Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 86




Cận Tri Dực kéo Giang Tiêu Tiêu xuống tầng rồi nhét cô vào trong xe, sau đó lái xe đi ra khỏi khu.

Trong xe, Cận Tri Dực gọi điện cử người đến giúp Giang Tiêu Tiêu dọn đồ chuyển nhà.

Trước đó ở văn phòng anh ta đã nghe trợ lý của Cận Tri Thận nói nên biết Giang Tiêu Tiêu sẽ dọn đi đâu, vì thế anh báo luôn địa chỉ với đầu dây bên kia mà không cần suy nghĩ.

Thế nhưng Giang Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh thoáng khựng lại, chờ đối phương cúp điện thoại, cô mới hỏi với vẻ nghi hoặc: “Cậu hai này, sao anh biết tôi sẽ dọn đi đâu?”

Sắc mặt Cận Tri Dực cứng lại, nhưng chỉ trong chớp mắt anh ta lập tức mỉm cười giải thích: “Chẳng phải chính cô vừa nói cho tôi biết lúc còn ở nhà à?”

Anh ta thầm căng thẳng, chuyện Cận Tri Thận giúp Giang Tiêu Tiêu tìm nhà mới, anh ta mà để lộ thì anh trai của anh ta sẽ đánh chết thằng em này luôn.

Giang Tiêu Tiêu sững sờ, vừa rồi mình có nói à?

Hình như là không mà!

Cận Tri Dực vội đánh trống lảng: “À phải rồi, cô Giang này, tôi nói cho cô hay, phòng tiệc sinh nhật của Tiểu Bảo đẹp lắm đấy.”

“Tôi thấy từ trước rồi.” Giang Tiêu Tiêu trả lời một cách thờ ơ.

“À? Thế hả?”

Cận Tri Dực cảm thấy rất không công bằng, hôm nay là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy khung cảnh bữa tiệc đấy!

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Giang Tiêu Tiêu cũng quên luôn đề tài vừa rồi, ô tô nhanh chóng đến nơi cần đến.

Câu lạc bộ SD.

Gần giống như lần trước, Giang Tiêu Tiêu được tiến hành tân trang hai tiếng đồng hồ, lúc đi ra thì giống như biển thành một người khác.

Mái tóc dài và thắng ban đầu được uốn xoăn sóng buông xõa sau lưng, khuôn mặt của cô được được trang điểm nhẹ, váy dạ hội màu lam nhạt trông rất xa xỉ mà cô đang mặc giống như đo đạc, cắt may cho riêng cô, ôm lấy dáng người hoàn mỹ, tổng thể mà nói tuy không đẹp một cách rạng rỡ như lần trước nhưng vẫn toát lên vẻ thanh tao và điềm đạm, khiến người khác không thể dời mắt nổi.

Giang Tiêu Tiêu quan sát bản thân một lượt, cầm lòng không đặng mà nói: “Cậu hai à, không cần khoa trương thế này chứ! Chỉ là đi tham dự tiệc sinh nhật thôi…”

Cô chẳng bao giờ thích tham gia những trường hợp như thế này, nhưng bởi vì hôm nay là sinh nhật của Tiểu Bảo nên cô bắt buộc phải đi, vốn dĩ cô chỉ định thay quần áo và trang điểm đơn giản rồi đến thăm Tiểu Bảo là được rồi.

“Không khoa trương, không khoa trương tí nào cả.” Cận Tri Dực quan sát Giang Tiêu Tiêu rồi nói.

Nói cho cùng đây không chỉ đơn giản là một bữa tiệc sinh nhật, ba mẹ của anh ta cũng có mặt ở đó, bữa tiệc này chính là lần đầu tiên chị dâu ra mắt bọn họ, tuy ba mẹ anh ta không chú trọng bề ngoài nhưng cũng không thể qua loa.

Hơn nữa Tô Uyển Ương cũng xuất hiện ở đó, Cận Tri Dực tuyệt đối không thể để cho chị dâu nhà mình thua kém người ta được.

Tất nhiên Giang Tiêu Tiêu không suy nghĩ nhiều như vậy, đã ăn diện như thế này rồi thì cứ theo Cận Tri Dực đến nơi diễn ra tiệc sinh nhật thôi.

Trên đường đi, Cận Tri Thận có gọi điện cho Cận Tri Dực. net

Giang Tiêu Tiêu không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì mà chỉ thấy Cận Tri Dực nói: “Yên tâm đi anh! Đã đón được rồi, đang trên đường đến đây.”

Hai người bọn họ lại nói thêm vài câu, sau khi cúp điện thoại, Cận Tri Dực thong thả nói: “Anh tôi đúng là không lúc nào là không nhớ mong cô mà!”

Giang Tiêu Tiêu xấu hổ, nhất thời không biết nên nói gì, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim bất giác đập nhanh hơn bình thường.

Hiện tại người nhà họ Cận đều có mặt trong bữa tiệc, bọn họ đang tiếp đón người nhà họ Tô.

Tô Uyển Ương mặc một chiếc váy dạ hội màu hồng nhạt, trông rất dịu dàng và điềm đạm, cô ta nhìn Tiểu Bảo, cười nói: “Chúc Tiểu Bảo sinh nhật vui vẻ!”

Nói rồi cô ta không nhịn được mà định tiến lên ôm Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo chỉ gật đầu rồi lễ phép trả lời: “Cảm ơn cô Uyển Ương.”

Lúc này Cận Tri Thận đã gọi điện xong và quay trở lại, Tiểu Bảo chạy đến chỗ anh, lặng lẽ tránh đi cái ôm của Tô Uyển Ương.

Tô Uyển Ương lập tức trở nên lúng túng, còn Tiểu Bảo hỏi ba bé với vẻ hưng phấn: “Ba ơi, cô Tiêu Tiêu đến chưa ạ?”

“Cô ấy đang đến rồi.”

“Vậy ạ? Tức là con sắp được gặp cô ấy rồi ạ?” Tiểu Bảo trở nên phấn khích hơn.

“Ừ.” Cận Tri Thận khẽ đáp.

Tô Uyển Ương đứng bên cạnh siết chặt nắm đấm, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay cô ta.

Hai ông bà Cận mỉm cười bất đắc dĩ, tiếp tục trò chuyện với người nhà họ Tô.

Các khách khứa cũng lục tục đến, khi Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận đến nơi tổ chức bữa tiệc thì sắc trời đã tối.

Trên du thuyền đèn đuốc sáng trưng, tuy lần trước đã đến xem một lần nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn không nén nổi lòng thán phục, dường như khung cảnh hiện giờ còn tráng lệ hơn trước.

Trong bữa tiệc, khách khứa tụ tập, ăn uống linh đình, vô số cậu ấm cô chiêu có mặt tại đây, ai nấy cũng khoác lên mình những bộ lễ phục hoa lệ.

Giang Tiêu Tiêu nhìn mà hoa cả mắt.

Sau khi cô và Cận Trị Dực vào cửa, ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của nhiều người, một đám người xông lên vui vẻ chào hỏi:

“Cậu hai, cậu hai!”

“Cậu hai, lâu rồi không gặp anh!”

“Cậu hai à, khi nào rảnh đi ăn một bữa đi!”

Cận Tri Dực mỉm cười chào hỏi mọi người: “Tối nay mọi người cứ chơi vui vẻ đi, lát nữa tôi sang”

Nói xong anh dẫn Giang Tiêu Tiêu vào hội trường.

Ánh mắt của mọi người tràn đầy sự mến mộ, đương nhiên các cô cũng chú ý đến Giang Tiêu Tiêu cạnh Cận Tri Dực, nhưng bọn họ cũng chỉ cho rằng đó là bạn gái mới của anh ta.

Cậu hai Cận thay người yêu như thay áo là chuyện mà ai ai cũng biết, thế nhưng tất cả các quý cô đều không cảm thấy có vấn đề gì, cậu hai đẹp trai, ưu tú, phong lưu phóng khoáng, có vài cô bạn gái thì có hề gì, dẫu sao mọi người đều biết Cận Tri Dực cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, chưa thấy anh ta yêu ai một lòng một dạ bao giờ.

Vì vậy dù bạn gái của anh ta có đứng ngay bên cạnh thì mọi người cũng dám đi lên quyến rũ.

Suốt dọc đường đi vào bữa tiệc, lại có thêm rất nhiều người đến chào hỏi Cận Tri Dực.

Giang Tiêu Tiêu thật sự chấn động trước cảnh tượng này, cô thở dài, nói: “Cậu hai Cậu đúng là nổi tiếng quá!”

Cận Tri Dực bật cười: “Cô Giang, anh tôi cũng rất nổi tiếng mà, chẳng qua anh ấy không giống tôi, anh ấy rất chung thủy.”

Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu chợt khựng lại, không biết tại sao cô cứ cảm giác câu này của Cận Tri Dực có ý rằng: Cận Tri Thận chỉ thích cô.

Khóe miệng cô khẽ giật, cái quỷ gì vậy!

Hai người bọn họ xuyên qua đám đông mới nhìn thấy Tiểu Bảo cách đó không xa, Cận Tri Thận đứng bên cạnh bé, anh mặc com lê màu đen trông vô cùng điển trai, gương mặt tuấn tú của người đàn ông ấy hiện rõ vẻ lạnh nhạt, cho dù cách rất xa thì Giang Tiêu Tiêu vẫn có thể cảm nhận được áp lực tỏa ra từ anh. net

Cận Tri Thận đang trò chuyện với khách khứa, bên cạnh anh còn có ông bà Cận cùng với Tô Uyến Ương, ba mẹ và ông nội của cô ta.

Giang Tiêu Tiêu chợt khựng lại.

Cô không định đến đó, dù sao cô chẳng có thân phận gì, lát nữa tranh thủ thời gian nói chuyện với Tiểu Bảo rồi thuận tiện tặng quà là đi về được rồi.

Cận Tri Dực cũng trông thấy anh trai mình và những người khác, anh ta nói: “Cô Giang, chúng ta qua bên đó với anh tôi đi!”

Dứt lời Cận Tri Dực kéo Giang Tiêu Tiêu định đi đến chỗ đó.

“Không được, không được đâu, câu hai à, cậu cứ qua đó đi! Tôi đi loanh quanh một lát.”