Tiêu Gia Niên từ mép ban công nhảy xuống, đi về phía ba người Văn Thần Cảnh.
Văn Thần Cảnh thở hắt ra một hơi nặng nề, chỉ cảm thấy chân mình đang nhũn ra.
Mắt Tiêu Gia Niên đỏ hoe, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh: "Có thể kể cho tôi nghe tất cả mọi chuyện không?"
Từ đầu đến cuối, có rất nhiều việc chỉ dựa vào sự phỏng đoán chắp vá của cậu, vẫn còn nhiều chi tiết cậu chưa nắm rõ.
Ví dụ như, nếu những hình ảnh trong giấc mơ đến từ một cuốn sách, vậy thế giới này sao lại thành ra thế này? Và điều quan trọng nhất, Hoắc Hàm là ai? Lại đến từ nơi nào?
Cậu có linh cảm cậu có thể nhận được câu trả lời từ ba người này.
Hiện tại người có cảm xúc ổn định nhất là Hàn Trạm, hắn ta mở lời trước: "Thế giới của chúng ta." Nói đến đây, hắn ta nhìn lên bầu trời một cách vi diệu, thấy không có phản ứng gì mới yên tâm nói tiếp: "...là một cuốn sách."
"Trong sách, em là một kẻ xấu xa độc ác, sẽ vì chuyện gia đình gặp biến cố mà phản bội ba người chúng tôi, sau đó ba chúng tôi trọng sinh, bắt đầu trả thù em, kết cục của em sẽ rất thảm, chúng tôi phản công thành công. Quan trọng là, em có biết tác giả của cuốn sách là ai không?"
Tiêu Gia Niên sửng sốt, ngay sau đó nghe Hàn Trạm gần như vô cảm mở miệng: "Tên HH, trong trang đầu có giới thiệu về tác giả HH này, viết rằng tên đầy đủ của anh ta là Hoắc Hàm."
Không chút do dự, Tiêu Gia Niên lập tức phản bác hắn ta: "Không thể nào."
Cả ba người đều sửng sốt trước tốc độ phản ứng của cậu. Nam Tinh cười khổ nói: "Em tin tưởng anh ta đến vậy sao?"
"Đúng vậy." Tiêu Gia Niên nhớ rõ Hoắc Hàm đã từng nói, ngay từ khi cậu ra đời, Hoắc Hàm đã yêu cậu rồi. Nếu cậu được Hoắc Hàm sáng tạo ra, thì anh trai tuyệt đối sẽ không đối xử với cậu như thế.
Cậu tin tưởng Hoắc Hàm vô điều kiện.
Hàn Trạm bất đắc dĩ: "Đúng vậy, đó là bản sách lậu đã bị người khác chỉnh sửa."
Hàn Trạm sau đó kể lại nội dung của cuốn sách gốc cho cậu: "Đây mới là nội dung mà Hoắc Hàm viết."
Tiêu Gia Niên hơi ngẩn người, đó là tất cả những hình ảnh trong giấc mơ của cậu.
Cậu cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên. Anh trai nói không sai, ngay từ khi cậu sinh ra đã nhận được tình yêu của hắn rồi. Hắn đã cho cậu một cuộc đời hoàn hảo, có rất nhiều người yêu thương cậu.
Ba người không biết đã bao lâu rồi mới thấy Tiêu Gia Niên lộ ra vẻ mặt dịu dàng như vậy, tâm trạng của họ vô cùng phức tạp.
Văn Thần Cảnh chỉ cảm thấy trong lòng đắng chát.
Nam Tinh nói tiếp: "Ba "chúng tôi" khác trong bản sách lậu đã tái sinh nhầm thế giới, nhập vào cơ thể chúng tôi. Nhân vật chính của thế giới giả rời đi, Thiên Đạo của thế giới giả tất nhiên phải đi theo mà đến. Thiên Đạo của thế giới thật bị đe dọa, lúc đó ba người chúng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ xâm nhập dùng cơ thể chúng tôi bắt nạt em, đương nhiên chúng tôi vẫn muốn chống lại, ý thức lúc có lúc không."
Văn Thần Cảnh: "Thiên Đạo thế giới thật cần có được sức mạnh, nhưng làm sao để có được? Phải đi theo cốt truyện ban đầu, tức là cậu phải đạt được kết cục hoàn hảo với tôi. Nhưng cậu và Hoắc Hàm đã ở bên nhau rồi, vì vậy Thiên Đạo đã truyền cốt truyện bản sách lậu cho chúng tôi. Tôi tưởng bản sách lậu thật sự do Hoắc Hàm viết, cho nên lúc đó mới nói với cậu không được tin tưởng bất kỳ ai, dù sao thì Hoắc Hàm cũng đã khắc họa cậu như vậy."
Giọng nói Nam Tinh hơi khàn khàn: "Thiên Đạo muốn mượn tay chúng tôi để chia rẽ hai người, nhưng nó không ngờ rằng, thời gian chúng tôi tỉnh táo quá ít, chẳng làm được gì cả."
"Em là nhân vật chính quan trọng nhất, là đứa con của vận mệnh, cho nên kết cục của em không thể lệch đi được. Em biết càng nhiều chân tướng, ý thức bản thân càng mạnh hơn, thì càng khó kiểm soát."
Tiêu Gia Niên bật cười mỉa mai: "Đứa con của vận mệnh ư? Thiên Đạo vô năng đến mức để thế giới khác xâm nhập, ngay cả tuyến chính của thế giới mình cũng không bảo vệ được, tôi chẳng cảm nhận được chút vận khí may mắn nào."
Thậm chí người yêu của cậu còn bị cưỡng ép đưa đi.
Một tia sét nhỏ đánh xuống bên cạnh Tiêu Gia Niên, như thể đang bày tỏ sự bất mãn. Ba người Văn Thần Cảnh giật mình.
Tiêu Gia Niên nhàn nhạt liếc nhìn bầu trời một cái: "Có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi."
Cậu chưa bao giờ thật sự muốn nhảy lầu, dù sao Hoắc Hàm chỉ là tan biến, chứ không phải thật sự qua đời. Cậu nghĩ với vẻ mặt hơi ảm đạm, tuy hy vọng rất mong manh, nhưng nếu một ngày nào đó, anh trai thật sự có thể quay lại thì sao?
Lúc đó họ chẳng phải sẽ trở thành Romeo và Juliet sao?
Cậu sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Cậu chỉ muốn đánh cược bằng sinh mệnh của mình một phen, cậu muốn giành lại quyền chủ động, dù sao cậu đã sớm nhận ra sự đặc biệt của mình đối với Thiên Đạo.
Rõ ràng ba người Văn Thần Cảnh có ý thức cá nhân cũng không sao, vậy tại sao Thiên Đạo lại phải xóa đi ký ức của cậu hết lần này đến lần khác?
Chắc chắn cậu không giống họ, và sự thật đã chứng minh, phỏng đoán của cậu là đúng.
Bây giờ, Thiên Đạo sẽ không ngăn cản cậu hiểu biết về chân tướng của thế giới nữa.
Sức mạnh của Thiên Đạo chủ yếu đến từ đứa con của vận mệnh, nếu Tiêu Gia Niên thật sự xảy ra chuyện gì, thì thế giới này mới thực sự sụp đổ.
Thiên Đạo không dám ép buộc Tiêu Gia Niên.
Tiêu Gia Niên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Vậy các anh đã lấy lại quyền kiểm soát cơ thể như thế nào?"
"Chúng tôi chẳng làm gì cả, "chúng tôi" của thế giới giả đột nhiên chịu đau đớn cực độ, sau đó rời đi. Dựa vào tình trạng của bọn họ lúc đó, chúng tôi suy đoán chắc là đã bị hủy diệt hoàn toàn."
Tiêu Gia Niên sửng sốt: "Vậy đó là..."
Nam Tinh gật đầu: "Chúng tôi đoán, có lẽ Hoắc Hàm với tư cách là tác giả, đã làm điều gì đó."
Tiêu Gia Niên sau khi nghe xong, cong khóe miệng lên.
Gần như sau nửa năm, cuối cùng cũng nghe được tin tức về anh ấy, thật tốt.
Cậu đột nhiên cảm thấy cuộc sống bắt đầu có hy vọng, cho dù họ không thể gặp mặt, không thể ôm nhau, nhưng cậu biết rằng, người kia chắc hẳn đang sống tốt ở một góc nào đó của một thế giới khác.
Sau khi giải quyết vấn đề về bản sách lậu, Hoắc Hàm - người đã trở về thế giới hiện thực, hình như đang ở một thế giới cấp bậc cao hơn, vậy liệu hắn có thể tiếp tục chỉnh sửa câu chuyện, giúp Kiêu Kiêu có cuộc sống tốt đẹp hơn không?
Hoắc Hàm ngồi trước máy tính, nhìn vào trang quản lý tài khoản bút danh của mình, suy nghĩ như vậy.
Tình hình cụ thể của cuốn sách này đã không còn thuộc quyền kiểm soát Hoắc Hàm nữa, thời điểm cốt truyện thay đổi là lúc nội dung cụ thể của cuốn sách này cũng thay đổi dựa theo tình hình thực tế.
Trong cốt truyện cũng không còn "Hoắc Hàm", thay vào đó có một người thay thế danh tính của hắn - Hoắc Ngôn.
Cốt truyện tiếp theo là Văn Thần Cảnh sẽ trải qua một loạt hỏa táng tràng, cuối cùng cũng được Tiêu Gia Niên tha thứ, hai người đạt được kết thúc HE.
Hoắc Hàm bật cười mỉa mai.
Thiên Đạo thật sự đã cố gắng hết sức để sửa chữa tuyến chính của thế giới.
Hắn bấm mở chương 1, muốn sửa đổi cốt truyện. Hắn muốn mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo, Tiêu Vệ Hoa không nên chết, Hướng Dương không nên chết, Kiêu Kiêu không nên trải qua bất kỳ chuyện đen tối nào.
Hắn dựa theo trí nhớ của mình, khôi phục lại cốt truyện ban đầu, thậm chí vì sự thiên vị trong lòng càng sâu, những thứ Kiêu Kiêu có được càng nhiều hơn.
Hoắc Hàm hít một hơi thật sâu, di chuyển chuột đến dòng chữ "Xác nhận chỉnh sửa" và nhấn.
Hả? Không có phản ứng?
Ban đầu Hoắc Hàm còn tưởng rớt mạng, sau đó mở trang web khác để kiểm tra, nhưng vẫn chạy bình thường.
Bị lỗi?
Hoắc Hàm mở một tiểu thuyết khác của mình, thực hiện chỉnh sửa rồi gửi đi - thành công.
Hoắc Hàm:......
Hắn câm lặng.
Sau đó Hoắc Hàm thấy trên màn hình từ từ xuất hiện mấy chữ lớn màu đỏ như máu - "Không có quyền chỉnh sửa", rồi lại dần dần tan biến.
Hoắc Hàm suýt chút nữa tức đến mức bật cười: "Tôi là tác giả của cuốn sách này, tôi lại không có quyền chỉnh sửa??"
Những chữ to đỏ như máu lại xuất hiện: "Đúng là ngài không có quyền chỉnh sửa!"
Thiên Đạo suýt chút nữa bị Tiêu Gia Niên chọc cho tức chết, khổ nỗi lại bất lực không làm gì được cậu, đột nhiên cảm thấy sức mạnh của mình lại bị suy yếu một chút, vừa quay đầu nhìn, ha, con bê quặt què* kia lại đang gây chuyện!
(Con bê quặt què*: 瘪犊子 đây là một câu chửi, nghĩa là một con bê không có xương.)
Do [Ai có thể không yêu vạn nhân mê] ban đầu có rất nhiều độc giả, họ tin tưởng chắc rằng thế giới trong sách là có thật, thậm chí không coi nhân vật trong đó là những nhân vật trên giấy thuần túy nữa.
Sức mạnh niềm tin ngày càng mạnh mẽ, Thiên Đạo thuận thế mà ra đời theo đó, tự phát triển ý thức của riêng mình.
Đây là thế giới do Thiên Đạo quản lý, nếu Hoắc Hàm tiếp tục sửa đổi cốt truyện, thì Hoắc Hàm sẽ lại trở thành người nắm giữ tất cả.
Thiên Đạo không muốn phân chia quyền lực của thế giới của mình cho người khác, vì điều đó sẽ làm suy yếu sức mạnh của nó, nên tất nhiên phải ngăn cản.
Hơn nữa, nó chỉ là Thiên Đạo của một thế giới nhỏ, chứ không phải là người thống trị vũ trụ.
Về mặt lý thuyết, một thế giới sinh ra Thiên Đạo đã trở thành một thế giới song song thực sự tồn tại, không thể quay ngược thời gian, không thể vi phạm quy luật tự nhiên, ngay cả người sáng tạo là Hoắc Hàm cũng không được.
Thiên Đạo oán hận nghĩ, nếu nó có năng lực này, nó sẽ khiến tất cả hoa mộc lan, hoa dâm bụt tuyệt chủng hết!! Miễn cho Tiêu Gia Niên vừa nhìn thấy lại khôi phục ký ức.
Hoắc Hàm nhanh chóng nhận ra rằng có lẽ là ý thức của thế giới trong sách đang trả lời hắn.
Vì vậy, hắn hỏi một câu mà mình đã muốn hỏi từ lâu: "Có phải ngươi đưa ta vào thế giới trong sách không?"
Những chữ màu đỏ như máu trên màn hình trả lời hắn: "Phải."
"Tại sao?"
"Cứu vớt đứa con của vận mệnh Tiêu Gia Niên."
Lúc đó, Thiên Đạo của thế giới giả xâm nhập, cốt truyện của đứa con vận mệnh Tiêu Gia Niên bị lệch nghiêm trọng, đúng lúc người sáng tạo Hoắc Hàm đột ngột gặp tai nạn xe.
Thiên Đạo sợ Tiêu Gia Niên xảy ra chuyện, mà Hoắc Hàm là người tuyệt đối sẽ bảo vệ Tiêu Gia Niên, cho nên nó đã đưa linh hồn của một người từ thế giới khác vào thế giới trong sách.
Hoắc Hàm tức chết rồi: "Tao là công cụ của mày sao? Mày cần tao thì cho tao vào, lợi dụng tao xong rồi lại bảo tao cút xéo??"
Thiên Đạo giả chết không nói lời nào, im lặng một lúc, những chữ đỏ như máu mới lại xuất hiện: "Tóm lại, ngươi không có quyền sửa đổi tổng thể cốt truyện."
Hoắc Hàm nhìn thấy những lời này, suýt nữa đã đập nát cái máy tính trước mặt.
Sau một lúc im lặng, Hoắc Hàm khàn giọng hỏi: "Kiêu Kiêu sống thế nào?"
Nhắc đến chuyện này, Thiên Đạo càng tức hơn!
Nó nói: "Rất tốt, sau khi không có ngươi, cậu ấy sống tốt hơn bao giờ hết, cậu ấy và Văn Thần Cảnh đang tiến về hướng kết thúc HE, ha, cậu ấy hoàn toàn không nhớ gì đến ngươi!"
"..." Hoắc Hàm không hiểu, Thiên Đạo ngu ngốc như thế này làm sao quản lý được cả một thế giới: "Tao hiểu rồi, có vẻ như cốt truyện không đi theo hướng mày muốn nhỉ."
Má! Tiêu Gia Niên cứ liên tục khôi phục ký ức, nó muốn kéo lại cũng kéo không nổi! Nó có thể làm gì bây giờ?!
Biết rằng không thể lừa được Hoắc Hàm nữa, như để chọc vào tim Hoắc Hàm một cái, Thiên Đạo kể lại từng sự kiện xảy ra trong thế giới sách nửa năm nay sau khi đưa Hoắc Hàm rời đi.
Tiêu Gia Niên mất ký ức hết lần này đến lần khác.
Tiêu Gia Niên cứ liên tục đấu tranh để nhớ lại.
Cậu dùng mạng sống để uy hiếp, buộc Thiên Đạo từ bỏ việc kiểm soát mình.
Mỗi khi Thiên Đạo kể một câu chuyện, Hoắc Hàm lại cảm thấy trái tim ngày càng đau xót hơn.
Hắn khẽ hé môi thở dồn dập một hơi, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được cơ tim co thắt đột ngột vì đau đớn dữ dội.
Những chữ màu đỏ như máu lần lượt xuất hiện trước mắt Hoắc Hàm, trong thoáng chốc, hắn cũng không biết màu đỏ đó là màu của chữ, hay do mắt mình đã đỏ lên.
Trái tim hắn như bị ai đâm thọc máu tươi đầm đìa, Hoắc Hàm giơ tay, đột ngột gạt chiếc máy tính trên bàn xuống đất.
Các bộ phận máy tính và trái tim máu thịt đầm đìa của hắn cùng vỡ nát trên mặt đất.
Trước mắt hắn trở nên thanh tịnh.
___
Tác giả có lời muốn nói: Thiên Đạo có thể cùng Văn Thần Cảnh, Nam Tinh, Hàn Trạm viết một cuốn sách - [Cuộc đời làm nghịch tử của chúng ta]
Hoặc thành lập nhóm ra mắt, tên nhóm - [Ai ngỗ nghịch hơn ai]
Hàm - Cuộc đời với tư cách làm cha già mang hàm oan của tôi
Ngày mai! Đảm bảo! Hai đứa nhỏ sẽ gặp nhau! Bye ~