______________
Tim Hoắc Hàm đột nhiên đập mạnh, hắn nhìn Tiêu Gia Niên chăm chú với ánh mắt sâu thẳm: "Kiêu Kiêu, bây giờ em đừng chọc anh."
Tiêu Gia Niên mi mắt cong cong phản bác: "Em đâu có."
Hoắc Hàm quay đầu lại, tiếp tục cúi đầu cắt hành lá, giọng nói trầm thấp vang lên trong không gian nhỏ bé này.
"Anh cũng rất yêu em."
Giống như vào một buổi sáng nắng đẹp, khi chào hỏi ai đó, nhẹ nhàng nói một câu "Hôm nay thời tiết thật đẹp" vậy.
Không cần cố tình tìm đúng thời cơ, như thể đây là một câu nói rất bình thường.
Một câu nói mang hàm nghĩa sâu sắc như vậy, cùng với tiếng nước sôi sùng sục trong nồi và tiếng dao chạm vào thớt, bay vào tai Tiêu Gia Niên.
Tiêu Gia Niên nhìn người đàn ông mang mặt dịu dàng nhưng hiếm khi tai hơi đỏ lên, khẽ "ừm" một tiếng nhỏ nhỏ: "Em biết rồi."
Cậu nghiêng đầu, nhìn ra bóng đêm vô tận bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy cay cay nơi sống mũi.
Người quá hạnh phúc, thực sự sẽ bắt đầu yêu cuộc sống này, chờ mong ngày mai đến, còn rưng rưng nước mắt.
Tuy chỉ là một bát mì, nhưng nguyên liệu trong đó vô cùng phong phú, mùi thơm nức mũi, bề ngoài cũng rất đẹp mắt.
Màu sắc mùi hương đều có đủ.
Tiêu Gia Niên gắp một đũa, rất ngon, vị cũng có, vào miệng đầy hương vị thơm ngon, sợi mì dai có độ đàn hồi.
Tiêu Gia Niên như một con thú nhỏ "ưm ưm" hai tiếng, sau đó một tay ôm lấy cổ Hoắc Hàm bên cạnh, đầu cọ cọ vào vai hắn.
"Woah ah ~, là anh trai nhà ai vậy, sao lại giỏi thế này, đúng là trên trời mới thấy, thế gian nào có được!" Rồi cậu quay đầu qua ôm lấy mặt Hoắc Hàm, kêu "Ah!" một tiếng ngắn gọn rất dễ thương, như thể chợt hiểu ra: "Là của nhà em!"
Cậu chu chu môi: "Nào, thưởng cho cái hôn."
Hành động hơi khoa trương của Kiêu Kiêu chọc Hoắc Hàm bật cười, cứu mạng, sao lại đáng yêu thế này!!
Hắn cúi đầu xuống, hôn người kia một cái.
Sau đó Tiêu Gia Niên lại tiếp tục húp mì, Hoắc Hàm một tay chống đầu nghiêng người nhìn cậu.
Cứ như vậy được một lúc sau, Hoắc Hàm đột nhiên lên tiếng gọi cậu: "Kiêu Kiêu."
"Hửm?"
"Em có biết em rất giỏi yêu đương không?"
Tiêu Gia Niên ngạc nhiên mở to tròn hai mắt: "Em ư? Em đâu có?"
Hoắc Hàm nghĩ, Kiêu Kiêu quá giỏi trong việc đưa ra phản hồi tích cực cho người yêu.
Vào đêm Hoắc Hàm tỏ tình, Tiêu Gia Niên dù ngượng ngùng đến như vậy, nhưng vẫn cố gắng nhìn thẳng vào mắt hắn, từng tiếng từng tiếng nói rõ ràng bốn chữ "em cũng thích anh", ai cũng có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của cậu.
Khi Hoắc Hàm hôn cậu, đưa ra yêu cầu quá đáng là phải mở mắt khi hôn, đối phương cũng cố gắng vượt qua bản năng để nhìn hắn.
Bất kể Hoắc Hàm làm gì, Tiêu Gia Niên không bao giờ tiếc lời khen ngợi và thể hiện sự yêu thích của mình.
Hoắc Hàm có thể cảm nhận được rất rõ ràng tình yêu của đối phương, từ mối quan hệ này, hắn nhận được toàn những điều tích cực, lạc quan.
Hoắc Hàm liệt kê từng điều cho Tiêu Gia Niên nghe, cậu nhìn Hoắc Hàm khó hiểu: "Thế này là giỏi yêu đương sao?"
"Tất nhiên rồi."
Tiêu Gia Niên lắc đầu nói: "Không phải như vậy."
Cậu bẻ tay đếm từng điều: "Anh là người tỏ tình với em trước, nhìn vào mắt em nói thích em, khi hôn anh cũng mở mắt, anh đang rất nghiêm túc nhìn em, em làm gì anh cũng đều thấy em rất giỏi, anh là người bắt đầu trước mà."
Tiêu Gia Niên đang giải thích, bởi vì Hoắc Hàm là người bắt đầu trước, đã cho cậu tràn đầy tình yêu.
Hoắc Hàm không bao giờ mơ hồ trong việc thể hiện tình yêu với Tiêu Gia Niên, Tiêu Gia Niên chỉ đang trộm học theo Hoắc Hàm, cậu cũng muốn đối xử tốt với Hoắc Hàm, vì vậy trong chuyện yêu đương, Hoắc Hàm mới thực sự được coi là thông thạo.
Hơn nữa, có nhiều việc Tiêu Gia Niên không suy nghĩ quá nhiều, nếu làm như vậy mà bản thân vui vẻ mà đối phương cũng vui vẻ, thì cứ làm thôi.
Hoắc Hàm cười: "Có thể quan sát được những chi tiết nhỏ mà người yêu làm cho mình, đó cũng là một kiểu giỏi yêu đương."
Tiêu Gia Niên cắn đũa, suy nghĩ một lúc: "Được rồi, vậy em rất giỏi yêu đương." Nói xong, cậu lại bổ sung: "Em học từ thầy Hoắc đấy, là do thầy Hoắc dạy giỏi."
Nghe cách xưng hô này, Hoắc Hàm nhướng mày: "Không, đó phải là do vị học sinh này có thiên phú đặc biệt."
Tiêu Gia Niên cười "hehe" hai tiếng.
Sau khi ăn xong, Hoắc Hàm đặt bát đũa vào máy rửa bát, dọn dẹp sơ qua một chút, hai người mới về phòng riêng của mình.
Tiêu Gia Niên ngâm mình trong bồn tắm, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, không khí tỏa ra mùi hương hoa nhàn nhạt.
Có vẻ như ngâm nước rất thoải mái, cậu từ từ nhắm mắt lại.
Trong đầu bỗng nhiên nhớ lại những lời Hoắc Hàm nói trong bếp:
"Có lẽ là từ khi khoảng hơn mười tuổi, lúc đó hoàn cảnh không tốt lắm, xung quanh có quá nhiều người xấu, không dám tin tưởng đồ ăn người khác đưa tới, nên bắt đầu học tự nấu nướng."
"Không ai có thể bảo vệ anh nguyên vẹn, nên chỉ có thể tự mình cảnh giác chú ý hơn thôi."
......
Lúc đó Tiêu Gia Niên đã cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng nhanh chóng bị phân tâm bởi những câu nói khác của Hoắc Hàm, bây giờ những lời đó lại hiện lên trong đầu cậu lần nữa.
Mặc dù có thể giải thích bằng việc Hoắc gia có nhiều chi thứ, nhiều người muốn hãm hại dòng chính của Hoắc gia, nhưng ít nhiều vẫn có chút gượng ép.
Lão gia nhà họ Hoắc không phải mới mất cách đây vài năm thôi sao?
Tại sao anh trai lại nói như thể từ nhỏ đã không còn ai có thể bảo vệ mình?
Tiêu Gia Niên từng nghe qua danh tiếng của lão gia họ Hoắc, thủ đoạn tàn nhẫn hung ác, nhưng mối quan hệ với đứa con trai này rất tốt.
Một vị tiên sinh có đủ thủ đoạn và tâm tính như vậy, liệu có thực sự để con mình từ nhỏ sống trong một môi trường bốn bề thù địch không?
Nhưng mà, khi Hoắc Hàm nói những lời đó, rõ ràng đang trong tình trạng rất thư thái, nghe không giống như nói đùa.
Không biết tại sao, ánh mắt căng thẳng buồn bã của Văn Thần Cảnh chợt thoáng qua trước mắt cậu.
Giả, tất cả đều giả, bất cứ ai cũng không được tin...... tưởng
Tim Tiêu Gia Niên đột nhiên đập mạnh, tiếng nước rào rào vang lên, cậu đứng dậy khỏi bồn tắm.
Cậu mặc đồ ngủ vào, nhìn bóng đêm u ám bên ngoài cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm một lúc lâu, bóng tối đó dường như đang dần dần tiến gần về phía cậu, như thể muốn nuốt chửng cậu.
Tiêu Gia Niên bỗng nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi khó tả.
Hoắc Hàm vốn đang dựa vào đầu giường đọc sách, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, vào giờ này người có thể đến gõ cửa phòng hắn chỉ có một người mà thôi.
Hoắc Hàm vừa mở cửa, đã bị người kia ôm chầm lấy.
Hắn sững người, trong không khí còn phảng phất mùi hương hoa nhàn nhạt sau khi tắm, người trong lòng mang theo hơi ẩm nhè nhẹ, mái tóc đen nhánh ướt đẫm một mảng, những giọt nước trượt dọc xuống cằm rồi xuống cổ cuối cùng rơi nhỏ giọt.
Ánh mắt Hoắc Hàm lập tức tối sầm lại.
Thế mà vẫn có người vô tình quyến rũ còn không tự biết, lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, đáng thương nói: "Anh ơi, em có thể ngủ cùng anh được không?"
Chỉ khi chạm vào Hoắc Hàm, cảm nhận được đối phương, Tiêu Gia Niên mới thực sự có thể yên tâm.
Thực ra cậu không muốn cứ phải suy nghĩ mãi về việc câu nói của Văn Thần Cảnh có ý nghĩa gì, nhưng cậu quá để tâm đến Hoắc Hàm, mọi thứ có thể là giả, duy chỉ có Hoắc Hàm là không thể.
Khi cậu không có gì cả trong tay, Tiêu Gia Niên vẫn có thể một mình kiên trì.
Nhưng không thể để cậu có được rồi lại bị cướp đi, nếu bây giờ để cậu mất Hoắc Hàm, cậu sẽ phát điên mất.
Hoắc Hàm túm lấy gáy người kia, dạy bảo: "Đêm hôm khuya khoắt gõ cửa phòng đàn ông? Có biết phòng bị hay không hả?"
Dù sao chính hắn cũng không dám chắc mình có thể kiềm chế được bản thân.
Tiêu Gia Niên chỉ biết nhìn hắn một cách vô cùng đáng thương, dang hai tay ra muốn được ôm.
Trái tim Hoắc Hàm lập tức mềm nhũn, hắn không nhịn được nữa, ôm chặt người kia vào lòng, miệng còn lẩm bẩm phàn nàn: "Dính người thật."
Cửa phòng đóng lại, Hoắc Hàm bế người kia đặt lên giường lớn, rồi tự mình đi vào phòng tắm lấy máy sấy tóc ra sấy tóc cho người kia.
Tiêu Gia Niên ngồi xếp bằng, cúi đầu ngoan ngoãn đối diện với Hoắc Hàm.
Những ngón tay thon dài mang theo luồng gió ấm áp xoa nhẹ qua mái tóc của cậu, tiếng máy sấy tóc ồn ào vang lên bên tai, nhưng lại mang đến cho Tiêu Gia Niên sự an tâm khó tả.
Không lâu sau, tiếng máy sấy tóc dừng lại.
Người đối diện tóc rối xù, trông như một con búp bê xinh đẹp. Hoắc Hàm đưa tay ra, xoa nắn khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của người kia, sau đó hắn còn nghịch ngợm chọc vào lúm đồng tiền bên má phải của Tiêu Gia Niên.
Mặc dù lực tác động rất nhẹ, nhưng Tiêu Gia Niên vẫn làm bộ làm tịch ngã ra giường, rồi mở to đôi mắt vô tội nhìn Hoắc Hàm.
Hoắc Hàm nhìn cậu mang bộ dáng "Em sẽ ăn vạ ở đây không đi đâu hết", vẻ mặt vừa bất lực vừa buồn cười, hắn cũng chưa đuổi người đi mà.
Hắn cúi người xuống, cắn nhẹ vào phần thịt mềm trên má cậu, giọng nói không giấu được ý cười: "Làm gì thế?"
Tiêu Gia Niên ôm lấy hắn: "Hôm nay em ngủ với anh được không?"
Nghe vậy, Hoắc Hàm chỉ im lặng nhìn cậu. Thấy người kia không trả lời, Tiêu Gia Niên tiến lại gần, dùng mặt cọ cọ vào mặt Hoắc Hàm: "Được không? Được không nào?"
Hoắc Hàm "chậc" một tiếng, quả thật rất biết nhõng nhẽo.
Vào khoảnh khắc này, hắn dường như đã quên mất, cái người thích quấn quýt dễ dỗi này, là do chính mình sáng tạo ra.
"Từ "ngủ" này là danh từ hay động từ?" Hoắc Hàm hỏi với giọng trầm trầm.
Bởi vì Tiêu Gia Niên vừa sấy tóc bằng gió nóng, khuôn mặt hơi hồng lập tức đỏ lên, nhưng vẫn nhìn thẳng vào người kia.
Cậu há miệng thở dốc, dường như đang chuẩn bị tốt tâm lý, mới nhỏ giọng nói: "Anh muốn nó là danh từ thì là danh từ, anh muốn nó là động từ thì nó cũng có thể là động từ."
Hoắc Hàm hít một hơi thật sâu, không kìm được cúi đầu hôn lên môi người kia, hơi thở mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Tay hắn từ vai Kiêu Kiêu dần dần trượt xuống dưới, cuối cùng dừng lại bên hông, ngón tay nhẹ nhàng cuộn cuộn bộ đồ ngủ vải lụa mềm mại một chút, sau đó luồn qua vạt áo trượt vào trong.
Bàn tay nóng bỏng phủ lên làn da ấm áp mềm mại bên hông Tiêu Gia Niên, như thể muốn trừng phạt đối phương nói không lựa lời, Hoắc Hàm thậm chí còn duỗi tay bóp nhẹ một chút.
Sau đó hắn liền cảm nhận được người dưới thân mình run mạnh một chút.
Khi người kia gần như không thở nổi nữa, Hoắc Hàm mới chống người lên, một tay kẹp lấy cằm người đó, nhịp thở hơi hổn hển nói: "Em không thể chiều theo ý anh như vậy, biết không? Sẽ làm anh ngày càng đòi hỏi hơn đấy."
Tiêu Gia Niên khẽ hé môi, đôi mắt mờ mịt sương mù nhìn hắn, không nói lời nào.
"Bất kể anh đưa ra yêu cầu gì, nếu em không muốn thì phải từ chối, không vui thì phải nói ra, nếu làm em khó chịu, em còn có thể mắng anh hoặc đấm anh một trận, không được chiều anh."
Tiêu Gia Niên bị thái độ nghiêm túc của hắn làm cho buồn cười, cậu chậm rề rề nghiêng người, vùi mặt vào bàn tay Hoắc Hàm đang đặt bên cạnh mặt mình.
Dường như đã bình tĩnh lại, cậu mới lên tiếng tiếp tục nói chuyện với Hoắc Hàm, giọng nói còn nhỏ hơn so với vừa nãy: "Không có chiều, là muốn."
Hoắc Hàm sửng sốt, như thể không nghe rõ, hỏi lại: "Gì cơ?"
Sau đó Hoắc Hàm liền nghe thấy một câu thiếu chút nữa khiến hắn mất hết lý trí.
"Em nói, em cũng muốn, không chỉ vì chiều anh."
_____________
Tác giả có lời muốn nói: Cứu mạng, có phải bởi vì tôi là mẹ đẻ không? Sao nhìn bé cưng Kiêu Kiêu và bé cưng Hàm Hàm đều dễ thương quá đi! Ư ư, tôi thực sự rất yêu họ!