Một tuần trước.
Hoắc Hàm lái xe chuẩn bị đến sự kiện ký tặng sách mới của mình. Hoắc Hàm có gia thế tốt, tự viết sách chơi chơi giải trí là chính, hắn cũng không viết nội dung cao thâm gì, phần lớn đều là mấy cuốn tiểu thuyết ngọt sủng.
Không sai, Hoắc Hàm chỉ là một con chó nhà quê* bình thường, thích đọc chút truyện ngắn ngọt ngào ngốc nghếch, sau này đọc nhiều quá, tiểu thuyết trên thị trường không còn thỏa mãn được hắn.
(Con chó nhà quê: từ gốc là thổ cẩu 土狗 từ lóng chỉ kẻ lỗ mãng hoặc chế giễu ai đó quê mùa)
Dứt khoát tay vung lên, tự cung tự cấp, tự cắt chân ăn.
Trở thành một tác giả với bút danh HH, ghép từ chữ cái đầu tên họ của hắn.
Văn phong hắn khá tốt, kịch bản bình thường dưới ngòi bút của hắn được viết ra một cách trôi chảy tự nhiên, ngọt tới tận răng đồng thời lại không khiến người đọc cảm thấy xấu hổ lúng túng, nước chảy mây trôi, độc giả đều rất thích.
Dần dà, không ngờ còn trở nên nổi tiếng.
Hoắc Hàm vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại với bạn. Hoắc Hàm đang nhìn đường, có phần không nghe cẩn thận.
Tùy tiện nghe từ một bên lỗ tai, vẫn nhận ra được vài cái từ khóa mấu chốt, nói cái gì anti-fan linh tinh.
Bạn thân đầu dây bên kia đang không ngừng phàn nàn, vì Hoắc Hàm mà bất bình, thời điểm ban đầu Hoắc Hàm cũng rất tức giận, còn nhờ anh trai bá tổng nhà mình nghiêm trị bọn họ một phen, nhưng đều trị ngọn không trị gốc, sau này cũng chỉ có thể tự mình điều chỉnh tâm trạng của bản thân, hiện tại hắn đã theo trường phái Phật hệ.
Đúng lúc này, một chiếc xe đối diện đột ngột chuyển làn trái luật, dẫn tới một chiếc xe vận tải lớn hoảng loạn né tránh.
Tay lái xe vận tải bị va đập mạnh tử vong, thân xe khống chế không được, "Rầm" một tiếng tông thẳng vào xe Hoắc Hàm.
Máu chảy xuôi theo thái dương Hoắc Hàm xuống, hắn chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn, trước mắt hư vô mờ mịt.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi rơi vào bóng tối, trong đầu hắn còn đang hùng hùng hổ hổ: "Đệt, bố mày thật xui xẻo."
Hoắc Hàm mở choàng mắt, cảm giác đau đớn lúc cận kề tử vong rõ ràng chân thật, khiến hắn mồ hôi đầy đầu khi tỉnh lại.
Hắn hoảng loạn sờ soạng thân thể nguyên vẹn của mình, phát hiện không bị thương gì mới thở phào một hơi, lại ngửa đầu ngã vật xuống giường.
Còn may chỉ là giấc mơ.
Hắn nhìn lên trần nhà xa lạ, chậm rãi chớp chớp đôi mắt, lại bật người ngồi dậy.
Mẹ nó chỗ này là chỗ nào?! Đây không phải phòng hắn.
Hoắc Hàm xuống giường, cẩn thận đi lại xung quanh đánh giá hoàn cảnh, nhìn qua cửa sổ xuyên thấu, hắn nhìn thấy một tòa nhà mang phong cách kiến trúc châu Âu rất rõ ràng.
Không có nhiều kiến trúc hình vuông góc cạnh sắc bén, chủ yếu sử dụng các mái vòm và những đường cong tinh tế dốc nhẵn.
Dưới ánh mặt trời, cả tòa thành thị trông càng thêm tươi mát rực rỡ, giống như thiếu nữ xinh đẹp đung đưa làn váy trong nắng vàng.
Rất chắc chắn, ở đây không phải trong nước.
Hoắc Hàm: "......" Hắn không nhớ mình có ra nước ngoài mà.
Hoắc Hàm biểu cảm hoảng hốt thu hồi tầm mắt, dừng trên cái gương to cách đó không xa.
Hắn đột nhiên mở to hai mắt, đây...... Đây không phải cơ thể hắn!!
Quả thật khuôn mặt này giống hệt hắn như đúc, nhưng lại chững chạc hơn hắn rất nhiều.
Thực tế hắn chỉ mới 23 tuổi, bộ dáng cơ thể này cứ như hắn của vài năm sau.
Bình tĩnh, đối với một tác giả am hiểu sâu sắc chân lý thực sự của thể loại văn học xuyên không, sự tình hiện tại tuy hơi ảo ma nhưng vẫn có thể chấp nhận.......
Đéo!!
Hoắc Hàm thiếu chút nữa phát điên mất, đột ngột tự véo cánh tay mình một cái.
Á! Hắn gào rú lên.
Đau!
Hoắc Hàm buộc mình phải bình tĩnh lại, bắt đầu tự hỏi bản thân vì sao lại gặp phải tình huống xuyên qua như vậy?
Là xuyên vào bản thân của vài năm sau?
Hay là du hành đến một thế giới song song?
Xuyên sách?
Xuyên TV?
Ngàn vạn lần đừng nói đây kỳ thật là thế giới ban đầu của hắn, hắn tưởng là xuyên không nhưng thực ra là trở về?!
Một khi một tác giả đã động não thì trí tưởng tượng có thể bay xa đến hàng ngàn hàng vạn dặm.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
Hoắc Hàm ổn định tinh thần, đi mở cửa.
Đứng trước cửa là một thanh niên có khuôn mặt sáng sủa, đeo một cặp kính không gọng, thoạt nhìn rất lịch lãm tài hoa.
Y lễ phép gật đầu chào hỏi: "Hoắc tổng, ngài vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi, tôi lo là ngài đã quên chúng ta có cuộc họp lúc 10 giờ sáng."
Hoắc Hàm mịt mờ đánh giá y một chút, hắn cảm thấy muốn biết cái gì cứ hỏi thẳng đối phương thì hơn.
"Anh là ai?"
Trợ lý Trần: "......"
"Tôi là ai?"
Trợ lý Trần: "???"
"Nơi này là nơi nào?"
Trợ lý Trần hít một hơi thật sâu, xoay người gọi điện thoại ngay cho bác sĩ.
Hoắc Hàm không ngăn cản y, rốt cuộc hắn cũng muốn tìm ra lý do vì sao bản thân mất trí nhớ.
Trợ lý Trần đi vào nhà, biểu cảm nghiêm túc nhìn Hoắc Hàm: "Hoắc tổng, ngày hôm qua lúc xảy ra tai nạn giao thông lẽ ra ngài nên đến bệnh viện kiểm tra."
Hoắc Hàm giơ tay ra hiệu tạm dừng: "Trả lời ba vấn đề tôi vừa hỏi trước đã."
"...... Ngài tên Hoắc Hàm, là chủ tịch tập đoàn Hoắc thị, tôi là trợ lý của ngài Trần Nghị, nơi này là nước M."
Hoắc Hàm? Thân thể này cũng tên Hoắc Hàm?
Hắn đột nhiên nhớ ra, thời điểm hắn viết quyển sách mới nhất của mình [Ai có thể không yêu vạn nhân mê], có một nhân vật làm nền.
Hắn đặt tên dở tệ, nên tùy tay ghi tên mình vào đó.
Lúc ấy khi hắn tự dùng tên mình, hắn còn nghĩ đến giới tiểu thuyết có một câu chuyện cười rất nổi tiếng ——
Nếu bạn phát hiện trong tiểu thuyết có người cùng tên với bạn, hãy nhanh chóng đọc thuộc lòng toàn bộ cuốn sách, vì không chừng ngày nào đó bạn sẽ xuyên qua.
Đệt, không phải là loại tình huống này chứ???
Hoắc Hàm bình tĩnh một chút, thử hỏi: "Vậy anh biết Tiêu Gia Niên không?"
Trần trợ lý: "Là cậu chủ nhỏ của bệnh viện Tiêu thị phải không?"
Hoắc Hàm: "!!!"
Hắn thật sự xuyên sách!
Còn xuyên vào cuốn sách chính mình viết!
"Không có chuyện gì, tôi nhớ rồi, không cần gọi bác sĩ, cuộc họp lúc 10 giờ sáng hoãn lại giúp tôi."
Hoắc Hàm bình tĩnh nói.
Hắn có một đặc điểm, bất luận thế giới nội tâm có phong phú đến mức nào, khuôn mặt vẫn có thể ra vẻ thái độ bình tĩnh thờ ơ lạnh lùng, nhìn qua vẫn là một anh đẹp trai đầu óc bình thường.
Hơn nữa nghĩ đến những gì hắn đã nói, cũng không phải nói bừa.
Đầu tiên, đây là cuốn sách do chính hắn viết, từng chữ từng chữ một được mã hóa trên bàn phím ra, còn có ai có thể hiểu rõ quyển sách này hơn so với hắn?
Tiếp theo, nhân vật Hoắc Hàm này không chỉ dùng chính tên hắn, cơ bản cũng lấy chính mình là hình mẫu.
Trong sách hắn là cậu của vai chính công Văn Thần Cảnh, mẹ của Văn Thần Cảnh là Hoắc Văn năm đó không nghe lời cha mẹ, gả thấp cho một thằng nhà nghèo, cùng gia đình nháo nhào đến tan rã không vui, đoạn tuyệt quan hệ.
Mà Hoắc Hàm là đứa con cha mẹ hắn có lúc tuổi già, tại thời điểm Hoắc Văn và gia đình đoạn tuyệt quan hệ, Hoắc Hàm tuổi còn nhỏ, tất nhiên cùng người chị gái này không thân cận nhiều.
Sau này thằng nhà nghèo cũng coi như biết tranh đua, từng bước một tự mình bò lên, sáng lập công ty của bản thân.
Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, cha của Văn Thần Cảnh lúc anh ta còn nhỏ đã ngoại tình, cuộc sống Hoắc Văn không hạnh phúc, vốn thân thể đã không tốt, sau này còn mắc phải bệnh trầm cảm, sớm đã qua đời.
Hoắc Hàm là nhân vật phông nền, là người cầm quyền tập đoàn Hoắc thị, hàng năm ở nước ngoài mở rộng kinh doanh.
Mãi đến giai đoạn sau hắn mới xuất hiện, ở hôn lễ của Văn Thần Cảnh và Tiêu Gia Niên gửi lời chúc phúc.
Bởi vì suất diễn quá ít, cho nên không được miêu tả nhiều lắm.
Nhưng đây là một thế giới chân thật, ý thức thế giới sẽ tự động bổ sung quỹ đạo cuộc đời cho người này.
Nếu lúc trước Hoắc Hàm lấy bản thân làm hình mẫu sáng tác, vậy bổ sung quỹ đạo cuộc đời cũng sẽ tương tự với đời sống của hắn.
Trong thế giới hiện thực Hoắc Hàm cũng xuất thân từ hào môn thế gia, tuy rằng bá tổng chân chính là anh trai hắn, nhưng hắn từ nhỏ cũng đã mưa dầm thấm đất, sau khi thành niên còn hay đi theo bên cạnh học tập anh trai, những gì cần biết hắn đều biết.
Hắn coi việc viết lách như sở thích, chứ không thực sự kiếm sống nhờ nó.
Hoắc Hàm cực kỳ thương tâm, thương tâm đến mức ban đêm yên lặng ôm chăn rơi lệ.
Hắn thật sự đã chết, hy vọng anh trai không cần đau lòng vì hắn, hu hu hu hu!
Hắn đột nhiên còn nghĩ đến vấn đề, ngoài đời thực hắn chỉ mới 23 tuổi, xuyên sách một cái đã 28 tuổi.
Gần đầu ba.
Sắp trở thành ông chú trung niên rồi.
Hu hu hu hu, ai sẽ trả lại năm năm hoàng kim bị đánh cắp cho hắn?!
Hắn khóc đến nghẹt mũi, nghiêng người rút hai tờ giấy từ trên tủ đầu giường ra xì mũi.
Trạng thái toàn bộ đều đang trong tình trạng suy sụp.
Sụp đổ hai ngày, hắn lên tinh thần một chút.
Quên đi, tới đâu hay tới đó, vẫn phải sống một cuộc sống tốt đẹp.
Hơn nữa ở đây còn có con trai cục cưng của hắn, không sai, chính là vai chính vạn nhân mê [Ai có thể không yêu vạn nhân mê] - Tiêu Gia Niên.
Đại tác gia Hoắc Hàm thiên tuyển chi tử* —— Tiêu Gia Niên.
(Thiên tuyển chi tử: Người con trai được trời cao lựa chọn)
Hắn chợt ý thức được một điều, chính mình có thể ăn đường trực tiếp!
Ôi trời ơi, chỉ nghĩ đến cũng khiến Hoắc Hàm hạnh phúc ngất xỉu, đây không phải là mộng tưởng của mọi độc giả sao?!
Xuyên vào trong tiểu thuyết, cắn đường nhân vật chính!
Nhân vật chính cãi nhau hắn khuyên giải. Nhân vật chính đến gần nhau hắn ấn đầu họ lại gần. Nhân vật chính làm tình hắn đưa bao.
Đúng rồi, Văn Thần Cảnh là cháu ngoại trai của hắn đúng không?
Hắn! Còn có thể! Bảo nhân vật chính phát đường cho hắn!
Đến lúc đó, hắn sẽ đứng trước mặt Văn Thần Cảnh: "Tôi ra lệnh cho anh hiện tại chụt chụt con trai cưng của tôi một cái, ở trước mặt tôi! Now!! Anh không làm? Tôi chặn thẻ anh!"
Hoắc Hàm: Ấn huyệt nhân trung.jpg
Hạnh phúc!
Vì thế, Hoắc Hàm gọi cho trợ lý: "Nước M còn có chuyện gì quan trọng không?"
Trợ lý Trần lắc đầu: "Tạm thời không có, hợp đồng trước đó đã ký xong."
"Được, bây giờ chúng ta chuẩn bị hai ngày nữa về nước."
Trợ lý Trần tất nhiên sẽ nghe lời Boss, chuẩn bị đi đặt vé, vừa mới quay người định đi bỗng nhớ đến hai ngày trước Hoắc tổng hỏi đến thiếu gia nhỏ Tiêu gia, trông có vẻ còn rất để ý.
Vì vậy, y dừng bước chân, có chút chần chờ nói: "Hoắc tổng, hai ngày này Tiêu gia đã xảy ra chuyện."
Hoắc Hàm đang đi về phía sô pha, nghe được lời này, đầu gối liền đập vào góc bàn cà phê.
"Á!"
Hoắc Hàm đau đến mức ôm đầu gối nhảy lò cò.
Trợ lý Trần: "......"
Y chết lặng nghĩ, hình như đầu óc Hoắc tiên sinh thật có vấn đề gì rồi, hiện tại hắn thường xuyên làm những hành vi khiến hắn thiếu chút nữa bị cách chức vụ tổng tài.
Tuy rằng trước đó y đã biết tính cách Hoắc tiên sinh cũng không quá cứng nhắc, nhưng cũng không cần phải tăng động đến vậy chứ!
Hoắc Hàm có chút sốt ruột hỏi: "Anh nói Tiêu Gia Niên bị làm sao?"
Trợ lý Trần kể ngắn gọn sự tình phát sinh hai ngày qua của Tiêu gia cho Hoắc Hàm.
Hoắc Hàm nghi hoặc, khiếp sợ, cuối cùng chết lặng.
Cục cưng nhà hắn được định sẵn sẽ sống hạnh phúc cả đời, tại sao lại xuất hiện chuyện tồi tệ như vậy, tình huống trong thế giới này là như thế nào?
"Mau đi đặt vé máy bay về nước sớm nhất, chúng ta lập tức trở về."
Trợ lý Trần nhìn ra Hoắc Hàm đang gấp gáp, vừa mới chuẩn bị vội vàng ra cửa, đã bị Hoắc Hàm gọi lại.
"Đúng rồi, mau chóng kiểm tra tình hình gần đây của ba người Văn Thần Cảnh, Nam Tinh và Hàn Trạm, chuyện gấp."
"Vâng, Hoắc tổng."
Sự thật chứng minh, thuộc hạ dưới quyền đại Boss tự nhiên không phải người ăn chay, lúc Hoắc Hàm mới lên máy bay đã nhận được hồ sơ giấy thông tin chi tiết kỹ càng về ba người này.
Kỹ càng đến mức bao gồm đối thoại của bọn họ và Tiêu Gia Niên trong vòng một tuần gần nhất cũng có.
Đây là một quyển sách vạn nhân mê, người thích vai chính thụ Tiêu Gia Niên tất nhiên không hề thiếu, nhưng Hoắc Hàm muốn tạo ra bầu không khí Tu La tràng*, nên chủ yếu tập trung miêu tả mối quan hệ giữa ba nhân vật chính công và cục cưng Niên Niên ở chung.
(Tu La tràng: là nơi diễn ra tranh đấu khốc liệt, thảm thiết, người sống ta chết. Trong truyện yêu đương chỉ tình cảnh tranh giành tình yêu)
Công một, cũng là công chính quy, Văn Thần Cảnh, cùng Tiêu Gia Niên là cặp trúc mã trúc mã từ nhỏ đến lớn, bởi vì mẹ Văn Thần Cảnh qua đời sớm, cha lại không phải người tốt, cha Tiêu thấy đứa nhỏ này đáng thương, cũng có nhiều quan tâm chăm sóc.
Đối Văn Thần Cảnh mà nói, Tiêu Gia Niên tính tình trời sinh đơn thuần thiện lương là cứu rỗi duy nhất của anh ta, là thiên thần nhỏ trong sinh mệnh của anh ta.
Ít nhiều cũng nhờ cha Tiêu và Tiêu Gia Niên, tính cách Văn Thần Cảnh mới không hư hỏng, bản tính rộng rãi, thành chàng thiếu niên phóng khoáng tỏa nắng.
Công hai, Nam Tinh, là anh trai hàng xóm gần nhà Tiêu Gia Niên.
Tính cách ôn hòa hiền lành, khiêm khiêm quân tử, từ bé đã yêu chiều em trai nhỏ có diện mạo tinh xảo đáng yêu, thuần khiết giống như trẻ con này.
Y là người yêu âm thầm nhất, cũng là kỵ sĩ trung thành nhất.
Công ba, Hàn Trạm, có quan hệ hợp tác trong công việc với cha Tiêu.
Trong yến hội thành niên mừng Tiêu Gia Niên 18 tuổi, Hàn Trạm đã nhất kiến chung tình với hoàng tử bé.
Người đàn ông này cao ngạo lạnh lùng cấm dục, nhưng thời điểm đối mặt với Tiêu Gia Niên, tất cả cái gì mà khắc chế cùng cấm dục bùm bùm nổ tung hết, trong đầu gì mà thành thục thanh nhã cũng biến thành 18+, từ ngữ bị cấm nhiều nhất.
Ba người này vốn dĩ đều yêu thích Tiêu Gia Niên người được ngàn vạn sủng ái, cuối cùng cho dù bị Tiêu Gia Niên từ chối, cũng chỉ buồn bã xuống sân khấu, yên lặng bảo hộ cậu.
Nhưng hiện tại bọn họ đang làm cái gì?
Trước chưa bàn đến lý do tại sao gia đình con trai hắn xảy ra biến cố.
Mà là đối diện với biến cố này -----
Văn Thần Cảnh dùng lời lẽ độc ác nhất để công kích Tiêu Gia Niên, thậm chí còn nói cha Tiêu xảy ra tai nạn xe cộ là trừng phạt đúng tội.
Nam Tinh dịu dàng lựa chọn tránh né xuất ngoại, tuy không có làm gì, nhưng bỏ qua tất cả tình nghĩa năm xưa, sự thờ ơ lạnh nhạt đó cũng là vũ khí giết người.
Hàn Trạm thậm chí dùng cách ác ý thu mua bệnh viện tư nhân Tiêu thị.
Hoắc Hàm: Ấn huyệt nhân trung.jpg
Đau đớn!
Hắn sập phòng rồi!
Hoắc Hàm bị mấy thằng ngốc này chọc tức không hề nhẹ.
Thẻ đỏ! OUT! OUT!
Tất cả ra sân ngay lập tức cho bố mày!
_______________
Tác giả có lời muốn nói:
Hàm Hàm hồi trước: Bà xã anh à? OK, fine~
Hàm Hàm sau này: Bà xã anh à? OK, mine~