Tiêu Gia Niên trở về nhà trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, cậu không biết liệu mình có hiểu sai hay không.
Thế giới hư cấu và sách.
Hai từ khóa này kết hợp với nhau, khiến người ta rất dễ liên tưởng đến việc thế giới trong sách là hư cấu.
Nam Tinh nói thế giới này là hư cấu, vậy ý của y là... thế giới này là thế giới trong sách?
Vừa đẩy cánh cửa gỗ ra, Tiêu Gia Niên đã thấy Hoắc Hàm đang đứng dưới gốc cây mộc lan trắng còn chưa nở hoa, ngẩng đầu lên.
Trên đầu là ánh hoàng hôn đan xen hai màu đỏ hồng, ánh sáng ráng chiều chiếu lên gương mặt người đàn ông, mang một vẻ đẹp nồng nàn như bức tranh thủy mặc được tô màu.
Vậy... còn Hoắc Hàm thì sao?
Nếu toàn bộ thế giới đều là giả, vậy Hoắc Hàm đến từ nơi nào?
Cậu chỉ biết Hoắc Hàm có thể cũng không phải là "Hoắc Hàm" ban đầu, ngoài ra hoàn toàn không biết bất cứ điều gì khác.
Nếu hoàn toàn không biết gì, cậu còn có thể làm một kẻ ngốc vô âu vô lo.
Nhưng cố tình trời cao lại cho cậu thấy được một phần "chân tướng" không rõ thực hư, khiến cậu phải đoán mò trong hoảng sợ.
Giống như bức tranh ghép hình con voi khi chưa hoàn thành, bạn không biết con voi đang giơ chân trước lên là để đá bóng hay sắp giẫm lên một người.
Kể từ khi nghe Nam Tinh nói câu đó xong, Tiêu Gia Niên vẫn luôn rơi vào trạng thái căng thẳng.
Thế giới là giả, con người là giả.
Vậy tại sao cậu có thể khóc có thể cười? Tại sao lại ban cho cậu cảm xúc? Tại sao lại cho cậu khả năng suy nghĩ?
Cậu không muốn tin vào điều này, liệu những gì Nam Tinh nói có nhất định là sự thật không?
Lui một vạn bước mà nói, cho dù là giả thì sao, ít nhất cậu vẫn đang sống tốt, cậu không tin số phận của mình lại hoàn toàn bị người khác nắm giữ và điều khiển.
Cậu như một sợi dây đàn căng thẳng, tìm đủ mọi lý do để an ủi bản thân, không để mình rơi xuống từ bên vách vực thẳm nguy hiểm.
Nhưng trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Hoắc Hàm, sợi dây đàn ấy đột nhiên đứt đoạn.
Nhớ lại lời Lê Hân từng nói, nghĩ đến những biểu hiện bất thường gần đây của Hoắc Hàm, tất cả mọi chuyện chồng chất lên nhau, Tiêu Gia Niên đột ngột sụp đổ.
Cậu nhận ra, đối với cậu mà nói, chuyện "thế giới là giả" tuy khiến cậu căng thẳng và không thể nào tin nổi, nhưng cậu vẫn tin tưởng chắc chắn rằng cuộc đời mình không sẽ bị người khác thao túng.
Nhưng Hoắc Hàm không giống vậy, hắn không thể là giả, hắn không thể mơ hồ hư ảo như vậy được.
Bởi vì màu sắc cá nhân của Hoắc Hàm quá đậm nét, quá chân thực, hắn sống động như thế, hắn... Tiêu Gia Niên đột nhiên không biết phải miêu tả người này như thế nào nữa.
Hay nói cách khác, không cần phải miêu tả.
Cậu yêu Hoắc Hàm, điều đó đã quá đủ để vượt qua mọi lý do.
Hoắc Hàm nhận ra động tĩnh ở cửa, hắn quay đầu lại, liền thấy Kiêu Kiêu đang đứng ở đó.
Đôi mắt đối phương nhìn chằm chằm vào hắn.
Hoắc Hàm ngẩn người ra một lúc, ánh sáng rực rỡ thường ngày trong mắt cậu vỡ tan, như thể ai đó đã ném một hòn đá xuống mặt hồ yên tĩnh dưới ánh trăng, ánh sáng và bóng tối vỡ vụn, một vùng loang lổ.
Chỉ nhìn thôi, trái tim Hoắc Hàm đã bắt đầu đau nhói.
Hắn đang chuẩn bị đi tới, thì nghe thấy Tiêu Gia Niên cách đó không xa mở miệng, giọng nói đã khàn đặc.
Cậu hỏi: "Anh trai, anh sẽ mãi mãi ở bên em sao?"
Bước chân Hoắc Hàm khựng lại, khi nhìn vào đôi mắt vỡ nát kia một lần nữa, hắn lập tức đã hiểu ra.
Trước đây khi Kiêu Kiêu lặp đi lặp lại hỏi hắn câu này, hắn chỉ nghĩ đó là cách tán tỉnh của mấy cặp đôi nhỏ, giống như hay thích hỏi đối phương "Anh có yêu em không" vậy.
Nhưng bây giờ, Hoắc Hàm đột nhiên ý thức ra, không phải như thế.
Kiêu Kiêu biết, cậu thông minh như vậy, nhạy cảm tinh tế như vậy, làm sao có thể không nhận ra sự bất thường của hắn chứ?
Hắn không kìm được cảm thấy tự hào, hắn nghĩ, không hổ là Kiêu Kiêu.
Ngay sau đó, một nỗi buồn bã bất lực như thủy triều dâng lên trong lòng, từng đợt không thôi.
Hóa ra từ sớm như vậy, Kiêu Kiêu đã bắt đầu cảm thấy bất an rồi sao?
Cậu đã mang tâm trạng như thế nào, khi cứ hỏi câu này một lần lại thêm một lần nữa?
Còn bản thân hắn hoàn toàn không nhận ra gì cả, lại còn hứa hẹn thề thốt son sắt như thế?
Hắn đột nhiên căm ghét hết thảy, căm ghét thế giới này, căm ghét chính mình, hắn thậm chí còn không biết tại sao mình lại như thế.
Chờ tới khi hắn thực sự biến mất khỏi thế giới này, hắn sẽ đi đâu về đâu, có phải sẽ hoàn toàn tử vong hay không?
Vậy còn... Kiêu Kiêu thì sao?
Cậu phải làm sao đây?
Hoắc Hàm vốn luôn tự tin kiêu ngạo, đột nhiên nhận ra rằng con người trong vũ trụ thật sự quá nhỏ bé.
Cho dù là được đưa vào thế giới này một cách bí ẩn, hay là bị bắt rời khỏi thế giới này một cách khó hiểu, không có điều gì mà hắn có thể tự quyết định được.
Trong khoảng lặng kéo dài ấy, nước mắt Tiêu Gia Niên không kìm được mà rơi xuống.
Cậu như một đứa trẻ cứng đầu, không ngừng hỏi cho đến khi có được câu trả lời: "Anh trai, anh sẽ luôn ở bên em chứ?"
Hoắc Hàm chưa bao giờ lừa dối Tiêu Gia Niên, hắn cũng không muốn lừa dối, bởi vì lời nói dối bị vạch trần quá dễ dàng.
Sau khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi, khi hy vọng bị đập tan, mới là điều khiến người ta càng thêm tuyệt vọng.
Vì vậy, Hoắc Hàm chỉ im lặng nhìn cậu.
Ánh mắt dịu dàng lại bao dung, mang theo đầy sự trân trọng cùng xót xa.
Tiêu Gia Niên đã hiểu.
Rõ ràng mùa xuân đang đến gần, cây cối trong sân đã bắt đầu đâm chồi, sắp sửa xuất hiện cảnh tượng hoa nở khắp vườn.
Nhưng Tiêu Gia Niên lại cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong mùa đông giá rét.
Hai người cách nhau vài mét nhìn đối phương, nhưng lại như cách nhau cả lạch trời.
Gần nhau trong gang tấc, mà xa cách tựa thiên nhai.
Tiêu Gia Niên bắt đầu mất khả năng suy nghĩ, cậu nghẹn ngào nói năng lộn xộn: "Anh không thể... không thể... không thể..."
Không thể cái gì, lại không thể làm gì?
Cậu cũng không biết nữa.
Hoắc Hàm đau lòng rối tinh rối mù, hắn bước nhanh tới, lập tức ôm người kia vào lòng.
Cuối cùng, Hoắc Hàm dỗ người kia ngủ thiếp đi, hắn dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau đi vết nước mắt trên mặt cậu, nhìn gương mặt mệt mỏi của cậu, trong lòng Hoắc Hàm cảm thấy vô lực.
Hắn chậm rãi nằm nghiêng bên cạnh Tiêu Gia Niên, nhìn theo hàng mi đen như lông quạ, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ thắm, chỉ cảm thấy ngắm thế nào cũng không đủ.
Đây là nhân vật do hắn sáng tạo ra, nhưng Kiêu Kiêu chân thực còn khiến người ta kinh ngạc hơn cả những gì hắn đã miêu tả bằng văn tự.
Sự tồn tại của cậu là món quà, là ban ân.
Là quả táo đột nhiên rơi xuống khi hắn ngồi dưới gốc cây.
Sự biến động cảm xúc khiến Hoắc Hàm cảm thấy mỏi mệt, hắn ôm người kia từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
-
Khung cảnh xung quanh méo mó, màu sắc của thế giới hòa tan nhuộm lại thành một khối, không có ranh giới.
Thoạt nhìn vừa hoang đường lại kỳ quặc.
Dần dần, tầm nhìn trước mắt trở nên rõ ràng hơn.
Đó là một cặp vợ chồng đang chơi đùa với một em bé hồng hào nhỏ bé.
Trái tim Tiêu Gia Niên lập tức mềm mại, đó là ba mẹ và cậu.
Khung cảnh chuyển đổi, trong màn mưa mênh mang, một nhóm người mặc đồ đen, cầm ô đen đứng trong nghĩa trang.
Cha nắm tay Tiêu Gia Niên bé nhỏ đứng phía trước, còn bức ảnh trên bia mộ là một người phụ nữ với lúm đồng tiền như hoa nở.
Nụ cười trên mặt Tiêu Gia Niên tắt dần, đó là lúc mẹ qua đời.
Vào một ngày hè ánh nắng tươi đẹp, bé Tiêu Gia Niên ngồi trong góc, có mấy đứa nhỏ khác vây quanh, chế giễu cậu là đứa trẻ không có mẹ.
Lúc này, một đứa nhỏ khác lao ra như viên đạn pháo, lập tức đè người ta xuống đất đánh túi bụi.
Lũ trẻ bị đánh khóc lớn ầm ĩ, Văn Thần Cảnh cũng bị thương.
Ánh mắt cậu bé nhìn chằm chằm người khác như một chú sói con, trên mặt vẫn còn vết thương, trông rất dữ dằn.
Cậu bé quay lại quát Tiêu Gia Niên: "Người khác nói cậu, cậu phải đánh lại chứ! Cứ ngốc nghếch để người ta nói vậy sao?"
Bé Tiêu Gia Niên sợ hãi cực kỳ, cậu nhìn Văn Thần Cảnh, ấp úng một chút, giọng nói mềm mại: "Không, không thể đánh nhau."
Văn Thần Cảnh hận không rèn sắt thành thép, lại có chút bất đắc dĩ.
Vì vậy, những năm sau đó, Tiêu Gia Niên không bao giờ bị người khác bắt nạt nữa, sau lưng cậu luôn có một chú sói con hung dữ đứng đó.
Nếu có ai dám làm tổn thương Tiêu Gia Niên, chú sói con sẽ không ngần ngại nhe răng, hung ác lao tới cắn xé xuống cả miếng thịt lớn.
Tiêu Gia Niên nhìn những cảnh tượng trong quá khứ, bất đắc dĩ cười một cái, không để người khác bắt nạt cậu, nhưng Văn Thần Cảnh khi bắt nạt cậu lại rất hăng hái.
Trái tim cậu dần trở nên mềm mại, đây mới là Văn Thần Cảnh thật sự, là người tuy hơi bốc đồng nhưng phóng khoáng tự do, như ánh mặt trời tươi sáng ngày lành cảnh đẹp.
Là người bạn tốt nhất của cậu.
Đó đều là những sự việc có thật đã xảy ra trước đây.
Tiêu Gia Niên như đang xem một bộ phim, đứng dưới góc độ một người quan sát, cậu từng chút một nhìn lại toàn bộ cuộc đời của mình cho đến hiện tại.
Về mặt tình cảm, trước đây Tiêu Gia Niên quả thật không nhạy bén cho lắm, thậm chí còn hơi chậm chạp.
Nhưng giờ đây cậu đã có người mình yêu thương, hơn nữa đứng từ góc độ người quan sát, cậu rất dễ dàng phát hiện ra một số dấu hiệu.
Từ thời trung học, ánh mắt Văn Thần Cảnh nhìn về phía cậu khi đứng sau lưng cậu.
Một mặt giả vờ miễn cưỡng nhưng lại đáp ứng mọi yêu cầu của Tiêu Gia Niên.
Khi cậu ngủ gục lên mặt bàn, anh ấy kín đáo lại kiềm chế dùng tay vuốt ve lông mi của cậu, sau đó thầm cười không thành tiếng.
Trước đây Tiêu Gia Niên không để ý lắm, bây giờ nhìn lại, hóa ra bọn họ nói hồi trước thích mình lại là sự thật.
Nhưng Tiêu Gia Niên hiểu rõ bản thân, trái tim cậu rất thuần khiết, lúc đó cậu hoàn toàn không nghĩ nhiều, thậm chí trước khi gặp Hoắc Hàm, cậu còn không biết bản thân thích đàn ông.
Dần dần, hình ảnh sắp chiếu đến lúc Tiêu gia xảy ra chuyện.
Đối với khoảng thời gian này, cảm xúc của Tiêu Gia Niên rất phức tạp, đó là khoảng thời gian đen tối và đau đớn nhất mà cậu từng trải qua, cũng là khoảng thời gian có ánh sáng lóa mắt rực rỡ nhất chiếu vào.
Cậu muốn nhìn thấy Hoắc Hàm, không biết khi cậu không để ý, anh trai có làm cái gì mà cậu không biết không?
Tiêu Gia Niên đột nhiên sững sờ, tại sao hình ảnh và thực tế lại không giống nhau?
— Ngày hôm đó, Tiêu gia không xảy ra chuyện gì cả.
"Cậu" vẫn cùng Văn Thần Cảnh vừa đi học vừa cãi nhau ầm ĩ như thường lệ, trước khi ra cửa còn chào hỏi anh Nam Tinh, cha ra ngoài đi làm, sau đó tiện đường mua bánh ngọt cậu thích nhất mang về.
Chẳng có gì cả.
Những thứ u ám đó, những điều đen tối đó, những thứ khiến cậu đau khổ từng chút từng chút một đều không có.
Cha vẫn rất tốt, Văn Thần Cảnh vẫn tốt, Nam Tinh và Hàn Trạm cũng đều rất tốt.
Cũng không có giấc mơ hoang đường chết tiệt kia.
Nhưng mà, trong cuộc đời của "cậu", cũng không có Hoắc Hàm.
Hình ảnh "Hoắc Hàm" chỉ tồn tại trong miệng mọi người, là một huyền thoại luôn định cư hàng năm ở nước ngoài.
Những hình ảnh tiếp theo hoàn toàn vượt quá nhận thức của Tiêu Gia Niên.
"Cậu" dần dần trưởng thành, tốt nghiệp, bắt đầu làm việc tại bệnh viện của cha, cuộc sống của cậu đơn giản mà tốt đẹp.
Trong cuộc đời dài dằng dặc của "cậu", được hạnh phúc bao bọc xung quanh.
Khi quay đầu nhìn lại, sau lưng luôn có một cái bóng âm thầm theo sau, yêu cậu thầm kín mà không cầu hồi báo.
Gương mặt của cái bóng dần dần trở nên rõ ràng.
Tiêu Gia Niên có chút kinh ngạc nhìn hình ảnh trước mắt, cảm thấy vô cùng hoang đường.
Một cơn gió ấm thổi qua, mùa xuân đã đến.
"Tiêu Gia Niên" nhìn gương mặt Văn Thần Cảnh, cậu nghĩ, có lẽ trái tim cậu đã rung động.
Tiêu Gia Niên đột ngột tỉnh giấc từ trong giấc mộng, cậu bật dậy ngồi trên giường, há miệng thở hổn hển.
Đó... là cái gì?
___
Tác giả có lời muốn nói: Tới rồi! Tết Đoan Ngọ vui vẻ! Khai chiến đi, bánh chưng mặn or bánh chưng ngọt?