Sáng hôm sau, con bé vẫn còn buồn lắm. Nó đã tìm mọi cách để làm hòa với Dương Trí nhưng vô ích. Dương Trí lạnh nhạt lắm! và con bé thì không thích như vậy. Nó buồn! phải, cô bé ngốc đang buồn. nhưng biết làm thế nào cho phải đây? Sự thật thì Thiên Kỳ rất tốt, Dương Trí cũng tốt hết chỗ nói luôn. Con bé nghĩ: “Thiên Kỳ tốt lắm cơ, nhưng mà Dương Trí còn tốt hơn thế nữa…Không! Tệ lắm! Trí tệ lắm! Trí giận Xuân Quả, Trí không thương Xuân Quả nữa. Nhưng mà Xuân Quả buồn Dương Trí lắm.”
Nghĩ lại những lúc ở bệnh viện, lòng con bé lại run run xúc động. Trí tốt với Xuân Quả thế mà…Còn Thiên Kỳ cũng tốt lắm. Con bé đau đầu phải suy nghĩ, đã đặt hai người lên bàn cân và kết quả đã rành rành thế kia, nhưng mà con bé cũng không nỡ bỏ 1 trong 2. Mặt con bé lại tiu nghỉu, lại buồn nữa rồi!
Con bé nhìn sang phòng đối diện, cánh cửa nằm im lìm trên bờ tường, căn phòng ấy vẫn im phăng phắc, lòng con bé tự thấy trống trãi. Nó cúi gầm mặt…và rồi có một ý nghĩ lóe lên trong đầu nó, nó ngước mặt lên, tươi tỉnh hẳn. nó mở toanh cửa phòng và trèo sang nhà bên cạnh.
“cốc cốc”_không có tiếng trả lời, con bé kiên nhẫn gõ thêm lần nữa : “ cốc cốc”_vẫn không có tiếng trả lời.
Con bé ngồi thụp xuống, nó khóc, nó thút thít ngoài ban công nhà Dương Trí. Cậu chàng đã biết con bé sang từ lúc nãy, sốt ruột lắm. nhớ lắm cái khuôn mặt ngây ngô của con bé, hai cái mà phúng phính và đôi môi chúm chím trông yêu phết. khiến Dương Trí chỉ muốn cắn cho một phát. Cậu muốn làm hòa với con bé, nhưng cậu ghét Thiên Kỳ. Ai đó giận cá chém thớt, ích kỉ thật đấy nhưng cậu vẫn muốn làm ra vẻ giận, giận chỉ để cho ai đó sợ thôi mà. Khi nghe tiếng thút thít ngoài cửa, lòng cậu sốt sắng hẳn lên, cậu mở toanh cửa. Ơ…nhưng mà cậu lại thốt ra một câu mà chính cậu cũng ghét bản thân cậu như thế. Cậu ghét cậu không thể lạnh nhạt khi Xuân Quả khóc, cứ đà này tiếp tục sao cậu nỡ đi du học đây.
“ sao thế? Sao lại sang đây? Sao lại khóc?”
Con bé mếu: “ chồng ơi …vợ biết lỗi rồi, vợ sai rồi! vợ không thích chồng như thế này, hức hức”
Nghe thế, Dương Trí dịu giọng lại, ánh mắt có phần âu yếm hơn, cậu ngồi cạnh Xuân Quả, lau nước mắt cho con bé.
“ vợ có muốn làm vợ ngoan, vợ hiền không nào?”
*gật*
“ thế là phải nghe lời chồng đúng không?”
*gật gật*
“ tốt lắm! thế chồng bảo nín có nín không?”
“ nín”_quả thực chiêu mềm rắn này của Dương Trí làm con bé nín hẳn. Dương Trí cười, nụ cười ấm áp mà giờ Xuân Quả mới nhìn thấy. Nụ cười còn tươi hơn cả ánh nắng ban mai mà đối với Xuân Quả là đẹp nhất.
“ chồng ơi…mình hòa nhé!”_con bé vẫn còn sụt sịt. cậu sợ con bé lại khóc nên gật đầu “ Ừ!” một tiếng.
Con bé vẫn sợ: “ chồng hứa đi”. Nó giơ tay ra để móc ngoéo. Thằng bé cười, ngón út của hai chúng nó vòng qua nhau và điểm chỉ bằng ngón cái
“ hứa rồi chồng không được giận vợ nữa nhé”
“ Ừ! Không giận nữa”_không kìm nỗi sự vui sướng, thằng bé hôn chụt vào má Xuân Quả một cái, mặt đỏ lựng cậu chàng quay ngắt sang chỗ khác. Con bé ngô nghê. Nó có bị đau ở má đâu nhỉ?
“ chồng ơi! Nhầm rồi vợ không có bị đau ở má, cũng không đau ở đâu hết”
Thằng nhóc đen mặt. phải rồi! cô ngốc nhà ta thì hiểu hôn là gì cơ chứ. Kiếm một lí do khác, cậu nói:
“ vợ nè, đây là cử chỉ yêu thương mà chồng dành cho vợ, không có người thứ hai đâu. Chỉ có những người yêu nhau mới hôn nhau thôi.”
“ mẹ bảo trẻ em chưa được phép hôn nhau”
Thằng bé sặc nước bọt, nhìn vào đôi mắt to tròn của Xuân Quả lại lấy làm lung túng. Khổ não, cậu lại cố vặn ra một lí do khác
“ đó là cho các em 6 tuổi thôi. Chúng mình 11 tuổi, không trẻ con nữa nên được phép hôn”
“ thế à? Thế vợ cũng hôn Thiên Kỳ được đúng không? Chồng biết không? Thiên Kỳ tốt với vợ lắm nha, hay hát cho vợ nghe nữa. vợ thích lắm”-một đứa ngồi kể, một đứa ngồi đen mặt. thiên Kỳ Thiên Kỳ, lúc nào cũng Thiên Kỳ. Thằng này có mà là Thiên Lỳ thì đúng hơn. Dám đầu độc tâm hồn vợ yêu bằng những câu hát không đâu. Lần này ngộ sẽ báo chù. Aaa! Đáng ghét!
“ thích lắm à? Thế sao không ở bển với Thiên Kỳ luôn đi, sang tìm tôi làm gì? Tôi mệt. về đi”_Dương Trí bỏ mặt con bé ngồi bơ vơ một góc. Con bé ngẩn lại, Dương Trí đã hứa không giận Xuân Quả những mà. Tức mình, con bé khóc to hơn.
“oa oa chồng không thương Xuân Quả, chồng ghét Xuân Quả, oaoa”
Thằng bé vừa định dỗi, nghe thế lại vội chạy ra.
“ ngoan ngoan, chồng đùa tý mà”
“ chồng nói dối, chồng không thương Xuân Quả nữa”
“ai bảo thế! Chồng này yêu vợ nhất”_con bé nín hẳn
“ thật không?”
“ thật”
Con bé bớt thút thít. Dương Trí nổi hứng, phán một câu: “ hình như lâu rồi vợ chưa hôn chồng thì phải, thơm vào đây tý mới đáng yêu này”_Dương Trí chỉ tay vào má.
“ thật không? Thật là hôn chồng sẽ đáng yêu không?”
“ thật mà, còn đẹp hơn nè, xinh hơn nè, chỉ có vợ hôn chồng mới có hiệu nghiệm thôi, vợ mà hôn ai khác thì vợ sẽ xấu đi, lúc đấy thì không có ai thương vợ nữa đâu”
Con bé hoảng quá, nó chu mỏ ra, môi sắp chạm vào má thì…..” Xuân Quả ơi! Cô Kiều Oanh gọi cậu xuống ăn sáng.”_Thiên Kỳ hét từ ban công nhà Xuân Quả sang. Nụ hôn chưa kịp trao đã dừng hẳn lại. Hại nạn nhân kia tức anh ách,[“ Thiên Kỳ, tao giết mày, tức quá đi”]
“ chồng ơi, vợ về nhé, lát chồng sang chơi với vợ nhé”_nói rồi dáng vẻ mủm mỉm kia leo sang ban công và khuất hẳn đằng sau cánh cửa với…thân ảnh của thằng “ gian tình”
“ chết! không được rồi! cứ đà này thằng gian tình kia sẽ quyến rũ Xuân Quả mất thôi. Không được! Mình phải lập một bản kế hoạch. Đúng! Lập bản kế hoạch.”
Nói rồi, cậu ta leo tọt lên ghế, lôi bút giấy ra ghi ghi chép chép
“ điều 1: không được liếc nhìn bạn khác phái.
Điều 2: không được đi gần thằng nào quá 1m.
Điều 3: cho phép nói chuyện với thằng Thiên Kỳ, nhưng không được cho nó chạm vào người như ôm, hôn,…
Điều 4: trên giường ngủ nhất định phải đặt ảnh chồng.
Điều 5: phải luôn xem chồng là nhất.
Điều 6: ra đường mặc xấu thôi, về nhà có chồng tha hồ mặc đẹp.
Điều 7: chuyện chúng ta kết hôn là giữ bí mật, khi nào chồng lớn rồi hãy công khai, chỉ được gọi chồng khi chỉ hai chúng ta.
Điều 8: chồng có quyền bổ sung thêm
Kí vào là đồng ý, nếu không đồng ý, chồng sẽ bỏ vợ, vợ sẽ không thấy mặt chồng nữa.
Kí tên
*rẹt rẹt*
Thằng bé hí hửng vì những cái mà mình nghĩ ra, vui vẻ cất giấy bút chờ sang nhà khoe với Xuân Quả. Nhất định kế hoạch tác chiến này, ngộ sẽ trả chù “ Thiên Lỳ”. hắc hắc!