Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị

Chương 47: Không cho hôn




Lê Hân tức giận không thôi, cả dọc đường cứ càu nhàu suốt: "Đệt, trước đây tôi thật không ngờ thằng đó lại ngu ngốc đến thế, còn nói gì mà "giả", nói nhăng nói cuội chẳng rõ ràng gì."

Sau khi càu nhàu một lúc, cậu ta mới nhận ra Tiêu Gia Niên bên cạnh dường như im lặng hơi lâu.

Lê Hân quay đầu nhìn Tiêu Gia Niên đang chìm trong suy tư, nhẹ nhàng đẩy cánh tay cậu: "Cậu đừng quá để tâm đến lời anh ta nói, có khi anh ta còn chẳng hiểu mình đang nói gì nữa, đừng để ý nhiều."

Tiêu Gia Niên lấy lại tinh thần, cười cười với cậu ta: "Ừ, tôi biết rồi."

Nhưng cậu lại âm thầm ghi nhớ những lời Văn Thần Cảnh đã nói.

Giả, tất cả đều giả, bất cứ ai cũng không được tin......

Mặc dù Văn Thần Cảnh vẫn chưa nói hết câu, nhưng cũng dễ đoán ra, có lẽ anh ta định nói "bất cứ ai cũng không được tin tưởng".

Ánh mắt đột nhiên thay đổi, cảm giác như biến hoàn toàn thành một con người khác, lúc thì quan tâm đến cậu, lúc lại ghét bỏ.

Rốt cuộc là trong tình huống nào, lại khiến anh ta nói không được tin bất kỳ ai?

Trước đó, khi Tiêu Gia Niên và Hoắc Hàm thảo luận, mặc dù họ nói đùa rằng đám người Văn Thần Cảnh dường như đã biến thành con người khác, nhưng Tiêu Gia Niên chưa bao giờ thực sự coi những lời nói đó là một câu chuyện đùa.

Cậu đã thực sự suy nghĩ rất nghiêm túc, thậm chí bây giờ còn có ý tưởng hơi kỳ quặc.

Cậu nhắm mắt lại, có những điều nếu nói ra ngoài có thể khiến người khác nghĩ cậu bị điên rồi.

Nhưng không còn cách nào khác, hiện tại tất cả mọi tình huống, đều đang hướng về phía kết quả bất bình thường kia.

-

Khi Tiêu Gia Niên về nhà, Hoắc Hàm đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trên đùi đặt một chiếc laptop, đang gõ gõ gì đó lên bàn phím.

Cậu lặng lẽ đứng cạnh cửa một lúc, nhìn người đàn ông đang nghiêm túc làm việc ở đằng kia.

Thật ra thị lực của Hoắc Hàm rất tốt, chỉ là trước kia hắn làm tác giả phải gõ nhiều chữ nên thường xuyên ngồi trước máy tính. Đôi khi nhìn lâu quá, mắt sẽ đau xót, có chút không thoải mái.

Vì vậy, hắn đã hình thành thói quen đeo kính khi nhìn máy tính, là một cặp kính chống bức xạ không độ.

Gọng kính bạc có hình dáng hơi tròn, chân gọng rất mảnh, vắt ngang qua làn da trắng lạnh đặt trên tai.

Nó che đi một phần cảm giác ám muội thân mật từ đôi mắt đào hoa, khi không biểu lộ cảm xúc thì nhiều thêm phần cấm dục, lạnh lùng và tự chủ.

Hắn gõ chữ với vẻ mặt bình tĩnh, thỉnh thoảng tạm dừng lại, dường như đang tự hỏi điều gì đó.

Không biết từ lúc nào, ve đệm mũi trượt xuống một chút dọc theo sống mũi cao thẳng.

Hắn đưa một bàn tay trắng muốt với các đốt ngón tay rõ ràng, lòng bàn tay hướng về phía mặt mình, ngón cái và ngón giữa chạm vào khung dưới hai bên gọng kính, đẩy lên trên một chút.

Tim Tiêu Gia Niên đập "thình thịch" hai cái, làm sao lại có người chỉ thực hiện một động tác bình thường thôi cũng khiến người khác xao xuyến đến thế.

Cậu lặng lẽ tiến lại gần, rồi bất ngờ ôm chặt cổ người đó từ phía sau, muốn dọa Hoắc Hàm giật mình một xíu.

Sự xuất hiện đột ngột của cậu quả thật đã khiến Hoắc Hàm hoảng sợ, phản ứng đầu tiên của hắn là nhanh chóng đưa tay đóng sập laptop lại, vang lên một tiếng "bộp".

Tiêu Gia Niên:???

Hoắc Hàm lập tức phản ứng lại, quay đầu hôn nhẹ lên má Kiêu Kiêu: "Em về rồi à?"

Tiêu Gia Niên hỏi với giọng trầm trầm: "Anh đang làm gì vậy?"

Ánh mắt Hoắc Hàm lơ đãng một chút: "À, không có gì, chỉ là đang lướt web một chút thôi."

Lúc này Tiêu Gia Niên đã chắc chắn, đối phương không phải đang làm việc.

Mặc dù Tiêu Gia Niên không tò mò muốn đọc, nhưng ngay cả những thông tin quan trọng và bí mật của công ty, Hoắc Hàm cũng chưa bao giờ tránh né trước mặt Tiêu Gia Niên.

Đôi khi, nếu đối phương cứ đường hoàng thẳng thắn, có lẽ Tiêu Gia Niên sẽ không để tâm lắm, nhưng hành động lén lút kiểu này lại khơi gợi sự tò mò trong cậu.

Tiêu Gia Niên tựa lên vai người kia từ phía sau ghế sofa, một tay vòng qua cổ người đàn ông, tay kia nắm lấy cằm hắn, hung hăng chất vấn.

"Anh làm chuyện gì trái lương tâm mà phải lén lút vậy?"

Tiêu Gia Niên vừa mới dứt lời, đã bị người kia ôm lấy eo, kéo ngang qua lưng ghế sofa rồi bị ôm lấy.

Tiêu Gia Niên:!!!

Người này cố ý hôn cậu để khiến cậu mất trí nhớ!

Hai người náo loạn một hồi, Tiêu Gia Niên mặt đỏ bừng bừng không hỏi nữa.

Tuy vẫn tò mò, nhưng thực sự cũng không quá để tâm, cậu rất tin tưởng Hoắc Hàm, nếu có điều gì không thể cho cậu biết, Hoắc Hàm nhất định cũng có lý do của mình.

Ngay cả giữa những cặp đôi thân thiết nhất, mỗi người cũng cần có không gian và ranh giới riêng.

Tiêu Gia Niên lười biếng dựa vào lòng Hoắc Hàm, dùng điện thoại đọc tài liệu, còn Hoắc Hàm thì thật sự xử lý công việc một lúc.

Đêm mùa đông, trời tối rất nhanh.

Tiêu Gia Niên nằm một lát, đưa tay vỗ vỗ vai Hoắc Hàm, giọng cậu nhỏ nhẹ, như đang làm nũng: "Anh ơi, em đói bụng."

Hoắc Hàm cúi đầu nhìn bạn nhỏ đang nằm trên đùi mình, đôi mắt tròn xoe long lanh như chứa đựng đầy sao đang chớp chớp mắt nhìn hắn.

Trong lòng hắn tràn ngập yêu thương, không kìm được cúi xuống hôn một cái thật kêu lên trán người kia.

"Anh nấu cho em."

Nói xong, Hoắc Hàm liền đặt một cái gối ôm dưới đầu Tiêu Gia Niên, rồi đứng dậy.

Tiêu Gia Niên lại tung ta tung tăng theo sau hắn, nhiệt tình giúp hắn buộc tạp dề: "Anh ơi, anh làm gì thế?"

"Mì hay cơm chiên? Hay em muốn ăn gì khác?"

Tiêu Gia Niên càng bám dính hắn, Hoắc Hàm càng vui.

"Nấu mì là được rồi."

Bây giờ đã không còn sớm nữa, Tiêu Gia Niên không muốn làm phiền Hoắc Hàm quá.

Thông thường, nếu buổi chiều cậu kín lịch học, cậu sẽ ăn ngoài với Lê Hân, và khi cậu về nhà thì dì giúp việc đã rời đi rồi.

Tiêu Gia Niên trước đây cũng biết Hoắc Hàm biết nấu ăn, nhưng có vẻ như đây là lần đầu tiên cậu được ăn đồ Hoắc Hàm nấu.

Nhìn động tác thành thạo của Hoắc Hàm khi xử lý nguyên liệu, Tiêu Gia Niên tò mò hỏi: "Sao anh biết nấu cơm vậy?"

Hoắc Hàm không ngẩng đầu lên, vừa tập trung cắt thịt vừa nói: "Có lẽ là từ khi khoảng hơn mười tuổi, lúc đó hoàn cảnh không tốt lắm, xung quanh có quá nhiều người xấu, không dám tin tưởng đồ ăn người khác đưa tới, nên bắt đầu tự học nấu nướng."

Tiêu Gia Niên biết nhà họ Hoắc có nhiều chi thứ, loại người gì cũng có, những kẻ muốn hãm hại độc đinh của dòng chính có không ít.

Cậu đau lòng đưa tay xoa xoa cánh tay Hoắc Hàm, sau đó sợ ảnh hưởng đến động tác cắt rau của hắn, lập tức rút tay lại.

Hoắc Hàm vẫn tiếp tục nói: "Không ai có thể bảo vệ anh nguyên vẹn, nên chỉ có thể tự mình cảnh giác chú ý hơn thôi."

Tiêu Gia Niên trầm mặc, lại đưa tay xoa xoa hắn.

Thực ra Tiêu Gia Niên cũng không có thông cảm, bởi vì Hoắc Hàm là một người tâm tính mạnh mẽ, hắn cũng không cần sự thông cảm.

Việc hắn có thể nhắc đến những chuyện này một cách nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, đã cho thấy rằng hắn thực sự không bận tâm nữa, những quá khứ không hay đó đã tan biến như làn khói.

Hoắc Hàm nói những điều này, thực ra không phải muốn Tiêu Gia Niên đau lòng hay gì, đúng như Tiêu Gia Niên nghĩ, hắn cảm thấy đó không phải chuyện gì lớn, Kiêu Kiêu muốn biết thì hắn nói thôi.

Nhưng Hoắc Hàm lại bị hành động của Kiêu Kiêu chọc cười, hắn nặng nề bật cười thành tiếng.

Tiêu Gia Niên: "...... Anh cười gì vậy?"

Hoắc Hàm vẫn cười không ngừng, giải thích: "Sao anh cảm thấy em giống như đang nựng chó vậy, anh kêu một tiếng, em liền vuốt ve an ủi, lại nức nở một tiếng để thu hút sự chú ý của em, em lại vuốt ve nữa."

Tiêu Gia Niên cũng bị cách so sánh này chọc cười, cậu vỗ vỗ cánh tay Hoắc Hàm: "Nói bậy, có ai lại tự ví mình là chó chứ."

Tóc Hoắc Hàm dài ra một chút, gần đây chưa kịp đi cắt, tóc mái được chia theo kiểu 3/7, vài lọn tóc đen rũ xuống mắt.

Hắn nghiêng đầu lại gần Tiêu Gia Niên: "Vậy em nói xem anh là gì?"

Tiêu Gia Niên đưa tay ra, những ngón tay thon dài luồn qua mái tóc Hoắc Hàm, vuốt ngược tóc mái của hắn ra sau, để lộ mặt mày đẹp đẽ mà hơi sắc sảo.

Cậu suy nghĩ cẩn thận một lúc, rồi mới nói: "Là hoa dâm bụt."

Dịu dàng, kiên cường, sẽ ngày ngày yêu cậu bất tận như hoa dâm bụt.

Hoắc Hàm cố tình bắt chước giọng Đài Loan của nữ chính trong quảng cáo trà sữa Ưu Nhạc Mỹ: "Ha? Hóa ra anh chỉ là hoa chặt đầu nha ~"

Lần này Tiêu Gia Niên không phản bác hắn nữa, chỉ bắt chước giọng điệu của Châu Kiệt Luân, cũng mang chút giọng Đài Loan: "Như vậy, em có thể hái anh xuống nâng niu trong lòng bàn tay rồi."

Hoắc Hàm cao giọng bật cười.

Tiêu Gia Niên vẫn cảm thấy hơi khó chịu, cố kìm nén nhưng không nhịn được, đưa tay chọc hắn một cái: "Sau này không được nói là hoa chặt đầu nữa, nếu không, nếu không......"

"Nếu không thì sao?"

Tiêu Gia Niên suy nghĩ một chút: "Không cho hôn một tuần."

Hoắc Hàm nhướng mày một chút, rồi nghiêng người cúi đầu, hôn lên môi cậu một cái, thậm chí còn liếm liếm môi trên của cậu, có chút mùi vị thách thức.

Hắn đứng thẳng người lên nhìn cậu, như thể muốn nói, nếu anh cứ nhất định phải hôn thì sao?

Biểu tình Tiêu Gia Niên rất nghiêm túc, cậu nghiêm mặt trầm giọng nói: "Nếu vi phạm, em nguyền rủa anh héo cả đời."

Hoắc Hàm: "......" Hắn hít sâu một hơi: "Kiêu Kiêu, em không chỉ ác độc với anh, mà còn đối với chính mình không lưu tình một chút nào."

Tiêu Gia Niên lập tức đã hiểu ý hắn, cậu không nghĩ tới nó còn có liên quan đến mình, bên tai cậu lập tức đỏ lên, quay đầu đi không để ý đến Hoắc Hàm.

Hoắc Hàm cười gần chết: "Được rồi được rồi, không nói đến hoa dâm bụt yêu dấu của em nữa, được chứ?"

Khi nhắc đến hoa dâm bụt, giọng Hoắc Hàm đặc biệt dịu dàng.

Bởi vì Kiêu Kiêu đã nói, cậu cảm thấy hắn là loài hoa đó, khi nghĩ đến việc Kiêu Kiêu yêu thích hoa dâm bụt chính là vì mình, làm sao hắn còn có tâm trạng để đùa giỡn nữa.

Tiêu Gia Niên nghe hắn nói vậy, lập tức hết giận, nghiêng đầu cọ cọ vào đầu vai Hoắc Hàm.

Thật sự quá dễ dỗ, Hoắc Hàm cong cong khóe miệng: "Vậy bây giờ có thể hôn được không?"

Tiêu Gia Niên chủ động lại gần, hôn lên khóe miệng hắn, sau đó mới nói: "Có thể."

"Thế còn hoa mộc lan trắng thì sao?" Hoắc Hàm hỏi: "Em có nghĩ mình giống hoa mộc lan trắng không?"

Dù sao thì loài hoa mà Tiêu Gia Niên muốn trồng trong sân cũng là hai loại này, nên Hoắc Hàm thuận miệng hỏi một câu.

Tiêu Gia Niên im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng: "Giống."

Tay Hoắc Hàm đang cầm dao khựng lại, lập tức nhớ đến ý nghĩa của hoa mộc lan mà Tiêu Gia Niên đã từng nhắc đến.

Hắn híp mắt, tay cầm dao siết chặt lại, giọng điệu nguy hiểm: "Vợ chồng hạnh phúc? Con cháu đầy đàn?"

"Không phải anh nói sao? Vợ chồng hạnh phúc, "vợ chồng" đâu nhất định phải chỉ nam nữ." Tiêu Gia Niên nhịn cười.

"Con cháu đầy đàn?!" Hoắc Hàm từng bước truy hỏi.

Tiêu Gia Niên cảm thấy mỗi khi mình ở bên Hoắc Hàm, nụ cười thật sự không thể kìm nén được, dường như cậu chẳng bao giờ có lúc không vui.

Cậu thực sự bật cười thành tiếng, cùng một ý nghĩa của hoa mộc lan trắng, trước đây là cậu hỏi dồn Hoắc Hàm từng câu, muốn Hoắc Hàm đưa ra đáp án, giờ đây vai trò đã đảo ngược.

Mặc dù bên ngoài gió lạnh gào thét, nhưng trong không gian nhỏ bé này lại ấm áp dịu dàng, tình ý tràn đầy.

Sắc mặt Tiêu Gia Niên rất dịu dàng, cậu nói: "Hoa mộc lan trắng còn có một ý nghĩa khác, em chưa từng nói với anh." Nói đến đây, cậu dường như có chút ngượng ngùng, hơi cúi đầu, ngừng một lát rồi mới lên tiếng: " — Là tình yêu chân thành."

_______________

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha, tôi vẫn có thể chơi meme Ưu Nhạc Mỹ, câu quảng cáo đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

Một vài lời tâm sự: Nói thật, viết đến đây tôi cũng không biết các bạn có cảm thấy nhàm chán không, thời gian trước công việc rất bận rộn, viết truyện cũng hơi chán nản, sợ các bạn không thích.

Nhưng gần đây tôi đã suy nghĩ, đây chính là phong cách của tôi, tôi thực sự rất thích viết về các cặp đôi yêu nhau ngọt ngào, cốt truyện sẽ tự nhiên tiến triển, một số việc sau này chắc chắn cũng sẽ được giải thích rõ ràng, nhưng những cảnh đời thường như thế này tôi có thể sẽ viết rất nhiều, bởi vì thực sự viết rất vui.

Nếu đọc đến đây mà cảm thấy có thể không phải sở thích của mình, cũng không cần phải cố gắng gì cả, hy vọng bạn có thể tìm được truyện mình thích đọc hơn.

Nếu thích thì tôi cũng rất vui, vậy tôi sẽ vui vẻ viết những câu chuyện ngọt ngào, các bạn cũng có thể vui vẻ đọc.

Đọc truyện vốn dĩ là để thư giãn, mọi người đều vui vẻ là tốt nhất.

Được rồi, tôi thực sự có hơi lải nhải, chúc mọi người hôm nay vẫn là một ngày vui vẻ, hẹn gặp lại ngày mai~