoắc Hàm thích trêu chọc cậu nhất, thấy Tiêu Gia Niên không nói lời nào, Hoắc Hàm mặt mày mỉm tươi cười nói: "Kiêu Kiêu, em phải bao dung sự đa dạng của văn hóa."
Tiêu Gia Niên trừng hắn một cái, cũng không muốn xem nội dung tiếp theo nữa, cậu thấy ngượng, không còn mặt mũi nào để đọc.
Tiêu Gia Niên khép sách lại, vừa định xoay người không muốn để ý đến Hoắc Hàm, thì đột nhiên bị người kia kéo lại, eo bị trói buộc.
"Anh đang làm gì..." Chữ "vậy" còn chưa kịp nói ra, môi cậu đã bị chặn lại.
Hoắc Hàm hôn cậu mãnh liệt, Tiêu Gia Niên buộc phải ngửa đầu tiếp nhận đòn tấn công của hắn.
Tất cả không khí trong khoang miệng cậu đều bị cướp đi.
Hơi thở Tiêu Gia Niên phát ra mang theo tiếng thút thít nhỏ bé, cả người nhũn ra, ngay cả cuốn sách nhỏ cậu đang cầm trên tay bây giờ như nặng tới cả ngàn cân, khiến cậu không thể cầm nổi.
Ngay khi cuốn sách sắp sửa tuột khỏi đầu ngón tay cậu, một bàn tay to lớn hơn theo cánh tay cậu trượt xuống, bắt lấy cuốn sách.
Mọi việc kế tiếp đều tiến triển thuận theo tự nhiên.
Trước mắt Tiêu Gia Niên chỉ cảm thấy choáng váng, đầu óc bắt đầu trì trệ không thể hoạt động.
Mãi đến khi Hoắc Hàm cười nhẹ, ghé vào tai Tiêu Gia Niên hỏi: "Kiêu Kiêu, em có cảm thấy quen thuộc không?"
Tiêu Gia Niên nghe được lời hắn nói, hơi ngơ ngác nhìn hắn.
"Chương 5." Hoắc Hàm thanh âm trầm thấp gần như đang thở dốc, hơi thở ấm áp phả vào tai Tiêu Kiếm Niên.
Tiêu Gia Niên từ từ mở to hai mắt ra, ngay cả con ngươi mênh mông sương mù cũng lấy lại được chút tiêu cự.
Hoắc Hàm được như ý nguyện, nhìn thấy lớp hồng phấn trên làn da của người dưới thân càng thêm rõ ràng, dường như muốn thấm qua một tầng da thịt mong manh.
Tiêu Gia Niên há miệng thở dốc, cậu còn chưa kịp nói cái gì, đã bị Hoắc Hàm lật người lại.
Hắn kéo cuốn sách vừa rồi bị nắm chặt nhàu nát không ra hình thù gì ở một bên lại, rồi lật đến một trang nào đó.
Giọng điệu mang theo ý cười trêu chọc: "Kiêu Kiêu, không phải em muốn đọc sao? Chương 12, đọc đi nào."
Giọng nói của Hoắc Hàm có chút khàn khàn, trong tình huống đặc thù này, khi hắn cười nói từ "Chương", trông có vẻ gợi cảm lạ thường.
Tiêu Gia Niên sống lưng tê rần, theo bản năng nghe theo lời hắn nói, vừa nghiêng đầu qua nhìn, liền mơ hồ đọc được mấy chữ, còn chưa đọc được bao nhiêu, cậu đã không nhịn được nắm chặt ga trải giường dưới thân.
Tuy nhiên trong tình huống này, rốt cuộc Tiêu Gia Niên cũng không phải là người đưa ra quyết định, cuối cùng cậu vẫn cất giọng đứt quãng vừa đọc vừa khóc.
Hoắc Hàm cũng cảm thấy bản thân thật hư, nhưng cũng đâu còn cách nào khác, những lúc như thế này hắn không thể nhịn được mà bắt nạt người ấy.
Sau khi chương này kết thúc, Hoắc Hàm nhịn cười nói: "Kiêu Kiêu, em còn chưa đọc xong, sau đó còn có chương 16, chương 20, kích thích nhất chính là chương 28 đấy."
Tiêu Gia Niên hốc mắt đỏ ửng nhìn về phía người kia đầy trách cứ, cực kỳ đáng thương mà chỉ trích: "Lưu... lưu manh!"
Hoắc Hàn không nhịn được cười ngã xuống giường, một tay ôm cậu vào lòng, cất tiếng cười vui vẻ thư giãn nói: "Em thật sự quá đáng yêu rồi!!"
Tiêu Gia Niên mệt mỏi không chịu nổi, bị người ta bắt nạt tàn nhẫn, cậu cũng cảm thấy có chút tức giận, không chịu nói chuyện, không phản ứng, không hợp tác.
Mãi cho đến khi được người kia bế lên, cậu mới khiếp sợ nhìn Hoắc Hàm, trên mặt viết rõ dòng chữ "Anh có còn là người không?"
Hoắc Hàm nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái: "Không bắt nạt em nữa, anh đưa em đi tắm."
Tắm rửa sạch sẽ xong, khi trở về giường lần nữa, trên giường đã khô ráo thoải mái, chắc hẳn là lúc cậu đang tắm Hoắc Hàm đã thay ga trải giường.
Sau khi cảm thấy thư thái Tiêu Gia Niên không mang thù nữa, cậu xoay người lại, cuộn người vào lòng Hoắc Hàm. Hoắc Hàm cười khẽ, ôm lấy người kia, vỗ về lưng cậu thật dịu dàng.
Cuốn sách bị giày vò nhàu nát nằm lặng lẽ trên sàn, để lộ ra một đoạn ngắn trong một trang nào đó.
Hoa dâm bụt đung đưa nở rộ,
Nó yêu đóa hồng bị băng giá trói buộc,
Mỗi một lần chạm vào,
Loài hoa sinh ra trong mùa hạ không thể chịu nổi rét lạnh,
Lặng lẽ điêu tàn,
Nhưng không sao cả,
Nó là hoa của mùa hạ, là loài hoa sinh sôi bất diệt
Cuối cùng, băng giá tan chảy ——
Câu chuyện tình yêu giữa hoa râm bụt và hoa hồng bắt đầu rồi.
___
Tác giả có lời muốn nói: Hiện tại tôi đã nghĩ ra vài ngoại truyện:
1. Chuyện thường ngày
2. Tiểu Tiêu xuyên đến thế giới hiện thực.
3. Văn Trần Cảnh và Niên Niên trong truyện gốc [Ai có thể không yêu vạn nhân mê]
4. Các bạn thử nói xem
Cát: Ai sợ số 3 thì đừng lo, không có đâu. Nói thiệt thì cũng khá tò mò.