Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Chương 31: “Mình có thể… ăn ké cậu một bữa được không?”




Editor: Thùy Linh

Lộ Tinh Minh lại một lần nữa thay quần áo, cặp sách vác nghiêng qua bên vai trái, áo hoodie to rộng, tay áo cuốn tới khuỷu tay, ăn mặc đúng kiểu tùy tiện.

Bỗng thấy xa xa là Vân Tri đang đứng bên cạnh thùng rác không nhúc nhích, nên tò mò đi qua bên cạnh, thấy Vân Tri còn đang thất thần, anh liền đưa tay khoác bờ vai mảnh khảnh của cô: “Sao cậu còn chưa đến trường học?”

Vân Tri không đáp.

Cô chậm chạp không nói gì, Lộ Tinh Minh tò mò cúi người xuống nhìn mặt cô, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Này, cậu làm sao vậy?”

Thiếu niên che khuất bóng cây, gương mặt thanh tú gần trong gang tấc, vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong mắt ấm áp, tìm tòi nghiên cứu.

Vân Tri chớp mắt, lúc nào Lộ Tinh Minh xuất hiện cũng làm phòng tuyến căng chặt trong cô đổ vỡ, khổ sở tràn đầy, nước mắt nhanh chảy xuống.

Lộ Tinh Minh ngây ngốc.

Anh nhìn xung quanh, trừ dòng xe cộ chạy qua lại thì không có người nào cả.

“Răng cậu lại đau sao?” Anh chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.

Môi dưới Vân Tri run rẩy, vừa khóc vừa lắc đầu.

Một lời cũng không nói, chỉ là khóc thôi.

Thút tha thút thít cứng họng, hai chữ đáng thương viết rõ trên mặt.

Vân Tri khóc làm Lộ Tinh Minh hốt hoảng, lại không có cách xử lý.

Trừ bỏ việc cho kẹo anh không biết cách nào dỗ cô gái nhỏ.

Hơn nửa ngày, cô mới miễn cưỡng nhịn nước mắt, nghẹn ngào nói, “Làm, làm sao, ngay cả ông cụ nhặt ve chai… cũng ghét bỏ mình.”

Chưa nói xong đã khóc lại. Vân Tri bụm mặt, giống như bị ngược đãi mấy năm qua, khóc còn khổ sở hơn lúc nãy.

“Cái gì cơ?” Anh càng bối rối.

“Đừng.. Cậu đừng khóc.” Lộ Tinh Minh cúi đầu, tay chân luống cuống lấy khăn giấy từ cặp ra, nhưng chỉ sờ thấy túi khăn giấy trống rỗng, anh khẽ chửi trong lòng, liếc mắt thấy gương mặt đỏ bừng của Vân Tri, anh nhấp môi, chậm rãi kéo tay áo xuống đưa qua.

“Này, lau đi…”

Hai mắt Vân Tri ngập nước, khóc nức nở thành tiếng: “Sẽ, sẽ bị dơ đó, không muốn làm phiền Lộ thí chủ nữa.”

Lần nào mà cô chả làm phiền anh.

Lộ Tinh Minh chửi thầm, nhẹ nhàng thở ra, bàn tay to ấm áp trực tiếp nâng cằm Vân Tri lên.

Cô bị bắt phải ngửa đầu, nước mắt rửa qua nên đôi mắt càng sáng.

Lông mi của Vân Tri rất dài, bây giờ đã ướt nhẹp, màu đen bao lấy đôi mắt.

Cô như một con nai nhìn anh.

Ánh mắt như vậy làm Lộ Tinh Minh bỗng sinh ra vài phần ác ý.

— Xong rồi, muốn bắt nạt.

Lộ Tinh Minh nắm lấy cằm cô, tim đập loạn xạ.

Anh nhanh chóng bình tĩnh lại, dùng tay áo lau gương mặt của cô gái nhỏ, động tác hơi mạnh bạo nên Vân Tri rầm rì hai tiếng.

Lộ Tinh Minh run lên, nhìn làn da ửng hồng vì anh lau mạnh, vội vàng làm nhẹ lại, vừa cẩn thận.

Gió thổi qua ấm áp, ánh mắt thiếu niên thâm trầm, nghiêm túc chăm chú.

Lông mi Vân Tri chớp chớp, nước mắt không rơi nữa, ngón tay trắng nõn kéo lấy tay áo anh, “Thí chủ…”

Có lẽ vì mới khóc nên giọng nói Vân Tri càng mềm mại, như là đang làm nũng.

Lộ Tinh Minh vì một tiếng kêu mà hoảng hốt, trong đầu lại nhớ lại mộng xuân đêm đó.

Anh lẳng lặng nhịn xuống.

“Làm sao vậy?” Lộ Tinh Minh tự động mềm giọng.

Vân Tri bẹp miệng, nghẹn ngào nuốt trở về, đáng thương nói:

“Mình có thể… ăn ké cậu một bữa được không?”

Nói rồi bụng réo lên.

Lộ Tinh Minh: “…”

“Chờ mình kiếm tiền rồi trả lại cho cậu.” Cô lau nước mắt nói.

Lộ Tinh Minh liếm môi, đôi mắt lại lộ ra ý cười.

“Muốn ăn bánh mì không?” Anh hỏi.

Vân Tri hít cái mũi, nhỏ giọng nói: “Màn thầu được rồi.”

… Thật là dễ nuôi.

“Đi thôi, mua cho cậu màn thầu kiểu Tây.” Lộ Tinh Minh đến bên cạnh cô, lén nhìn nghiêng qua, cô gái nhỏ như là đang buồn bực không vui.

Ánh mắt anh mau rời đi, cuối cùng cố ý đi trước Vân Tri, để lộ cặp sách lung lay ở trước mặt cô.

— Ở trên cặp có túi gấm nho nhỏ màu đỏ.

Vân Tri ngơ ngẩn, bỗng dưng không còn đau lòng nữa, cả người đều là hạnh phúc.

Cô xoa đôi mắt đang bị sưng, bắt đầu tỉnh táo, dần dần có dũng khí, Vân Tri đột nhiên cảm thấy cũng không có gì ghê gớm.

Sư phụ nói rồi, nhân sinh trên đời, chỉ cần có tay có chân, chăm chỉ chịu làm thì không sợ đói chết. Chẳng sợ mỗi ngày nhặt ve chai kiếm tiền, chỉ cần kiếm được tiền cũng đủ cho cô sinh sống.

Lúc trước Hàn Lệ cũng nói không sai, cô có dọn ra ngoài cũng không thể giải quyết việc gì, cô ăn đồ ăn của anh hai, dùng đồ của anh hai, ngay cả học phí cũng là của anh hai, nhưng Vân Tri không có cách nào, cô chỉ có thể dùng rồi chỉ có thể cảm thấy mắc nợ.

Lớn lên cô sẽ nhớ rõ ân tình này, sẽ nỗ lực kiếm tiền, từ từ trả lại hết.

Hiện tại Vân Tri không có bản lĩnh, chỉ dùng một cách túng thiếu, thiếu một chút cũng được, nhưng không muốn một ngày sẽ bị người người đàm luận, nói cô vô danh không có thân phận, dơ bẩn muốn chiếm tài sản nhà người ta.

Cô sẽ trả lại.

Chắc chắn.

Lộ Tinh Minh nhìn đã hiểu trong mắt cô vừa cứng cỏi vừa yếu đuối, cũng biết bây giờ cô đã nhịn nước mắt.

Anh không thể an ủi cô gái nhỏ, cũng không biết làm thế nào để an ủi, chỉ yên lặng, đau lòng anh dành cho cô giấu ở chỗ sâu nhất trong tim.

Tới siêu thị gần trường học, Lộ Tinh Minh mua 5,6 cái bánh mì khác nhau, sợ cô bị nghẹn nên mua thêm chai nước.

Bây giờ là giờ tập thể dục, Lộ Tinh Minh dẫn Vân Tri đến một góc yên tĩnh ở trường, nhìn những chú chim bồ câu vòa lúc sáng sớm.

Vân Tri ngồi trên ghế gỗ, nhai bánh mì ở một bên má.

Nhìn như là một con hamster.

Lộ Tinh Minh dựa vào thân cây ở một bên, khoanh tay trước ngực, thấy cô ăn xong hai cái bánh mì mới mở miệng: “Có người bắt nạt cậu à?”

“Không có ai cả.” Vân Tri nuốt miếng cuối cùng xuống, vứt rác vào thùng rác bên cạnh, đứng lên phủi mông, vô cùng cảm kích nói cảm ơn Lộ Tinh Minh, “Lộ thí chủ, cảm ơn cậu, cậu đúng là người tốt.”

Lộ Tinh Minh liên tiếp được phát thẻ người tốt: “…..”

Đến giờ đi học.

Lộ Tinh Minh thở phào, khom lưng cầm chai nước rỗng, đang muốn ném vào thùng rác thì Vân Tri vội vàng ngăn lại.

“Cậu muốn cái này?” Anh lung lay cái chai.

Vân Tri đỏ tai, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Lộ Tinh Minh đưa cái chai cho cô, “Cậu muốn cái này làm gì?”

Vân Tri như ôm bảo bối vào lòng ngực, “Có thể bán kiếm tiền mà, được vài xu.”

Vài xu cũng xem là tiền?

Lộ Tinh Minh ngậm thìa vàng từ khi mới sinh ra đang nghi ngờ.

Hai người chậm rãi về phòng học, Lộ Tinh Minh không để tâm mọi người xung quanh, trực tiếp đem cặp sách ném trên ghế, muốn ngồi xuống thì lại nghĩ lại để cặp chỗ khác, làm cái bùa hộ mệnh kia hướng ra bên ngoài.

Lưu Bưu Hổ liếc mắt thấy, cười trêu chọc: “Lộ ca, cái này mua ở vỉa hè hả?”

Vân Tri ở phía trước không khỏi quay đầu lại, nhẹ nhàng giải thích: “Đó không phải là hàng vỉa hè, bùa hộ mệnh đấy.”

Võ Hiểu Tùng cười hì hì, trêu ghẹo nói: “Sao Vân tỷ biết, chẳng lẽ là Vân tỷ đưa hả?”

Vân Tri buồn bực không nói nữa.

Lộ Tinh Minh dựa vào ghế, duỗi chân, dáng đại ca ngồi nhàn nhã, lúc mọi người vui đùa không ngừng thì anh khàn khàn giọng nói:

“Ờ, là Vân tỷ đưa đó.”

Trong nháy mắt, mọi tiếng động đều biến mất.

Lộ Tinh Minh nhướng mày, thật vừa lòng với sự phản ứng này.

Mấy chục ánh mắt nhìn qua, biểu tình khiếp sợ, trong đó Lưu Bưu Hổ là kinh ngạc nhất, mãi lâu sau mới lắp bắp sửa chữa sai lầm của mình:

“Rất đẹp, rất đặc biệt! Rất hợp với khí chất của Lộ ca!” Nói chuyện còn ngón tay cái..

Võ Hiểu Tùng bên cạnh thêm mắm thêm muối: “Cậu mới nói là hàng vỉa hè, ý của cậu là khí chất của Lộ ca chỉ bằng hàng vỉa hè đúng không?”

Gương mặt Lưu Bưu Hổ vặn vẹo, quay đầu đấm Võ Hiểu Tùng một cái.

Lộ Tinh Minh hừ nhẹ, sờ túi gấm ở cặp sách không thèm để ý.

Đùa giỡn xong, Lưu Bưu Hổ thở hổn hển nhìn về phía Vân Tri, “Vân tỷ đừng để ý mình nhé, nãy mình nói bừa thôi, không phải thật đâu, thề luôn, thật sự cái này rất đặc biệt, bao nhiêu tiền cũng không mua được, he he…”

Nói xong thì chuông vào lớp vang lên, giáo viên ôm sách vở vào cửa, phòng học ầm ĩ bỗng an tĩnh.

Vân Tri chống cằm, mấy dòng chữ đen ở trên sách vở trôi nổi trong mắt cô, lần đầu tiên không nghe giảng bài mà suy nghĩ cách kiếm tiền.

Phía sau bị chọc một cái.

Cô không để ý.

Qua một lát, lại chọc một cái.

“Làm gì vậy?” Cô quay đầu lại

Lộ Tinh Minh nâng cằm, ý bảo cô nhìn lên bục giảng.

“Hàn Vân Tri, em trả lời câu này.”

Cô sửng sốt, vội vàng đứng dậy, ngây ngốc nhìn bảng đen.

Trên bảng đen là mấy câu bài tập và công thức, trong đầu cô rối rắm, căn bản không biết làm.

Lộ Tinh Minh lấy tay che miệng, tiếng nói cực thấp: “Chọn A.”

Vân Tri nghe thấy, ánh mắt chột dạ, trả lời: “Chọn A ạ.”

Giáo viên biết cô không nghiêm túc nghe giảng, nhưng trả lời đúng rồi cũng không thể trách cô, thở dài cho cô ngồi xuống, dặn dò: “Nhớ chú ýnghe giảng bài, đừng có ngây ngốc ra đó.”

Vân Tri ngồi xuống, nhẹ nhàng thở ra.

Một tiết học mau kết thúc, mấy nam sinh kề vai sát cánh ra ngoài.

Vân Tri ngồi trên bàn học không nhúc nhích, cúi đầu nhìn điện thoại.

Trên WeChat, Hàn Lệ quấy rầy cô hơn chục tin nhắn.

[ Hàn Lệ: Cô đúng là có bản lĩnh, dám chuyển tiền qua thẻ ngân hàng lại cho tôi à. ]

[ Hàn Lệ: Cô muốn nổi loạn tự mình sinh sống thật luôn? ]

[ Hàn Lệ chuyển 1000 đồng: Nhận cho tôi! ]

[ Hàn Lệ: Hàn Vân Tri, cô muốn giết chết mình phải không? ]

[ Hàn Lệ: Cô không nhận đúng không? Tôi nói mẹ tôi bây giờ đấy? ]

Khóe miệng Vân Tri gục xuống, tiếp tục lướt tin nhắn.

[ Hàn Lệ: Ai u, tôi sai rồi, xin lỗi, vô cùng xin lỗi! ]

[ Hàn Lệ: Nếu mẹ tôi mà biết nhất định sẽ đánh chết tôi, cô chịu được cảnh tôi bị đánh sao? ]

Nhìn thấy tin này, Vân Tri quật cường gõ phím.

[ Hàn Vân Tri: Chịu được. ]

Hàn Lệ chờ cô một tiếng đồng hồ, trăm lần không nghĩ sẽ nhận được hai chữ vô tâm này.

[ Hàn Lệ: Là cái miệng tôi nói bừa, cô là người lớn phải khoan hồng độ lượng chứ, cầm tiền đi nhé? Hai ngày nữa là thu tiền tài liệu học tập rồi, mấy trăm lận đấy, cô có thể kiếm tiền sao? ]

Cậu nói không sai, Vân Tri là muốn nổi loạn, nổi loạn đến mức học xong sẽ ngó lơ cậu, còn chặn cậu luôn.

Cô hung hăng nhấn vào ảnh đại diện của Hàn Lệ, không chút do dự mà cho cậu vào sổ đen.

Sau đó nằm bò trên bàn, không để ý xung quanh.

Võ Hiểu Tùng thấy tâm tình cô không tốt, bắt đầu nhiều chuyện, vừa cắn hạt dưa vừa huých Ngô Chinh, “Cậu ấy thất tình à?”

Tay Ngô Chinh còn chưa có đỡ hơn, cậu đang cô lập Vân Tri, tức giận trả lời: “Sao tôi biết!”

Võ Hiểu Tùng lại nhìn phía sau Vân Tri.

Lộ Tinh Minh cũng nằm trên bàn, đầu hướng về bên trong, tư thế giống Vân Tri.

Nói chứ đây là có tướng phu thê.

Võ Hiểu Tùng cắn hạt dưa răng rắc, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Nếu đại ca mà kết hôn thì chúng ta phải biếu tiền bao nhiêu đây nhỉ?”

Ngô Chinh: “…”

Thằng này bị bệnh à?