Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị

Chương 41: Hôn lên má lúm đồng tiền




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối với người ít khi uống rượu mà nói, dù hương rượu có thơm ngọt đến đâu, lúc uống vào miệng thì vị cồn vẫn rất nồng.

Sau khi rượu trôi qua cổ họng, Tiêu Gia Niên cảm thấy như đang có lửa cháy trong dạ dày, một luồng nhiệt từ dưới bụng vọt lên tới đỉnh đầu, trong khoang miệng toàn hương vị cay nồng.

Cậu hít hà một hơi nho nhỏ, đôi mắt dâng lên lớp nước mông lung.

Hoắc Hàm không nhịn được quay đầu cười khẽ, Tiêu Gia Niên ngơ ngác nhìn Hoắc Hàm, dường như ngụm rượu này đã làm cậu say lơ mơ rồi.

Hoắc Hàm thu ly rượu lại, sau đó lại nhấp một ngụm.

Tiêu Gia Niên vẫn còn đắm chìm trong dư vị của ngụm rượu đó, thậm chí còn không nhận ra, khi Hoắc Hàm uống rượu, môi hắn đã chạm vào mép ly, cũng là vị trí trước đó cậu đã chạm vào.

Tuy Tiêu Gia Niên không đến mức say vì một ngụm rượu, nhưng cậu lại có phản ứng vô cùng rõ ràng.

Giờ đây, như đang có một màn mây hồng phấn phủ lên má cậu, màu ráng chiều nhuộm đỏ đuôi mắt, là loại màu sắc rất tự nhiên, từ bên trong làn da trắng lạnh tỏa ra bên ngoài.

Đôi mắt chứa đựng tầng hơi nước sáng long lanh, đôi môi đỏ thắm còn vương lại chút rượu, sau đó bị đầu lưỡi nho nhỏ của cậu đó lướt qua một cái, liếm vào trong.

Tầm mắt Hoắc Hàm không xê dịch nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt mang theo nhiệt độ nóng bỏng.

Nhìn lâu đến nỗi cả cổ và tai của người kia đều lộ ra một màu hồng nhàn nhạt, thì dường như mới chịu tha cho đối phương mà dời đi.

Hoắc Hàm cũng rơi vào trạng thái chớm say như thế. Hắn thích loại cảm giác này.

Giờ phút này, não bộ của hắn vô cùng tỉnh táo, một số ý niệm đã có từ lâu dần dần không thể kìm nén được nữa.

Hắn ngửa đầu một hơi uống cạn ly rượu, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc nãy ở ngoài trung tâm thương mại, khi hắn nắm lấy tay đối phương, và đối phương cũng nắm lại.

Điều này đã cho hắn đủ tự tin, gia tăng thêm vài phần lý do cho sự xúc động của hắn hiện tại.

"Kiêu Kiêu."

Hoắc Hàm khàn giọng gọi tên cậu.

Tiêu Gia Niên đáp lại với thanh âm nhẹ nhàng, mềm mại, nghiêng đầu nhìn hắn: "Hửm?"

Hoắc Hàm vừa mới há miệng thì thấy Tiêu Gia Niên đột ngột ngồi dậy, nhìn về phía sau lưng Hoắc Hàm.

Hoắc Hàm đang thắc mắc, thì nghe thấy tiếng nói ngạc nhiên vui vẻ của Kiêu Kiêu: "Anh trai, ngoài trời tuyết đang rơi kìa!"

Hoắc Hàm quay đầu nhìn ra ngoài, phía đối diện là cửa sổ lớn sát đất, những bông tuyết trắng nhỏ li ti như bông liễu đang bay lả tả trên không trung. Dưới ánh đèn đường vàng ấm áp, tạo nên một khung cảnh mộng mơ.

Tiêu Gia Niên đã chạy đến bên cửa sổ, đầy hào hứng ngắm nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài.

Hoắc Hàm mỉm cười một cách bất đắc dĩ, ngay sau đó cũng đi theo.

Bởi vì cả căn phòng đều trải thảm lông dày nên Tiêu Gia Niên trực tiếp quỳ gối trên mặt sàn, hai tay nhẹ nhàng bám vào cửa sổ kính lớn phía trước, ngắm nhìn tuyết rơi ngoài kia.

Hoắc Hàm chỉ nhìn một cái rồi, thu tầm mắt lại.

Hắn tựa lưng vào cửa kính sát sàn ngồi xuống đất, một chân hơi co lên, chân còn lại duỗi thẳng tự nhiên, tư thế thoải mái nhàn nhã.

Đợi một lát, Hoắc Hàm nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của Kiêu Kiêu, trong mắt cậu lấp lánh ánh lên vẻ hưng phấn, dù là động tác hay là thần sắc, đều có chút giống như một đứa trẻ ngây thơ.

"Thích tuyết à?"

Tiêu Gia Niên cười tươi một cách thích thú: "Dù sao cũng là tuyết đầu mùa mà, được tận mắt ngắm nhìn đã thấy vui rồi."

Còn ý "lại được ngắm nhìn cùng với Hoắc Hàm" thì cậu không nói ra.

Hai người cứ thế im lặng trong bầu không khí hòa hợp này một lúc, Tiêu Gia Niên ngắm tuyết, còn Hoắc Hàm thì ngắm Kiêu Kiêu.

Những ngón tay của Hoắc Hàm đặt trên đầu gối gõ gõ nhẹ nhàng, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Khoảng 5 phút sau, Hoắc Hàm quay đầu qua hỏi: "Kiêu Kiêu, ngắm tuyết xong chưa?"

Tiêu Gia Niên nghiêng đầu, vừa định hỏi "Làm sao thế?" thì chạm phải ánh mắt của Hoắc Hàm.

Cậu hiếm khi thấy Hoắc Hàm nhìn mình bằng ánh mắt xâm lược lộ liễu như vậy, cậu há miệng, giọng nói đột nhiên nghẹn lại.

"Ah? Ngắm, ngắm xong rồi."

Hoắc Hàm mỉm cười: "Vậy là tốt rồi."

Không hiểu sao, nụ cười này của Hoắc Hàm, khiến lòng dạ Tiêu Gia Niên hoang mang rối loạn.

Sau đó, cậu cảm thấy một bàn tay to lớn bỗng nắm lấy cẳng chân của mình. Chưa kịp phản ứng lại thì bàn tay đó đột ngột dùng sức, khiến cả người Tiêu Gia Niên bị kéo ngã qua bên đấy.

Hoắc Hàm duỗi thẳng bên chân đang co lại, sau khi buông chân Tiêu Gia Niên ra thì thuận tay nâng eo cậu nhấc lên, động tác liền mạch dứt khoát.

Xong chuyện Tiêu Gia Niên đã ngồi trên đùi Hoắc Hàm. Bởi vì quá đột ngột nên cậu mất thăng bằng ngã về phía trước, đưa tay chống lên vai Hoắc Hàm ở trước mặt.

Cậu bị chuỗi hành động này làm cho ngây ngốc, lại có chút ngại ngùng vì động tác quá thân mật, hoảng loạn rút tay về.

Nhưng không ngờ, người đối diện lại nắm lấy cổ tay cậu: "Rút lại làm gì? Đỡ lấy."

Sau đó đặt hai tay cậu lên hai bên vai mình.

Tiêu Gia Niên: "......"

Cậu cuộn các ngón tay lại một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn không rút tay về.

Hoắc Hàm nhẹ nhàng đặt tay lên hai bên hông Tiêu Gia Niên, không chạm vào hoàn toàn, chỉ để bên cạnh không gần không xa.

Hắn nhìn thẳng vào người trước mặt đang vì có chút ngượng ngùng mà rũ mi mắt xinh đẹp xuống, bật cười một cái.

Động tác thân mật như vậy còn chưa cự tuyệt, tỷ lệ thành công đã tăng lên hơn phân nửa.

Thời điểm chuẩn bị nói sự việc quan trọng, thì có điện thoại gọi đến.

Khi sắp tiết lộ toàn bộ sự thật, thì đột nhiên bị người khác cắt ngang.

Đúng lúc muốn bày tỏ tình cảm của mình cho người ta, thì lại có chuyện bất ngờ xảy ra.

Rất nhiều bộ phim truyền hình và tiểu thuyết thường thích thiết lập những tình huống như vậy để kích thích sự tò mò của khán giả, tăng thêm tính kịch tính.

Thậm chí để tăng thêm sự mâu thuẫn xung đột, những chuyện này nhất định sẽ bị bỏ lỡ vì mấy lý do đó, rất có thể sẽ không còn cơ hội mở lời nữa hoặc phải đợi rất lâu sau này mới có thể nói ra.

Bản thân Hoắc Hàm cũng là một tác giả, rất am hiểu mấy kiểu thủ đoạn nhỏ này.

Hắn nhất định sẽ không để tình huống như vậy xảy ra.

Việc hắn phải làm, lời hắn muốn nói, chỉ cần hắn đã quyết định xong, dù Thiên Vương lão tử có tới cũng phải xếp hàng đợi đến lượt.

Hoắc Hàm tính tình trông có vẻ hiền lành thoải mái, nhưng thực ra tính chủ động tiến công hướng đến mục tiêu của hắn rất mạnh.

Chỉ cần hắn đã xác định bất cứ điều gì, hắn sẽ làm ngay lập tức, sẽ không trì hoãn đùn đẩy, càng không kéo dài chiến tuyến.

Cho nên sau khi bị tuyết rơi đầu mùa bất ngờ làm gián đoạn, Hoắc Hàm rất bình tĩnh, cũng không thấy mất mát gì.

Yên lặng chờ người ấy ngắm tuyết, tuyết ngắm xong rồi, những quá trình cần thiết không thể trốn thoát được nữa.

"Kiêu Kiêu, nhìn anh."

Tiêu Gia Niên trong lòng run lên, lông mi run run.

Sao tự dưng lại dữ quá vậy?

Cậu ngẩng đầu nhìn người nọ, cho đến khi hai người nhìn nhau, Hoắc Hàm mới mỉm cười.

Hắn nói: "Bây giờ anh hơi muốn uống rượu."

Tiêu Gia Niên mím môi, chỉ muốn nói vậy thôi à?

"...... Em đi lấy cho anh."

Tiêu Gia Niên vừa mới định đứng dậy, thì đã bị người ta ấn mạnh xuống ngồi lại trên đùi.

"Không phải loại rượu đó."

Vừa lúc Tiêu Gia Niên đang hơi nghi ngờ, thì thấy Hoắc Hàm đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào một điểm nào đó ở bên má phải cậu.

"Là rượu ở đây."

Tiêu Gia Niên sững sờ, nơi đó...... là má lúm đồng tiền của cậu.

Uống rượu......

Tiêu Gia Niên:!!!

Trong nháy mắt, tai cậu đỏ bừng lên.

Nếu cậu không hiểu lầm, đây là muốn hôn lên má cậu.

Tiêu Gia Niên không nói gì, lông mi run rẩy càng mạnh hơn, tim đập như muốn bay ra ngoài.

Hoắc Hàm nhìn người trước mặt một lần nữa không dám ngước lên nhìn người khác, cổ cũng đỏ bừng, ý cười trong mắt càng tăng thêm, hắn chắc chắn đối phương đã hiểu ý mình.

Hoắc Hàm động đậy chân một chút, kéo theo Tiêu Gia Niên đang ngồi trên đùi cũng động đậy theo, dùng cách này thúc giục cậu.

"Trả lời nào, có cho phép không?"

Tiêu Gia Niên có loại cảm giác hận không thể cuộn tròn toàn thân lại, nhưng người trước mặt lại cứ cố tình lay lay cậu, khiến cho tứ chi của cậu giãn ra.

Anh hai anh muốn hôn thì cứ hôn đi, em còn có thể bịt miệng anh sao?

Lúc này anh cứ bày đặt ra vẻ lịch sự làm gì chứ?

Nhưng người đối diện không chút vội vã, cứ thế mỉm cười lẳng lặng nhìn cậu, dường như nhất định phải chờ một câu trả lời.

Một lát sau, người trên đùi mới nhỏ giọng nói: "Được."

Hoắc Hàm suýt chút nữa bật cười thành tiếng, bắt nạt con nít thật vui.

Sau khi được chủ nhân cho phép, người đàn ông xấu xa này ngồi thẳng dậy, chuẩn bị bắt đầu nhâm nhi món rượu ngon thuộc về mình.

Hắn tiến lại gần rất chậm, dường như đang cho đối phương cơ hội đẩy mình ra bất cứ lúc nào.

Cuối cùng, rốt cuộc thì —

Nụ hôn của hắn như một con bướm nhẹ nhàng đáp xuống, đậu lên má lúm đồng tiền của đối phương.

Tim Hoắc Hàm đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mặc dù có một số việc, trong lòng hắn đã có câu trả lời, nhưng khi khoảnh khắc đó đến, tất cả cảm xúc bùng nổ, xen lẫn niềm vui sướng cùng xao xuyến, đây là một khái niệm hoàn toàn mới.

Chỉ là một nụ hôn lên má, Hoắc Hàm đã cảm thấy mình như có được cả thế giới.

Rõ ràng đang là mùa đông, nhưng hoa mùa xuân đã nở rộ ngay trước mắt hắn.

— Người này là của hắn.

Tim Tiêu Gia Niên cũng đập thình thịch không kém, cậu thậm chí còn lo lắng Hoắc Hàm sẽ nghe thấy tiếng tim cậu đập như trống vậy.

Khi bươm bướm đậu xuống má mình, cậu không kìm được mà cong nhẹ khóe miệng lên, bật cười.

Bên má phải có một cái hố nho nhỏ lõm vào, má lúm đồng tiền hiện ra rõ ràng.

Nụ hôn này giống như ấn một cái dấu, chứng minh sự thay đổi trong mối quan hệ của họ.

Từ nay về sau, họ thuộc về nhau.

Trên người Tiêu Gia Niên còn vương vấn mùi hương thơm nhẹ sau khi tắm, Hoắc Hàm ở ngay gần cậu, cảm thấy dễ ngửi vô cùng.

Niềm vui dưới đáy lòng hắn gần như không thể kìm chế, hắn khẽ chạm đầu mũi vào má của Kiêu Kiêu, cho đến khi hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.

Khoảng cách gần đến nỗi mũi sắp chạm vào mũi, hắn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp phả ra từ đối phương.

Hoắc Hàm hơi hơi rũ mắt, hai người nhìn nhau, đều có thể thấy được ảnh ngược của mình trong đôi mắt sáng ngời trong trẻo của người kia.

Ánh mắt cả hai đều mang đầy ý cười, hình ảnh của đối phương trong mắt họ cũng đang cười.

Giống như một sự đồng điệu, hai người không hẹn mà cùng tiến lại gần nhau hơn.

Hoắc Hàm dựa lưng lên tấm cửa kính lớn sát đất, ngoài kia tuyết rơi dày đặc, phủ kín tạo thành một bức màn trắng xóa.

Bên trong phòng ấm áp, ánh đèn mờ ảo.

— Họ đang hôn nhau.

Cả hai đều là người mới, ban đầu còn hơi vụng về có chút va chạm.

Môi họ nhẹ nhàng chạm vào nhau, cảm xúc mềm mại ấm áp khiến Hoắc Hàm sững sờ một chút, rồi hắn hơi hé môi, mút nhẹ vào chấu môi* trên của đối phương.

Chấu môi*:



Hoắc Hàm người này từ trong xương cốt mang chút bản năng chinh phục, dường như trời sinh đã có thiên phú đặc biệt.

Chẳng mấy chốc, hắn đã nắm bắt được những điểm chính, dần dần trở nên thuần thục.

Nụ hôn ban đầu từ vụng về, trong sáng dần trở nên nồng nhiệt, nhiệt độ đủ cao đến mức có thể làm tan chảy tuyết rơi bên ngoài.

Tiêu Gia Niên cảm thấy sống lưng mình tê dại, toàn thân mềm nhũn, thậm chí sau lưng bắt đầu toát mồ hôi.

Tay cậu từ từ trượt lên vai Hoắc Hàm, rồi móc vào cổ người kia.

Hốc Hàm cảm nhận được điều đó, liền ôm chặt lấy eo lưng đối phương, khiến nửa thân trên của cả hai áp sát vào nhau.

Tiêu Gia Niên bị hôn đến mức thần hồn điên đảo, trong đầu lại đột nhiên nảy ra một suy đoán hồi trước.

Khi đó, cậu không chắc chắn tình cảm của Hoắc Hàm dành cho mình sâu đậm đến mức nào.

Cậu nghĩ rằng, phải đợi đến khi sợi dây trói buộc căng chặt trong lòng Hoắc Hàm hoàn toàn đứt đoạn, đến mức không thể buông tay cậu được, lúc đó cậu mới có thể bày tỏ càng nhiều tình cảm của mình hơn.

Bây giờ, trong nụ hôn nồng cháy đầy ý nghĩa trân trọng của đối phương.

Tiêu Gia Niên nghĩ, chắc chắn anh ấy vô cùng, vô cùng thích mình, anh ấy sẽ không bao giờ có thể buông bỏ mình được nữa.

________________

Tác giả có lời muốn nói: Bà mẹ già tim rất kích động, tay run rẩy. Hai cục cưng! Cuối cùng đã thành!