Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Chương 93: Ngoại truyện 10: Sau khi kết hôn




Sau khi lãnh chứng xong, hai người quyết định cưới vào đầu tháng 8.

Vân Tri không biết rõ những chuyện này, một mình Lộ Tinh Minh đảm nhiệm hết các công việc cho hôn lễ, để cô an tâm chuẩn bị làm cô dâu.

Sáng sớm sau khi kết thúc một tiết học, Vân Tri liền nhận được tin nhắn của Lộ Tinh Minh.

[ Chồng yêu: Buổi chiều em có tiết không? ]

Vân Tri yên lặng hai giây nhìn tin nhắn, đánh chữ trả lời: [ Không có. Sáng mai cũng không, lát nữa em về nhà. ]

Cô lại tiếp tục nói: [ Anh lại lén đổi tên danh bạ của người ta đấy hả. ]

[ Chồng yêu: Hôm đó em say rượu tự đổi mà. ]

Vân Tri tự hỏi, cô uống say lúc nào?

[ Chồng yêu: Lát nữa anh đón em. ]

[ Cân Tri: Không cần đâu, em tự về được. ]

[ Chồng yêu: Áo cưới xong rồi, đưa em đi thử. Kêu bạn em luôn nhé. ]

Vân Tri sửng sốt: [ Xong nhanh như vậy sao? ]

Áo cưới và đồ của phụ dâu đều được bạn của Lộ Tinh Minh thiết kế, nghe nói đối phương là người thiết kế nổi tiếng, lịch trình dày đặc, công việc nhiều, cứ tưởng phải mất mấy tháng ai dè trong một tháng đã làm xong.

Kết thúc cuộc đối thoại, bạn cùng bàn cười với cô, mặt mập mờ: “Bạn trai hả?”

Cái xưng hô làm cô ngại ngùng cúi đầu, “Anh ấy nói lát nữa tới đón tụi mình.”

“Hả?”

“Đồ xong rồi, chúng ta qua đó thử.”

Mấy người nghe xong liền vùi đầu lùa cơm vào miệng, nói năng không rõ, “Vậy chúng ta nhanh lên, đừng để đàn anh đợi lâu.”

Giải quyết xong bữa trưa, Lộ Tinh Minh đã đến trường học.

Mọi người không dám trễ nãi, cầm đồ lên đi ra ngoài trường.

Xe SUV đen của Lộ Tinh Minh đỗ ở dưới bóng cây, một kiểu xe bình thường không thể thấy.

Qua cửa xe đang mở, mọi người thấy người con trai bên trong với gương mặt lạnh lùng, khí chất ngang nhiên, xương ngón tay thon dài đang cầm điện thoại di động màu xám bạc, áp sát vào lỗ tai đang nghe điện thoại.

Thấy mọi người, Lộ Tinh Minh nói cái gì đó với người trong điện thoại, sau đó cúp máy, xuống xe cầm cặp sách cho Vân Tri.

Anh bỏ đồ của Vân Tri vào bên ghế phụ, lại mở cửa xe đằng sau cho ba người còn lại lên xe.

Tư Đồ Nhụy kinh ngạc, ngượng ngùng chui vào trong, biết điều ngồi im lặng không nhúc nhích.

“Hôm nay học trễ đến vậy sao.” Lộ Tinh Minh lái xe, tùy ý hỏi.

Vân Tri khôn khéo trả lời, “Bị giáo sư dạy dỗ.”

Lộ Tinh Minh nhướng mày.

Vân Tri nheo miệng, “Giáo sư trách em nuôi con chuột bạch thí nghiệm quá béo.”

Ban đầu Vân Tri không thích giờ thí nghiệm, dù sao máu lung tung làm cô cũng vượt qua được rào cản tâm lý, sau này cô thích nuôi nấng mấy con động vật nhỏ trong lớp, mèo nhỏ chuột nhỏ, ngay cả khi đo nhiệt độ thân nhiệt cho con trâu cũng không quên đút cho nó hai cọng cỏ.

Đương nhiên là trừ gà, mấy con gà cô nuôi cuối cùng cũng vào miệng các bạn…

Hành động này bị giáo sư phát hiện, hơn nữa còn nghiêm khắc phê bình.

Vân Tri mới biết sai, nhưng lần sau còn tái phạm.

Trong ánh mắt của Lộ Tinh Minh lóe lên nụ cười dịu dàng, tay đang cầm tay lái từ từ chạm lên đỉnh đầu Vân Tri, xoa xoa qua lại, chậm chạp dời xuống, tự nhiên nắm lấy năm ngón tay cô, nắm chặt không buông.

Ba người ngồi sau nhìn nhau, Tư Đồ Nhụy thấp giọng lầm bầm “Mình cảm thấy chúng ta không nên ở trên xe.”

Ngả Lộ đồng ý: “Chắc chúng ta phải ở trong cóp xe.”

Hứa Tuyết Ninh: “Tự dung thấy cảnh này muốn làm một bài thơ quá.”

Ánh mắt Tư Đồ Nhụy bảo cô nàng tiếp tục.

Hứa Tuyết Ninh than thở: “Tân hôn vợ chồng ân ái; ta vẫn chưa có bạn trai; người ta lái xe tay trong tay, chúng ta chỉ xứng chó cắn chó.”

Tiếng vỗ tay vang lên.

Tư Đồ Nhụy với Ngả Lộ đồng thời tán thưởng: “Hay, hay, hay!”

Ngả Lộ: “Thơ hay, thơ hay!”

Hứa Tuyết Ninh khiêm nhường: “Quá khen.”

Ba người ở phía sau chơi đùa, Vân Tri ở trước nín cười, sợ Lộ Tinh Minh tức giận, cô giải thích: “Anh đừng để ý, các cậu ấy vậy đấy.”

Khi không có việc gì làm, sau khi cô và Lộ Tinh Minh ở cùng nhau, mỗi ngày đều trêu ghẹo, Da mặt cô lại mỏng, ban đầu còn xin lỗi, sau đó miễn dịch, mọi người trêu như thế nào cũng mặc kệ.

Lộ Tinh Minh cũng không thèm để ý, ngoắc môi: “Viện thiết kế còn có mấy người độc thân, nếu mọi người muốn thì có thể giới thiệu vài người.”

Ba người lập tức ngồi thẳng, “không cần phải phiền đàn anh đâu ạ.” Vừa nãy chỉ là nói chơi thôi, ai mà mất liêm sỉ như vậy được.

Vừa nói chuyện đã đến tiệm áo cưới, Lộ Tinh Minh dẫn Vân Tri đi vào.

Chỗ này không lớn, nhân viên chỉ có hai ba người, vì chỉ nhận khách hẹn trước nên trống rỗng, hơi lạnh tanh.

Chờ Lộ Tinh Minh đi vào cửa, quản lý cười đón tiếp: “Tới thật đúng lúc, áo cưới vừa mới đi tới, bây giờ anh thử luôn hay chờ lát nữa.”

Lộ Tinh Minh nhìn Vân Tri: “Bây giờ đi.”

“Vậy còn anh?”

Lộ Tinh Minh nói: “Anh chờ một lát, để mọi người thử trước.”

Quản lý gật đầu, dẫn mọi người vào phòng thay đồ.

Phòng của Vân Tri là phòng đơn, áo cưới của cô đang được treo trên kệ người mẫu.

Hai nhân viên cẩn thận gỡ áo cưới xuống, nghiêm túc giúp cô mặc vào người.

Vân Tri đứng trước gương giãn hai tay ra, không nhúc nhích, để cho nhân viên sửa sang.

Áo cưới mặc vào rất phức tạp. Phần gấu váy xếp tầng kéo xuống khắp sàn nhà, các họa tiết thêu trên đó rất phức tạp và tỉ mỉ. Phần thân trên của váy cưới áp dụng thiết kế thắt lưng eo truyền thống, và phần ren ở đường viền cổ áo tôn lên sự đơn điệu của màu sắc. Các hạt đính trên hoa văn đắt tiền, làm nổi bật chiếc váy.

Trong gương, màu trắng tinh khiết và thánh thiện bao quanh cô gái, trong sáng và đẹp không thể tả.

Vân Tri đặt tay xuống bụng, đột nhiên thấy mình hơi xa lạ.

Nhân viên đỡ vân tri ngồi xuống ghế, lúc đang mang giày thủy tinh cho cô thì cửa bị mở ra. Đi vào là Lộ Tinh Minh.

Vân Tri nghiêng đầu.

Hai người chạm mắt nhau, cô thấy ánh mắt của người nọ đang u ám, âm trầm.

“Anh Lộ.”

“Để tôi.” Lộ Tinh Minh nhận lấy đôi guốc thủy tinh trên tay nhân viên.

Nhân viên nhìn nhau, sau đó biết điều ra khỏi phòng.

Trong phòng thay đồ yên tĩnh, Vân Tri ngước cổ lên, động tác này làm đường cong ở cổ cô thon dài ưu nhã.

Lộ Tinh Minh quỳ trên mặt đất, một tay cầm lấy chân cô, ung dung cởi vớ xuống, động tác êm ái mang vào.

Đôi guốc thủy tinh lấp lánh dưới ánh sáng, đôi chân trần trắng nõn bóng mịn.

Đột nhiên, Lộ Tinh Minh cúi đầu hôn xuống.

Môi anh ấm áp, nhưng lúc chạm vào thì có vẻ lạnh.

Lỗ tai Vân Tri nóng hổi, như muốn nứt ra.

Lộ Tinh Minh ngửa đầu, lại hôn lên mắt cô.

Anh rất thích hôn mắt cô, mỗi một lần đều là dịu dàng lại chứa đong đầy tình yêu.

Lông mi Vân Tri run lên, gương mặt ửng hồng đáng yêu.

“Giờ anh đi thay quần áo đây.” Giọng nói Lộ Tinh Minh thấp thấp, “Anh ở bên ngoài đợi em.”

Vân Tri ngước mắt lại cúi xuống, thấp giọng nói: “… Vậy anh vào đây làm gì.”

Lộ Tinh Minh nói: “Nhớ em.”

Vân Tri cứng họng, “Mới không gặp nhau có nửa ngày.”

“Vân Tri.” Ánh mắt anh chăm chú, “Chẳng lẽ anh chưa nói với em sao.”

Cô nhìn anh.

“Em xa anh một giây, anh nhớ em một giây, em không ở bên anh một thời, anh muốn nhớ em một thời, nếu mỗi ngày em không ở đây, mỗi ngày anh đều nhớ em.” Anh nhấp môi, đầu ngón tay lướt nhẹ qua lông mi cô, giọng nói trầm thấp chậm rãi, “Nếu như có thể, thì anh muốn giấu em đi.”

Vân Tri xấu hổ: “Anh học từ ai đấy.”

Đột nhiên nói với cô những lời này, thật sự làm cô khó xử.

Nhưng mà… cũng rất vui vẻ ~

Lộ Tinh Minh cười cười: “Thấy em thì tự học.”

Trước kia anh thấy lời tỏ tình quá chán ngắt, nói những lời đó không phải là phong cách của anh, nhưng bây giờ lại thấy quá ít.

Anh thích cô, hận không thể nói hết những lời ngon tiếng ngọt trên thế giới này cho cô nghe.

“Được rồi đó, anh mau đi thay đồ đi.” Vân Tri càng xấu hổ, đưa tay đẩy anh, “Mau đi đi mà.”

Lộ Tinh Minh nhìn cô chăm chú sau đó mới đi.

Sau khi mọi người đi rồi, Vân Tri lập tức cởi đôi guốc thủy tinh ra, ôm lấy mũi chân lên mũi.

Sau khi ngửi ngửi, chân mày cô nhíu lại.

Có hôi không?

Vân Tri lại ngửi.

Hình như không hôi, mà có chút chua?

Á —–!

Biết vậy hôm nay không mang giày thể thao.

Vân Tri hối hận, vô cùng ảo não.

“Vân Tri, cậu ôm chân làm gì vậy?”

“Nếu mà đói bụng thì cũng không được ăn thịt mình đâu nha.”

“Hưng phấn quá hóa rồ hả.”

Đám chị em đi vào, mỗi người một lời nói không ngừng.

Vân Tri lảo đảo, thiếu chút nữa là té xuống ghế.

Cô vội vàng ngồi yên, tay chân luống cuống mang giày vào, nói: “Không có gì, mọi người đã thay đồ chưa?” Vừa nói vừa nhìn sang.

Ba người đã mặc đồ phù dâu, váy đầm dài màu xanh nhạt mỏng nhưng tỏa ra khí chất, các chi tiết nhỏ làm người động tâm.

Mọi người không nói, mà cảm thán.

“Chắc là đắt lắm.” Tư Đồ Nhụy cứ như chưa thấy đồ này bao giờ, ngồi xổm xuống tự chọc vào mấy hạt pha lê trước ngực.

Hứa Tuyết Ninh hạ thấp giọng nói: “Lúc nãy mình vừa mới tra, tiệm áo cưới này chỉ vì nhận đặt riêng, thiết kế riêng, mấy ngôi sao trước khi cưới cũng đặt ở đây. Nghe nói một bộ tới 7 chữ số, chậc, bạn trai cậu đúng là giàu có.”

Bảy chữ số….

Vân Tri lập tức trợn to mắt.

Thấy Vân Tri không nói lời nào, Hứa Tuyết Ninh đẩy cô: “Cậu sao thế?”

Vân Tri nhìn quần áo trên người, đau tim: “Cái người phá của đó, mình không sống nổi mất.” Làm gì phải mua cái 7 chữ số này, sao phải mua???

Ngả Lộ thở dài: “Đồ ngốc, có phúc mà không biết hưởng.”

“Đúng đó.” Tư Đồ Nhụy cốc đầu cô, “Đàn ông khi kết hôn đương nhiên khác xa với mấy cậu ấm chứ, người đàn ông của cậu có thể diện, có tiền, cậu phải xem lại đó, đừng có để hồ ly bên ngoài cướp mất.”

Vân Tri cười ngốc, “Sẽ không đâu, thí chủ chỉ thích một mình mình, sẽ không có người nào cướp anh ấy đi đâu.”

Với việc này, Vân Tri vô cùng tự tin.

Mọi người cũng cảm thấy vậy.

Lộ Tinh Minh bên ngoài là vẻ lãnh đạm, ngay cả con chó đi ngang qua đường anh cũng không thèm nhìn một cái, người nào không quen biết anh sẽ nghĩ anh là một người khó tiếp cận.

Mọi người lại cảm động.

Ngốc nghếch quả nhiên có phúc, gặp được người đàn ông như vậy.

“Đi thôi, chồng cậu chắc cũng không đợi được nữa.”

Ba người kéo nhau đi ra, đỡ Vân Tri ra phòng thay đồ.

Bên ngoài sảnh, Lộ Tinh Minh đang mặc lễ phục đứng cách đó không xa.

Ánh mắt trở loang lỗ, đôi mắt anh có vài thân ảnh, còn có bóng người thuần khiết của cô.

Anh chậm rãi đi qua, đưa tay ra.

Vân Tri đi tới, vừa nghiêng đầu nhìn vào gương.

Bọn họ đứng chung rất xứng đôi.

Vân Tri nghiêng đầu, cuối cùng dựa vào vai Lộ Tinh Minh.

“Thí chủ.”

“Ừ?”

Vân Tri nhìn hai người trong gương, nói: “Em muốn kết hôn với anh ngay bây giờ.”

Anh mím môi, dựa vào đầu nhỏ của cô, dịu dàng trả lời: “Anh cũng vậy.”