Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Chương 61: “Cô tao!”




Editor: Thùy Linh

[ Chú chó đáng yêu luôn hướng về phía trước ] là một bộ phim về cuộc sống từ nhỏ đến già của một chú chó Golden Retriever tên Tiểu Bát. Nó là một chú chó để bầu bạn nhưng nó không dễ bảo, không nghe lời, nghịch ngợm, càn quấy khó dạy dỗ. Sau này nhân viên làm đưa Tiểu Bát đến viện quân nhân điều dưỡng, nơi này chỉ có những quân nhân bị tàn tật, bọn họ chê Tiểu Bát không ngoan, muốn bỏ nó đi, nhưng bởi vì các lý do mà người ta không làm vậy.

Rốt cuộc, Tiểu Bát 12 tuổi, nó đã già rồi, trong lúc viện điều dưỡng sắp đóng cửa, người ta muốn tìm một người chủ khác cho Tiểu Bát, chú chó nhỏ nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, vào một đêm mưa trước khi qua đời, Tiểu Bát nằm dưới gốc cây xanh phía sau viện điều dưỡng, sau đó không bao giờ tỉnh lại.

— Đó chính là nơi nó đến đầu tiên khi được đưa đến đây.

Đây là một bộ phim cảm động, chú chó nhân vật chính trong phim giống y đúc với Tắc Ông.

Lộ Tinh Minh không có cảm giác gì, toàn bộ hành trình chỉ vô cảm xem phim, ngược lại, các nữ sinh khác xung quanh khóc rất thảm, nhất là Vân Tri, sau khi bộ phim kết thúc, cô cũng không ngừng khóc được.

Cô thút tha thút thít, khóc không thở được, Lộ Tinh Minh đưa một tờ khăn giấy qua cho cô.

Hai người đã ra khỏi rạp chiếu phim, Vân Tri tiếp tục ngồi trên ghế đá bên ngoài khóc tiếp.

Vân Tri khóc rất thảm, người đi đường còn cho rằng Lộ Tinh Minh bắt nạt cô cho nên ai đi ngang qua cũng nhìn anh.

Lộ Tinh Minh đau đầu, ngồi xổm xuống, “Đừng khóc.”

Vân Tri đỏ mắt, ngay cả chóp mũi cũng phiếm hồng.

Anh dùng khăn giấy lau nước mắt Vân Tri, đưa chai nước khoáng mới mua cho cô.

Sau khi uống nước, Vân Tri chuyển biến tốt lên, nghĩ đến kết phim lúc nãy lại khó khăn, không khỏi trách mắng: “Tất cả là tại cậu, sao lại cho mình xem phim này chứ~”

Mỗi lần nói được hai chữ lại nức nở.

Lộ Tinh Minh thầm mắng Hàn Lệ, sau đó phụ họa đáp ứng: “Ừ, là do mình. Lần sau chúng ta coi phim khác.”

Vân Tri hít cái mũi, gật đầu.

Cô khóc đã mệt, bây giờ mệt lả người, xoa đôi mắt chua xót, nói: “Mình phải đi về…”

Thấy tình trạng của Vân Tri không được tốt, anh đưa cô xuống tầng, lại tự mình đón xe, đợi bóng xe đi xa, Lộ Tinh Minh mới chậm rãi hít thở.

Vừa rồi chỉ lo dỗ cô chứ hoàn toàn quên hỏi cuối cùng cô có ý gì…

Nhìn tấm vé còn lại trên tay, Lộ Tinh Minh hung hăng vò nát, xoay người trở về trung tâm thương mại, chuẩn bị đi tìm Hàn Lệ tính sổ.

Mọi người đang ở trong quán ăn thịt nướng, Hàn Lệ bị Lưu Bưu Hổ kẹp ngồi ở trong góc tường, đôi đũa ở trước mặt cậu không hề động qua, mặt cậu rất xấu, thấy Lộ Tinh Minh đang đi tới thì lóe sáng mắt, đang muốn vỗ bàn đứng lên thì liền bị Lưu Bưu Hổ đè xuống.

Hàn Lệ chịu đựng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lộ Tinh Minh, mày không biết xấu hổ –!”

“Qua bên kia.” Lộ Tinh Minh đạp Lưu bưu Hổ sang một bên.

Cậu tránh ra.

Lộ Tinh Minh ngồi xuống, cởi áo khoác dài.

Bên trong anh mặc một chiếc áo len dệt kim màu trắng, mi mắt trong trẻo lạnh lùng, hai người rõ ràng đều là đầu trọc nhưng Lộ Tinh Minh mang lại dáng vẻ của một cảnh sát chính nghĩa, còn Hàn Lệ lại như phạm nhân đang bị giam giữ.

Lộ Tinh Minh rót ly nước uống, sau đó đưa cho Hàn lệ: “Hàn Lệ, chúng ta thương lượng đi.”

Hàn Lệ: “Muốn thương lượng? Cho tao đánh chết cha mày đi, sau đó thương lượng.”

Lộ Tinh Minh suy nghĩ, cảm thấy cũng được.

“Ba tao ở khu 21 của tân duyệt Hoa phủ 3, địa chỉ công ty cũng có thể đưa cho mày luôn, khi nào thì mày đánh?”

“…”

“Con mẹ nó, tiện nhân.”

Lộ Tinh Minh cười cười, vỗ vai hàn Lệ: “Mày thấy đó, tao lúc nào cũng giúp mày chăm sóc Vân Tri, bây giờ cũng vậy, một năm sau cũng vậy, hay là mày rút lui đi.”

Lộ Tinh Minh cảm thấy Hàn Lệ nhất định không thích Vân Tri, nam sinh nào nhẫn tâm đến mức để bạn gái lại trong nhà người khác, chỉ có thể có hai trường hợp, một là người ngu, hai là không thương.

Hàn Lệ nhìn anh, không hiểu rõ: “Mày có bệnh à? Buông tao ra! Không buông tao báo cảnh sát!”

Lời vừa ra khỏi miệng, khách ở bốn phương tám hướng đều nhìn lại.

Hai giây sau, người ta không nhìn nữa.

Võ Hiểu Tùng nháy mắt: “Lệ thiếu, không được tự thú.”

“Cút.” Hàn Lệ mắng.

Lộ Tinh Minh than thở, ngón tay bắt đầu sờ xuống dưới, Hàn Lệ giấu kín bóp tiền của mình cuối cùng vẫn là bị anh móc ra, rút mấy tờ tiền đỏ bên trong, sau đó ném cho Lưu Bưu Hổ: “Tính tiền đi.”

“…?” Hàn Lệ đau tim sắp vỡ, “Lộ Tinh Minh, mày là đồ ăn cướp! Của tao! Năm trăm đồng của tao!”

Không nói dối, đó thật là năm trăm đồng của cậu.

Thẻ ngân hàng bị đóng băng, tiền vay nợ còn thiếu, tiền mượn chưa trả, nếu không còn năm trăm đồng kia thì có nước đạp xe ba bánh về nhà.

Mắt thấy không còn hy vọng gì nữa, Hàn Lệ gân giọng kêu: “Trả bố mày 50 đồng để đón xe về, chết tiệt!”

“Cho mày một trăm luôn, không cần cảm ơn.”

Hàn Lệ cất tiền, trừng mắt.

Thấy xong xuôi hết rồi, Lộ Tinh Minh lại lôi Hàn Lệ đứng dậy.

Hàn Lệ lười giãy dụa, nghiêm túc đi theo bọn họ. Cậu không cam lòng, đánh không lại, chạy không thoát, trừ việc đi theo thì có thể làm gì nữa.

Hàn Lệ tức giận nói: “Muốn đánh hay giết gì thì chúng mày có thể tìm chỗ nào thoải mái hơn được không?”

Vừa dứt lời, Lộ Tinh Minh dừng bước.

Hàn Lệ ngẩng đầu.

Mồ hôi lạnh rơi xuống.

— [ Tiệm bán quần áo cosplay, hàng mới về là Thủy thủ Mặt trăng. ]

“…”

Hôm nay là một ngày chó má gì đây.

**

Sau khi về Hàn gia, Vân Tri gọi video cho ông Lý, con cái ông cũng có mặt, cười cười chào hỏi Vân Tri.

Con trai lớn của ông là người tốt, nhìn gương mặt là có thể biết.

Ông Lý hỏi tình hình học tập của Vân Tri, lại dặn dò cô chăm sóc bản thân, cuối cùng kêu Tắc Ông, Thất Mã tới, hai con có nghiêng đầu, sau khi nhận ra mới cúi đầu xuống, không ngừng nỉ non.

Thất Mã kích động ngưỡng bụng ra, con chó như thắc mắc tại sao Vân Tri không sờ nó, trong ánh mắt đầy vẻ mất mát.

“Hai ngày nữa con về chăm sóc Tắc Ông, Thất Mã, ông cũng phải nhớ chăm sóc mình nha.”

Cúp điện thoại, nhìn Tắc Ông, Thất Mã thật lâu, Vân Tri mới vượt qua được cảm xúc của bộ phim lúc nãy.

Nhưng mà động vật thật đáng thương.

Vân Tri gục đầu xuống bàn, tuổi trung bình của một con chó là 13 năm, giống như mấy chú chó trong phim hình sự cảnh sát, mỗi lần bị thương thì phải tốn một năm sinh mạng, nếu như có một ngày Tắc Ông, Thất Mã cũng ra đi như Tiểu Bát như vậy thì cô sẽ rất đau lòng, còn con chó vàng trong chùa nữa, nó cũng đã già rồi.

Vân Tri đang trầm tư, cửa bị gõ một cái.

Chắc là Hàn Lệ.

“Vào đi.”

Này…”

Bả vai Vân Tri cứng đờ, cô không thể tin: “Bây giờ cháu đã biết gõ cửa rồi à?”

Hàn Chúc Chúc thay đổi sắc mặt, giọng khó chịu: “Cô nói cái gì? Làm như trước kia tôi không biết gõ cửa vậy.”

Vân Tri: “Thì trước kia cháu không gõ cửa mà.”

Hàn Chúc Chúc im lặng.

“Tìm cô có chuyện gì không?” Vân Tri nghiêng đầu nhìn cô bé.

Những vết móng tay cào trên mặt đã được lớp trang điểm che mất, không hiện ra, với cả việc ánh mắt của bà nội không còn rõ nên không nhìn thấy, điều này cũng làm Hàn Chúc Chúc thoát khỏi vướng mắc, có thể qua một buổi trưa một cách an ổn.

Hàn Chúc Chúc tiến lên: “Tôi hỏi thật, cái váy kia của tôi trông rất xấu thật sao”

Vân Tri run lên, thấy vẻ mặt cô bé khó chịu, chắc là còn để ý chuyện này, vì vậy gật đầu: “Xấu.”

“Ồ, tôi biết rồi.” Hàn Chúc Chúc ngồi trên mép giường, “Vậy cô thấy ngày mai tôi nên mặc cái gì để đi dự tiệc?”

“Dự tiệc?”

“Sinh nhật của ba Lộ Tinh Trạch, mời chúng ra, nhưng mà không có bác tôi ở đây nên chỉ có tôi và thím đi.” Hàn Chúc Chúc nghĩ Vân Tri không biết Lộ Tinh Trạch là ai, cố ý giải thích, “Lộ Tinh Trạch là em trai của Lộ Tinh Minh.”

Ánh mắt Vân Tri chợt lạnh, cuối cùng cũng có hứng thú, hớn hở hỏi: “Lộ thí chủ cũng có em trai à?”

Tiếng xưng hô Lộ thí chủ này làm Hàn Chúc Chúc chậc miệng: “Ừ, anh em cùng ba khác mẹ.”

Cùng ba khá mẹ…

Vân Tri nhíu mày, “Vậy mẹ của cậu ấy đâu?”

Hàn Chúc Chúc chống cằm, “Qua đời sớm rồi.”

Chuyện này của Lộ gia ai cũng biết, cũng không cần phải giấu, Hàn Chúc Chúc nói với Vân Tri, “Hình như là vào tháng mười, bà ấy dẫn Lộ Tinh Minh đến con sông ở Lăng Thành đi tự tử, lúc đội cứu hộ tới chỉ cứu được Lộ Tinh Minh.”

Hàn Chúc Chúc cũng đã từng thấy hình của mẹ Lộ Tinh Minh.

Chính là một mỹ nhân.

Tên cũng dễ nghe, là Liễu Ý.

Hàn Chúc Chúc đã nghe bà nội nói qua mấy lần, nghe nói Liễu Ý là người con gái đẹp nhất bà từng gặp, có hôn ước với Lộ gia, bà thích ông Lộ nhưng ông ta không thích bà, thường xuyên gây ra bạo lực làm cho một người phụ nữ nhạy cảm như bà hoàn toàn mất khống chế. Bà nội nói, Liễu Ý sợ để con trai lại một mình sẽ khổ cực nên mới mang anh theo cùng, nhưng không ngờ rằng… Con trai bà lại được cứu trở lại cõi địa ngục.

Nghĩ đến ánh mắt hung ác khi còn nhỏ của Lộ Tinh Minh, Hàn Chúc Chúc không khỏi rùng mình, kéo tay áo Vân Tri, “Này, cô thích Lộ Tinh Minh hả?”

Vân Tri kinh ngạc, lời nói đảo quanh trong đầu, mặt đỏ rực.

“Chúc, Chúc Chúc, cháu đừng nói to như vậy, cô không, không…”

Cô muốn phủ nhận nhưng nói không ra.

Bởi vì Lộ Tinh Minh rất tốt.

Giống như một ngôi sao sáng rơi từ trên trời xuống trước mắt, không thiết thực nhưng lại có thể chân thực tồn tại.

Anh tốt như vậy nhưng không có ai đối xử tốt với anh.

“Thích thì cứ nói thẳng, cũng có phải chuyện ghê gớm gì đâu.” Hàn Chúc Chúc chẹp miệng. “Lần trước anh ta còn hỏi tôi quan hệ của cô với nhà tôi đấy.”

Vân Tri không hề nghĩ tới: “Cậu ấy hỏi cháu sao?”

“Đúng vậy.” Hàn Chúc Chúc gật đầu, “Tôi nói cô là người của anh trai tôi.”

Lại nhớ đến chuyện này, Hàn Chúc Chúc vô cùng vui vẻ.

Cô bé không ưa Lộ Tinh Minh, anh càng khổ sở thì Hàn Chúc Chúc càng sung sướng.

Vân Tri tức giận, mặt trầm xuống, “Chúc Chúc, cháu thật quá đáng, cháu.. sao lại có thể nói như vậy!”

Cô tự hỏi sao thí chủ lại lạ vậy, thì ra là phía sau có người thêm mắm thêm muối.

Hàn Chúc Chúc hừ lạnh: “Đáng đời, ai bảo lúc trước bắt nạt tôi.”

Vân Tri đứng dậy, vừa muốn đuổi Hàn Chúc Chúc ra ngoài lại muốn tìm Lộ Tinh Minh giải thích rõ ràng, cô bé đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ngày mai cô có muốn đi dự tiệc không?”

Vân Tri mờ mịt: “Cô đi làm gì?”

“Hình như chú Lộ chuẩn bị cho Lộ Tinh Minh xem mắt ở tiệc sinh nhật, cô thích anh ta thì càng phải đi.”

Vân Tri sửng sốt: “Xem, xem mắt?”

“Đúng vậy, kết hôn thương nghiệp.”

Vân Tri gãi đầu, việc này quá mức ngôn tình đối với cô, cảm giác mới có thể thấy trên TV.

“Cô không đi thì thôi, nếu cô không đi, tôi cũng không đi.”

Ở tiệc chắc chắn sẽ gặp các bạn cùng lớp, Mạnh Yên nhiên chắc chắn cũng ở đó.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay làm Hàn Chúc Chúc bị đá ra khỏi nhóm nhỏ, nghĩ cũng có thể biết hai người nhất định sẽ đi nói xấu cô khắp nơi, Hàn Chúc Chúc chỉ có hai người là bạn, bình thường chơi rất thân, nhưng hôm nay khác, cô không cần nữa.

“Đi.” Vân Tri nắm tay thật chặt, ánh mắt chắc chắn, “Cô phải đi tìm Lộ Tinh Minh.”

Vân Tri không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không biết bọn họ sẽ đi tới đâu, nhưng mà, cô muốn ở bên Lộ Tinh Minh, bắt đầu từ bây giờ.

Hàn Chúc Chúc không nói thêm nữa, lúc đứng dậy đi thì đột nhiên nghiêng đầu, giọng run run: “Cô… những tấm ảnh chế đó tôi chỉ gửi cho bạn thân thôi, không có ai biết cả.”

Hàn Chúc Chúc vểnh môi, trong con ngươi yên ắng.

Cô bé vốn nghĩ là bạn rất thân cho nên mới móc tim móc phổi nói hết, ghét ai, thích ai, không giấu diếm chút nào, không ràng buộc chút nào.

Hàn Chúc Chúc nhận ra thì ra bản thân mình không có cao quý bao nhiêu trong mắt người khác, chê Vân Tri không có ba mẹ, là đồ sao chổi, nhưng mình cũng không hơn là bao.

Nhịn nước mắt xuống, Hàn Chúc Chúc đi về phòng mình.

**

Hôm nay bà nội Hàn muốn đi ra ngoài đánh bài, Hàn Chúc Chúc đã xin được ba mẹ Hàn cho Vân Tri đi dự tiệc cùng.

Mẹ Hàn nghĩ, Hàn chúc Chúc có thêm người chơi cùng cũng rất tốt, không chút do dự mà đồng ý.

Đi dự tiệc phải mặc lễ phục, lúc trước mẹ Hàn có mua mấy bộ cho Vân Tri nhưng cô chưa mặc lần nào.

“Cái này đi.” Sau khi nhìn quanh tủ treo quần áo, mẹ Hàn cầm ra một chiếc váy trắng, váy dài trên đầu gối, ren mỏng bên hông, các hoa văn trên váy làm cho tổng thể trông bớt đơn điệu.

Sau khi mặc đồ xong, mẹ Hàn lại trang điểm cho Vân Tri, cuối cùng là tô son môi.

Bà sửa sang lại tóc giả của Vân Tri, đưa túi xách: “Đi thôi.”

“Chị dâu.” Vân Tri thấp thỏm, “Nếu bọn họ hỏi em…”

Mẹ Hàn cười, “Chúng ta là khách, người khác sẽ không chú ý tới em đâu, lúc đó em đi theo Chúc Chúc là được rồi, đưa quà xong thì chúng ta đi về nhà.”

Vân Tri gật đầu, theo mẹ Hàn đi xuống lầu.

Hàn Chúc Chúc đã chuẩn bị xong, cô bé thay đổi, chỉ mang một đồ trang sức, nhìn ngây ngô đáng yêu, không khác gì với bạn cùng lứa.

“Chúng ta đi rồi thì Hàn Lệ làm thế nào?”

“Từ tối qua nó về nhà đã mệt mỏi rồi, không cần để ý tới nó.”

Vừa nói, mẹ Hàn dẫn hai người đi.

Bữa tiệc được tổ chức ở hầm rượu nhỏ của Lộ gia, khi mọi người đến, bên ngoài không có ít xe, mẹ Hàn đưa thư mời, một trái một phải dẫn hai người đi chào hỏi.

Sau đó Vân Tri gặp được ba và em trai của Lộ Tinh Minh.

Ông Lộ không khác gì với Lộ Tinh Minh, ông ta liếc nhìn Vân Tri, tựa hồ nhận ra được thân phận của cô, thu hồi ánh mắt, gọi Lộ Tinh Trạch tới đưa hai người đi chơi.

Lộ Tinh Trạch dịu dàng lễ phép, lúc cười trên má có lúm đồng tiền, hoàn toàn trái ngược với Lọ Tinh Minh.

Vân Tri chưa từng tới bữa tiệc nào như thế này, sợ gây ra chuyện cười nên luôn đi theo sau Hàn Chúc Chúc, cẩn thận quan sát xung quanh tìm Lộ Tinh Minh.

Trang viện nguy nga lộng lẫy, trên đỉnh đầu là đèn thủy tinh sáng lấp lánh, khách mời rất đông, có mấy minh tinh đã từng xuất hiện trên TV, nơi này như một thế giới khác vậy, Vân Tri không thấy người nào quen thuộc.

Cô nhắm mắt, chợt thấy mất mát.

Lúc này Hàn Chúc Chúc nhận ra, kéo Lộ Tinh Trạch, nhỏ giọng hỏi: “Anh cậu đâu?”

“Anh ấy không đến.” Lộ Tinh Trạch nói, “Quan hệ của anh mình với ba mình không tốt, cậu cũng biết mà.”

Hàn Chúc Chúc gãi đầu: “Vậy cậu gọi cho anh cậu đi, nói Hàn Vân Tri đang ở đây.”

Lộ Tinh Trạch sửng sốt.

“Mau, chờ đến mức thành hòn vọng phu rồi này.” Hàn Chúc Chúc châm chọc, “Nhìn dáng vẻ anh cậu cứ như là gây ra nhiều tội lỗi ở đời trước lắm ý, tội ác chồng chất.”

Nhưng mà lời này chỉ dám nói sau lưng Lộ Tinh Minh, chờ Lộ Tinh Minh tới thật, có khi Hàn Chúc Chúc đã bỏ chạy.

Lộ Tinh Trạch đi gọi điện thoại, Vân Tri ở trong góc, giương mắt nhìn vòng bạn bè của Lộ Tinh Minh.

Hôm qua anh có đăng hình, trạng thái: [ Cảm thấy vui vẻ. ]

Là bởi vì nói ra được tâm tình sao?

Vân Tri nhẹ nhàng chạm vào mi mắt của Lộ Tinh Minh trong bức ảnh, chuẩn bị tắt điện thoại lại thấy sau lưng anh có một bóng dáng quen thuộc, hình như là…

Vân Tri nhìn kỹ.

— Hàn Lệ?

Cô phóng to ảnh ra, những điểm nhỏ cũng trở nên rõ ràng, không biết có phải ảo giác của Vân Tri hay không nhưng cô cảm thấy hình như cháu trai đang mặc đồ nữ?

Hoảng hốt, Hàn Chúc Chúc kéo cô, giọng bất mãn: “Sao cô lại ở đây, thật khó coi!”

Hàn Chúc Chúc nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý thì thở phào.

Đang nói chuyện, mấy bóng người chợt xuất hiện, Hàn Chúc Chúc nhìn theo, hai người nọ chính là chị em tốt trước kia đây mà, hôm nay đã có bạn mới rồi à.

Hàn Chúc Chúc lén đi theo.

Mấy cô gái đang ăn đồ ngọt trong phòng trà, Hàn Chúc Chúc không lộ diện, dựa vào tường nghe lén.

“Chờ đến lúc đi học lại, tao nhất định phải làm Hàn Chúc Chúc đẹp mắt.”

“Thôi đi Yên Nhiên, đừng làm căng quá.”

“Ngày đó nó cào lưng tao đến chảy máu, đúng là cái thứ không có người dạy.”

Mấy người quái gở nói xấu Hàn Chúc Chúc, câu chuyện chuyển đề tài, “Đúng rồi, ba tao có cho tao coi hình của Lộ Tinh Minh rồi, đẹp trai thật đấy.”

Người ngoài mập mở đẩy cô: “Nghe nói Lộ chủ tịch đang coi mắt cho anh ấy, cậu thích thì thử đi.”

Mạnh Yên Nhiên cúi đầu, mặt thẹn thùng.

Mặt mũi Hàn Chúc Chúc vặn vẹo, móng tay hung hăng cào trên vách tường.

Cô nén giận, thúc giục Lộ Tinh Trạch: [ Anh cậu có đến không? Nói Lộ Tinh Minh mau đến phòng trà, không tới thì sẽ thành chồng chưa cưới của người khác bây giờ đấy. ]

Lại nhắn cho Vân Tri: [ Bảo người phục vụ dẫn cô đến phòng trà, Lộ Tinh Minh đang ở đây. ]

Gửi xong.

Hàn Chúc Chúc tắt máy, đẩy cửa đi vào.

Động tác mạnh bạo y hệt Hàn Lệ, làm cho mấy người bên trong quay đầu lại nhìn.

Thấy là Hàn Chúc Chúc, Mạnh Yên Nhiên chê cười, “Sao nữa, muốn đánh nhau nữa à?”

“Không.” Hàn Chúc Chúc ngưỡng đầu, “Tao tới để đập nát trái tim thiếu nữ của mày.”

“Cái gì?”

Hàn Chúc Chúc nói to: “Lộ Tinh Minh là dượng của tao, mày đừng có mơ mà cưới được người ta!”

“…”

“…Gì?”

Mạnh Yên Nhiên bối rối.

Hai người nọ không biết Vân Tri cũng mờ mịt: Hàn Chúc Chúc có cô?

Nhìn biểu tình kinh ngạc của mọi người, Hàn Chúc Chúc vô cùng thỏa mãn, lúc này có tiếng bước chân, chắc là người đã đến.

Mọi người chậm rãi nghiêng đầu.

Đi vào là Vân Tri.

Cô vừa xinh vừa trắng, nhan sắc bỏ qua mấy son phấn bên lề đường, Hàn Chúc Chúc chưa bao giờ thấy Vân Tri xinh đẹp như vậy, thuận mắt nhìn qua.

Ôm lấy cánh tay của Vân Tri, kiêu ngạo khoe khoang: “Cô tao.”

Tiếng nói rơi xuống, Lộ Tinh Minh khoan thai đi tới.

Thiếu niên không mặc âu phục, mặc áo khoác đen, giày đế cao, nút áo cài không kín, lộ ra áo trắng bên trong.

Anh đẹp trai hơn so với trong hình, mỹ nhân tiêm, sống mũi cao, mắt phượng sắc sảo, phong độ lạnh lùng.

Khi mọi người đang thất thần nhìn Lộ Tinh Minh, Hàn Chúc Chúc kéo anh thật chặt, giọng nói càng to hơn lúc nãy: “Dượng tao!”

Vân Tri: “…?”

Lộ Tinh Minh: “…?”