Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị

Chương 50: Một phòng




Nước N vẫn đang là mùa hè, quanh năm ánh nắng tươi đẹp, trời cao xanh ngắt.

Diện tích hòn đảo này không quá rộng lớn, từ mọi hướng đều có thể trông ra đại dương xanh biếc vô tận.

"Reng reng reng —"

Tiêu Gia Niên đưa tay bấm chuông xe đạp, tay còn lại cầm điện thoại đang xem bản đồ.

Những tia nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống mặt đất tạo thành những vệt tròn tròn nho nhỏ, khi gió biển thổi qua, những vệt tròn ấy run run lấp lánh sau gáy trắng nõn của chàng trai trẻ.

Cậu mặc một chiếc áo phông màu trắng, cổ tròn, kết hợp với quần sooc đen ngắn đến đầu gối, đi một đôi giày trắng tinh, một chân chống xe, chân còn lại đạp lên bàn đạp.

Toàn thân tràn đầy khí phách thiếu niên.

Từ phía sau vọng lại tiếng bánh xe lăn vòng, Tiêu Gia Niên quay lại thì thấy Hoắc Hàm trượt ván đến gần.

Làn gió mạnh do ván trượt trượt nhanh cuốn bay những lọn tóc đen nhánh trên trán Hoắc Hàm ra sau, để lộ vầng trán trắng mịn trơn bóng. Ánh mắt hắn sáng rực nhìn Tiêu Gia Niên, trên môi nở một nụ cười thoải mái.

Gió biển thổi tung vạt áo sơ mi sọc xanh trắng đan xen rộng thùng thình của hắn.

Tim Tiêu Gia Niên không khỏi rung rinh mà nghĩ, người thực sự toát lên khí phách thiếu niên đang ở đây này.

Nhìn là hiểu, Hoắc Hàm trượt ván rất giỏi, khi đến bên cạnh Tiêu Gia Niên, hắn dừng lại một cách linh hoạt, sau đó một chân dẫm nhẹ một đầu ván ở phía sau, còn đầu còn lại nhanh chóng nhấc lên bị hắn cầm lấy.

Hắn dùng tay còn lại vỗ nhẹ lên gáy Tiêu Gia Niên: "Không cần nhìn bản đồ nữa, vừa rồi anh mới đi hỏi người dân địa phương, lối vào đường Ngàn Hoa chỉ ở phía trước không xa."

Đường Ngàn Hoa là một phong cảnh đặc sắc nổi tiếng trên hòn đảo nhỏ này, nói đúng hơn, hoa ở trên hòn đảo này là cảnh tượng rất phổ biến. Hầu hết các ngôi nhà đều có ngói đỏ tường trắng, mặt tường uốn lượn phủ đầy hoa với đủ loại màu sắc khác nhau.

Dù là bản thân ngôi nhà hay vô vàn hoa nở rộ bên ngoài, đều mang màu sắc rực rỡ với độ bão hòa cao. Khi mở cửa sổ, có thể nhìn thấy bầu trời xa xôi vô ngần, sóng biển lấp lánh, ánh nắng mặt trời chiếu xuống, tạo nên một cảnh sắc rực rỡ khác.

Sở dĩ đường Ngàn Hoa nổi tiếng như vậy, là bởi vì nếu đi theo con đường này, địa hình sẽ dần dần lên cao, sau đó lên đến đỉnh hòn đảo nhỏ này, cũng là khu vực cao nhất nơi đây.

Ở đó, như thể duỗi tay ra là có thể chạm đến bầu trời, khi nhìn xuống, những ngôi nhà mái đỏ đứng sừng sững trên sườn núi và các cảnh quan khác hiện ra trước mắt.

Do đó, đường Ngàn Hoa cũng được người dân địa phương gọi là "Con đường hoa dẫn lên thiên đàng".

Nghe Hoắc Hàm nói như vậy, Tiêu Gia Niên cười cất điện thoại đi: "Vậy thì chúng ta đi thôi!"

Nói xong, cậu dùng sức đạp lên bàn đạp, xe đạp liền bắt đầu chuyển động.

Kết quả là, còn chưa di chuyển được hai bước, Tiêu Gia Niên đột nhiên cảm thấy việc đạp xe tốn sức rất nhiều. Cậu bối rối quay lại thì thấy Hoắc Hàm đang đứng trên ván trượt, một tay giữ lấy ghế sau, khiến xe đạp kéo hắn trượt đi.

Tiêu Gia Niên suýt chút nữa thì choáng váng: "Anh làm gì vậy?!"

Thấy bị phát hiện, Hoắc Hàm cũng không cần giấu diếm nữa, cười to hai tiếng, đặt tay lên vai Tiêu Gia Niên: "Anh mệt mà, đạp nhanh lên, đạp nhanh lên."

Cứ như mấy đứa trẻ trâu cố gắng gây sự với cô bé mà mình thích vì muốn đối phương để ý đến mình.

Tiêu Gia Niên dùng sức giật giật, muốn hất tay hắn ra: "Không được, anh tự trượt đi! Em cũng mệt lắm!"

Thấy hất không ra được, Tiêu Gia Niên giơ tay muốn đánh Hoắc Hàm.

Hoắc Hàm cúi thấp người tránh đi, rồi hơi dùng sức, tăng tốc trượt lên phía trước, vừa cười vừa mặt mày ngứa đòn vô tư trêu chọc:

"Kiêu Kiêu ơi, sao em dữ thế?"

"Em dữ á?!"

Tiêu Gia Niên lập tức đạp xe mạnh hơn, muốn đuổi theo Hoắc Hàm ở phía trước.

Hoắc Hàm vô cùng vui vẻ chọc ghẹo bạn nhỏ, phát hiện người kia đang ở xa thì lại giảm tốc độ, chờ tới khi người kia sắp bắt kịp thì lại tăng tốc lướt nhanh về phía trước.

Qua mấy lần như thế, tinh thần Tiêu Gia Niên muốn sụp đổ rồi.

Tiếng "kít —" vang lên, xe đạp bị phanh lại đột ngột, Tiêu Gia Niên vừa nãy dùng sức quá nhiều, bây giờ kiệt sức hơi thở hổn hển.

Cậu khoanh tay, nhìn người phía trước lại trượt ván quay trở về, nghiêng đầu qua một bên nhắm mắt lại.

Hoắc Hàm trượt vòng quanh Tiêu Gia Niên một vòng, cuối cùng dừng lại trước mặt cậu: "Kiêu Kiêu, em giận rồi à?"

Tiêu Gia Niên không để ý tới hắn, chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu về hướng bên kia.

"Kiêu Kiêu ơi? Kiêu Kiêu à? Mở mắt ra này."

Tiêu Gia Niên mở mắt ra, thấy trước mặt là một nắm hoa dại đủ màu sắc rực rỡ, Hoắc Hàm vừa trượt ván đi để hái cho cậu.

Khóe miệng cậu khẽ nhếch lên một chút, nhưng không muốn để bản thân trông dễ rất dụ, lại ngay lập tức đưa khóe miệng về như cũ, lạnh nhạt "À" một tiếng.

Hoắc Hàm nhét hoa vào túi ngực Tiêu Gia Niên, bắt đầu ngoan ngoãn: "Kiêu Kiêu ơi, Kiêu Kiêu à, anh sai rồi."

Tiêu Gia Niên nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Hoắc Hàm, nhỏ giọng nói: "Anh bắt nạt em."

Hoắc Hàm chưa kịp nói gì, cậu đã úp một cái nồi lên đầu hắn: "A, đàn ông, có đến tay rồi lại bắt đầu không quý trọng."

Hoắc Hàm cảm nhận được sự ai oán sâu sắc từ đối phương, nhịn cười trong lòng rồi tiến lại gần muốn hôn hôn cậu. Kết quả Tiêu Gia Niên nghiêng đầu tránh đi, nụ hôn liền rơi xuống má phải của cậu, nơi có má lúm đồng tiền.

Hoắc Hàm cũng không rời đi, mà tiếp tục tỉ mỉ hôn lên vùng da đó.

Giọng nói rất nhỏ đáp lại: "Nói bậy, anh còn trân trọng em hơn cả chính em."

"Còn nữa, Kiêu Kiêu à, cái này cũng được coi là bắt nạt sao? Anh chưa thực sự bắt nạt em mà."

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Tiêu Gia Niên, rất nhanh, tai cậu đã bắt đầu ửng hồng.

Thực ra, từ khi Hoắc Hàm tặng bó hoa nhỏ đó, Tiêu Gia Niên cũng không còn giận lắm.

Huống hồ, đối phương còn dịu dàng hôn lên má lúm đồng tiền của cậu như vậy.

Kể từ sau đêm tỏ tình, má lúm đồng tiền mà trước đây Tiêu Gia Niên không chú ý lắm, lại mang một ý nghĩa đặc biệt khó có thể giải thích.

Mỗi khi cậu nhìn vào gương, rồi tình cờ thấy má lúm này, cậu lại nhớ đến ánh mắt dịu dàng và nụ hôn tỏ tình chứa đầy tình yêu của Hoắc Hàm trong đêm Giáng sinh.

Nhưng mà, bây giờ Hoắc Hàm lại giở trò lưu manh!

Tiêu Gia Niên định quay lại muốn trách cứ hắn, lại vừa đúng với ý định của Hoắc Hàm, bị hắn hôn ngay lên môi.

Hoắc Hàm hôn rất nhẹ nhàng, kèm theo luồng gió biển từ nơi xa bay đến, kèm theo hương hoa nhàn nhạt từ túi áo trước tỏa ra.

Nụ hôn này không kéo dài quá lâu, nhưng đủ để xua tan gần hết mọi cảm xúc trong lòng Tiêu Gia Niên.

Hoắc Hàm buông người ra, rồi duỗi tay xách cậu ra ngồi sau xe đạp, mặt mày hắn rạng rỡ nói: "Không phải em mệt rồi sao? Anh trai chở em nha."

Tiêu Gia Niên nghiêng đầu cười cười, một tay ôm lấy tấm ván, tay kia nắm lấy vạt áo sơ mi của Hoắc Hàm.

Hoắc Hàm lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, sau đó kéo lên phía trước vòng qua ôm trọn eo mình.

Hoắc Hàm vì thường xuyên tập thể hình nên có dáng người rất đẹp, cơ bắp rõ ràng nhưng không quá phô trương, vòng eo thon gọn săn chắc.

Qua lớp áo sơ mi hơi mỏng, Tiêu Gia Niên cảm nhận rõ ràng thân nhiệt ấm áp và săn chắc của cơ bụng, cậu không nhịn được dùng tay ấn ấn, sau đó nhanh chóng bị bắt lại.

Hoắc Hàm không quay đầu lại, chỉ đưa tay ra sau xoa nắn má cậu một lúc: "Ngoan một chút nào."

Tai Tiêu Gia Niên ửng hồng rồi bất động, cậu trộm cười, sau đó "Ò" một tiếng.

Xe đạp được người đạp, nhanh chóng chạy như bay về phía trước xuôi theo chiều gió, tiến đến con đường hoa dẫn lên thiên đàng.

Đường Ngàn Hoa quả thực được xây dựng rất cao, khi hai người lên được đến đỉnh, vừa đúng lúc hoàng hôn buông xuống.

Từ nơi này có thể nhìn thấy biển mây đỏ rực tuyệt đẹp, toàn bộ hòn đảo được nhuộm trong ánh hồng của ráng chiều.

Làn da trắng nõn của Tiêu Gia Niên cũng được tô điểm thêm sắc hồng, có thể là do hoàng hôn phản chiếu, cũng có thể vì đôi mắt cậu vốn đã sáng ngời vậy rồi, tựa như sa vào ngân hà.

Hoắc Hàm đưa khuỷu tay ra sau tựa lưng vào lan can, nghiêng đầu qua ngắm nhìn nắng chiều, rồi lại đưa tầm mắt về phía Kiêu Kiêu, vừa nhìn đã không thể rời mắt khỏi cậu.

Hoắc Hàm cúi đầu cười cười, ngay sau đó gọi Tiêu Gia Niên một tiếng: "Kiêu Kiêu."

Tiêu Gia Niên nghiêng đầu nhìn hắn, dùng ánh mắt dò hỏi.

"Hôn anh đi." Đôi mắt Hoắc Hàm cũng rơi vào sắc hồng lộng lẫy của hoàng hôn.

Tiêu Gia Niên cười, ôm chầm lấy hắn, ngửa đầu lên, hai người ôm hôn nhau trên đỉnh đường Ngàn Hoa, con đường hoa dẫn lên thiên đàng.

Lúc đi xuống, Tiêu Gia Niên được Hoắc Hàm cõng về.

Mặc dù cái tên đường Ngàn Hoa nghe qua giống một con đường mòn, nhưng thực chất không khác gì leo núi, phải leo từng bậc từng bậc thang đi lên, tiêu hao rất nhiều thể lực.

Nếu không nghẹn một cục tức trong lòng, Tiêu Gia Niên gần như đã bỏ cuộc.

Bây giờ phải xuống, cậu không chút còn sức lực nào, vô cùng đáng thương nhìn Hoắc Hàm nhõng nhẽo, mê hoặc đầu óc người ta choáng váng, cậu nói cái gì thì là cái đó.

Sau khi hai người về đến khách sạn tắm rửa xong. Hoắc Hàm ngồi ở cuối giường, tay xoa tinh dầu mát xa cẳng chân cho Tiêu Gia Niên.

Tiêu Gia Niên giờ chẳng khác gì một con cá chết, nằm lỳ trên giường không muốn động đậy, Hoắc Hàm sợ ngày mai cậu bị đau chân, nên đã biến thành nhân viên mát xa tạm thời.

Hai ngày trước, sau khi Tiêu Gia Niên thi xong môn cuối cùng, Hoắc Hàm đã đưa cậu đến quốc gia đang vào mùa hè rộn ràng này.

Trời xanh, mây trắng, ánh nắng mặt trời, hoa tươi, biển trong, bờ cát, tất cả đều rất tuyệt vời.

Khi hai người đến đăng ký nhận phòng ở khách sạn ngày đầu tiên, cô nhân viên lễ tân tóc vàng mắt xanh hỏi: "Xin hỏi quý khách cần bao nhiêu phòng?"

Hoắc Hàm đưa mắt ra hiệu với cô gái, kín đáo giơ lên một ngón tay, ám chỉ chỉ cần một phòng, để cô gái tùy cơ ứng biến.

"......"

Tiêu Gia Niên đứng bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, làm ơn, thị lực của cậu là 1.2* đó!

(Thị lực 1.2* ở đây là chỉ số thị lực khi người được kiểm tra bằng bảng thị lực tiêu chuẩn (như bảng chữ "E") có thể nhận biết rõ ràng các ký hiệu nhỏ nhất.)

Cô nhân viên rất thông minh, ánh mắt xanh biếc mỉm cười nhìn chàng trai xinh đẹp đứng phía sau hắn, vừa định làm theo như ý Hoắc Hàm.

Cuối cùng Hoắc Hàm lại bất ngờ không nhịn được phì cười một tiếng, xua xua tay bảo: "Thôi, thôi quên đi."

Những hành động nhỏ của hắn có thể bị Tiêu Gia Niên nhìn thấy, một phần là vì hắn vốn dĩ cũng không cố ý che giấu gì, cũng không phải hắn thật sự muốn ở chung một phòng, chẳng qua chỉ là nói đùa thôi.

Tiêu Gia Niên tay chống lên quầy tiếp tân, nghiêng người mỉm cười nhìn Hoắc Hàm.

Mặc dù ngày thường Hoắc Hàm và Tiêu Gia Niên thường xuyên ôm ôm hôn hôn, nhưng ở phương diện nào đó, Hoắc Hàm vẫn là một quân tử tuyệt đối.

Dù hai người đã là người yêu, Hoắc Hàm cũng tuyệt đối không làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn trước khi người yêu chủ động biểu đạt ý muốn.

Tựa như bây giờ, từ đầu Hoắc Hàm đã nghĩ đến việc đặt hai phòng.

Lúc này, một cánh tay trắng nõn luồn qua tay Hoắc Hàm, đặt chứng minh thư lên bàn, sau đó cũng đẩy chứng minh thư của Hoắc Hàm lên phía trước.

Tiêu Gia Niên nói tiếng Anh có âm sắc khác với tiếng Hoa, trong trẻo rõ ràng, như dòng suối nhỏ chảy qua khe núi.

Nhưng những lời cậu nói ra lại khiến lòng Hoắc Hàm bùng lên một ngọn lửa, ánh mắt lập tức trở nên đen tối.

Tai Tiêu Gia Niên ửng đỏ, nhưng trên mặt vẫn giữ nét cười nhẹ nhàng, cậu nói: "Một phòng, phòng giường đôi."

______________

Tác giả có lời muốn nói: Hàm chuyên ăn hiếp Kiêu Kiêu: Hôm nay tôi nhất định phải chọc con mèo nhỏ này!

Lưu ý: Thế giới này một nửa là hư cấu, đường Ngàn Hoa do tác giả bịa, đừng quá quan tâm, đọc truyện vui vẻ nhé, hẹn gặp lại vào ngày mai~

Cát muốn nói: Đường Ngàn Hoa từ gốc là 花满蹊,trong cv là Hoa Mãn Hề và Google dịch là Huamanqi, làm tui tưởng đây là tên một loài hoa nào đấy, tác giả cũng nói là bịa nữa, tưởng bịa ra một loài hoa mới thật. Edit hơn nửa rồi mới thấy sai sai, đi dò từng chữ mới biết, Mãn là đầy, Hề là lối đi, Hoa Mãn Hề là lối đi đầy hoa ლ (¯ ロ ¯ "ლ)