Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị

Chương 11: Anh ơi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau ba lượt rượu, Lâu Hướng Trần và Bùi Khương gần như say xỉn, từng người gọi tài xế riêng đến đón.

Hoắc Hàm tửu lượng tốt, tuy hơi choáng váng nhưng bề ngoài vẫn tỉnh táo, hắn cười nhìn họ lên xe rồi mới cùng Tiêu Gia Niên trở về xe mình.

Nhiệt độ cuối thu ở thành phố A khá thấp, hệ thống sưởi ấm trong xe đã được bật sẵn.

Tiêu Gia Niên nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật lướt qua. Thành phố A là khu đô thị cấp 1 của Hoa Quốc, trứ danh là Bất Dạ Thành.

Bất Dạ Thành*: thành phố không bao giờ ngủ.

Mặc dù đã là nửa đêm khuya khoắt, bên ngoài vẫn sáng rực rỡ ánh đèn.

Trong các tòa nhà văn phòng, những nhân viên văn phòng đang cặm cụi làm việc, bận rộn với một dự án nào đó. Trên đường phố, có những cặp đôi tình nhân tay trong tay, tận hưởng sự yên tĩnh của đêm khuya và âu yếm nhau không ngại ngần những ánh mắt soi mói.

Thành phố này rất rộng lớn, mỗi người đều có cuộc sống riêng, với những muộn phiền riêng.

Tiêu Gia Niên đang mơ màng bỗng nhiên cảm thấy vai mình nặng trĩu. Mắt cậu mở to hơn một chút, xoay đầu một cách cứng nhắc nhìn vào cái đầu đang tựa lên vai mình.

Từ góc độ này, cậu có thể nhìn thấy hàng mi dài cong vút của Hoắc Hàm, từng sợi từng sợi rõ ràng.

Tiêu Gia Niên nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Hoắc tiên sinh?"

"Hửm?" Một giọng mũi khẽ khàng đáp lại cậu.

Hoắc Hàm chưa ngủ hẳn, chỉ là hắn uống quá nhiều rượu, tuy rằng lúc này chưa say nhưng hơi rượu chầm chậm lên men, thêm nhiệt độ ấm áp từ hệ thống sưởi trong xe, men say cũng dần quay trở lại.

Hiện tại đầu óc hắn quay cuồng, cảm thấy rất khó chịu.

Tiêu Gia Niên tựa như nhận ra hắn không thoải mái, vì thế cũng bất động, để Hoắc Hàm dựa vào mình, dù cảm giác nửa người trên đã tê rần.

Cậu hé mở cửa sổ xe xuống một chút để xua tan hơi nóng đang dần bốc lên từ người mình.

"Kiêu Kiêu à." Người đang tựa trên vai nhỏ giọng gọi cậu, như đang nói mớ, lại giống như thì thầm.

Tiêu Gia Niên hơi hơi nghiêng đầu: "Hoắc tiên sinh, làm sao vậy?"

Không biết lời Tiêu Gia Niên nói có gì đó khiến Hoắc Hàm bỗng nhiên phản ứng lớn hơn, đột nhiên hắn ngồi thẳng dậy, dùng đôi mắt mờ mịt như sương nhìn chằm chằm vào Tiêu Gia Niên, nhìn chăm chú đến mức làm Tiêu Gia Niên thót tim.

"Làm...... Làm sao vậy?"

Hoắc Hàm rũ mắt xuống, bỗng nhiên lại thấy lười biếng, dựa đầu lên vai cậu thêm lần nữa, thậm chí còn dịch vào gần hơn, đầu vừa động đậy đã gần như vùi vào hõm vai cậu.

Khi hắn hít thở, hơi thở ấm áp phả lên làn da trần trụi của Tiêu Gia Niên, khiến cổ cậu nổi da gà.

Hoắc Hàm đột ngột nói chuyện: "Em gọi bọn họ là anh!"

"Cái gì?" Tiêu Gia Niên sửng sốt.

Người tựa trên vai cậu dường như có chút ấm ức, lầm bầm phàn nàn: "Em gọi Lâu Hướng Thần và Bùi Khương là anh trai, nhưng lại gọi anh là Hoắc tiên sinh!"

Tiêu Gia Niên cúi đầu cười, nụ cười khiến đôi mắt sáng rỡ của cậu lấp lánh một màn nước trong veo.

Cậu cất tiếng gọi khe khẽ: "Anh Hoắc."

Hoắc Hàm nghe thấy, không biết vì sao còn bất mãn điểm nào đó, rầm rì hai tiếng, cuối cùng vẫn không nói gì thêm nữa.

Về đến nhà, Tiêu Gia Niên đỡ Hoắc Hàm lên lầu, để hắn có thể ngủ thoải mái, cậu nhẹ nhàng giúp Hoắc Hàm tháo cà vạt, cởi giày và áo khoác.

Hoắc Hàm sau khi say rượu vẫn rất dễ tính, toàn bộ quá trình đều ngoan ngoãn nghe lời Tiêu Gia Niên, bảo hắn giơ tay hắn liền giơ tay, bảo đứng dậy liền đứng dậy.

Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, lúc Tiêu Gia Niên chuẩn bị quay người rời đi, cổ tay bỗng nhiên bị người phía sau nắm lấy.

Tiêu Gia Niên quay đầu lại, thì thấy Hoắc Hàm mơ mơ màng màng mở to đôi mắt đào hoa tràn ngập hơi nước nhìn cậu chằm chằm, lúc này vẻ phong tình ám muội của cặp mắt đào hoa kia chính thức được giải phóng hoàn toàn.

"Có chuyện gì vậy?" Tiêu Gia Niên dịu dàng hỏi hắn.

Một tay Hoắc Hàm từ trong chăn duỗi ra, dùng ngón cái đặt lên khớp xương thứ hai của ngón trỏ, sau đó nhét vào lòng bàn tay của Tiêu Gia Niên, dùng tay còn lại nhẹ nhàng nắm những ngón tay của Tiêu Gia Niên, bắt cậu nắm tay lại.

"Trái... tim... của... anh... giữ... chặt... lấy!" Giọng hắn đứt quãng, có chút mơ hồ, thậm chí còn mang theo chút ngây thơ không phù hợp với độ tuổi của mình.

Trong lòng Tiêu Gia Niên giật thót, bây giờ cậu mới phát hiện Hoắc Hàm đang thực hiện động tác bắn tim*, cậu bật cười, cả người từ từ ngồi xổm xuống bên giường, để mắt mình ngang bằng với khuôn mặt Hoắc Hàm đang nằm trên gối.

Bắn tim*: Hình minh họa bắn tim nè.



"Vì sao lại tặng trái tim anh cho em?"

Hoắc Hàm rất nghe lời, hắn không hề có chút phản kháng gì trước mặt Tiêu Gia Niên, hỏi gì đáp nấy: "Bởi vì... yêu em!" Nói xong lại sợ Tiêu Gia Niên nghe không rõ, hắn lại lặp lại lần nữa: "Kiêu Kiêu, anh rất... yêu em!"

Tiêu Gia Niên cảm thấy tim mình như ngừng đập, rồi sau đó nhanh chóng đập lại, đập thình thịch, đập nhanh đập mạnh bất an bồn chồn đến nỗi khiến cậu tưởng chừng như trái tim sẽ nhảy ra khỏi cổ họng.

Cậu ngơ ngác nhìn khuôn mặt Hoắc Hàm, nhưng người này trông cứ như còn không biết bản thân đang nói cái gì.

Đầu óc Tiêu Gia Niên ong ong, như một động cơ điện cũ sắp hỏng, hiệu suất chuyển đổi điện năng thành cơ năng cực kỳ thấp.

Cả cơ thể dồn hết sức lực để khiến cậu giữ tỉnh táo, nhưng nhịp tim lại không nghe lời.

"Tại sao lại yêu em?" Tiêu Gia Niên nghẹn giọng hỏi, có lẽ bản thân cậu cũng không nhận ra mắt mình sáng đến mức nào.

"Bởi vì... em là... Kiêu Kiêu." Hoắc Hàm nói từ từ.

"Tại sao lại vì là Kiêu Kiêu?"

Tiêu Gia Niên như một đứa trẻ bướng bỉnh, dường như không thể hoàn toàn hiểu thấu và lĩnh hội được mọi vấn đề. Cậu muốn đào sâu đến tận cùng, xác nhận câu trả lời nhiều lần để đảm bảo mình không có suy nghĩ sai lầm.

"Bởi vì... Kiêu Kiêu... là bé cưng! Là con trai... của anh!"

Tiêu Gia Niên: "......"

Cậu không chút do dự nhanh chóng rút tay ra, nhìn người trên giường không nói một lời.

Tốt lắm, nhịp tim đã chậm lại.

Đâu chỉ đơn giản là chậm lại, tim Tiêu Gia Niên suýt chút nữa thì ngừng đập.

Anh sẽ đánh mất em! Anh thật sự sẽ đánh mất em!

Tiêu Gia Niên nhìn người trên giường đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, oán hận nghĩ.

Như chưa hả giận, cậu thậm chí còn tiến đến gần tai hắn, cố ý gọi: "Hoắc tiên sinh, Hoắc tiên sinh, Hoắc tiên sinh!" Tiêu Gia Niên dừng lại một chút, rồi lại gọi: "Anh Hướng Thần, anh Hướng Thần, anh Bùi Khương, anh Bùi Khương!"

Người đang chìm trong giấc mơ ngủ không yên, dường như nghe được điều gì đó không muốn nghe, hừ hừ một tiếng trông vừa thiếu kiên nhẫn vừa ấm ức.

Tiêu Gia Niên như quả bóng bay bị chọc thủng, trong nháy mắt nỗi tức giận đã xẹp xuống.

Cuối cùng, trong căn phòng vang lên tiếng thở dài nhẹ nhàng như một lời thỏa hiệp: "Anh ơi."

Ngày hôm sau, Hoắc Hàm đau đầu bừng tỉnh từ cơn ngủ mơ.

Hắn nằm mơ cả một đêm, thấy Tiêu Gia Niên đi đâu gặp ai cũng gọi anh trai, nhưng lại không gọi hắn.

Hắn nước mắt giàn giụa vừa không ngừng đuổi theo sau mông Tiêu Gia Niên, vừa cầu xin cậu: "Kiêu Kiêu, Kiêu Kiêu, hãy để ý anh đi, để ý anh đi, gọi anh là anh trai đi mà!"

Khi hắn tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn lên trần nhà quen thuộc, thầm nghĩ, đây thật sự là một cơn ác mộng! Sau này hắn sẽ cấm Kiêu Kiêu gọi người khác là anh trai.

Nhưng tối qua về nhà đã xảy ra chuyện gì?

Hắn chỉ nhớ rõ Kiêu Kiêu* đã đỡ mình về phòng, còn những chuyện khác thì không nhớ gì cả.

Kiêu Kiêu*: Chỗ này tác giả viết là Kiều Kiều, tui vẫn để là Kiêu Kiêu nha.

Mùi rượu trên người sau một đêm lên men, mùi vị đã nồng nặc đến mức khó tả.

Hoắc Hàm ngồi dậy, nghĩ tới sau khi say hắn cũng không có tính xấu gì, hẳn là không có chuyện gì lớn xảy ra. Vì thế liền cầm quần áo đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài rồi mới xuống lầu ăn sáng.

Tiêu Gia Niên đã ngồi ở bàn ăn chờ hắn.

Hoắc Hàm ngồi đối diện cậu, dì bảo mẫu rót cho hắn một ly sữa bò ấm áp đặt kế bên tay.

Hoắc Hàm uống một ngụm sữa bò, bỗng dưng nghĩ tới giấc mơ của mình hồi tối hôm qua, sữa bò lập tức trở nên chua cực kỳ

Hắn hắng giọng nói: "Kiêu Kiêu ơi."

Tiêu Gia Niên ngoan ngoãn cầm ly sữa bò, ngước mắt nhìn hắn: "Vâng?"

"Sau này ai bảo em gọi họ là anh trai, thì đừng đồng ý!"

"Vì sao?" Thiên thần nhỏ nghiêng đầu, bên khóe miệng còn có dính một vệt sữa trắng, bị cậu dùng đầu lưỡi liếm một cái vào trong.

Hoắc Hàm rất nghiêm túc giải thích: "Từ "anh trai" này quá thân mật, cho nên đừng tùy tiện gọi, ai biết người ta có ý đồ gì."

"Nhưng mà, không phải anh cũng muốn em gọi anh là anh trai sao?"

"Anh? Đương nhiên anh không giống những người đó! Anh thực sự coi em như em trai ruột!" Hoắc Hàm cố gắng giải thích, chứng minh bản thân tuyệt đối không có ý xấu gì.

"Phải không?"

Hoắc Hàm cảm thấy biểu cảm Kiêu Kiêu nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái, sau đó hắn nghe Kiêu Kiêu từ từ mở miệng: "Phải rồi ha, cuối cùng vẫn không thể đảm đương nổi thân phận con trai ruột."

Hoắc Hàm mới uống một ngụm sữa đã nghẹn họng, ho sặc sụa không ngừng.

Tiêu Gia Niên không ngờ người đối diện lại phản ứng dữ dội như vậy, vội vàng đến bên cạnh Hoắc Hàm, vừa đưa khăn giấy vừa vỗ nhẹ vào lưng hắn.

Hoắc Hàm ánh mắt đảo quanh, nhất thời cảm thấy có chút chột dạ.

Trong mắt Tiêu Gia Niên hiện lên ý cười: "Em chỉ đùa một chút, sao anh căng thẳng quá vậy?"

Hoắc Hàm cầm tờ khăn giấy trong tay cậu, ho đến đỏ cả mặt.

"Chẳng phải do anh bị lời em nói dọa sợ sao?"

"Được rồi, được rồi, em biết rồi, sau này sẽ không gọi người khác là anh trai nữa."

Hoắc Hàm nghiêng đầu nhìn cậu một cái: "Sao anh cảm thấy em đang dùng giọng điệu dỗ dành để nói chuyện với anh vậy?"

Nụ cười trên mặt Tiêu Gia Niên càng nở rộ hơn vài phần: "Nào có đâu?"

Hoắc Hàm cực kỳ nghiêm túc nhìn cậu: "Vậy em đồng ý rồi nha, không được gạt anh, ngoại trừ anh ra em không được gọi người khác là anh trai."

Tiêu Gia Niên cảm thấy Hoắc tiên sinh như một đứa trẻ, cậu đùa nghịch giơ ngón út của mình ra: "Thế chúng ta có nên ngoéo tay chứng minh không?"

Tiêu Gia Niên chỉ nói giỡn thôi, thậm chí còn có ý trêu chọc một chút, như đang cười nhạo Hoắc tiên sinh: "Nhìn xem, trông anh có trẻ con không? Cái gì cũng cần người ta đảm bảo."

Nhưng cậu không ngờ rằng Hoắc Hàm lại giơ ngón út thon dài của mình ra.

Tiêu Gia Niên nhìn chằm chằm vào ngón út của Hoắc tiên sinh đan xen với ngón út của mình, khớp xương thứ hai của hai người chạm vào, sau đó đầu ngón tay cong lại.

Hai ngón út khóa chặt vào nhau.

Hoắc tiên sinh nghiêm túc nhìn những ngón tay đan xen của hai người, lắc nhẹ bàn tay của Tiêu Gia Niên, miệng lẩm bẩm: "Ngoéo tay thắt cổ, trăm năm không đổi!"

Tiêu Gia Niên cũng không còn tâm trạng đùa cợt nữa, khuôn mặt nhẹ nhàng nhìn dấu ấn ngón cái của Hoắc Hàm và ngón cái của mình.

Như thể đây là một nghi thức quan trọng nào đó.

Tiêu Gia Niên nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời sạch sẽ của Hoắc Hàm, chắc là Hoắc tiên sinh luôn nghĩ cậu là người đơn giản thuần khiết, là một đứa bé lương thiện như thiên thần.

Nhưng cậu biết, kể từ khi cha cậu qua đời, con người cũ Tiêu Gia Niên cũng đã theo cha ra đi rồi.

Đáy lòng Tiêu Gia Niên hiện giờ như một vùng đất hoang tàn, với những ngọn núi băng nhọn hoắt san sát nhau.

Cậu học cách trở nên tàn nhẫn hơn, cậu phải tranh đấu vì mình, giành giật vì mình.

Kẻ yếu mềm dễ bị bắt nạt, người lương thiện dễ bị lừa dối.

Cậu chọn trở thành một kẻ xấu.

Tuy nhiên, trước mặt Hoắc tiên sinh, cậu nguyện ý vĩnh viễn trở thành đứa trẻ ngoan trong mắt hắn.

_____________

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là truyện song sủng!

Huhuhu, Hàm Hàm không biết cố gắng! Mama thật thất vọng về con!